Saved Font

Trước/258Sau

Ma Nữ Nghê Thường

Chương 154: Hỏa

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Một ngày một đêm ngắn ngủi, một lần tử biệt, một lần sinh ly, hai lần đều là vĩnh quyết, cuối cùng cảm nhận còn lại nơi đáy lòng lại là hoàn toàn bất đồng, lúc này đây mặc dù khó từ bỏ, nhưng trong lòng không có chút bi thương nào, không phải mỗi một lần chia ly không thể gặp lại nữa đều là chuyện xấu, cũng tựa như không phải mỗi một câu trả lời cho những vấn đề không có đáp án đều là điều xấu.

Không phải người từ bỏ, mà là buông xuống, buông xuống chấp niệm, để được thoải mái, hiểu được điểm này, cho nên khi thời khắc ly biệt đến, cảm giác khó chịu trong lồng ngực so với trong tưởng tượng liền ít hơn một chút.

Chỉ có điều, cuối cùng vẫn là khó tránh khỏi cảm giác buồn rầu.

Vừa rồi vẫn là nơi ba người đang nói chuyện cùng nhau, trong chớp mắt chỉ còn sót lại bản thân, giữa không trung ánh trăng vàng nhạt không mờ ảo chiếu xuống khu rừng âm u, phản chiếu trong khu rừng tối tăm, trong yên tĩnh, làm cho người giật mình cảm thấy tựa như những chuyện vừa rồi chỉ như một giấc mộng.

Đương nhiên, vô luận là thân cây còn tươi mới đứt gãy trên mặt tuyết, trượng đồng trầm trọng lạnh như băng trong tay, đan điền khí hải vẫn là mơ hồ khó chịu, đều đã chứng minh, những chuyện vừa mới phát sinh khắc ở trong ký ức kia, những lời kia, cũng không phải là giấc mộng, mà quả thật đều đã xảy ra không thể nghi ngờ.

Thở ra một tiếng, vốn còn có chút lưu luyến không rời, muốn quanh quẩn ngừng chân trong chốc lát, chỉ là chợt phát hiện chuyện đó không có ý nghĩa, một vài sự tồn tại đặc thù sẽ làm cho bất kỳ nơi hoang vu nào cũng trở nên đặc thù sinh động, nhưng mà sau khi mất đi sự tồn tại này, chỉ biết cảm giác hoang vu kia càng trở nên dày đặc.

Bản thân mảnh thâm sơn tuyết lâm này, cùng rất nhiều cánh rừng trong núi, cũng không có gì để quanh quẩn lưu luyến, huống chi bên kia còn có việc để quan tâm.

Cho nên cuối cùng sau khi nhìn qua hai lượt, cũng liền không quay đầu lại mà rời đi.

Nhận thấy tâm tình đối với những chuyện vừa rôi coi như có vài phần khống chế, cho nên một đường trở về, phần lớn tâm tư dần dần liền từ chỗ sư phụ chuyển đến trên người Luyện nhi ở trong trại, tuy rằng không rõ ràng lắm thời gian cụ thể lúc này, chỉ là nhìn ánh trăng, sợ là đã sớm qua một canh giờ, Luyện nhi cũng không biết có trở về trong phòng hay không, nếu như nàng trở về nhìn thấy chữ khắc ngược lại cũng dễ nói chuyện, nếu như nhất thời vì hờn dỗi mà lưu lại chỗ của San Hô, lúc này e là sớm đã nổi giận a?

Hơn nữa, nên giải thích với nàng thế nào, kết quả là một chút cũng không nghĩ ra, chẳng những không nghĩ ra, ngược lại còn có thêm một chuyện quan trọng của sư phụ cần phải nói cho rõ ràng, hai chuyện nhất định sẽ chọc cho nàng không vui lại tụ cùng một chỗ, vừa nghĩ đến đã cảm thấy khó giải quyết.

Nhưng mà dù là chuyện có khó giải quyết, bước chân vội vàng cũng không có chậm lại.

Đối với dãy núi phụ cận, bản thân vẫn tính là quen thuộc, huống chi đi theo Hồng Hoa Quỷ Mẫu cũng có cố ý lưu tâm qua, cho nên trên đường trở về cũng không có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thỉnh thoảng còn có thể khinh thân mà đi đường tắc, một khắc không ngừng mà bôn ba, ước chừng ăn xong bữa cơm, đã đi qua ranh giới có tuyết, đi thêm một lát, đánh một vòng lớn trở về, Minh Nguyệt hạp đã xuất hiện ở phía xa xa rồi.

Vội vàng chạy đi, trong lúc vô tình ngẩng đầu nhìn lên liền không để ý, lúc này nhìn lại bỗng nhiên kinh ngạc mà dừng bước.

Con đường núi mà bản thân đang đứng lúc này chính là thường nhân khó có thể vượt qua, dưới những ngọn núi trùng điệp chính là quần phong thung lũng, ở nơi không có bóng cây che khuất, hầu như có thể quan sát đến toàn cảnh sơn trại, lúc này theo lý đã qua nửa đêm, khổ cực một ngày hẳn là lúc toàn trại nên chìm vào giấc ngủ, bình thường chỉ có mấy chỗ canh gác mới có ngọn đèn dầu thắp lên, cho nên đêm khuya nhìn qua một lần, nên giống như một vài vì sao nhỏ lóe sáng trong màn đêm mới đúng.

Nhưng giờ này khắc này, ánh sáng nhìn thấy lại là lửa đỏ chói mắt như vậy, trong màn đêm, nơi đáy cốc có vô số điểm sáng nối thành một mảnh, thậm chí ánh lên khiến cho vách núi xung quanh sơn trại đều sáng rực lên, loại tình hình này, cho dù một một chỗ trong trại đều châm đuốc sáng trưng, chỉ sợ cũng là không thể làm được!

Diễm sáng chói mắt này lộ ra bất thường, cho nên đã xảy ra chuyện gì? Cháy rồi sao? Áp xuống nghi hoặc tràn đầy trong lòng, một lần nữa bước nhanh hơn, lúc này đây bước đi càng nhanh hơn, khi vận công đề khí, cảm giác khó chịu nơi đan điền kia cũng càng nặng, cũng may lúc trước nghe sư phụ giảng giải, biết rõ đây là do chưa thể dung hòa nội lực mà Hồng Hoa Quỷ Mẫu ban tặng, chỉ cần khí mạch không rẽ lối liền không có gì đáng ngại, cho nên cũng không để trong lòng, liên tục phóng qua sườn đồi, đi theo đường tắc mà lao xuống đáy cốc!

Cứ như vậy đi thẳng đến con đường dẫn vào trong trại từ phía sau, khoảng cách càng gần, diễm sáng kia lại càng sáng, có lẽ là cách rất gần, nữa bầu trời nhìn qua tựa hồ đều thấu đỏ, tựa hồ so với khi nhìn thấy khi ở trên đường núi vừa rồi còn muốn mãnh liệt, gió lớn lướt qua, trong không khí bay một chút màu đen khói bụi, còn có loáng thoáng tiếng ồn ào.

Quả nhiên là cháy rồi sao? Thật sự là họa vô đơn chí! Ngẫm lại hai ngày qua trên dưới trong trại đều quá mệt mỏi, nếu như nói là do sơ sẩy mà gây ra hỏa hoạn cũng có thể hiểu được, nhưng mà sao có thể đốt cháy lợi hại như vậy? Bởi vì địa thế, cho dù là nơi tụ tập đông nhất trong trại, cũng đều có đủ khoảng thời gian, hơn nữa còn có giếng nước, trong rừng cách đó không xa lại có nguồn nước vờn quanh, cho dù là nơi nào vô tình bốc cháy, cũng nên có thể cứu vãn kịp thời mới đúng a...Trong lòng một mặt khó hiểu, một mặt không ngừng bước chân, đã tiến đến vườn rau ở hậu trại, nơi đây ban đêm là không có người, khi đang muốn tiếp tục đi đến nơi gặp sự cố, từ xa xa dưới ánh lửa chiếu rọi, đã có hai bóng người màu đen ánh vào tầm mắt.

Không cần nhìn quá rõ ràng, chẳng qua chỉ cần nhìn thấy đường nét đầu tiên trong lòng chính là mãnh liệt nhảy dựng lên, hai đạo thân ảnh kia đều vì bàng thô yêu viên, cao đại khôi ngô, rõ ràng không phải là thân thể nữ tử!

Ngoại trừ Trác Nhất Hàng, trong trại không có khách nhân khác, cho dù là mới có khách nhân đến, cũng sẽ không cầm binh khí đi loạn khắp nơi và lúc này!

"Hắc! Lão ca ngươi nhìn, bên kia có một nữ nhân, xem ra hẳn là cũng ở trong trại này a?" Đối diện ngay trước mặt, ta thấy bọn hắn, bọn hắn tất nhiên cũng nhìn thấy ta, một người trong đó hưng trí bừng bừng mà nói, một người khác liền phun một bãi nước bọt xuống mặt đất, cánh tay vung mạnh lên, nâng thanh đao trong tay nói: "Mẹ nó! Đây thật sự là đưa tới cửa, vốn một đường bôn ba mệt nhọc chỉ muốn tránh đi âm thầm trà trộm một chút, lại tình cờ đụng phải một đám nữ nhân, vậy cũng coi như cho huynh đệ chúng ta gặp may mắn!"

Đợi đến khi bọn hắn nói xong câu đó, đã đến đủ gần để nhìn thấy rõ ràng chi tiết, thoáng nhìn trang phục kia, trong lòng chính là lạnh lẽo, này rõ ràng chính là thứ bản thân không muốn nhìn thấy nhất, bộ dáng quan gia!

Quan quân —— Dù cho không có khả năng đến thế nào, dù cho khó tin đến thế nào, sự thật cũng đã ở trước mắt!

Một khi vận mệnh đã trêu cợt đến người, quả nhiên là không chết không thôi sao?

Đầu óc mơ mơ hồ hồ lóe lên những suy nghĩ như vậy, trong lòng lại dâng lên một cỗ tức giận, lúc này không cần nghĩ ngợi mà phi thân tiến đến nghênh đón, hai tên quan binh kia đang muốn vung đao đánh tới, nhìn thấy bên này chủ động tiến lên chính là khẽ giật mình, tựa hồ phát hiện không ổn, nhưng muốn tránh đã là không kịp, lập tức nhảy vào vòng chiến chém giết cùng một chỗ!

Giao thủ một cái liền biết, thân thủ của hai người này so với thân phận quan binh mà nói chính là không tệ, khi lẫn tránh di chuyển có vài phần chiêu thức, nhưng bất quá cũng chỉ là có vài phần chiêu thức mà thôi, có thể thắng được một vài trại binh, nhưng muốn so chiêu với một người luyện võ bất quá chính là kiến càng lay cây! Làm sao còn có thời gian để dây dưa ở đây? Trong tay chính là hảo binh khí của Hồng Hoa Quỷ Mẫu, cũng liền không rút đoản kiếm, chỉ vận lực mà vung trượng, một điểm một đòn lại xoay người, trượng đồng vốn là vừa nhanh vừa mạnh, trong nháy mắt đã đánh bay thanh đao của hai tên quan binh, lại dùng một trượng đem một người trong đó đánh văng trên mặt đất, cũng mặc kệ sống hay chết, đưa tay bắt lấy một tên khác trầm giọng quát: "Nói! Các ngươi là thân phận gì? Lại vào đây bằng cách nào? Nhanh chóng nói cho rõ ràng! Nếu không ngày này sang năm chính là ngày giỗ của các ngươi!"

"Nữ...Nữ hiệp tha mạng! Ta chỉ là loại hỗn phãn cật*, ngài đừng! Tiểu nhân nhất định sẽ tri vô bất ngôn ngôn vô bất tẫn!" Người này rõ ràng là một lão binh, cực kì kiến phong sử đà**, mở miệng liền nói: "Ta vốn là quân binh của huyện lân cận, dưới trướng giám quân Liên Thành Hổ, người này nghe nói từng là tổng giáo đầu gì gì đó của triều đình, xưa nay luôn cấp công háo lợi, nghe nói dân đói ở Quảng Nguyên gây rối liền suốt đêm ra roi thúc ngựa dẫn đại quân tới đây, không ngờ đến nơi mới phát hiện đều đã giải tán, đây vốn là chuyện tốt không phải sao? Còn chưa kịp nghỉ ngơi, hắn lại tới trong đội chọn người, nói là muốn tìm khoảng trăm người có thân thủ khinh công chiêu thức tốt, thời tuổi trẻ tiểu nhân có tập võ vài năm, không may bị chọn trúng, lúc này mới chạm phải nữ hiệp!"

(*Sống tạm bợ qua ngày đoạn tháng)

(**Biết nương theo chiều gió, gió chiều nào ngã chiều đó)

"Nói bừa! Khinh công? Chỉ dựa vào chút thân thủ này của các ngươi? Có thể so với người bình thường tốt hơn một chút, nhưng nhất định không thể nào tránh được toàn bộ trạm gác trùng trùng điệp điệp, thần không biết quỷ không hay mà tiến vào trong trại!"

Cảm thấy người này có chút láu cá, vì vậy thanh âm lại nghiêm túc hơn một chút, trên tay cũng bỏ thêm vài phần lực đạo, mặc dù không có mặt ở hiện trường, chỉ là nhìn tình cảnh trong trại bị tấn công đến trở tay không kịp, cho dù hôm nay rất nhiều người đều quá mệt mỏi, chỉ là những trạm gác mấu chốt vẫn luôn thường trực, nếu có thể sớm phát hiện, liền dựa vào ưu thế quen thuộc địa hình, cũng nhất định sẽ không để cho khoảng trăm tên quan binh này lọt vào!

"A a a! Không có! Thật sự, nữ hiệp khai ân!" Lão binh này bị đau, oa oa kêu to, luôn miệng hô: "Khi chúng ta đến đây, xác thực là không đi qua con đường núi mà đi vòng qua con đường quanh vách đá dựng đứng, chỉ dựa vào bản lĩnh như thế này của tiểu nhân đương nhiên là không hành, bất quá lần đồng hành này còn có hơn mười tên đạo sĩ, cũng không biết các trưởng quan từ đâu mời tới, mỗi ngừoi đều là võ nghệ cao cường, chúng ta là được bọn hắn một đường hỗ trợ mới có khả năng thành công!"

"... Đạo sĩ?" Kính đạo trên tay buông lỏng xuống, trong lòng đột nhiên xuất hiện cảm giác không ổn, đạo sĩ có thân thủ tốt ở phụ cận Quảng Nguyên, chỉ sợ cũng chỉ có...Có thể giao phó những chuyện này, tin rằng thật sự chính là như vậy, chỉ là muốn đến cứu Trác Nhất Hàng kia, danh môn đại phái như Võ Đang lại cũng cam nguyện đồng hành cùng tay sai của triều đình!

Đột nhiên cảm thấy không ổn, bởi vì lại nghĩ tới một mặt khác, một tướng quân vừa đến nơi đây làm sao lại biết rõ loại chi tiết này? Chẳng lẽ..."Cùng tên trưởng quan đi theo các ngươi đến đây, có phải còn có người khác hay không? Có một lão đầu cầm phất trần trong tay hay khôngg? Còn có một người họ Mộ Dung hay không? Nói!"

"Ai ai ai! Ân, hình như là có vài người như vậy đi đầu, chỉ là người ta đều có thân phận quan hàm, đám chúng ta bất quá là tiểu tốt, một người cũng không nhận biết a!" Người kia đau đến nhe răng trợn mắt, liên tục cầu xin: "Nữ hiệp, nữ hiệp, những lời có thể nói tiểu nhân đều đã nói, ngài tha mạng! Tha mạng!"

Người này là muốn bảo vệ mạng sống hẳn là không có đạo lý nói dối, huống chi tất cả giao phó đều có thể trước sau hô ứng, cũng phù hợp với manh mối trong lòng, có lẽ xác thực không sai, sau khi hỏi xong, trong lòng lại càng nóng như lửa đốt, quả nhiên là sợ điều gì liền sẽ gặp điều đó! Cũng không muốn tiếp tục dây dưa ở đây, một chưởng trọng kích khiến cho người này ngất đi, phi thân tiếp tục chạy đến nơi lửa cháy.

Sự việc xảy ra ở nơi cư trú trong trại, nghĩ xem trận chiến chính có thể ở đâu, phía sau hoang vắng, chỉ có đường mòn đi thông đến vài chỗ yếu địa, đoạn đường này đi qua lại không thấy được nửa bóng người, thẳng đến khi vòng qua mấy vòng, từ xa xa liền nhìn thấy địa điểm vốn là nơi cư trú của trại binh, từng gian nhà gỗ thuận theo thế núi xây san sát vào nhau, lúc này không ngờ đều chìm vào biển lửa!

Những gian nhà này được xây bằng gỗ và mái tranh, không thể so với gạch đá, mỗi lần bị châm lửa, chính là thế lửa lan trên đồng cỏ, không thể thu hồi! Thế lửa so với trong tưởng tượng càng thêm hung mãnh, khoảng cách rất xa, cũng đã cảm nhận được sóng nhiệt lan tới, hai mắt bị ánh sáng của diễm hỏa hừng hực khiến cho đau nhức, bên tai tiếng ồn ào càng trở nên rõ ràng, đó là các loại thanh âm hòa lẫn cùng nhau, xen lẫn trong đó chính là tiếng kêu rên từ trong biển lửa, rõ ràng là có người trong lúc say ngủ vô pháp chạy thoát thân!

Ba năm bình an vui sướng, ba năm tập hợp cùng nhau, trong một đêm lại lần nữa tan thành mây khói.

Đứng tại chỗ ngây người lặng lẽ nhìn thế lửa hừng hực kia trong chốc lát, sau đó dứt khoát quay đầu chạy ra khỏi đường chính, chạy hướng về phía rừng rậm, không làm được gì cả, trong biển lửa sức lực của một mình bản thân căn bản là không thể làm được gì cả, lúc này chuyện có thể làm chỉ là nghĩ biện pháp vượt qua biển lửa đi đến chiến trường ở phía bên kia mới la quan trọng nhất, mà đi xuyên qua biển lửa liền mạo hiểm quá lớn, cũng quá tốn thời gian, giờ phút này dùng đường tắt mà đi mới là phán đoán chính xác!

Ở trong rừng nhảy lên vài cái, rất nhanh lướt qua con đường núi đá mà thường nhân khó có thể đi được, nhớ rõ trước đó khi lần đầu tiên đi qua con đường này chính là vài ngày trước vội vàng tiến đến đưa tiễn Thiết San Hô và Mục Cửu Nương, khi đó mỗi người đều cảm thấy sự bình thản trong trại sẽ vĩnh viễn kéo dài, nhưng bất quá chỉ vài ngày ngắn ngủn, hết thảy liền long trời lở đất, rất nhiều người đã là âm dương cách biệt.

Cũng không để cho tâm tình trong lòng ảnh hưởng đến tốc độ dưới chân, một đường chạy tới, không bao lâu trước mắt đã là sườn đồi sát biên giới với cánh rừng, xa xa đối diện chính là cửa lớn sơn trại, đang định thả người hạ xuống phóng vào trong trại, trên con đường nhỏ trước trại không ngờ có một nhóm người mặc trang phục đạo sĩ ánh vào tầm mắt.

Quả nhiên là Võ Đang! Thấy rõ tên đầu lĩnh, trong lòng cả giận, đang định hành động, chợt bên tai truyền đến một tiếng quát lớn, "Không cho phép đi!" Theo sau tiếng quát này, một bóng người từ trong trại phóng nhanh ra, đáp xuống, không nói hai lời, nâng kiếm giao đấu cùng thân ảnh đứng ở phía trước kia!

Không cần nghĩ, người tới chính là Luyện nhi không sai, sau khi nhìn chăm chú dò xét liền nhận ra nàng vẫn là bình yên vô sự, chẳng qua là một bộ quần trắng thanh sam đã nhiễm bẩn vài nơi, cũng may vô luận là dược lư chỗ Thiết San Hô hay là chỗ ở của chúng ta, đều cách điểm cháy khá xa, cho nên những vết bẩn trên người nàng, có lẽ cũng không phải là do đám cháy.

Chẳng qua là mặc dù Luyện nhi không việc gì, lại đang vô cùng tức giận, đương nhiên, nếu không phải đám người Võ Đang này nối giáo cho giặc, sự tình nhất định sẽ không đến mức không thể khống chế như thế này, ngay cả ta khi thấy đám người này cơn giận cũng đều bốc lên, nàng lại sao có thể không giận? Lập tức chỉ nhìn thấy một thanh kiếm chỉ đông đánh tây, chỉ nam đánh bắc, đem một đám đệ tử Võ Đang toàn bộ chặn đứng, làm cho tên đầu lĩnh của Võ Đang hét lớn: "Ngọc La Sát! Là ngươi cướp môn nhân của Võ Đang chúng ta trước, chúng ta bất quá là tới đón người, chẳng lẽ không tính là công bằng sao? Ngươi đuổi theo không buông thật quá đáng!"

Người lên tiếng chính là Bạch Thạch lão đạo không thể nghi ngờ, Luyện nhi nghe thấy liền cười lạnh, nói: "Nếu như các ngươi thật sự muốn đến đón người liền thôi, hôm nay lại cấu kết cùng một đám tay sai của quan phủ làm việc xấu, hại trại của ta thật nhiều, thật sự là bôi nhọ tên tuổi anh hùng của Tử Dương đạo trưởng, khiến cho anh hùng trong thiên hạ chê cười!" Nói chuyện động tác trong tay vẫn liên tục, một kiếm nối liền một kiếm.

Những người có võ công cao cường trong Võ Đang nhanh chóng tiến lên nghênh đón Luyện nhi, chẳng qua là phòng thủ, không tấn công một chiêu nào, Bạch Thạch giống như cũng cảm thấy đuối lý, cãi chày cãi cối mà nói: "Dãy núi rậm rạp, chúng ta không biết sơn trại của ngươi tọa lạc ở nơi nào, làm sao tới đón người? Võ Đang đã nói rõ cùng đám quan binh kia chẳng qua là đồng hành, không liên quan đến ý định của bọn họ, những nữ lâu binh nữ đến tấn công, ngươi có thấy môn nhân Võ Đang chúng ta ra tay giết người sao? Chúng ta chỉ quan tâm một đường tự bảo vệ mình, đón Chưởng môn liền đi, ngươi lại cố tình chạy đến đối nghịch với chúng ta làm cái gì?"

"Hừ! Cấu kết với nhau làm việc xấu liền chính là cấu kết với nhau làm việc xấu, chỗ nào còn có đạo lý giúp nhiều giúp ít? Các ngươi làm việc như vậy, ta liền tuyệt đối sẽ không cho ngươi được nguyện ý! Tối nay một người cũng đừng nghĩ đến chuyện rời đi!" Lời cãi chày cãi cối này, người như Luyện nhi sao có thể nghe lọt tai? Kiếm chiêu mãnh liệt mở ra, liền đem đám người kia hoàn toàn khóa trong kiếm quang.

Nàng nghe không lọt tai, ta lại nghe đến nhất thanh nhị sở, đã hiểu căn nguyên, tuy rằng trong lòng cũng là tức giận chưa nguôi, chỉ là trong đầu đã lấy lại lý trí không ít, càng quan trọng hơn là, từ góc độ này mặc dù nhìn không thấy, chỉ là trong sơn trại đủ loại thanh âm chém giết còn có tiếng kêu thảm thiết đã liên tục không dứt bên tai, cho thấy thế cục bên trong dĩ nhiên là đại loạn, lúc này nên lấy chuyện cứu người làm trọng, nếu như là nhất thời tức giận mà dây dưa cùng đối thủ không buông, rõ ràng sẽ mất đi những thứ khác!

Chủ ý đã quyết, cũng biết Luyện nhi tức giận ước chừng sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy, chỉ sợ khuyên nhủ cũng là không nghe, giờ phút này phải đem nàng cùng đối thủ ngăn cách mới chính là việc cấp bách, nếu như muốn hành động hẳn là phải bất chấp chút ít mạo hiểm, thực sự không thể do dự.

Đem trượng đầu rồng kia ước lượng, cuối cùng vẫn là lắc đầu đặt xuống mặt đất, ngược lại rút thanh đoản kiếm quen thuộc bên eo kia cầm trong tay, dán mắt nhắm chuẩn vào nhóm người đang chiến đấu ở phía dưới, thở nhẹ ra một hơi, trong phút chốc phi thân nhắm thẳng xuống phía dưới, từ giữa không trung quát to một tiếng: "Dừng tay! Đừng lại đánh nhau!" Vừa vặn phi thân xuống ngay tâm vòng chiến!

Nghe thấy tiếng hét này, song phương đều ngẩn người, Bạch Thạch đạo sĩ dẫn đầu nhóm người xung quanh có lẽ vốn là vô tâm ham chiến, nghe xong tiếng hét này, theo bản năng liền lui về phía sau hai bước, nhưng Luyện nhi sau khi khẽ giật mình lại không quan tâm mà tiếp tục tung chiêu, nàng nên so với bất luận kẻ nào đều biết rõ ràng người tới là ai, chỉ sợ chính là đang phát giận, ta cũng không bận tâm quá nhiều, thấy thế cục như vậy, chuyện đầu tiên khi lao vào vòng chiến, chính là chống lại những đòn tập kích dày đặc từ thanh trường kiếm kia!

"Luyện nhi, dừng tay!" Mặt đối mặt, khi bốn mắt nhìn nhau, liền lại khẽ quát một tiếng.

Sắc mặt của nàng cực kỳ không tốt, một đôi mắt sáng ngời rõ ràng đốt lên lửa giận, thấy vậy bản thân liền không dám lỗ mãng, sau khi quát khẽ một tiếng, liền muốn tiến thêm một bước mà nói rõ đạo lý, lúc này sau lưng đã có một thanh âm nói: "Trúc cô nương! Ngươi tới thật đúng lúc, nhanh khuyên nhủ Luyện nữ hiệp! Thiên sai vạn sai chỉ trách ta không thể sớm trở về mới có đại họa này, sư thúc bọn họ không rõ chân tướng, cầu mong các ngươi không cần ghi hận, hơn nữa lúc này nên lấy chuyện cứu người bên kia làm trọng, tội gì lại dây dưa ở đây a?"

Vừa rồi quá mức huyên náo, cũng không nghe thấy thanh âm của Trác Nhất Hàng, lúc này lại đột nhiên xuất hiện một câu này, hắn có lẽ chẳng qua là trùng hợp, nhưng bây giờ chính là không phải lúc, Luyện nhi nghe xong sắc mặt liền lại trầm xuống, cả giận nói: "Chuyện tới bây giờ! Ngươi lại giúp hắn sao?" Vung thanh kiếm lên muốn tránh khỏi sự ngăn trở, may mắn là bản thân nhanh tay lẹ mắt, chuyển tay né tránh, lại ngăn cản, thấy nàng chấp mê bất ngộ cũng không khách khí, hỏi ngược lại: "Chuyện tới bây giờ, ngươi lại vẫn muốn lưu hắn lại sao?"

Chúng ta từ nhỏ chính là cùng một sư phụ, lại bắt đầu từ nhỏ liền lúc nào cũng giao đấu luận bàn, cho nên võ công thân thủ của Luyện nhi mặc dù không chỉ cao hơn ta một bậc, nhưng nhất thời nửa khắc cũng là không thoát khỏi phần dây dưa này, Võ Đang bên kia thấy có người cản trở, cũng liền không động thủ nữa, nhưng Trác Nhất Hàng lại nói vài câu gì đó, bản thân lại nửa điểm cũng không nghe lọt tai, trong lòng chỉ cảm thấy vì đám người này mà lần đầu tiên giằng co cùng Luyện nhi, thật sự là không đáng, nghe thanh âm của hắn càng là phiền não, cũng không quay đầu lại, chẳng qua là nói: "Còn đang muốn làm gì? Xem náo nhiệt sao? Lúc này không đi, các ngươi còn đợi người tới đưa tiễn ngàn dặm sao!"

Thật sự là đương cục giả mê, bàng quan giả thanh*, sau một tiếng nhắc nhở này, những người đang đứng ngây ra kia mới hồi phục lại tinh thần, nghe đầu lĩnh Bạch Thạch đạo sĩ nói chút gì đó, liền nói vài câu khách sáo, sau đó cáo lui, nhóm đạo sĩ liền đi về phía đường núi, Luyện nhi thấy vậy liền vội vàng, ra tay càng là nhanh như gió, lại dùng một ít ngoan chiêu, bản thân chống đỡ trở nên rất cố sức, cũng may trong lòng đã hiểu rõ đối với đặc tính của chiêu thức, cuối cùng cũng không có thua trận.

(*Người trong cuộc mê, người bên ngoài rõ ràng minh bạch)

Lại chống đỡ một lát, tính tính toán toán những người đó hẳn là đã đi xa, cảm thấy không sai biệt lắm, lại quần chiến như vậy không còn chút ý nghĩa nào, cũng liền mặc kệ Luyện nhi tùy ý ra tay, bỗng nhiên thu chiêu thức thân thể dừng lại, đứng thẳng thản nhiên mà nói: "Đừng đánh."

Một câu còn chưa nói xong, mũi kiếm đã tiến đến trước mặt, dường như nhẹ nhàng lướt qua da thịt.

Nữ tử đối diện thở hổn hển, lại rõ ràng không phải là bởi vì mệt, nàng trợn mắt nhìn sang bên này một hồi lâu, bỗng nhiên tức giận không kìm được mà lao đến, hung hăng cắn xuống một cái, lúc đó chỉ cảm thấy cần cổ đau nhói, sau đó chính là buông lỏng, đợi đến khi bản thân kịp phản ứng đến, nàng đã vòng qua lao vào trong trại.

Trái ngược với sự yên tĩnh lại tối tăm ở bên này, bên trong sơn trại, vẫn là tiếng chém giết nổi lên bốn phía, ánh lửa ngút trời.

Trong loạn thế, không có chốn đào nguyên.

Trước/258Sau

Theo Dõi Bình Luận