Saved Font

Trước/258Sau

Ma Nữ Nghê Thường

Chương 52: Nực Cười Nhất

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Mất, có rất nhiều ý nghĩa, nhưng cái gọi là một người đã mất, thường chỉ có một ý nghĩa.

Nhưng mà biết đâu Luyện nhi cũng không phải có ý này, tôi híp mắt lại, nhìn người trước mắt, hy vọng từ sắc mặt của nàng có thể tìm ra bằng chứng chống đỡ suy nghĩ, ý kia có thể chỉ đơn thuần là không còn ở Hoa Sơn, hơn nữa thỉnh thoảng Luyện nhi sẽ đùa vui chút, nói không chừng nàng không rõ trò đùa này nặng nhẹ ra sao, chẳng qua muốn trêu tôi sốt ruột mà thôi.

Nhưng là, đối diện là một đôi mắt trong suốt, mặc dù nhìn không ra được bao nhiêu bi thương, cũng không hề có nửa điểm vui đùa. Vẫn không cam lòng:

- Mất? Có ý gì?

Dứt khoát hỏi rõ, chỉ sợ là mình hiểu lầm, càng hy vọng là mình hiểu lầm, không diễn tả được cảm xúc giờ khắc này là gì, nghe được âm thanh của chính mình bình tĩnh hơn so với tưởng tượng, mà cũng trầm thấp hơn so với ngày thường một chút mà thôi.

- Uổng phí ta chú ý tâm tình của ngươi, muốn nói khéo chút đâu - Thiếu nữ trước mặt thở dài, lơ đãng nói:

- Mất, không phải là ý tứ đã chết à?

Một câu nói, thẳng thắn thiêu hủy một tia hy vọng nhỏ nhoi cuối cùng. Tôi nhắm mắt cảm giác bị rút hết sức lực, liền lui về sau hai bước dựa vào tảng đá xanh bên cạnh cây trúc ngồi xuống, nhiều lần hít sâu mấy cái, vẫn không có cách nào thoát khỏi cảm giác vô lực lúc này.

Đó là một loại cảm xúc đặc biệt trống rỗng, trống rỗng đến bi thương khiến người hoang mang, cái này cũng là thứ làm mình phi thường chán ghét thậm chí cảm giác sợ hãi. Tôi thà rằng lúc này bản thân đại bi đại ưu (đau thương buồn bã), thậm chí bởi vì không tin được mà tranh cãi, đây mới là đau buồn trong mắt người thường, mới là cách thức đau buồn đúng đắn.

Nhưng mà mình không làm được, trong mắt khô khốc, ngay cả động đậy ngón tay cũng không muốn.

Tôi ngồi, Luyện nhi đứng, cảm nhận được tầm mắt của nàng, lại không biết ánh mắt đó ra sao, xung quanh yên tĩnh chốc lát, sau đó nàng ôm đầu gối ngồi xổm trước mặt tôi, chăm chú nhìn vào mắt tôi hỏi:

- Ngươi vì sao không khóc? Ta tưởng ngươi sẽ khóc chứ.

Đáng tiếc tôi không cách nào cho nàng toại nguyện, chỉ có thể yếu ớt kéo kéo khóe môi, cũng quay sang nhìn vào mắt nàng nói:

- Có nghe qua câu khóc không ra nước mắt chưa?

- Tất nhiên đã nghe, khi còn bé ngươi đã dạy ta, muốn khóc nhưng không khóc được, cho nên ngươi hẳn là muốn khóc.

Nàng gật gù thản nhiên trả lời, thấy tôi vô lực muốn ngã về phía sau nàng lập tức đưa tay ra, đồng thời hơi chuyển bước chân, thân hình chưa động, ngươi cũng đã đổi vị trí:

- Đừng dựa lung tung, phía sau là tre trúc, lông tơ trên thân trúc chích vào người sẽ bị đau ngứa.

Thế rồi, phía sau lưng dựa vào cũng không phải tơ trúc chích người, mà là dựa vào một nơi ấm áp.

Chỗ này cũng không bỡ ngỡ, không phải lần đầu tiên chúng tôi tựa vào lẫn nhau như vậy, huống hồ lúc này cũng không có tâm tư đi ngại ngùng quẫn bách, tôi chỉ là yên tâm đem trọng lượng của cơ thể giao cho nàng, ngồi xếp bằng, đầu tựa lên hõm cổ nàng, nhắm hai mắt cái gì cũng không nghĩ nữa. Nàng cũng không lên tiếng, xung quanh liền rơi vào một mảnh yên tĩnh, chỉ có tiếng gió thổi cành trúc xào xạc, giống như giọng nói thì thầm liên miên người nghe cũng không hiểu, trong không khí tỏa ra một mùi hương thơm mát dễ chịu.

Không biết qua bao lâu, chỉ biết ở trong mùi hương thơm ngát cùng ấm áp, trống rỗng vô lực dần dần rút đi, tôi cảm giác mình đã điều chỉnh xong, hoặc là nói đã chuẩn bị xong, nhưng vẫn không dám mở mắt ra, chỉ là lẩm bẩm giống như đang nói mê:

- Luyện nhi?

- Hử? - Giọng nói rõ ràng, ngay ở bên tai, nghe không ra tâm tình gì.

- Nói một chút đi....

Dựa vào bả vai này, cảm thụ nhiệt độ không ngừng truyền đến, đối với chính mình hiện tại mà nói, dường như chính là một kiểu lan truyền dũng khí:

- Nói chút tình hình cụ thể, đã xảy ra chuyện gì, sư phụ vì sao lại... này không nên a...

Nhắm mắt cắn chặt răng, cái này không nên, thật sự không nên, chính mình là người hay tưởng tượng mọi việc theo chiều hướng xấu, cho dù như vậy mình cũng chưa bao giờ nghĩ qua...

Sư phụ người phong nhã hào hoa, xưa nay thân thể luôn khỏe mạnh tinh thần sáng láng, mấy năm qua cũng chưa từng bị nhiễm phong hàn, luận về võ công càng là thân thủ hiếm gặp trên thế gian, huống hồ còn ẩn cư nơi rừng sâu núi thẳm, vô luận có nói ở phương diện nào đi nữa, cũng không thể đột nhiên liền...

- À...

Thanh âm của Luyện nhi vẫn không có nhiều cảm xúc, nàng chỉ thở một hơi, im lặng một lát giống như đang sắp xếp suy nghĩ, sau đó chậm rãi mở miệng nói rằng:

- Không sai biệt lắm, chính là một năm sau lần luận võ cùng nữ phụ kêu Hồng Hoa quỷ mẫu kia, sư phụ càng chuyên chú luyện tập, ngày thường đều sẽ bế quan tu luyện, thỉnh thoảng xuất quan cùng ta so chiêu, mỗi người cũng đều tinh luyện đặc biệt thuận lợi, vì thế công sức một năm này, sợ là có thể bằng mấy năm trước cộng lại...

Lời của nàng hình như không có điểm quan trọng gì, đều xoay quanh những vấn đề không liên quan, nhưng trong lòng lại bỗng nhiên rùng mình, sinh ra một ít linh cảm, dự cảm này chưa bao giờ tôi nghĩ tới, chỉ vì sư phụ chính là một người tài giỏi... Nhưng là, trọng tâm lời nói của Luyện nhi, hiển nhiên hướng về ý này.

- Sau đó, lúc tiết Bạch Lộ rút đi (một trong 24 tiết khí hằng năm, thời điểm xuất hiện sương mù, thường từ ngày 07-23 tháng 09 hằng năm, google để biết thêm thông tin), khí trời dần dần chuyển lạnh...

Giọng nói bên tai vẫn không nhanh không chậm:

- Có một lần, sư phụ bế quan tiềm tu (tu kín đáo), ngày hôm sau tỉnh dậy, đột nhiên không thể cử động.

- Không thể cử động?

Tôi mờ mịt lặp lại một lần, không rõ ẩn ý trong đó.

- Ừ, không thể cử động.

Luyện nhi cũng không phải một người có khả năng giải thích tốt, nàng cũng không giỏi nói dài dòng lằn nhằn sắp xếp từ ngữ, nhưng giờ khắc này, chính là dùng phương thức của bản thân để tôi hình dung ra hình ảnh đó:

- Chính là chân không thể di chuyển, ngay cả cảm giác dường như cũng mất đi, đánh cũng không biết. Sư phụ nói, đây là bởi vì lạp tiệp cầu tốc, sở tập bất thuần (giống như dục tốc bất đạt) dẫn đến tẩu hỏa nhập ma, không thể trách người khác.

Lời của nàng thanh thanh thản thản, chỉ có vài câu như vậy, tôi nhắm hai mắt, trước mắt dường như hiện ra một bức họa trông rất sống động. Sư phụ tâm cao khí ngạo như vậy, đột nhiên qua một ngày vướng phải tai vạ bất ngờ, nhưng vẫn kiêu ngạo không chịu yếu thế, ngược lại còn bình tĩnh giải thích dạy bảo rõ ràng cho Luyện nhi... Như thế, tâm tình sư phụ trong lúc đó ra sao?

- Người không chịu mở lời mời thầy thuốc, ta đành xuống núi dẫn tới mấy vị đại phu trị cho người, nhưng không được. Lại qua thêm một đoạn thời gian, nửa thân trên cũng không linh hoạt như trước nữa, sư phụ liền hoàn toàn ngưng luyện công, chỉ một lòng một dạ đốc thúc ta luyện tập mỗi ngày, khi nhàn rỗi sẽ nói một vài việc trên giang hồ. Mãi cho đến tận lập đông (bắt đầu mùa tuyết rơi) ta đều học xong hết thảy, sư phụ người liền...

Nói tới đây Luyện nhi dừng lại, kỳ thực cũng không cần nói nữa.

Việc đã đến nước này, hẹn ước hay là tâm nguyện, tất cả đều tan thành bọt nước, trong lòng không còn chỗ dựa, ngày Luyện nhi xuất sư, e rằng cũng chính là ngày sư phụ nhất niệm bất sinh, vạn duyên câu tịch (đại khái là chết)...

Lồng ngực một trận chua xót không thể chịu nổi, lời hứa hẹn còn văng vẳng bên tai. Đêm đó tôi mời người một chén, tràn đầy tự tin, ngày tháng còn dài, mười năm chung sống tạm thời chia cách, sau đó sẽ còn rất nhiều cái mười năm nữa, sẽ phụng dưỡng người, tất tiền tận hiếu (quỳ gối tận hiếu), lời nói có bao nhiêu cảm động làm người ướt khóe mắt, cuối cùng chỉ như lời hát xuôi tai.

Tại sao lại không nghĩ tới, Luyện Nghê Thường nếu đã định sẽ danh chấn giang hồ một thời, như vậy sư phụ kiêu ngạo kiên cường kia lẽ nào lại có thể là tài năng vô danh ẩn dật, lại có thể như chim nhạn thoáng qua hoàn toàn không có dấu vết nào trong cố sự kia, làm cho người ta không hề có nửa điểm ấn tượng?

Nhưng hóa ra không phải chim nhạn bay qua không dấu vết, mà là kiếp phù du đã tước đi hình ảnh của người, trong chớp mắt, lưu lại chỉ còn là vết tích phi hồng đạp tuyết (hồng nhạn giẫm trên tuyết)...

Che mặt, ra sức xoa xoa mắt, vẫn là khô khốc, trái lại chỉ có thể cười khổ, người phía sau âm thầm để tôi tựa vào, không an ủi cũng không trách cứ. Tôi lại nghĩ đến, khi đó nàng một thân một mình đối mặt những chuyện này, cho dù xem sinh tử là quy luật tự nhiên của vạn vật đi chăng nữa, chỉ sợ cũng là cực kỳ khó chịu. Phải, duy nhất một người có thể cùng nàng tiếp nhận lại ở xa xôi ngàn dặm, còn an tâm thoải mái ăn ngon ngủ yên.

- Luyện nhi...

Mở miệng lần nữa, giọng nói có chút khàn, giống như bị phủ kín một tầng sáp:

- Ngươi... hận ta không?

Quay lưng nên không thấy được vẻ mặt của nàng, chỉ nhìn được đôi tay kia vòng qua eo, ngón tay thon dài nghịch xoắn vạt áo của tôi dường như vô cùng buồn chán, mà tôi chỉ có thể yên lặng chờ đợi. Im lặng một lúc, rốt cục, nghe được người phía sau hít một cái, bâng quơ nói:

- Cũng không hận, ngược lại tức giận là thật. Thời gian sau đó ở trên núi, sư phụ cũng mất, chỉ còn lại một mình ta, mông lung vô định, không còn tâm tư đi chơi đùa cùng bọn sói, ngày tháng trôi qua thật vô vị, muốn xuống núi tìm ngươi lại không biết phải đi nơi đâu mới tìm được. Lúc đó, nghĩ đến ngươi đang sống an nhàn ăn ngon ngủ yên, liền tức giận đến nghiến răng, thật muốn cắn chết ngươi mới hả giận.

- Ngươi nên hận.

Tôi gật đầu, cảm thấy này là chuyện đương nhiên.

- Là ta vô sỉ, xin lỗi sư phụ, cũng xin lỗi ngươi.

- Ừ...

Nàng đáp một tiếng, không nói gì thêm. Xung quanh lại trở về yên tĩnh, nên nói cũng đã nói, còn lại chỉ là tâm tư cảm xúc của mỗi người. Gió thổi càng lớn, cành trúc đong đưa, ánh nắng lấp lánh, bóng râm lay động, bốn phương tám hướng "xào xạc" kêu vang, ngay cả những chiếc lá vàng rải rác trên mặt đất cũng đều bị gió cuốn từng vòng bay lên rồi chợt rơi xuống, cực kỳ giống những con bướm vàng múa lượn đầy trời.

Ngồi yên lặng, trên người mát lạnh, cần cổ lại nóng, có hơi thở phả lên trên, sau đó, là một trận đau buốt.

Luyện nhi xưa nay thân tùy niệm động (nghĩ là làm liền), nói được làm được, tôi chưa bao giờ nghi ngờ điều này. Này hàm răng hung hãn không chút lưu tình, dường như thật muốn đem tất cả sự phẫn nộ tích tụ bấy lâu đều phát tiết, hận không thể cắn ra một khối thịt mới có thể thoải mái.

Tôi ăn đau ngửa mặt, nhưng vẫn dựa nàng không nhúc nhích, chỉ vì đây là chính mình nên bị trừng phạt. Đến khi trên cổ có ấm áp chảy xuống, trong mắt cuối cùng cũng xuất hiện nóng ấm.

Đúng là vẫn còn, lã chã lệ rơi.

Trước/258Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đô Thị: Tu Tiên Mười Năm, Xuống Núi Tức Vô Địch