Saved Font

Trước/258Sau

Ma Nữ Nghê Thường

Chương 43: Xuống Núi

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Kết thúc như vậy hoàn toàn khác xa trong tưởng tượng, thuận cũng có thể nói là thuận lợi rồi, nhưng mơ hồ vẫn thiếu cảm giác an tâm, giống như tất cả chỉ là làm chậm lại tương lai không thể lường trước. Có lẽ đúng là như thế, tâm tình mới sinh ra chút dị thường, khác thường ngay cả chính mình cũng không hiểu, chỉ là nôn nóng cố gắng nắm bắt tia khác thường này, nỗ lực tìm kiếm nguồn gốc căn nguyên... Hồng Hoa quỷ mẫu xuất hiện khiến người không thể không tin vào chuyện xưa thật sự tồn tại, tương lai mờ mịt dường như cũng liền mở ra một tầng sương mù, lại thấy nhiều thêm một mảnh sương bao phủ làm người lo lắng không thôi. Trong lòng không biết vì sao cảm thấy khủng hoảng.

Chìm đắm trong thế giới nội tâm rối rắm của chính mình, khi phản ứng lại, bên tai đã có một thanh âm vang lên:

- Tiêm nhi, thế nào? Khá hơn chút nào không?

Chẳng biết lúc nào sư phụ trở về bên cạnh, một bàn tay phủ lên cổ tay mình dường như đang tìm mạch, hoặc như là vỗ về, lòng bàn tay ấm áp tiếp xúc da thịt khiến người ta rất thư thả. Nhanh chóng thu thập tâm tư rối ren, tôi ngẩng đầu, hướng về phía âm thanh nặn một nụ cười:

- Không sao, so với... vừa rồi tốt hơn nhiều...

Ai biết lời còn chưa dứt, trán bị búng một cái không mạnh không nhẹ:

- Có biết mình cười trông khó coi thế nào không? Nói thật!

Giọng nói quen thuộc có chút giận dỗi, lại mang theo chút ung dung đặc hữu sau khi giải quyết vấn đề khó, tựa như trách cứ, vừa giống như đùa giỡn. Tôi mím môi xoa xoa trán, thật sự là vừa rồi không cảm thấy khó chịu nhiều nữa, thứ nhất là vì chịu đựng thời gian dài cũng thành quen, thứ hai là vì đang miên man suy nghĩ không để ý tới. Vừa nhắc tới mới để ý cơ thể, cảm giác nóng cháy thiêu đốt lục phủ ngũ tàng đã thích ứng không ít, nhưng vẫn không còn chút sức lực nào, thử cử động nhẹ vô tình liên lụy đến một chỗ sau lưng, một trận đau nhói thấu xương. Rõ ràng đã nhịn xuống không hé răng, eo lại căng thẳng, đồng thời còn có âm thanh lo lắng vang lên:

- Sao vậy? Chỗ nào không ổn?

Giọng nói là của sư phụ, cánh tay bên hông là của Luyện nhi. Đêm tối dường như không là trở ngại đối với hai người, nhất cử nhất động thậm chí chỉ cần nhăn mày đều dễ dàng bị thu vào đáy mắt. Gạt không được, đành cười khổ trả lời thật lòng:

- Không việc gì, lúc nãy bị đánh trên lưng, ban đầu cũng không thấy gì, hiện tại bắt đầu thấy đau...

Một đôi bàn tay đặt lên vai, là sư phụ, xem tư thế tựa hồ là muốn giữ chặt tôi để kiểm nghiệm thương thế. Không thành công, eo bị ôm quá chặt, mãi một lúc sau nghe được giọng sư phụ trong bóng tối:

- Luyện nhi mau thả tay, sư tỷ của con bị thương trên lưng, tư thế này sẽ ảnh hưởng đến Tiêm nhi!

Bên hông mới chậm rãi nới lỏng. Rời đi ôm ấp ấm áp, hơi thở quen thuộc rời xa, trong lòng một trận mất mát, đưa tay ra muốn nắm giữ nàng, bởi vì trước mắt một màu đen kịt mà tay rơi vào khoảng không. Theo "sột soạt" tiếng bước chân, hơi thở kia đã lui vài bước, vẫn trầm mặc không nói, dường như đang giận. Có lẽ, cũng không phải giận hờn đơn giản như vậy.

Đang nghĩ nói gì đó, lưng đột nhiên đau nhói, ra là sư phụ ấn lên vết thương. Người dùng sức rất ít mà cẩn thận, nhưng dù là động tác nhẹ nhàng cũng vẫn đau, huống hồ trực tiếp nhấn không hề báo trước, tôi nhất thời không nhịn nổi, không kiềm chế được mà rên lên đau đớn. Cũng may mình không phải loại người mảnh mai yếu đuối gì, tâm tính vẫn kiên định, chí ít chịu khổ được, bằng không đêm này thật sự là một trận khổ sở.

- Chắc là bị thương gân cốt rồi. Đối với tiểu bối mà vẫn xuống tay được...

Lẩm bẩm một mình, lời nói mang theo căm phẫn, tiếp theo nháy mắt cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, chân cách mặt đất, nằm trong lòng người khác giống như một hài tử.

- Sư phụ?

Cơ thể cứng ngắc, dù sao không còn là đứa bé năm đó nữa, không thể mặt dày như vậy được, tôi quẫn bách nói:

- Sư... Sư phụ, không được, thả con xuống đây đi, Tiêm nhi tự mình sẽ đi, không cần phải...

- Bị thương ở lưng, có thể nặng có thể nhẹ, không thể xem thường!

Có lẽ trong tối không quá chú ý tôi đang lúng túng, giọng nói kia giờ khắc này chỉ có việc hệ trọng:

- Hơn nữa trước đó con còn trúng độc, bây giờ tuy đã giải nhưng vẫn nên lưu ý...

Sau đó người ngừng một chút, giống như suy nghĩ gì đó, cuối cùng dứt khoát nói:

- Đi, sư phụ mang con đi.

- Ân?

Tôi còn chưa nói gì, cách ba bước truyền đến tiếng chất vấn:

- Vì sao bỏ gần tìm xa, không trở về động?

- Trong động lạnh lẽo, thuốc cũng không đầy đủ, bất lợi cho chữa thương, xuống trấn dưới ngọn núi vẫn tốt hơn.

Sư phụ miệng giải thích, chân cũng không ngừng, vừa nói vừa lướt đi. Tôi nhìn không rõ, chỉ cảm thấy tiếng gió bên tai càng mạnh. Bị ôm vào trong ngực như vậy, hắc ám ngăn chặn tất cả, xấu hổ dần dần vơi đi, bừng tỉnh hoảng hốt nhớ lại ngày xưa. Lúc đó tuổi nhỏ, tôi theo người khắp nơi phiêu bạt, thỉnh thoảng cấp bách cũng sẽ được mang đi như vậy. Nhớ không lầm, từ khi định cư Tây Nhạc, lần cuối cùng, chính là đêm đông giá rét kia... Đêm hôm ấy, trong lòng sư phụ có tôi, trong lòng tôi có Luyện nhi, một lớn hai nhỏ, xé gió Bắc vội vã hướng về phía Hoàng Long động mà đi...

Đúng rồi, còn Luyện nhi? Nàng lúc này ở đâu? Có phải là yên lặng đi phía sau chúng tôi? Cũng có thể là giận dỗi một mình trở về? Trong lòng lo lắng, lại không có khí lực nhìn phía sau, dù sao nhìn không thấy gì, trực giác cũng mất linh hoạt. Tối nay đã xảy ra rất nhiều việc, khó tránh khỏi mệt mỏi đan xen, mà đáy lòng lâu rồi không gặp an tâm, trước đó vẫn mạnh mẽ chống đỡ, lúc này hỗn độn quay về, lại không có lý do phản kháng...

Đang lúc sắp giơ vũ khí đầu hàng, mơ hồ trông thấy đèn đuốc mờ ảo dưới núi. Không giống với thế giới kia óng ánh đầy sao, nơi này vĩnh viễn chỉ có một hai điểm sáng, xa xôi mà mờ nhạt, ẩn sâu trong tấm màn đen trĩu nặng, rất không bắt mắt, nhưng vẫn làm người ấm áp. Trong đầu bỗng nhiên xẹt qua một hình ảnh, tâm sợ hãi, tôi lắc đầu đoạt lấy chút thần trí, kéo vạt áo sư phụ mơ mơ hồ hồ nói:

- ... Sư... Sư phụ, đi... vào cửa trấn... Khách điếm Đệ Nhất Gia... cứu người...

Đã không thể nào chống đỡ thân thể mệt nhoài, đầu lưỡi hơi cứng, nói mập mờ không rõ, đoán là sự phụ không nghe rõ đoạn sau, chỉ hỏi:

- Sao? Khách điếm làm sao?

Tôi cắn cắn môi, cố gắng để cho mình tỉnh táo chút, tập trung tinh thần:

- Cửa trấn... Khách điếm Đệ Nhất Gia, cửa treo đèn lồng... Sân sau, có hai người... đã giúp con...

Đã giúp con, người vô tội, Hồng Hoa quỷ mẫu nói đã bị bà giết... Một là bởi vì bà ta nói tới tất nhiên là nói thật, vì thực sự không cần thiết nói dối chọc tức tôi, khích tôi liều mạng không có lợi cho bà ta. Hơn nữa nữ nhân này tính tình xảo trá tai quái, thay đổi thất thường, cho dù tiện tay lấy mạng hai người đắc tội với mình cũng chẳng có gì kỳ quái... Nhưng sau khi dần tỉnh táo lại, đặc biệt thấy cảnh bà ta cùng sư phụ khí phách hào hùng, không thể không nói, nảy sinh nghi hoặc. Đủ loại suy nghĩ lộn xộn trước đó làm tôi quên mất chuyện này, thấy rõ đèn đuốc dưới núi mới một lần nữa nhớ tới, trong lòng không khỏi sốt ruột, chỉ ngóng trông mau mau xác nhận, nếu thật sự là vậy, biết đâu còn có thể cứu chữa cũng nên...

Có thể sư phụ vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ tâm tình của tôi, cũng không nghi ngờ nhiều lắm, nghe rõ rồi cũng không hỏi lại nữa, vỗ nhẹ đầu tôi nói:

- Biết rồi, im lặng, nghỉ ngơi dưỡng sức.

Liền thật sự im lặng. Tuy không thể gọi là cái gì nghỉ ngơi dưỡng sức, nhưng tư thế chạy như vậy đối với bản thân là một loại nghỉ dưỡng, chỉ là không muốn dung túng chính mình đi ngủ, thỉnh thoảng cắn môi ép buộc mình thanh tỉnh. Một hồi đi qua, rốt cục tới gần thị trấn, trong bóng đêm một cặp đèn lồng xa xa càng ngày càng gần. Còn chưa kịp chỉ đường tới sân sau, vẫn đang lơ lửng thì thấy trước cửa lớn lờ mờ bóng người.

- Các ngươi...

Tự cho là mình có thể nói lớn, vừa mở miệng mới phát hiện không vực lên được một chút khí lực, trái lại hại sau lưng đau nhức, đem đoạn thoại phía sau nuốt trở lại. Sư phụ chạy vài bước, phi thân rơi xuống vững vàng trước đại môn.

Bất thình lình xuất hiện, nhất thời dọa người đứng trước cửa nhảy dựng, đợi đến lúc dựa vào ánh đuốc chập chờn định thần nhìn lại, lập tức thay đổi thành bộ mặt sợ hãi không thôi:

- Trời ơi! Trúc cô nương! Cô nương quay lại rồi! Không sao chứ?

Ồn ào như thế, nghiễm nhiên là tên điếm tiểu nhị kia, mà bên cạnh hắn chính là Đại Hắc mặt mày ủ rũ còn chưa kịp rút đi.

- Các ngươi... Không có chuyện gì à? Ta nghe Hồng Hoa nói...

Sự thật đang ở trước mắt, mặc dù hoài nghi nhưng vẫn kinh ngạc không ngớt.

- Ôi chao Trúc cô nương! Cô nương mới không có việc gì đi? Nhưng là hù chết bọn tôi!

Điếm tiểu nhị nghe "Hồng Hoa" hai chữ càng kích động không thôi, nói cũng nhiều mà nhanh hơn:

- Cô nương chân trước vừa đi, phụ nhân kia chân sau liền từ trên cây nhảy xuống. Đầu tiên nói muốn giết huynh đệ chúng tôi, sau đó còn nói huynh đệ chúng tôi xem ra vẫn hiểu được tình nghĩa nên tạm tha, nhưng sẽ không khách khí với cô nương. Nói xong không thấy bóng dáng, hại huynh đệ bọn tôi gác cửa lo lắng một đêm! Cô nương sao vậy? Không gặp bà ta chứ?

- Gặp rồi, nhưng bà ta nói với ta... đem các ngươi... giết...

Vội vàng muốn nói chuyện, hơi lại không đủ. Trái lại sư phụ chắc là nghe rõ, nói chen vào:

- Hồng hoa quỷ mẫu là như vậy, ngoài miệng độc ác, thực tế cũng không phải kẻ ác gì, càng không lạm sát người vô tội.

Giọng nói sư phụ mang theo chút trêu chọc đồng thời nhẹ xoa lưng của tôi, có một dòng nhiệt thẩm thấu chạy vào cơ thể:

- Thì ra con đang lo lắng cái này, bị bà ta đùa giỡn rồi phải không?

Tôi quay đầu liền nhìn thấy người. Bốn phía điểm chút ánh sáng, tuy hơi tối nhưng coi như vẫn có thể nhìn khuôn mặt này, thấy rõ bên môi mỉm cười như có như không, tất cả đều làm người hoài niệm thân thiết. Mê man nhìn miệng cười này một chút, tiếp theo chuyển động con ngươi, tầm mắt quét xung quanh, hy vọng có thể nhìn thấy bóng người khác cũng đồng dạng nhớ nhung tha thiết, có thể trông thấy vẻ mặt quen thuộc dù cho đang nổi giận bĩu môi cũng được. Nhưng cuối cùng không kịp tìm. Sau đó, không biết vì sao, cứ như vậy nặng nề rơi vào giấc ngủ thật sâu.

Một đêm này dài biết bao.

Trước/258Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Ngạo Thế Đan Thần