Saved Font

Trước/258Sau

Ma Nữ Nghê Thường

Chương 198: Sắc Thái

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Một mình rời khỏi thôn, dọc theo con đường hẹp quanh co rợp bóng cây xanh, dựa theo phương vị đại khái mà mò tìm thật xa, rốt cuộc tìm được một con đường nhỏ uốn lượn giữa rừng núi nối liền Nam Bắc trong trí nhớ.

Bước trên con đường đất không tính là rộng lớn nhưng lại kiên cố này, rốt cuộc liền có thể trở mình lên ngựa, ngắm nhìn thảm thực vật thưa thớt giữa núi đá hoang dã quen thuộc ở bốn phía, nhìn về nơi hòa lẫn giữa màu xanh sẫm cùng màu đen của núi đá ở xa xa phía trước, một loại cảm tưởng khó hiểu không khỏi dâng lên, lúc này bản thân mới cảm nhận được, thì ra mình thật sự là bị đưa đi xa như vậy, khi thật sự một lần nữa về tới bình chướng* lớn nhất giữa Kim Châu cùng Lương Châu, một bức tường hồng rực đã dựng lên ở phía đường chân trời.

(*Khu vực ngăn cách)

Đây cũng được biết đến là khu vực đầu nguồn, liền dường như thật sự là một chỗ rẽ vô hình, ngay cả lúc này tiếp theo nên đi như thế nào, đều có hai loại lựa chọn.

Tuy rằng không chỉ một lần lo lắng về sự mờ ảo trong trí nhớ, nhưng đối với tình hình của người nữ tử truyền kỳ sau khi đã tuyệt vọng trong nội dung quyển sách kia, bản thân đại khái vẫn là hiểu rõ, nếu như thế, vậy lúc này việc nên làm chính là không được chùn bước phải giục ngựa hướng về phía Bắc chân núi mà đi mới đúng.

Huống chi —— loại hoa có tên là Ưu Đàm tiên hoa này, sống ở nơi lạnh lẽo, sáu mươi năm mới nở một lần, mỗi lần nở rộ, nhất định là một trắng một đỏ, hai đóa cùng một gốc, một hoa như hải uyển, một hoa rực rỡ như vân hà* —— trước khi rời đi, đáp án cho vấn đề cuối cùng kia, dĩ nhiên đã khắc sâu trong đầu óc, mà nơi được nói là lạnh lẽo không biết rõ vị trí kia, thường nhân nghe được sẽ cảm thấy hồ đồ, bản thân thực sự đã đại khái nắm chắc.

(*Một hoa như bờ cát trắng, một hoa rực rỡ như áng mây trời)

Cho nên vô luận cân nhắc từ phương diện nào, tựa hồ đều đang thúc giục người ta gấp rút rời khỏi Trung Nguyên, lao tới nơi đã được định mệnh sắp đặt kia.

Nhưng mà...

Suy nghĩ đến đây, không khỏi tự giễu mà mỉm cười một cái, nếu như là định mệnh sắp đặt, như vậy đã là tính không qua, mưu bất thành, trốn không được số mệnh, vậy còn vội cái gì? Sợ cái gì? Khẩn trương gì chứ?

Càng là để ý, càng là hãm sâu.

"Giá!" Chủ ý đã định, song chân thúc vào hông ngựa, kéo cương thúc mã, hướng về Kim thành phía Nam chân núi.

Vào Kim thành Lan Châu, nghỉ ngơi và ngụy trang một chút, ngày kế tiếp cũng không tiếp tục xuôi Nam vào Tứ Xuyên. Tuy rằng cũng nghĩ đến lão gia tử và San Hô, chỉ là đã giao phó xong liền không cần quá mức bận tâm, dù cho không lại quá chú ý cái gọi là mệnh lý mệnh số, dù sao thời gian vẫn là không thể lãng phí, vì vậy liền trực tiếp quẹo quanh chọn một tuyến đường đi đến Quan Trung, một đường qua Bình Lương phủ, Tây An phủ, phong trần mệt mỏi ra roi thúc ngựa, may mà cũng không có xảy ra chuyện gì, chỉ vất vả hao tổn chưa đến mười ngày, liền thuận lợi đến được tiểu trấn dưới chân núi quen thuộc kia.

Thúc ngựa vào trấn, mấy năm không gặp, thị trấn nhỏ nơi chân núi có diện mạo bình thường không quá sâu sắc này dường như cũng không có quá nhiều thay đổi, nó đã từng là nơi tiếp tế duy nhất cho cuộc sống sinh hoạt của ba thầy trò chúng ta, dù cho một năm chỉ có vài lần, thực sự bất tri bất giác đã để lại quá nhiều chứng kiến cùng ký ức.

Hôm nay cũng không phải là lúc chợ phiên náo nhiệt, trên đường nhỏ kỳ thật có chút vắng vẻ, nhưng dù là như thế, cũng đủ để khiến cho người ta bất tri bất giác thả chậm lại dây cương một chút —— quán nhỏ bán mì nơi góc đường vẫn là bộ dáng đó, Luyện nhi khi còn nhỏ từng ở trước nơi này hiếm khi lại muốn ngừng chân để thưởng thức...Tiệm y phục may sẵn với rèm cửa màu xanh vẫn là mở cửa, người trong giang hồ ai cũng không biết Nghê Thường danh tiếng lừng lẫy liền cùng với tiểu điếm tầm thường này có sự gắn bó...Còn có kia là quán trà mà ba thầy trò chúng ta từng uống trà cùng nhau; kia là quán rượu khiến cho Luyện nhi lần đầu tiên động võ với người ngoài; còn có, ống khói ở sâu trong con hẻm đối diện cũng đang tỏa ta từng làn khói nhẹ lượn lờ...

Thu roi chậm chầm thúc ngựa, từng màn trước mắt, cũng không có làm trong lòng sinh ra cảm giác đau thương khi cảnh còn người mất, ngược lại là tràn đầy ấm áp, nếu như có thể thật sự muốn xuống ngựa nhìn cho kỹ, đáng tiếc không được, trong lòng có nơi càng thêm nhớ thương, cho nên dù là thúc ngựa chầm chậm, cũng vẫn là một đường liên tục trực tiếp đến thôn trấn, khách điếm mới mở lúc trước hôm nay vẻ ngoài đã lộ ra vẻ cổ xưa, chỉ là chuyện làm ăn tựa hồ cũng không tệ.

Tung người xuống ngựa, vào trong tiệm nhưng không thấy xuất hiện người cũ như trong dự đoán, tiểu nhị cùng chưởng quầy trước mắt mặc dù tươi cười rạng rỡ, nhưng đều là khuôn mặt xa lạ, nghe ngóng, mới biết bọn họ là vừa mới mua lại khách điếm này, mà chủ cũ nghe nói trước đây không lâu gặp được một vị cố nhân họ Mộ Dung, sau đó liền dứt khoát đem cơ nghiệp này sang tay, mang gia đình theo vị cố nhân kia cùng nhau rời đi không còn biết tung tích.

Bất lực mỉm cười một cái, thán một tiếng thật không may liền bỏ lỡ như vậy, thuê một gian phòng dùng chút cơm, để tiểu nhị dắt ngựa đi chăm sóc, liền xoay người ra khỏi khách điếm.

Thay đổi cùng bỏ lỡ, có lẽ là có chút tiếc nuối, chỉ là cũng không nhất định là việc xấu, ngược lại có chút cao hứng thay những người kia, có thể độ lượng như vậy, cầm lên được bỏ xuống được, có lẽ bọn hắn cũng có thể theo vị cố nhân kia mà tránh xa thế tục hỗn loạn, được bình an trải qua quãng đời còn lại.

Một đường vội vàng, tâm tình rất tốt.

Mà phương hướng đang vội vàng đi về phía trước, đúng vậy, chính là nơi cũ Tây Nhạc.

Trước đó lần đầu tiên trở về nơi đây, chính là vào một đêm sao sáng, lúc ấy trong lòng mặc dù trầm trọng vì sư phụ qua đời, nhưng bên cạnh đã có sự tồn tại làm cho người an tâm. Mà lần này trở về chính là sau giờ ngọ khi ánh mặt trời sáng lạn, trong lòng không lại trĩu nặng vì sư phụ, nhưng bên cạnh lại cũng không có Luyện nhi làm bạn.

Khi nheo mắt lại dò xét đỉnh động ở phía trên, ba chữ lớn mà sư phụ tự tay khắc lên ngày xưa kia, lúc này cũng bởi vì gió táp mưa sa mài mòn mà lộ ra một chút không rõ, đột nhiên cảm thấy hai mắt bị ánh mặt trời làm cho có chút phát khô chói.

Nhắm mắt lại, âm thầm để tâm tình tĩnh lặng, sau đó chậm rãi đi tới.

Đêm qua Hoa Sơn nhất định đã đón nhận một cơn mưa rào, hoa lá ướt rũ phủ kín dưới mặt đất, quanh nơi cửa động có rất nhiều dây leo xuôi theo vách núi mà buông xuống. Phần lớn những khung thân cây Luyện nhi dựng lên lần trước lúc rời đi đã sớm khô mục, bất quá những loại dậy leo cùng rêu xanh lộn xộn xen lẫn nhau vẫn có thể phát huy tác dụng che dấu cửa động, một mặt khác, dấu hiệu này cũng cho thấy những năm gần đây trong động cũng không bị bất luận thứ gì quấy rầy.

Xem ra nàng cũng không có trở về...Nhận thức này cũng không khiến trong lòng quá thất vọng, dù sao cũng không phải là hoàn toàn vì điểm này mà đến, lúc này kéo tay áo động thủ, mất một chút thời gian đem những trở ngại vật ở trước động dọn dẹp sạch sẽ, lúc này mới có thể đi vào bên trong.

So với tất cả những nơi lớn nhỏ từng dừng chân suốt những năm gần đây tất, Hoàng Long động này, mới chính là mái nhà ban đầu và duy nhất mà ta và Luyện nhi lưu luyến nhất.

Vài năm không có người chăm nom, trong động đã sớm tràn đầy bụi và mạng nhện, cũng không có cố ý quét dọn, chỉ phất đi chút ít tơ nhện vướng bận, từ từ bước thong thả đến trước thạch giường ngày xưa lặng im trong giây lát...Trong một giây lát này, chẳng qua là lặng lẽ nhìn quanh vật dụng cũ kỹ bốn phía, trong đầu thật sự cái gì cũng không có nghĩ đến. Mà sau một khoảng khắc đó, trong phút chốc liền đứng lên, đi nhanh đến tiểu thạch thất quen thuộc nằm ở nơi sâu nhất trong hang động.

Phía trước thạch thất, hai miếng bình thạch một trái một phải đã sớm được Luyện nhi đặt trở lại vị trí cũ, bất quá hôm nay điều này tất nhiên đã không thể làm khó được bản thân, có chút vận nội tức nắm chặt lấy mà dùng lực, đem vật che chắn hơi đẩy ra một khe hở nhỏ đủ để một người vào lọt, sau đó lại quay lại tìm vật để bật lửa, liền lách mình tiến vào bên trong.

Bởi vì có bình thạch che chắn, trong không gian nhỏ bé này mạng nhện thật sự không có dày kín như bên ngoài, sau lần quét dọn trước, bên trong này những dụng cụ có thể thu dọn đều đã thu dọn, cách bày trí cũng liền càng đơn giản. Lúc này ta cũng không để ý đến những chuyện khác, cầm ánh đèn trong tay để xuống trên một ụ đá, ánh mắt liền chuyển hướng về phía khung bàn thờ được khảm vào trong vách đá kia.

Không bao lâu, đợi đến khi nhẹ chân nhẹ tay đem chăn bông ghế đệm vốn được sắp xếp ngăn nắp bên trong khung bàn thờ nhất nhất di chuyển ra ngoài, liền nâng đèn đi tới từ trên xuống dưới mà tìm kiếm.

Lúc trước để tiện quét dọn, cũng từng đem đồ vật bên trong bàn thờ lấy ra toàn bộ như vậy, lúc đó cũng không cảm thấy khung gỗ bàn thờ khảm trong vách đá này có cơ quan gì khác thường—— chỉ có điều dưới bàn thờ có một nắp chắn, dưới nắp chắn có một không gian nho nhỏ để đặt một vài thứ vụ vặt nho nhỏ mà thôi...Cái này cũng không thể tính là một cơ quan gì, bởi vì chỉ cần người có cơ hội tiến vào, tìm kiếm một chút đa phần đều có thể phát hiện ra được.

Mà lúc này nâng đèn lên soi sáng từng tấc một cẩn thận vuốt nhẹ, mới phát hiện ra có một vết lồi ở phía trên bên trái và phía dưới bên phải của một vách bàn thờ khảm vào núi đá, đè lên sẽ không có phản ứng, đẩy nhẹ một cái, mới phát hiện ra hai nơi lồi lên này cùng vách bàn thờ cũng không phải là liền một khối, mà là một vách gỗ có thể rút ra được, đợi đến sau khi hoàn toàn rút ra, vách bàn thờ kia liền rơi xuống, để lộ ra vách đá phía sau.

Ánh nến chiếu rọi, mặt vách núi ẩn sao khung gỗ bàn thờ từ năm này tháng nọ cũng không có huyền cơ gì, chỉ có điều trên vách đá có một lỗ khảm dài đơn sơ, mà bên trong lỗ khảm dài khi có dựng một thanh trường kiếm.

Để ánh đèn xuống, vươn hai tay ra, cung kính đem thanh trường kiếm này nâng niu trong tay.

Thanh trường kiếm nhìn như đơn sơ bình thường, chạm tay vào lại hơi có cảm giác khác thường...Không biết là chất liệu gì làm thành khiến cho trên vỏ kiếm có một chút cảm giác lạnh quấn quanh nơi da thịt, nơi chuôi kiếm không có nhiều hoa văn, thậm chí có chút trượt tay, dùng lực nắm chặt, bỗng nhiên một tiếng kiếm vuột ra khỏi vỏ vang lên, kiếm quang lướt qua, trong thạch thất lờ mờ này lại cũng có thể làm cho người ta cảm thấy chói mắt.

Lại ngưng mắt nhìn kỹ, thuận tay xoay chuyển vài đường kiếm, lưỡi kiếm sắc lạnh, hơn nữa, rất nhẹ nhàng.

Kiếm nhẹ lưỡi mỏng, không nhất định là tốt, thậm chí hại nhiều hơn lợi, sẽ chịu thiệt thòi khi đón đỡ phản công lúc giao chiến, chỉ thân pháp nhanh nhẹn kỹ năng dùng kiếm siêu cao mới có thể dương trường tị đoản, khó trách lúc trước khi chia tay ở Minh Nguyệt hạp sư phụ giao phó muốn đem nó tặng cho Luyện nhi, trong thiên hạ, cũng chỉ có nàng dùng thanh kiếm này mới là như cá gặp nước như hổ thêm cánh, người khác là không thể cầu được.

...Đúng vậy a, như cá gặp nước như hổ thêm cánh...Nếu như, ta có thể sớm tìm đến đây...

Dưới kiếm quang, cười đến bất đắc dĩ, oán tới oán lui, đến cuối cùng, kỳ thật chính mình cũng là khó thoát tội.

Sau đại kiếp nạn ở Minh Nguyệt hạp, vốn là dưỡng thương ở Thành Đô, sau đó lại vào kinh thành trả thù, trong lúc đó ta luôn chú ý đến tâm tình của Thiết San Hô, cảm thấy vào lúc đó không tiện kiến nghị chuyện làm tốn thời gian là đi đường vòng khó khăn đến Tây Nhạc một chuyến, cũng cảm thấy không cần cố ý tới đây. Đến sau đó khi hết thảy mọi chuyện ở Kinh thành đều kết thúc, Luyện nhi lại đề nghị đi Hồ Bắc Chương Nam thôn trả lại trượng đầu rồng, việc này ta vốn có ước hẹn cùng Hồng Hoa Quỷ Mẫu trước, lúc đó còn nói mọi chuyện đều nghe nàng, tất nhiên cũng sẽ không phản bác...Mà sau đó...

Sau đó, những phiền não về mặt tình cảm kia triệt để nhiễu loạn tâm tình, chuyện đi lấy kiếm cũng liền bị ném ở sau đầu...Cho dù là thình thoảng có nhớ đến, cũng cảm thấy không sao. Không cần quá vội vàng, sớm muộn rồi cũng sẽ có thời gian...Không ngờ, một cái sớm muộn này, liền là việc cách qua một lần sinh ly tử biệt.

Nếu như ta có thể tùy hứng hơn một chút, khư khư cố chấp hơn một chút, không có quá nhiều băn khoăn chu đáo, có lẽ, Luyện nhi đã sớm có được thần binh lợi khí này rồi, sau đó đủ mọi chuyện ở trận giao chiến trên núi Võ Đang, có lẽ cũng liền sẽ không phát sinh.

Đáng tiếc, tùy hứng cùng khư khư cố chấp cũng đều không phải là những từ tốt đẹp gì, bản thân có thể dùng mọi cách nghĩ sâu tính kỹ, nhưng cố tình lại bởi vì thiếu một chút tùy hứng mà thua cả ván cờ, ngược lại là trong mộng nhiều lần khư khư cố chấp cuối cùng lại có thể tỉnh dậy được, không thể không nói chính là vô cùng châm chọc.

Nếu như nói cật nhất tiệm tràng nhất trí*, như vậy, cái này chính là giáo huấn ta sau này làm việc vẫn là tùy hứng một chút mới thỏa đáng đi?

(*Một lần vấp ngã là một lần bớt dại)

Cong khóe môi một cái, trả thanh kiếm trở lại vào bao.

Cho nên sư phụ, xin thứ cho đệ tử bất tài, trước khi tìm được chính chủ, thanh bảo kiếm này trước hết đành cho đồ nhi tay không tấc sắt của người dùng tạm một chút a.

Mang theo tâm tình thoải mái đem hết thảy vật phẩm đặt lại như cũ, lại thuận tay nhìn nhìn nơi phía dưới khung bàn thờ, hộp gỗ nhỏ đựng vò rượu cùng chén nhỏ vẫn còn đặt ở đó, đó là một lần duy nhất ba thầy trò chúng ta cùng uống rượu vào dịp mừng thọ sư phụ, chén rượu nhỏ là do Luyện nhi tự tay chế tạo, mà cuối cùng sư phụ còn mượn chuyện này hữu ý vô ý mà truyền đạt chút ít tin tức đối với ta...Vô luận là vật nào, đều là những ký ức trân quý, ta và Luyện nhi lần trước khi rời đi vốn là muốn mang theo, đáng tiếc tiểu đồ vật như vậy không dễ mang theo khi hành tẩu trong giang hồ, nên chỉ có thể từ bỏ.

Xem đi xem lại, cuối cùng vẫn đem chúng đặt trở về chỗ cũ cất kỹ, tuy lần này từ biệt không biết ngày nào trở lại, nhưng vẫn là không thể cưỡng ép mang theo bên mình, thay vì bất chấp làm hại chúng chịu cảnh bể nát, không bằng lưu giữ ở chỗ này liền yên tâm. Có lẽ cuối cùng sẽ có một ngày, ta và nàng sẽ cùng nhau trở về lấy chúng đi.

Bất quá...Lúc này tâm trí quay trở lại, liền nhớ tới một thứ khác, một thứ không tiện mang đi, lần này vật kia nhưng hẳn là nên mang theo, dù sao, là một trong những bức thư tay hiếm hoi mà sư phụ luu lại...Hoặc là nói, hai bức.

Bước nhanh rời khỏi tiểu thạch thất, đi tới nơi để đồ vật lẫn lộn ở một góc khuất bên trái động, thứ dễ nhận thấy nhất trong những đồ vật lẫn lộn kia chính là mấy cái rương gỗ nhỏ, lúc trước từng nói, đây là nơi chúng ta thường lưu trữ những cuốn sách cũ đọc qua lúc trước. Mà hôm nay dựa vào ấn tượng đại khái mở rương tìm không bao lâu, liền không ngoài dự liệu mà tìm được quyển sách cũ kỹ bìa màu lam trong trí nhớ kia, từ đó rút ra hai tờ giấy.

Hai tờ giấy này, liền chính là hai phong thư của sư phụ, một phong chính là cái gọi là tuyệt bút di mệnh lưu lại cho Luyện nhi lúc trước, một phong khác là được giấu ở bên dưới hộp gỗ, để lại cho ta một...Đoạn thơ.

Kẹp ở sách cũ đi qua năm này, hai tờ giấy này vẫn như trước bằng phẳng mềm thẳng, chẳng qua là có chút ố vàng, không còn trắng noãn như năm đó.

Cẩn thận đem nó mở ra, lại từ từ đọc qua hai lần. Bao nhiêu chuyện xưa, lại thoáng như mới hôm qua, chẳng qua là tâm tình đã có bất đồng rất lớn, hôm nay xem lại bức thư đã không có bi thương nghi hoặc, bởi vì sư phụ xác thực còn sống, nhưng vẫn nhịn không được mà thẫn thờ than nhẹ, bởi vì người nói sẽ không gặp lại chúng ta nữa.

Tràn đầy tư vị mà xem hết, lại lấy sách cũ ra muốn để nguyên dạng mà kẹp, thứ khác không thể mang đi, một quyển sách hai phong thư, nhưng lại là có thể mang theo bên mình đến chân trời góc biển.

Khi đang nghĩ như vậy, thuận tay mở ra sách cũ màu lam kia, từ trong trang sách lại nhanh nhẹn bay xuống một mảnh sắc thái không ngờ đến.

Cúi người nhặt lên, kẹp giữa hai ngón tay, là một mảnh hoa khô nho nhỏ màu hông phấn.

Ngẩn người, trí nhớ đột nhiên như thủy triều kéo tới, có chút trở tay không kịp!

Vẫn còn nhớ lúc đó, bất quá là muốn dỗ dành nàng vui vẻ mà linh cơ khẽ động, thuận tay ngắt xuống, cành đào đầu xuân ở vách đá, cho dù có trang nhã động lòng người đến thế nào, kỳ thật cũng là không quá mức giá trị. Vốn chính là một đóa hoa hồng phấn nhợt nhạt không quá mức giá trị, cũng có thể đổi lấy nàng chuyển giận thành vui, lúc ấy ngoài mặt nàng chẳng thèm ngó tới, nhưng lại không rời tay mà thưởng thức cả ngày, cuối cùng mới đem đóa hoa đã mất đi vẻ đjep tươi tắn kẹp vào trong trang sách, đặt cùng với một bức di thư của sư phụ.

Chuyện cũ rõ mồn một hiện lên trước mắt, đêm hôm đó nơi vách đá dưới ánh trăng, nàng còn chưa hiểu tình yêu, để mặc cho ta đem đóa hoa này cài lên mái tóc, chỉ cầm kiếm mà đứng, không trốn không tránh, một đôi mắt trong chỉ thanh tịnh không rõ nội tình, đợi đến khi nghe ta khen ngợi nhìn rất đẹp mắt, mới cười tươi xinh đẹp làm sao, ngạo nghễ mà nói: Dù không có hoa, ta cũng là dễ nhìn, mặc dù hoa này nhìn đẹp mắt, bất quá vài ngày liền sẽ tàn lụi, không thể so sánh với ta.

Lời nói này còn văng vẳng bên tai, lúc ấy ta chỉ là buồn cười cho rằng nàng xuống núi đã lâu, rốt cuộc đối với dung mạo của bản thân đã có nắm bắt cùng khẳng định, cũng sẽ vì chuyện này mà tự hào đắc ý...Không ngờ, hôm nay nhớ lại một màn này, trong lòng sẽ đau đớn.

Luyện nhi là cực kỳ tự phụ không sai, lại không phải là triệt để coi trời bằng vung, nàng tự phụ tự ngạo, là bởi vì thiên tính, cũng là bởi vì quả thật có tư cách đáng để tự phụ.

Mà tư cách này có thể trợ giúp nàng, cũng có thể đả kích nàng.

Nếu như lúc trước Luyện nhi có thể vĩnh viễn sống trong thế giới thuộc về mình, không hiểu những luận bàn đẹp xấu của thế tục, như vậy, đừng nói là tóc trắng tóc đen, cho dù là trở nên tóc bạc da mồi dung nhan tiều tụy, có lẽ nàng cũng sẽ không khó khăn để vượt qua những rào cản của bản thân, cũng sẽ...Không hốt hoảng vứt bỏ ta mà đi.

Ban đầu còn từng giả thiết, có lẽ nàng là liên tục chịu đả kích có chút không biết làm sao, nên mới bối rối mà biến mất lẩn tránh một chút, chỉ là rất nhanh liền phát hiện, cũng không phải là như vậy.

...Suy nghĩ đến đây, liền lại một lần nữa không tự chủ được mà xoa lên viên đá tinh tế tỉ mỉ trên cần cổ.

Thứ này sau khi tỉnh dậy không lâu liền phát hiện ra, nhưng mà, lại không phải là viên đá vốn thuộc về ta...Rủ mắt nhìn xuống, viên đá xuất hiện nổi bật trên cần cổ có màu đen như mực, lúc đó trong lòng liền hiểu rõ, Luyện nhi thật sự là vứt bỏ ta mà đi rồi.

Vật tùy thân Thiết lão gia tử đều đã mang đến cho ta, nhưng mà, thanh đoản kiếm sư phụ ban tặng lại không thấy đâu, tín vật nàng tặng cũng không thấy nữa, thậm chí, khi rửa mặt ngẫu nhiên liền phát hiện, có một lọn tóc đã mất đi một đoạn...Luyện nhi mang đi những thứ thuộc về ta, lại duy độc chỉ để lại một viên đá đen như mực vốn thuộc về nàng cẩn thận buộc lên cần cổ của ta, dụng ý trong đó, không nói cũng hiểu được.

Từ lúc nào, nàng cũng biết làm những chuyện như vậy? Trong lòng không khỏi vừa tức giận vừa buồn cười, lại mơ hồ đau đớn.

Đúng rồi, có lẽ còn phải cảm thấy may mắn là nàng không có thực sự đem cái đầu này cắt xuống mà mang đi.

Trong đầu suy nghĩ vạn thiên, trên tay cũng không dừng lại chút nào, đem hoa khô cùng phong thư nhét vào trang sách cũ, lại tìm đến một mảnh vải thô gói kỹ sách đặt vào trong lòng. Tiếp theo bỏ ra một chút thời gian, đem toàn bộ những vật quý trọng vô pháp mang theo dời vào tiểu thạch thất, cuối cùng đem thạch bình dời về chỗ cũ.

Làm xong những chuyện này liền ra khỏi Hoàng Long động, đi đến bên rừng tung người rút kiếm chém xuống chút ít thân cây. Thanh kiếm này quả thật là vô cùng sắc bén, thân gỗ chắc chắn to cỡ miệng bát chỉ dùng một kiếm liền vang lên thanh ân rồi đứt gãy, cảm giác dễ dàng như cắt đậu hủ, ít nhiều làm cho người ta kinh ngạc. Sau khi xong việc nhanh chóng thu kiếm cẩn thận lau sạch lưỡi liếm rồi tra vào vỏ, lập tức đem thân cây đã chặt xuống kéo đến trước động, dựa theo phương pháp bày chắn của Luyện nhi lúc trước mà che kín cửa động, trong lòng ngóng trông lần sau không biết năm nào tháng nào khi trở về, nơi này vẫn là một cõi cực lạc không bị quấy rầy.

Nhờ có bảo kiếm sắc bén, làm xong hết thảy bất quá cũng chỉ mất nửa canh giờ, trời vẫn là sáng ngời, đất dưới chân ẩm ướt chưa khô, thời gian sau giờ ngọ vẫn còn dài, chăm chú nhìn cảnh trí chung quanh một lần cuối cùng, liền xoay người không quay đầu lại mà rời đi.

Vốn là muốn ở lại một đêm dưới chân núi, có lẽ, có thể tranh thủ thời gian liền tranh thủ a.

Nếu như là thật sự điềm tĩnh, cũng sẽ không vội vàng chạy đi như vậy.

Điều muốn xác định đã xác định được, thứ muốn lấy cũng đã lấy vào tay, tiếp theo, nơi muốn đến lại rõ ràng hơn hết, dù cho không cần tranh thủ thời gian, nhưng là không thể lãng phí nửa điểm thời gian.

Mà dù cho không lại để ý cái gọi là mệnh lý mệnh số, chuyện nên lợi dụng, vẫn là không ngại lợi dụng.

Mục tiêu đã rõ ràng, lại một lần nữa, hành trình đến tái ngoại.

Tuy rằng lúc này là một kiếm cô độc.

Trước/258Sau

Theo Dõi Bình Luận