Saved Font

Trước/46Sau

Mang Theo Không Gian Sống Lại

Chương 43: Tỏ tình

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
“Bởi vì anh thích em a, Yên.”

Ngôn Diễm Yên không phải ngu ngốc, cậu thật ra là đã minh bạch loại chuyện này là chuyện gì, dù cho EQ của cậu có thấp nhưng đã nhấm nháp qua cái gì gọi là “Thích” cái gì gọi là “Yêu.”, tuy rằng cho tới bây giờ cậu cũng chưa từng thích qua một người nam nhân.

Cũng chỉ vì Cố Thần là nam nhân, cho nên Ngôn Diễm Yên mới không kịp phản ứng với hành vi tỏ vẻ yêu mến của nam nhân này đối với cậu.

Trong thế giới của Ngôn Diễm Yên, vốn là không có bốn chữ “Đồng tính luyến ái a.”

Chỉ là hiện tại Ngôn Diễm Yên hiểu ra. Hoặc là nói Ngôn Diễm Yên sau khi đã trải qua một loại câu hỏi nghiêm túc về quan hệ của cậu và Cố Thần, suy nghĩ cẩn thận.

Chỉ là có chút không xác định được.

Nhưng mà… cậu nhớ Cố Thần đã cướp đi nụ hôn đầu tiên mà cậu dành cho vợ… Cái này có tính là chứng cớ hay không? Chính là cái này cũng có thể là vì Cố Thần từng sống ở nước ngoài nên mới quen tạm biệt như vậy a?

Ngôn Diễm Yên tưới hoa, không yên lòng nghĩ những vấn đề này.

Kỳ thật những vấn đề này cũng không phải rất quan trọng, quan trọng là… tại sao cậu lại tự hỏi những vấn đề này.

Quan trọng là… Chính mình nghĩ về Cố Thần như thế nào.

Ngôn Diễm Yên vẫn cho là tình yêu của mình đã chôn vùi trên người vợ ở kiếp trước, cuối cùng cũng chỉ đổi lấy phản bội mà thôi. Như vậy hiện tại cậu còn có tình yêu sao?

Cậu hiện tại…

“Linh-“ Một tiếng chuông bình thường không chút dễ thương cũng không có từ túi tiền của Ngôn Diễm Yên vang lên, Ngôn Diễm Yên buông bình tưới, móc điện thoại ra, nhìn tên người gọi là “Cố Thần”

Ai da, thật sự nghĩ gì đến đó a…

“Uy…” Ngôn Diễm Yên bấm nút nghe, sau đó đưa điện thoại lên tai.

“Yên, em ăn cơm chưa?” giọng nói của Cố Thần từ điện thoại chui vào lỗ tai Ngôn Diễm Yên, giọng nói kia ôn hòa mà lại kèm theo từ tính, thanh âm làm không khí chấn động, khiến lỗ tai đang dán vào điện thoại của Ngôn Diễm Yên có chút ngứa.

“A…” Ngôn Diễm Yên xem nhẹ lỗ tai khó chịu, cậu rời khỏi sân thượng ngẩng đầu nhìn đồng hồ trong phòng khách, phát hiện đã 11 giờ 45 phút.

“Chưa ăn.” Ngôn Diễm Yên trả lời, hơn nữa hiện tại cậu cũng không phải rất đoú.

“Vậy muốn cùng ăn hay không?” Cố Thần hỏi, Ngôn Diễm Yên dường như có thể tưởng tượng được nụ cười trên khóe miệng Cố Thần.

“… Được.” Ngôn Diễm Yên sau khi đồng ý, liền thay quần áo, cầm túi tiền cùng chìa khóa và điện thoại nhét vào túi quần, sau đó xuống lầu.

Ngôn Diễm Yên vừa xuống lầu liền nhìn thấy Cố Thần dựa vào thân xe của hắn, một thân tây trang nổi bật lên dáng người cao ngất của hắn, bề ngoài cao lớn tuấn mĩ làm cho không ít người qua đường phải liếc nhìn.

Ngôn Diễm Yên không ngờ Cố Thần đến dưới nhà cậu nhanh như vậy, nhưng càng giật mình là cậu cũng không cảm thấy ngạc nhiên.

Điều này làm cậu nghĩ tới bọn họ đã từng không gặp mặt năm năm, chỉ là mỗi ngày sẽ nói chuyện điện thoại, điều này làm cho cậu bất tri bất giác đã quen với tất cả những điều này.

Cho nên nói, Cố Thần đối với cậu, rốt cuộc là “Thói quen” hay là “Yêu” a?

Ngôn Diễm Yên có chút nghĩ không ra.

“Yên, em muốn ăn gì a?” Cố Thần mở cửa xe để Ngôn Diễm Yên ngồi vào ghế lái phụ, động tác ấy mười phần tự nhiên, làm cho Ngôn Diễm Yên không có cảm giác gì khác lạ, ngược lại cảm thấy như vậy cũng rất không sai.

“Ngô, ăn gì cũng được, ta không kén ăn.” Ngôn Diễm Yên vốn muốn nói ở nhà nấu cũng được, chỉ là cậu nghĩ đến nếu muốn ăn cơm nấu ở nhà thì phải đi siêu thị mua đồ ăn, điều này làm Ngôn Diễm Yên có chút lười biếng buông tha cho ý tưởng đó.

Kỳ quái, cậu như thế nào đột nhiên lại trở nên lười biếng?

“Làm sao vậy? Sao lại nhìn anh chằm chằm vậy?” Cố Thần vừa lái xe vừa sờ mặt của mình, không có gì nha, Yên của hắn đang nhìn gì vậy, chẳng lẽ là… thấy Ngôn Diễm Yên lắc đầu, đem ánh mắt quay lại cửa sổ, Cố Thần không khỏi cười cười: “Ha ha, như vậy thì đi cái cửa hàng mới mở về món ăn của ZR quốc ở phố B được không?”

Mặc dù Ngôn Diễm Yên đối với món ăn của ZR quốc không quá thích thú, nhưng cũng không ghét, vì vậy liền gật đầu nhè nhẹ, đồng ý.

Cố Thần thấy Ngôn Diễm Yên đồng ý, nụ cười trên mặt càng thêm chân thành hơn nữa, tuy rằng trước mặt Ngôn Diễm Yên hắn đều luôn rất chân thành.

Đi vào quán ăn ZR quốc, vừa vặn đến giờ ăn cơm cao điểm, cho nên kín người hết chỗ, Cố Thần thấy bộ dáng không mấy để ý của Ngôn Diễm Yên, vì vậy liền đi vào.

“Yên, em có thể ăn cay a.” Thấy Ngôn Diễm Yên không phủ nhận, Cố Thần đánh dấu món “Cải trắng cay” vào menu.

“Cố Thần, không phải anh không thể ăn cay sao?” Ngôn Diễm Yên thấy Cố Thần chọn vài món ăn cậu rất thích xong, phát hiện trong đó vài món đều khá cay. Tuy rằng ở phía nam, nhưng Ngôn Diễm Yên lại rất thích ăn cay, nhưng Cố Thân thì không được, ăn cay một chút dạ dày liền khó chịu.

Ngôn Diễm Yên thật không ngờ, trong lúc bất tri bất giác, cậu đã nhớ kỹ nhiều chuyện tình về Cố Thần như vậy.

“Ha ha, anh không thể ăn, nhưng em thích a.” Cố Thần đối với chuyện Ngôn Diễm Yên nhớ rõ hắn không thể ăn cay rất sung sướng, “Anh có thể ăn mấy món không cay.”

Một bàn của ZR quốc cũng không phải quá nhiều món, tăng thêm mấy món rau dưa muối chua vẫn là tương đối nhiều, cho nên ăn lần đầu cũng rất thú vị. Bởi vậy gọi nhiều hơn cũng không có áp lực gì. Chẳng qua là số tiền tăng lên nhiều mà thôi, nhưng với Cố Thần có sự nghiệp thành công mà nói, số tiền đó không đáng chú ý.

“A.” Ngôn Diễm Yên gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu rõ.

Một bữa cơm trôi qua, hai người đều nói chuyện rất nhiều, nhưng mà đại bộ phận đều là sinh hoạt hàng này như thế nào, trong đó lời nói của Cố Thần so với Ngôn Diễm Yên có vẻ nhiều hơn, dù sao cuộc sống của Ngôn Diễm Yên cũng có quy luật, thoạt nhìn rất bận rộn nhưng cũng chỉ là quanh đi quanh lại mấy việc đó. Nhưng Cố Thần vì công ty của mình đã ổn định lại, cho nên nhàn nhã hơn rất nhiều có thể đi xem mọi người đang làm gì, cho nên nói được nhiều chuyện rất lý thú khôi hài.

“Thư ký của anh đều rất ưa bát quái sao?” Ngôn Diễm Yên nghe được Cố Thần nói về những nữ thư ký kia, nghi ngờ hỏi.

Vừa rồi Cố Thần nói có một thư ký nghĩ rằng hắn không ở đó, cho nên cùng những người khác nói về quan hệ bạn bè của hắn ở bên ngoài, kết luận lại được là ngoại trừ hắn có một tình nhân bí mật thì giống như là không còn bạn bè nào khác.

Cái lời nói tràn ngập ám hiệu này, làm Ngôn Diễm Yên không biết nói tiếp như thế nào.

“A.” Sau đó Cố Thần bắt đầu nói sang chuyện khác, bắt đầu nói về bạn bè của hắn, cuộc sống của hắn, cha mẹ hắn, nói mọi chuyện về hắn.

Thanh âm chậm rãi, Ngôn Diễm Yên chỉ nghe, thật giống như theo từng lời nói của Cố Thần, Ngôn Diễm Yên như được xem một bộ phim, từng cảnh diễn Cố Thần lúc nhỏ, thiếu niên, thanh niên hiện ra.

Vì sao Cố Thần phải nói những thứ này với mình.

Ngôn Diễm Yên đại khái đã hiểu. Ngôn Diễm Yên, cũng rõ ràng trong lòng mình nghĩ như thế nào rồi.

“Này, Cố Thần.” Ngôn Diễm Yên thấy Cố Thần dừng lại thì nói: “Muốn tới nhà ta uống chén trà không?”

Thời gian là hai giờ chiều. Cơm trưa tổng cộng dùng hết hai tiếng 15 phút.

Cố Thần không ngờ đột nhiên Ngôn Diễm Yên lại đưa ra lời mời như vậy với mình, dù sao trước đây đều là hắn mời Ngôn Diễm Yên, mà không phải Ngôn Diễm Yên chủ động tìm hắn. Hơn nữa lần này, là hẹn ở trong nhà a. Điều này không khỏi làm Cố Thần có ý nghĩ kỳ quái.

Một đường không nói chuyện, Ngôn Diễm Yên chỉ ngẩn người, mà Cố Thần trong đầu căng thẳng suy nghĩ lát nữa Ngôn Diễm Yên sẽ nói gì với hắn.

Đến nhà Ngôn Diễm Yên, Cố Thần phát hiện nhà Ngôn Diễm Yên như cũ cả phòng đều là hương hoa, từ phòng khách có thể nhìn thấy ban công cực lớn có đủ loại hoa mỹ lệ. Ánh mặt trời chiếu ở trên những đóa hoa, từng giọt nước làm cho ánh nắng phản xạ ra từng đạo sắc thái chói mắt.

Ngồi ở trên ghế salon trong nhà Ngôn Diễm Yên, Cố Thần nhìn Ngôn Diễm Yên rót cho hắn một chén trà lài, sau đó ngồi bên cạnh hắn giống như đang suy nghĩ điều gì.

“Làm sao vậy?” Cố Thần hỏi.

“A…” Ngôn Diễm Yên ngẩng đầu, con mắt màu đen chuyên chú nhìn Cố Thần, điều này làm cho Cố Thần cảm thấy, trong mắt Ngôn Diễm Yên chỉ có một mình hắn.

“Anh…” Ngôn Diễm Yên dừng lại một chút, tựa hồ có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn mở miệng.

“Anh… thích em.” Ngôn Diễm Yên nói xong khẽ mấp mấy miệng, nhưng ánh mắt lại không rời khỏi Cố Thần, Cố Thần bị ánh mắt chuyên chú của Ngôn Diễm Yên nhìn tới mức mặt có chút đỏ lên, hắn là lần đầu tiên phát hiện mình cũng sẽ thẹn thùng như vậy.

Cố Thần gật đầu.

“…” Ngôn Diễm Yên trầm mặc một giây sau, tiếp tục nói “Thích như thế nào?”

Lần này đến phiên Cố Thần trầm mặc, hắn phải trả lời như thế nào?

Nếu như hắn nói ra đáp án trong lòng mình, như vậy Ngôn Diễm Yên sẽ đối đãi với hắn như thế nào? Nhưng còn chưa nghĩ ra phương pháp thuyết phục, Ngôn Diễm Yên lại mở miệng.

“ Em biết rõ, anh là muốn gả cho em.” Ngôn Diễm Yên lúc nói những lời này là dùng câu kể.

Cố Thần lại có chút luống cuống, cái chữ “gả” này sao lại thấy quỷ dị như vậy! Cố Thần không biết là kinh hỉ hay buồn bực nữa.

“ Kỳ thật muốn em cưới anh cũng không phải không thể…” Ngôn Diễm Yên nói tiếp, lần này cậu không nhìn Cố Thần, mà là nhìn sân thượng trồng hoa ngoài cửa, “Chỉ là gần đây sự nghiệp đang phát triển, không rảnh, cho nên chờ em ổn định lại, em liền mang sính lễ đến cầu hôn a.”

“!!!” Cố Thần chấn kinh rồi.

Ngôn Diễm Yên nói những lời này là ý gì? Cậu là đang tỏ tình sao?

Cậu làm sao có thể dùng ngữ khí bình thản như vậy mà nói chuyện gả cưới này a?

“Cứ như vậy đi.” Ngôn Diễm Yên đứng lên, từ trong phòng lấy ra sổ tiết kiệm cùng chứng minh bất động sản của mình, đặt ở trên mặt bàn trước mặt Cố Thần. “Những thứ này là toàn bộ tài sản của em, anh đã là vị hôn thê của em, như vậy anh có tư cách kiểm soát.” Ngôn Diễm Yên bình thản nói, tựa hồ không biết mình đang nói những lời kinh thế hãi tục như thế nào.

“…!!” Cố Thần thật sự không biết mình nên làm ra biểu tình gì mới tốt.

“Anh không đồng ý?” Ngôn Diễm Yên nhướn mi, vốn là gương mặt ngơ ngác đột nhiên trở nên giống nữ vương.”

“Không có…” Cố Thần chần chừ một chút cầm lên tài sản của Ngôn Diễm Yên, trong lòng có chút không tự nhiên, nhưng vui vẻ nhiều hơn vui mừng.

Đây là Ngôn Diễm Yên đang tiếp nhận hắn a.

Dù không nói đến chữ yêu, nhưng mà Cố Thần lại thích vậy.

Vì Ngôn Diễm Yên nói những lời này, là chuẩn bị ở cùng hắn cả đời a.

Nghĩ đến tương lai mười năm hai mươi năm sau đều có Ngôn Diễm Yên cùng trải qua, khóe miệng hắn không khỏi cười vui.

“Vị hôn thê” gì chứ, chỉ là một xưng hô mà thôi, không có gì cần rối rắm.

Chỉ cần Ngôn Diễm Yên nguyện ý cùng một chỗ với hắn, vậy thì thế nào cũng được.

Nhưng mà…

Cái gì gọi là “ Chờ em ổn định sẽ chuẩn bị sính lễ đến cầu hôn a?” A!? Nếu quả thật như vậy, không biết cha mẹ mình sẽ có biểu tình gì a!

Vùng trộm ngắm người đã khôi phục bộ dạng ngốc ngốc, nhàn nhã uống trà lài bên cạnh, Cố Thần híp mắt nghĩ, chính hắn nên mưu đồ cho tốt cuộc sống về sau a.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Phát hiện có một câu biến mất không thấy = = bổ sung.

Trước/46Sau

Theo Dõi Bình Luận