Saved Font

Trước/258Sau

Ma Nữ Nghê Thường

Chương 185: Đêm Nay

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Bên tai là tiếng hít thở đều đều, mở mắt hay nhắm mắt đều là một màu đen trầm lắng, chỉ có quay đầu đem tầm mắt nâng lên phóng ra phía bên ngoài, mới có khả năng lướt qua người bên cạnh cùng sự ngăn cản của màn giường, nhìn thấy một chút ánh sáng từ cửa sổ bên kia loáng thoáng xuyên vào.

Bình thường không có tối như vậy, bởi vì phần lớn thời gian bản thân đều ngủ phía bên ngoài, thuận tiện thỉnh thoảng sẽ đi vệ sinh —— điểm này ta và Luyện nhi chưa bao giờ thương lượng qua, tựa như sau khi có thói quen ngủ cùng giường, nàng phần lớn sẽ chủ động chiếm cứ vị trí phía bên trong. Ngay cả như vậy, dựa vào ưu thế thị lực cùng thân thủ, trên cơ bản nửa đêm nàng đứng lên cũng không quấy nhiễu đến ta, ngược lại bản thân lại càng thêm cảm thận một chút, không để làm ảnh hưởng đến bản tính trời sinh dễ tỉnh của nàng.

Đối với chuyện này Luyện nhi chưa bao giờ oán giận qua, dường như vốn không coi là việc to tát, có lẽ nàng thật sự không coi là quan trọng, bất quá trong mắt bản thân, càng muốn đem chuyện này lý giải thành một loại dịu dàng đặc biệt, một phương thức săn sóc cùng thông cảm của nàng.

Mà hôm nay nàng đã đem loại dịu dàng cùng săn sóc đặc biệt này đưa cho người khác, để lại cho ta nhưng lại là một cánh cửa vô hình đóng kín khó hiểu.

Lúc này tâm tình là buồn rầu, lại tựa hồ như không chỉ giới hạn trong sự buồn rầu.

Mơ hồ cảm thấy đau đầu.

Trong bóng đêm mở to đôi mắt, ngoài cửa sổ là tiếng trống mơ hồ, cách quá xa nghe không chân thật, cũng không biết bây giờ là giờ nào, có lẽ hẳn là cách khoảng thời gian xuống đèn không quá lâu mới phải. Luyện nhi tựa hồ đã chìm vào giấc ngủ rất sâu, hít thở nhẹ nhàng mà kéo dài, vừa rồi nàng chui vào mền sẽ không lại ngồi dậy, trực tiếp ngủ như vậy, tất cả chủ đề tất nhiên cũng chưa bắt đầu liền đã kết thúc.

Cho dù là trong lòng lại là không rõ nội tình đầy bụng nghi hoặc, cũng không thể cưỡng ép kéo nàng đứng lên đi? Tính tính toán toán cũng xác thực không sai biệt lắm nên đi ngủ rồi. Cho nên lúc đó bản thân cũng chỉ có thể lắc đầu, giúp nàng dịch dịch tốt mền, sau đó sắp xếp một chút, cũng liền khoan y thổi đèn nằm xuống.

Chẳng qua là nhất thời khó có thể ngủ được, cho dù đã sớm có thói quen mang theo các loại tâm sự cùng suy nghĩ, tối nay quả nhiên vẫn là khó có thể ngủ được.

Mở mắt nhìn vào bóng tối, một lúc lâu trong tầm nhìn thỉnh thoảng sẽ xuất hiện chút ít ánh sáng le lói vô thực từ phía đường chân trời, giống như một màn sương mù lúc chìm lúc nổi trong màn đêm đen đặc, ngay cả khi nhìn chằm chằm vào cũng nói không rõ là cái gì đang chuyển động đảo nhanh qua tầm mắt, trong đầu cái gì cũng không nghĩ, mấy ngày nay phí sức quá nhiều, bỗng nhiên phát hiện đều là tốn công vô ích, cảm giác bất lực dâng lên càng mẵnh liệt hơn so với trong dự đoán, giờ phút này yên lặng một chút, nghỉ ngơi một chút, có lẽ còn có thể tâm linh thanh minh chút ít.

Chẳng qua là tâm tình khó hiểu này vẫn còn đang phập phồng sôi trào trong lồng ngực, làm cho người ta không được an bình. Nằm lâu thân thể cũng dần dần trở nên không thoải mái, muốn trở mình một chút, nhưng lại không muốn làm ảnh hưởng đến Luyện nhi nghỉ ngơi, vừa rồi những lời nói của nàng cùng người khác trước khi vào phòng còn văng vẳng bên tai, nếu như thật sự nửa đêm Khách Sính Đình có chuyện gì khó xử tìm đến gõ cửa, chỉ sợ nàng cũng thật sự sẽ trở mình đứng lên, cho nên lúc này nếu có thể không quấy nhiễu nàng nghỉ ngơi vẫn là tận lực không nên quấy rầy mới tốt.

Nghĩ đến đây, tâm tình lại bất tri bất giác sa sút vài phần...Kỳ thật Sính Đình đứa nhỏ này không tệ, nàng đối với Luyện nhi là thiệt tình ngưỡng mộ, nhưng cũng không giống như lúc trước có một vài trại binh đem hết thảy đều ký thác vào trên người Luyện nhi, mà là tự có trách nhiệm, nhận được trợ giúp cũng là chân thành cảm ân biết lễ, Thiết San Hô nhìn đứa bé trong lòng sẽ không tự nhiên, còn đối với Khách Sính Đình không quá mức thành kiến, Luyện nhi xưa nay ưa thích nàng thật nhiều chiếu cố nàng thật nhiều, liền thật sự là không có gì đáng trách.

Đạo lý đều hiểu rõ, nhưng mấy ngày liên tiếp, vẫn như cũ phát giác được dưới đáy lòng dần dần có chút tâm tình đang nảy sinh, nhất định là bởi vì phần nhiệt tình hiếm có này lại xuất hiện trùng hợp với những giận dỗi lúng túng thông thường kia a, cứ như vậy tích úc trong lòng khó tránh khỏi sẽ có những suy nghĩ miên man không cần thiết...Bất quá nếu như bởi vì vấn đề của Luyện nhi và bản thân, liền đỗ lỗi giận chó đánh mèo đến người vô tội, như vậy những năm tháng qua đúng là sống vô ích rồi...Suy nghĩ đến đây, liền nhịn không được mà mỉm cười trong bóng đêm.

Vì sao lại cười, ngay cả bản thân cũng không rõ ràng lắm.

Khi im lặng cười khẽ tâm tình có chuyển biến tốt đẹp một lát, khống chế thân thể quá lâu, thả lỏng một chút lại không tự chủ được mà trở mình, phát hiện được khuỷu tay đụng vào người bên gối liền âm thầm nói một tiếng hỏng bét, vốn cho rằng một cái đụng này nhất định sẽ làm nàng tỉnh lại, không ngờ nín thở đợi một hồi, trong bóng tối vẫn là tiếng hít thở đều đều nhẹ nhàng kéo dài, thân thể kia thậm chí ngay cả động cũng không có động.

...Kỳ quái, thật lòng ngủ được trầm như vậy? Này thật sự là có chút không giống nàng a...Lúc trước lo lắng làm người bên gối tỉnh giấc, lúc này lại nổi lên đầy bụng nghi ngờ, nhịn không được đưa tay chạm chạm vào vai nàng.

Luyện nhi là đưa lưng về phía ta mặt hướng ra ngoài mà ngủ, cho nên thần sắc tất nhiên là nhìn không thấy, bất quá phản ứng sau một cái đụng chạm này lại là có chút lạ, nàng vẫn là bất động, cũng không có hành động kháng nghị theo bản năng, nhưng thật ra nhịp điệu hít thở đã biến đổi, có vài cái phập phồng không được nhẹ nhàng, ngược lại giống như kéo trường âm có chút bất đắc dĩ.

Đây cũng không phải là phản ứng của người đã ngủ say nên có —— ở chung nhiều năm như vậy, một chút nhận thức này bản thân tự tin vẫn là sẽ có. Nếu như vậy, chẳng lẽ là...Do dự trong chớp mắt, sau một chút do dự ngắn ngủi đó, cơ hồ là đánh liều mà bất chấp lắc lắc vai của nàng, âm thanh phát ra nhưng vẫn là dò xét, nói nhỏ: "Luyện nhi...Luyện nhi? Ta còn chưa ngủ, ngươi ngủ rồi sao?"

Kỳ thật vô luận ngủ hay không, hành động này đều có thể nói là lần đầu tiên tùy hứng mà làm, tâm tình trong lòng lên men cuối cũng vẫn là dẫn đến hành động, chỉ mong không phải là hành động lửa cháy đổ thêm dầu...Sau một lát thấp thỏm không yên chờ đợi như vậy, trong bóng tối truyền đến thanh âm thở ra nhẹ nhàng đáp lại, Luyện nhi giống như có chút ít bất đắc dĩ mà lật người, thái độ lại là bình tĩnh, chỉ nói: "Sao lại không ngủ? Ta nhưng là đã mơ mơ màng màng ngủ rồi, chẳng qua là bị ngươi gọi về mà thôi, ngươi không ngủ, muốn làm gì?"

Tuy là nói như vậy, nhưng mà không luận giọng nói nhấn từng chữ rõ ràng hay là thái độ trấn định tự nhiên, đều rõ ràng chứng minh suy đoán của ta. Chính Luyện nhi kỳ thật tựa hồ cũng không định che giấu quá nhiều, trong sắc tối kia đôi mắt tinh vi thẳng tắp nhìn chăm chú, cho dù là không có thị lực thiên phú dị bẩm cũng có thể rõ ràng cảm nhận được đạo ánh mắt này.

Không ngủ, muốn làm gì? Chuyện muốn làm kỳ thật rất nhiều, chuyện muốn nói cũng rất nhiều, từ rốt cuộc ngươi đang ồn ào bướng bỉnh cái gì đến gần đây có phải ngươi đã có chút nhiệt tình đối với người ta quá rồi hay không...Trong bóng tối nàng đang lẳng lặng chờ ta trả lời, cơ hội tốt trời ban, đem mọi chuyện đều nói cho rõ ràng a —— rõ ràng trong lòng là loại xúc động này, chỉ là nhìn qua đôi mắt phản chiếu nhẹ nhẹ ánh trăng kia, ma xui quỷ khiến, bản thân cuối cùng nhưng chỉ là yên lặng tiến đến, nghiêng đầu im lặng mút lấy đôi môi mềm mại quen thuộc cùng khí tức kia.

Là nhất thời động tình hay là nhất thời khiếp đảm? Lúc trước bởi vì cảm giác bất lực mà để cho đầu óc từ bỏ chuyện vận hành nên tạm thời cũng không có cách nào xử lý những thứ này. Chẳng qua là lúc này thuận theo bản tâm, giống như trước cảm thấy chỉ có gần sát mới là chân thật nhất, chân thật tiếp xúc, chân thật ấm áp, hết thảy hết thảy không có khoảng cách không cần suy đoán, ngay trên đôi môi này ngay trong vòng tay này, chân thật, cũng chính là độc chiếm.

Quá gần cũng quá tối, hơn nữa...Dù sao cũng có chút chột dạ, cho nên không tự chủ được mà nhắm lại hai mắt, vẻn vẹn dựa vào xúc cảm để miêu tả một bộ mỹ nhân đồ quen thuộc. Đường cong đôi môi mỏng, đô cong mềm mại của vành tai, sống mũi thẳng tắp khẽ nhăn lại khi không hài lòng, cùng với đường nét đôi mắt vô cùng có thể câu hồn phách người...Nhìn không thấy thần sắc của Luyện nhi lúc này, cũng không dám suy đoán nàng sẽ nghĩ như thế nào, chỉ nghe được bên tai có tiếng hít thở trở nên dồn dập trầm trọng một chút, cuối cùng theo một tiếng hừ ngắn ngủi mà không rõ tâm tình, thân thể bị mãnh liệt đẩy ra lại đè xuống, trên dưới liền đảo ngược.

Kỳ thật giờ khắc này so với cho nàng, càng khát vọng muốn nàng, chẳng qua cho hay muốn đều là một loại phương thức giao phó tình cảm, cho nên cũng chưa từng chân chính phản kháng, dấy lên hỏa diễm tất nhiên là có tâm tư sẽ chịu được lửa nóng.

Động tác của Luyện nhi có chút gấp gáp, từ trước đến nay nàng không coi là người tao nhã gì, bất quá trong chuyện này gấp gáp đến gần như nóng nảy cũng đã là thật lâu rồi không có, ban đầu đối với những động tác vội vàng xao động liền không để trong lòng, chỉ cho rằng đó là một loại phản ứng của nàng khi đột ngột bị dấy lên hỏa diễm, hoặc là trong đó còn trộn lẫn một chút tình tự phát tiết...Không quá để ý đến chuyện dùng loại phương thức này để thừa nhận tâm tình của nàng, thậm chí có thể đây chính là một nguyên nhân khiến cho bản thân thuận theo bản năng mà trêu chọc nàng, Luyện nhi cũng không phải là loại người có tâm tư nghiêm trọng, thỉnh thoảng nhốn nháo không tự nhiên, nếu có thể thành công dẫn xuất nàng phóng thích tâm tình, tiếp theo liền sẽ dễ hơn rất nhiều.

So với tiết chế so với nhẫn nại, có lẽ phóng thích bản tính mới chính là thoải mái hơn, vô luận là đối với nàng mà nói, hay đối với ta mà nói.

Mang theo ý niệm mơ hồ này trong đầu, lựa chọn thả lỏng bản thân thản nhiên tiếp nhận lấy hết thảy, ngoại trừ thoáng chút càn rỡ, kỳ thật so với bình thường thời khắc thế này cũng không quá mức khác biệt, bao dung tiếp nhận đã trở thành một loại thái độ bình thường của bản thân đối với nàng, từ nhỏ đã là chuyện đương nhiên.

Khi chân chính nhận ra sự khác thường, là một cái thoáng nhìn vô ý lướt qua.

Những khi thân cận với nàng sau khi nhắm hai mặt lại hầu như sẽ không lại mở ra, mà trong bóng tối xác thực cũng không cần mở mắt, dù cho thỉnh thoảng không tự chủ được mà hé mắt một chút, trong tầm mắt mờ mịt cũng chỉ có chút hình ảnh mơ hồ lắc lư mà thôi —— bởi vì như vậy, trong một khoảng thời gian rất dài, bản thân không thể nhìn rõ ràng thần sắc của Luyện nhi, tựa hồ cũng không cần phải cố ý đi nhìn.

Cho đến khi trong cơ thể lại một lần bởi vì động tác vội vàng xao động mà cảm thấy không thoải mái, mới kêu lên một tiếng theo bản năng mà nhìn qua một lần. Lúc đó chính là khi nhiệt độ tăng cao, nhịp thở đã sớm mất trật tự, dù là cắn chặt môi cũng không cách nào triệt để dìm xuống thanh âm nghẹn ngào phát ra từ trong cổ, thanh âm của những tiếng rên nhẹ vô nghĩa, người công thành đoạt đất kia cũng không nhận thấy bất cứ điều gì không ổn, ta cũng không có ý định oán giận chuyện gì.

Chẳng qua là không biết từ lúc nào ánh trăng đã thay đổi góc độ, thế cho nên một cái thoáng nhìn này, vừa vặn có thể nhìn thấy rõ ràng thần sắc của người bên cạnh giờ phút này.

Bởi vì dùng mu bàn tay che đi tầm mắt, Luyện nhi cũng không biết ta là đang âm thầm nhìn nàng, lại tựa như trong một khoảnh khắc đó đôi mắt của hai chúng ta đã chạm vào nhau, đó là bởi vì nàng đang nhìn ta. Này vốn không có gì, nàng có thói quen này, càng là một khắc tới gần này ánh mắt lại càng là dán chặt không buông, dường như muốn đem hết thảy phản ứng của ta thu vào đáy mắt.

Chẳng qua là thoáng nhìn lại bỗng nhiên cảm thấy giật mình khác thường, hoặc có thể nói là giật mình vì quá khác biệt, trong tầm mắt trước sau như một vẫn luôn tập trung nhìn vào ta kia, rõ ràng là đã vơi đi chút gì đó.

Quá quen thuộc, cho nên cảm nhận được sự bất đồng cũng càng thêm mãnh liệt, trong trí nhớ ánh mắt kia luôn chăm chú nóng bỏng hưng trí bừng bừng, đó là một loại tập trung nhìn đến có thể làm cho người ta ngượng ngùng. Nhưng mà giờ phút này lại là nhíu mày nhìn lén, không thể tìm thấy sự tồn tại của ánh nhìn ngày xưa. Ánh mắt của Luyện nhi chính là chăm chú, nhưng lại không mang theo bao nhiêu khí sắc chìm đắm, thậm chí không nhiễm bao nhiêu tâm tình, đôi mắt của nàng trong trẻo, nhịp thở có chút hỗn loạn chỉ là bởi vì động tác trên tay, mà ánh mắt từ trên cao nhìn xuống kia thay vì nói là nhìn chăm chú, chẳng bằng nói là một loại quan sát kỹ lưỡng.

Quan sát kỹ lưỡng, có nghĩa là sắc thái lý trí lãnh tĩnh không mang theo bao nhiêu cảm tình. Trong phần lớn tình huống bản thân sẽ thưởng thức như vậy ánh mắt, chỉ là xuất hiện ở thời điểm này, xuất hiện ở thời điểm này trên người Luyện nhi, liền quả thực làm cho người ta trở nên sợ hãi.

Khó có thể lãnh tĩnh trấn định, khi đem bản thân không chút nào giữ lại đưa cho người yêu thương chính là một loại tư thái không phòng bị nhất, không có ở tư thế chuẩn bị để nghênh đón loại ánh mắt này, nhiệt độ tăng cao trong cơ thể nhanh chóng lạnh xuống, tiếp theo loại cảm giác hổ thẹn không nói nên lời liền không thể khống chế mà trói chặt lấy tâm tư! Đó là loại hổ thẹn không liên quan đến ngượng ngùng, tuy rằng cũng chỉ là trong chớp mắt, nhưng động tác này phối hợp với ánh mắt không mang theo chút sắc khí chìm đắm nào kia, làm cho ta thật sự cảm thấy giờ phút này bản thân có chút...Bất kham*.

(*Chịu không nổi - Trong tình huống này là ý chỉ cảm thấy bản thân không đáng giá, cảm thấy bị tổn thương)

Bất kham, sợ hãi, bởi vì một màn này xác thực không giống như hai người yêu nhau đang tha thiết hoan hảo...Chẳng lẽ đối với Luyện nhi mà nói, chẳng qua là đang hoàn thành nhiệm vụ thôi sao? Ý nghĩ đó giống như rắn độc quấn chặt trong đầu, trong lòng đại loạn, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc, kết thúc đi hết thảy, đừng để cho sự lúng túng trong lòng càng thêm lớn!

Cho nên hành động không tự chủ được lúc đó, chẳng qua là giơ lên cánh tay che khuất đi thần sắc, sau đó buộc chặt thân thể diễn tròn vai diễn.

Khi đối mặt với nam tử mà nói, nữ tử muốn giả vờ đặt lên đỉnh phong cũng không tính là khó, mà sau khi đặt lên đỉnh phong, hết thảy liền tự nhiên kết thúc.

Sau khi hết thảy kết thúc Luyện nhi vẫn là trước sau như một giải quyết tốt mọi chuyện, tuy rằng đơn giản nhưng lại là cẩn thận, đó đã thành thói quen của nàng sau hơn ba năm cùng nhau, thói quen luôn khó sửa đổi, cho nên ngay cả động tác nhu hòa, cùng với chuyện rốt cuộc cũng ôm nhau đi ngủ, có lẽ, cũng chỉ là thói quen.

Đêm nay rốt cuộc vẫn là ngủ được rồi, chẳng qua là từ đầu đến cuối, cũng không hề buông đôi tay ra khỏi tầm mắt.

Trước/258Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Trùng Sinh Chi Đô Thị Vô Thượng Thiên Tôn