Saved Font

Trước/258Sau

Ma Nữ Nghê Thường

Chương 130: Một Mình

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Cẩn thận ngẫm lại, hôm nay thật sự có thể nói là không thể tưởng tượng nổi, quả thực có thể xưng tụng là một ngày dài đằng đẵng, trong một ngày hôm đó, liên tiếp phát sinh nhiều chuyện, khiến cho mọi chuyện càng lúc càng đi lệchquỹ đạo bình thường, cuối cùng hoàn toàn không có cách nào để khống chế nữa.

Mà cho dù giờ phút này mọi chuyện đều đã kết thúc rồi, đẩy tấm mành dày ra để xem xét một chút, bên ngoài trời vẫn còn sớm, vẫn chưa tới lúc mặt trời lặn.

Cho nên chỉ thăm dò nhìn thoáng qua, liền lại buông tấm rèmxuống.

Ánh sáng thanh u là thích hợp để nghỉ ngơinhất, Luyện nhi đang ngủ say, lồng ngực phập phồng mang theo tiếng hít thở có chút trầm xuống, chuyện này đối với nàng cũng là hiếm thấy, sau khi phong vân, vốn cho rằng đã đến cực hạn nàng chẳng qua là tạm thời nhắm mắt nghỉ ngơi trong dư vị đó một chút mà thôi, nhưng thẳng đến khi nghe thấy tiếng hít thở trầm lắng này trở nên có quy luật, mới phát hiện nàng thật sự là chìm vào giấcngủ sâu rồi.

Sự thật chứng minh, thân thểngười này rốt cuộcvẫn là bệnh nặng chưa lành, bệnh trạng cùng sinh lực, cũng chưatriệt để khôi phục lại giống như nàng biểu hiện ra ngoài, hơn nữa...Ngồi xuốngbên giường, khe khẽ sờ lên trên trán của nàng, ánh mắt bất ngờ lướt xuống, nơi làn da tuyết trắng trên bờ vai còn chưa được triệt để che kín, còn có thể mơ hồ nhìn thấy một vết đỏnhàn nhạt, đưa tay kéo mền đắp kín lại, trong lòng dâng lên một chút áy náy, hơn nữa, chỉ e rằng bản thân thật sự là trêu đùa nàng có chút quá đáng rồi.

Lúc trước, chỉ một lòng muốn mang đến cho nàmg sự vui sướng tốt đẹp nhất, đưa nàng lên đỉnh phong, mà Luyện nhi cũng là mang tư thếkhông kiêng nể gì cả mà triệt để phối hợp, hai bên đều là vong tình nhập tâm, kết quả chính là hoàn toàn quên mất, lần đầu tiên kỳ thật nên có chừng có mực, thân thểchưa từng trải qua nhân sự, thậm chí ngay cả khái niệm cũng không có, lại là sau khi vừa bị bệnh, không nên kích thích quá mức mới đúng.

Uổng công bản thân luôn coi mình là người tinh tế biết quan tâm, lại cố tìnhvàothời khắc mấu chốt nhất...

Thán ra một ngụm nhỏ khí, đứng lên, bây giờ cho dù tự kiểm điểm cũng là vô dụng, lúc này vẫn là nên làm chút chuyện vong dương bổ lao*.

(*Một câu ngạn ngữ của Trung Quốc, nghĩa là mất bò mới lo làm chuồng)

Chuyện đầu tiên muốn làm tất nhiên là thay nàng lau thân thể cho sạch sẽ một chút, dù sao ra một thân đẫm mồ hôi, còn có...Rất nhiều thứ hỗn loạn...Không tiện để cho người ta đưa nước đến, chỉ có thể tự minh đi nấu nước, cũng may không chạm phải người nào, khi trở về nàng vẫn còn đang ngủ say, sau đó trong quá trình lau người cũng không có nửa điểm dấu hiệu muốn tỉnh lại, có thể thấy được là tinh lực đã hao tổn không nhỏ. Đương nhiên, suy nghĩtự phụ một chút, cũng có thể là do đang gần gũi với khí tức mà nàng đã quen thuộc, nếu như đổi thành một người không quen biết, đừng nói là đụng vào, chỉ cần gần đến trong vòng một mét vuông, cho dù là đang trầm lắng mê man, ta nghĩ Luyện nhi cũngtám phần là sẽ cảnh giác mà mở mắt ra.

Đợi đến khi lau xong một lượt cuối cùng, đặt khăn trở về trong chậu giặt sạch vắt khô, sau khi lặp lại vài lần, trong chậu nước sạch đã có chút vẫn đục, tất nhiên là bởi vì huyết ô*, chẳng qua là trong lòng mình, vết đỏ nhạt này không có liên quan đến chữ 'Ô' kia, ngược lại là thứ vô cùng trân quý trên thế gian này, màkhi người ta nhặt được thứ trân quý nhất, chính là trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

(*Ô ở đây là bẩn nha)

Trước kia trong lòng cũng chưa từng quá để tâm đến dục vọng, bởi vì so sánh với sự hòa hợp trong tâm hồn, đó bất quá là phụ mà thôi, chỉ là khi thật sự cóđịnh nàng, từ sâu trong đáy lòng tuôn ra sự cảm động gần như là run rẩy, là chuyện bản thân không thể dự liệu được.

Cỗ tâm tình này cho tới nay cũng vẫn còn tàn lưu, giờ phút này chỉ là hồi tưởng lại, liền gần như lại muốn làm cho người ta nhịn không được...Lắc đầu, xua tan những hình ảnh sống động hiện lên trong đầu, cũng không dám lại nhìn vào gương mặt đang ngủ say kia thêm nữa, chỉ từ trong tủ lấy ra tấm lót giường sạch sẽ, nhẹ chân nhẹ tay muốn thay đi tấm lót cũ, dù sao ngủ như vậy sẽ không quá dễ chịu.

Cẩn thận trải xong được một nửa, khi đang có ý đinh dịch chuyển người đang ngủ say kia về phía giường sạch sẽ, Luyện nhi dường như cảm nhận được, không vui mà nhíu mi bỗng nhúc nhích tay chân, chăn mỏng bên người bởi vậy mà trượt xuống rất nhiều, lộ ra cảnh xuân sắcmê người phía dưới kia.

Lẳng lặng nhìn xem một màn này, trong khoảnh khắc, tiếp tục cẩn thận động tác, nửa ôm nửa đẩy, rốt cuộc làm cho nàng nằm tốt, lại nhanh chóng đắp chăn lên, trải tốt lót giườngbên kia, đem tấm lót cũ đã dính đủ loại dấu vết vo thành một khối, ném vào trong nước, sau đó bưng chậu gỗlên, cũng không quay đầu lại mà đi ra ngoài.

Không quay đầu lại, không dám quay đầu lại.

Đi ra ngoài phòng, ánh sáng ngời cùng làn gió tươi mát lập tức ập tới ngay trước mặt, khi buổi trưa thời tiết vẫn là không tốt lắm trời có nhiều mây, tới trước khimặt trời lặn lại là mây trôi dương quang rực rỡ, gió êm dịu ấm áp, đứng dưới ánh mặt trời nhìn cái bóng trên mặt đất, sau khi hít sâu vài cái, cuối cùng đè xuống sự rung động trong lòng, tương đối khôi phục được sự bình tĩnh tự kiềm chế.

Thật sự là kỳ quái, chưa từng biết bản thân cũng có dục vọng nặng như vậy...Đây là chuyện chưa từng có, cũng không phải là thiếu niên vừa mới trải qua chuyện đó, thậm chí cho dù là trước đây, ở đời kia, trong lúc thật sự là tuổi trẻ khinh cuồng, cũng chưa từng nôn nóng rung động đến như vậy.

Là trên người Luyện nhi thật sự có ma lực gì đó làm cho người ta khó có thể tự kiềm chế sao? Hoặc là, phần nhân tình này so với lúc trước càng sâu càng đậm, mức độ nhập tâm đã sớm vượt quá tưởng tượng của bản thân?

Không nghĩ ra, cũng không muốn suy nghĩ quá nhiều trong vấn đề này, suy nghĩ nhiều cũng vô ích, tự giễu cong môi lắc đầu, nhìn nhìn chậu nước trong tay, dứt khoát rời đi, bệnh tình của Luyện nhi vẫn chưa tính là khỏi hẳn, cho nên trạm gác được thiết lập để đảm bảo an toàn trên con đường mòn kia cũng chưa dời đi, khi đi ngang qua, lôi kéo cổ áo, tiến lên căn dặn lính gác nói rằng trại chủ đang nghỉ ngơi, đừng để cho bất luận kẻ nào đến quấy rầy, nếu như trại chủ tỉnh dậy muốn tìm người, liền nói là ta đi giặt quần áo một lát liền quay về vân vân...Dặn dò thỏa đáng, rời khỏi đường nhỏ, liền một thân một mình đi ra ngoài.

Nói đi giặt quần áo làsựthật, thay vì ở trong phòng nhìn bộ dángthu thản của nàng mà đứng ngồi không yên, chi bằng nhân lúc này có thời gian liền đi làm chuyện khác, đương nhiên, thứ muốn giặt cũng không phải là y phục.

Trong trại khi giặt quần áo thường tụ tập tại một điểm bên dòng suối, chỉ là, nói là có tật giật mình cũng được, nói là muốn che dấu tai mắt người khác cũng được, tóm lại chính là không tiện đến đó, cho nên bản thân một mình đi vào trong rừng, cũng đi qua nơi mọi người trong trại thường tụ tập, một mình dần dần đi xa, dựa vào trí nhớ mà tìm được một khe nước róc ráchtrong rừng, nhìn nhìn rắp nơi thấy không có người, chọn lấy một nơi thích hợpngay bênkhe suối, ngồi xổm xuống, thay một chậu nước sạch, run run mở tấm trải giường bị vò thành một khối ra.

Trong chậu nước cạn, ga trải giường đã ướt một nửa rồi, nửa trên lại vẫn còn khô, trên mặt vải trắng điểm điểm vết đỏ vô cùng bắt mắt, nhìn dấu vết này dưới dòng nước trong vắt dần dần ẩm ướt, sũng nước, nhẹ nhàng cọ rửa, rốt cuộc vẫn là hạ quyết tâm, từ trong nước kéo lên dùng lực mạnh mà tẩy rửa.

Bởi vì không tính là bị dính quá lâu, cho nên những dấu vết này tẩy khá dễ dàng, nhưng mà, dấu vết trong lòng lại vĩnh viễn sẽ không bị tẩy đi.

Đợi đến khi giặt sạch sẽ, liền tìm một cành cây thích hợp để mở ra phơi nắng, thuận tiện hái xuống chút quả dại mà bản thân nhận biết, nếm thử, cảm thấy mùi vị không tệ, liền lại hái thêm rất nhiều rửa sạch gói kỹ, muốn trở về mang cho Luyện nhi nhấm nháp, cứ như vậy nhất lai nhị khứ, chờ đến khi không sai biệt lắm chân trời đã bắt đầu phiếm hồng, nhìn mặt trời đang dần xuống phía Tây, lúc này mới giật mình, bản thân rời đi ước chừng đã được nửa canh giờ rồi, nhanh chóng dọn dẹp xong mọi thứ, thi triển thân pháp, rất nhanh liềnlao trở về.

Khi đến điềm nhiên đi dạo, khi trở về lại không đến phút chốc, một látsau, chui ra khỏi rừng cây, khi theo đường cũ trở về, trên đường đi tới, dần dần phát hiện mọi chuyện tựa hồ có chút không đúng lắm.

Một đường đi tới, bản thân là có lòng muốn tránh đi những người không có phận sự, nhưng mà, một người cũng không nhìn thấy được, thực sự không tính là bình thường.

Thậm chí, ngay cả trạm gát được thiết lập trên con đường mòn kia, cũng rõ ràng không thấy bóng dáng.

Là trùng hợp? Hay là lính gác có việc đi ra ngòai? Nghi hoặc dần dần tăng lên, vội vàng lướt vào trong phòng, đẩy cửa đi vào, vén màn lên, lại phát hiện trên giường, lúc này đột nhiên cũng là không có một bóng người!

Chuyện này mới thật sựlà cấp bách, thậm chí có chút ít lo sợ, chỉ là cuối cùng tâm tìnhcũng không có rối loạn, đặt đồ vật trong tay lên bàn, rất nhanh mà dò xét bốn phíamột lần, quần áo đi ra ngoài của Luyện nhi đã được sắp xếp lạilúc trước, bao gồm cả chiếc áo khoác kia cũng không thấy đâu, trường kiếm nàng thường mang theo bên mình lại đang êm đẹp treo trên đầu giường, tựa hồ cũng không có phát sinh chuyện gì ngoài ý muốnlàm cho người ta trở tay không kịp.

Có lẽ, chẳng qua là sau khi nàng tỉnh dậy, không thấy ta, liền đi ra ngoài tìm kiếm rồi, đây cũng có nhiều khả năng.

Mặc dù nghĩ như vậy, lại không dám xem thường, cầm lấy thanh bảo kiếm trên đầu giường, xoay người lại chạy như bay ra ngoài, đã có dặn dò trước, nếu như nàng muốn tìm người, tự mình đi tìm cũng liền thôi, dứt khoát sẽ không phát động toàn trại tìm kiếm hoang đường như vậy, vậy tại sao từ khi đi ra khỏi rừng cây, từ sườn núi một đường đến đây, dọc đường lại không thấy qua bất luận bóng người nào? Đơn thuần là trùng hợp, lại khó có thể nói cho rõ ràng.

Kế sách lúc này, trước tiên vẫn là đi đến khu vực lân cận khoảng đập nước, nơi mà mọi người trong trại chủ yếu thường tập trung lại nói sau.

Chỉ cần có thể tới trước mọi người, ít nhất có thể an tâm được một nửa.

Trong lòng bất an, là vì xác thực còn có một băn khoăn, một vấn đề, đó là một vấn đề băn khoăn vừa xuất hiện không lâu, đối với vấn đề nhân tâm của những người trong sơn trại, bắt đầu từ ngày hôm nay, liền gieo xuống đủ loại tai hoạ ngầm làm cho người ta bất an, lại không thể ngay lập tức đem giải quyết, đó cũng không phải là do bản thân không đủ coi trọng, chỉ là bởi vì sau đó... Sau đó, bị Luyện nhi dời đi toàn bộ lực chú ý.

Kỳ thật, cũng cảm thấy vốn không cần vội vàng cấp bách như vậy mới đúng, nhân tâm là khác nhau, bất luận là chuyện lớn gì đều cần có một lên men quá trình, cho nên trong lòng xem chừng, cho dù là chậm một chút, từng bước xử lý, cũng không có gì quá ghê gớm.

Nhưng mà, nếu như tính toán sai, lơ là sơ suất, thậm chí cố tình xảy ra sự cố lúc bản thân không có mặt, vậy...

Không nghĩ thì thôi, vừa nghĩ đến trong lòng liền giống như cuộn dầu, thật sự là không nên tạm thời rời đi như vậy, lo lắng cho nàng, dù nàng là tuyệt thế cao thủ, vẫn là cảm thấy lo lắng.

Nàng là tuyệt thế cao thủ, nhưng cũng là một nữ tử đơn giản đơn thuần, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, trước đây không lâu bản thân liền chịu thiệt thòi một lần rồi, vết thương trên lưng, đến nay vẫn chưa biến mất.

Chỉ mong là bản thân quá mức đa nghi, là một hồi sợ bóng sợ gió.

Trước/258Sau

Theo Dõi Bình Luận