Saved Font

Trước/79Sau

Mạnh Như Ký

Chương 18: Nói Chuyện Hiện Tại, Không Nói Tương Lai

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Cả đường ngự gió nhanh như tên bắn, chỉ trong thời gian một khắc, Mạnh Như Ký đã đưa Mục Tuỳ đáp xuống rừng cây gần "nhà". Không tiếp tục tiến lên trước, là vì thỏi bạc còn lại tám bạc, trận pháp đã bắt đầu lập loè không rõ rồi.

Mạnh Như Ký sợ bọn họ rơi xuống từ không trung, vì thế dứt khoát thu lại thỏi bạc.

"Thứ này còn có cả giới hạn về thời gian của thuật pháp." Mạnh Như Ký hiểu ra: "Tiền đồng chỉ có thể chịu thuật pháp nhỏ, thỏi bạc có thể chịu nhiều hơn chút, nhưng thời gian lâu cũng không còn, đợi một lúc nữa liệu có còn không?"

Mạnh Như Ký cầm thỏi bạc quan sát, tự nói một mình.

Mục Tuỳ đứng sau lưng nàng, trong lòng âm thầm trả lời: Có. Ngày mai là có.

Nhưng hắn không thể để lộ bản thân, vì thế lựa chọn ngậm chặt miệng, không hề mở lời, sợ bản thân lại nói ra gì đó không khống chế được.

"Ngày mai lại nghiên cứu vậy..." Mạnh Như Ký cất thỏi bạc đi, quay đầu nhìn Mục Tuỳ: "Cũng không còn xa nữa, đi về trước là tới, chúng ta đi bộ đi, cũng tránh cho động tĩnh ngự gió lớn thu hút sự chú ý của người khác, kéo đến vài phiền phức không đáng có."

Tiền không thể lộ, trong lòng Mạnh Như Ký hiểu rõ.

Mục Tuỳ trầm mặc theo Mạnh Như Ký đi tiếp.

Trong rừng yên tĩnh, gió đêm nhè nhẹ, Mạnh Như Ký lén cảm nhận được sự nhàn nhã hiếm có sau khi trải nghiệm cuộc sống này.

Tám bạc trong người, mặc dù để bọn họ quay về nhân gian thì không được, nhưng ít nhất có thể đảm bảo thức ăn cho Mục Tuỳ và nàng một thời gian nữa.

Hơn nữa bây giờ nàng còn ngộ ra cách sử dụng thuật pháp ở vùng đất Vô Lưu, khi muốn bắt trộm lớn gì đó, động tay cũng không cần sợ bản thân không đánh lại nữa.

Yên tâm, thản nhiên, sự yên bình đã lâu không có trong nội tâm khiến bước chân Mạnh Như Ký cũng trở nên nhẹ nhàng, nàng hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy gió đêm se lạnh cũng có thể xua tan u sầu tích tụ trong lòng.

Mà Mục Tuỳ bên cạnh nàng, nội tâm lại giày vò hơn nhiều.

Hắn đi sau Mạnh Như Ký, mỗi bước đi đều vặn vẹo, cơ thể hắn muốn lại gần Mạnh Như Ký hơn một chút, nhưng trong lòng lại muốn cách xa Mạnh Như Ký đi một chút.

Hắn đã nghĩ ra một vạn câu để bẫy Mạnh Như Ký, để nàng dạy bản thân cách sử dụng nội đan, nhưng sợ rằng bản thân vừa mở miệng là bắt đầu nói mấy thứ muốn hôn muốn ôm gì đó...

Nói thêm lời này mấy lần, Mục Tuỳ sợ linh hồn của bản thân sẽ thực sự trở nên buồn nôn mất...

Hắn không chịu được.

Không thể chấp nhận được bản thân như vậy.

Ôm theo tâm trạng khác nhau, hai người cùng đi trên đoạn đường đêm yên tĩnh.

Đến khi tới "nhà", còn cách cửa hai ba trượng, Mạnh Như Ký và Mục Tuỳ gần như đồng thời nghe thấy trong căn nhà rách truyền tới âm thanh sột soạt.

Trong nhà có người.

Ngay tức khắc, khi bản thân Mục Tuỳ còn chưa phản ứng lại, thì hắn đã nắm lấy cổ tay Mạnh Như Ký, kéo nàng ra sau lưng mình, sau đó tiến lên một bước, chắn trước người Mạnh Như Ký.

Hắn không nói một lời làm xong những động tác này, sau đó tiếp tục không nói một lời đen mặt, trong lòng càng thêm phức tạp và đau khổ.

Mạnh Như Ký ngược lại không kinh ngạc mấy, mấy ngày nay, Mục Tuỳ quả thực đúng là thế này.

Nàng khẽ thò đầu ra từ sau lưng Mục Tuỳ, nhìn chằm chằm căn nhà của bọn họ, suy tính: "Trong căn nhà rách này chỉ có chút cỏ khô cũng có người trộm sao? Hôm nay khi ra khỏi nhà ngươi chưa ăn hết đồ ăn à?"

Mục Tuỳ đương nhiên không trả lời nàng, hắn vốn không có tâm trạng trả lời nàng, hiện giờ hắn đang chìm đắm trong cảm giác thất bại khi bản thân không thể khống chế bản thân.

"Í?" Người trong căn nhà gỗ bước ra, không phải trộm, là Diệu Diệu.

Trong nhà nàng ta mơ hồ nghe thấy giọng nói của Mạnh Như Ký nên ra ngoài xem, quả nhiên nhìn thấy bọn họ: "Trời ạ, hai người cuối cùng cũng quay về rồi." Diệu Diệu lập tức đi tới: "Hai người không sao chứ, đã đi đâu thế?"

"Không sao không sao." Mạnh Như Ký xua xua tay: "Khiến muội lo lắng rồi, đợi bọn ta ở đây đến tận bây giờ. Cảm ơn muội giúp ta gọi Mục Tuỳ đến."

"Hả?" Diệu Diệu ngơ ngác ngẩng đầu, liếc nhìn Mục Tuỳ một cái.

"Đúng." Mục Tuỳ mở miệng, giọng nói hơi lạnh, hắn nhìn chằm chằm Diệu Diệu, ánh mắt cảnh cáo: "Cảm ơn ngươi đã nhắc."

Diệu Diệu bắt gặp ánh mắt của Mục Tuỳ, còn nghe thấy câu nói này, lập tức mím môi, nàng ta nhìn Mạnh Như Ký một cái, chỉ thấy Mạnh Như Ký cười tươi nhìn mình, tinh thần thoải mái, ngoại trừ vết rách da trên trán cũng không còn vết thương khác...

Diệu Diệu khẽ cúi đầu, ậm ờ đáp một tiếng "ồ", sau đó nói: "Như Ký tỷ, tỷ không sao là được, vậy ta quay về trước."

Mạnh Như Ký liếc nhìn con đường tối đen trong rừng: "Hay là ta đưa muội về..."

"Không không không." Diệu Diệu liên tục xua tay: "Ta thuộc đường."

Nói rồi Diệu Diệu chuồn đi như một làn khói, không nói thêm câu nào.

Mạnh Như Ký nhìn bóng lưng Diệu Diệu, có chút kỳ lạ: "Có phải muội ấy vẫn hơi sợ đi đường đêm không, Mục Tuỳ, hay là ngươi đi tiễn muội ấy đi?"

"Nàng ta nói không cần." Mục Tuỳ trả lời, thản nhiên bước vào trong nhà, nhẹ giọng nói: "Xem ra nàng ta cũng khá lanh lợi."

Quay về nhà gỗ, Mạnh Như Ký đã lăn lộn cả ngày rõ ràng rất mệt, nàng tựa vào góc tường, ngủ thiếp đi như những đêm khác ở vùng đất Vô Lưu.

Đêm nay, nàng ngủ vô cùng ngon giấc, cũng không cần lo lắng về tiền ăn ngày mai nữa.

Còn Mục Tuỳ cũng ở một bên, mặc nguyên quần áo nằm ngủ, chỉ là so với Mạnh Như Ký thì hắn ngủ không ngon lắm.

Vừa mới tìm lại ký ức, cả đêm hắn mơ rất nhiều, mấy lần sực tỉnh, gần như tất cả ký ức của quá khứ và hiện tại đều nhảy vào trong mơ, cả đêm không thể yên tĩnh.

Ngủ một đêm, còn mệt hơn cả không ngủ.

Ngày hôm sau thức dậy, Mạnh Như Ký lười biếng duỗi người, vừa nhìn Mục Tuỳ ở bên cạnh liền phát hiện ra hắn hình như đã tỉnh từ rất lâu, nhưng dưới mắt còn có quầng thâm, sắc mặt vô cùng ảm đạm.

Thậm chí thấy nàng dậy cũng không còn giống trước kia, tiến đến dính người nữa.

"Mục Tuỳ?" Mạnh Như Ký hỏi hắn: "Trong người ngươi có chỗ nào không khoẻ sao?"

Mục Tuỳ liếc Mạnh Như Ký một cái, vốn không định nói gì, bởi vì hắn cũng sớm quen với trạng thái này rồi. Nhưng hắn ngẫm nghĩ một chút đến chuyện phải làm hôm nay, nên quản lý miệng của mình, nói: "Ta hơi đau đầu."

"Sao thế?" Mạnh Như Ký lo lắng lại gần, ngẩng đầu sờ trán hắn.

Mục Tuỳ mím môi, mặc kệ gò má mình tăng nhiệt độ.

"Hơi nóng, có phải hôm qua rơi vào Nại Hà nên bị phong hàn không? Không phải chứ, ngươi nhìn có vẻ rất khoẻ mà."

Cơ thể hắn quả thực khá khoẻ.

Mục Tuỳ im lặng, hơi mở miệng: "Nước Nại Hà..." Sau khi xác nhận miệng mình bây giờ đã nghe sai khiến, hắn nói: "Hình như có ảnh hưởng đến ta..."

"Ảnh hưởng gì?"

Mạnh Như Ký hỏi xong thì ngẩn ra, trong đầu lướt qua vài phân cảnh từ hôm qua đến giờ, chính là cảm thấy trên người Mục Tuỳ có chỗ nào đó kỳ lạ, Mạnh Như Ký suy nghĩ giây lát, quan sát Mục Tuỳ.

"Ngươi... nhớ ra gì rồi sao?"

Nàng cũng biết đoán...

Mục Tuỳ thầm nghĩ, có điều cũng không bất ngờ, lúc này Mạnh Như Ký buột miệng nói ra câu này chứng tỏ hôm qua trong lúc hỗn loạn, hắn nhất định đã có hành động nhỏ nào đó khiến trong lòng Mạnh Như Ký nảy sinh nghi ngờ.

Thay vì để nàng sinh nghi với hắn sau này, không bằng hôm nay Mục Tuỳ thẳng thắn một lần.

"Nếu ta làm ra chuyện gì có lỗi với ngươi, ngươi sẽ không thích ta sao?" Hắn mặc kệ cái miệng của mình hỏi một câu như này trước.

"Thế nên..." Mạnh Như Ký quan sát hắn: "Ngươi đã nhớ ra gì rồi?"

"Nội đan của ta, không phải ta mượn của ngươi, mà là ta trộm."

"Ồ... ngoại trừ chuyện này, ngươi có nhớ ra tại sao ngươi muốn trộm nội đan của ta không?"

Mục Tuỳ lắc đầu: "Ta chỉ nhớ trên vách đá phủ đầy tuyết trắng, ngoại trừ ta còn có một đám yêu quái đen sì, trước khi trộm nội đan của ngươi, ta đã đánh với bọn họ một trận."

Mạnh Như Ký lập tức nhớ ra, lúc nàng tỉnh lại, trên vách đá tuyết, hoa tuyết màu đen phiêu tán và đá vụn màu đen rải rác dưới đất nhìn rất kỳ lạ.

"Ý ngươi là, ngày hôm đó, còn có thứ khác muốn lấy nội đan của ta?"

"Ta không chắc chắn."

Mạnh Như Ký trầm tư.

Mục Tuỳ nhìn nàng, hỏi tiếp: "Trước kia ta là người xấu, làm ra chuyện xấu với ngươi, ngươi sẽ ghét ta sao? Sẽ đuổi ta đi sao?"

Mạnh Như Ký bị câu hỏi của Mục Tuỳ kéo ra khỏi suy nghĩ của mình, nàng nhìn chằm chằm đôi mắt Mục Tuỳ, sau đó trịnh trọng nói:

"Không đâu."

Giống hệt Mục Tuỳ đoán.

Nàng sẽ không.

Mục Tuỳ đương nhiên có thể thao túng suy nghĩ của Mạnh Như Ký.

Chuyện trộm nội đan, Mạnh Như Ký chắc chắn đã biết từ lâu, nếu ghét hắn hay muốn đuổi hắn đi, nàng cũng đã làm từ lâu rồi. Bây giờ hắn chỉ lấy một chuyện nàng biết để cho nàng một chút thông tin nàng không biết, lừa gạt lòng tin của nàng mà thôi...

"Mục Tuỳ." Mạnh Như Ký đột nhiên nghiêm túc gọi tên hắn: "Hôm qua ta đã nói rồi, mặc kệ trước đây thế nào, từ nay về sau ta sẽ coi ngươi là đệ đệ, lời này, không phải ta đang nói đùa với ngươi."

Mục Tuỳ nhất thời ngẩn ra.

Mưu tính trong lòng hắn bị câu nói này nhiễu loạn.

Hắn nhìn nàng, chỉ thấy đôi mắt Mạnh Như Ký trong veo, vẻ mặt không hề giả dối, nhưng hắn lại có chút lúng túng:

"Ta đã trộm nội đan của ngươi, ngươi không để ý?"

"Ngươi trước kia trộm nội đan của ta, ta đương nhiên để ý, đợi khi tìm được cách ta chắc chắn phải lấy nội đan về, không phải trước đó ngươi cũng nói sẽ nhanh chóng tìm cách trả ta đó sao? Hơn nữa, bất luận có lấy được nội đan về hay không, đợi ngươi khôi phục ký ức rồi, ta phải đánh ngươi một trận."

"..."

"Nhưng trong chuyện đối nhân xử thế, ta thường nói chuyện hiện tại, không nói tương lai. Nhìn lúc này, không nhìn quá khứ. Trước kia ngươi có mưu đồ với ta là thật, hiện tại ngươi bảo vệ ta cũng là thật." Mạnh Như Ký cười nói: "Ta coi ngươi là người của mình, là vì tất cả hành động ngươi làm bây giờ đã xứng đáng để ta đối xử thật lòng."

Bây giờ... đã xứng đáng...

Mục Tuỳ rũ mắt, không nhìn đôi mắt quá mức trong trẻo của Mạnh Như Ký nữa.

"Tất cả hành động của ta, nếu lừa gạt ngươi thì sao?"

Mục Tuỳ hỏi, vừa buột miệng hắn đã cảm thấy không ổn, nhưng không thể cứu vãn nữa.

Mà Mạnh Như Ký tựa như không hề suy nghĩ, trực tiếp nói: "Vậy ta chấp nhận."

Mục Tuỳ cuối cùng lại ngước mắt lên, nhìn vào mắt Mạnh Như Ký.

Ánh mắt nàng vừa thâm trầm vừa kiên định: "Thế nên, Mục Tuỳ, ngươi đừng sợ, ta sẽ không xa lánh ngươi."

Thời khắc này, hắn đích thực được nàng kiên định tín nhiệm, chân thành đối đãi, không bỏ rơi mà bảo vệ.

"Có điều..." Mạnh Như Ký ngẫm nghĩ, cười nói: "Nếu tương lai ngươi làm ra chuyện gì rất có lỗi với ta, tương lai ta nhất định cũng sẽ không tha cho ngươi, ta không chịu thiệt đâu."

Mục Tuỳ đột nhiên nhớ đến rất lâu trước kia, thuộc hạ của hắn nói với hắn, trong núi Hoành Hư ở nhân gian có một vị Yêu Vương chết từ mấy trăm năm trước, trong cơ thể nàng ta có nội đan sở hữu sức mạnh sáng thế, có được nội đan này, có lẽ có thể giúp bọn họ hành sự.

Từ đó, Mục Tuỳ liền tìm đọc rất nhiều ghi chép về sự tích của vị Yêu Vương này.

Người đời nói nàng có cơ thể bán yêu, vừa có sự sát phạt quyết đoán của yêu, vừa có sự dịu dàng nhân từ của người. Nàng dùng người chưa từng quan tâm đến xuất thân, lúc giết người cũng vậy. Tiên yêu thần phật, thị phi đúng sai, nàng tự mình quyết, giết hay là cứu, cũng chỉ hỏi nội tâm của mình.

Vốn phải là người vô cùng độc đoán, nhưng nàng lại có được sự kính trọng từ cả tiên yêu.

Còn có ghi chép nói, sau khi nàng tự phong ấn trong núi Hoành Hư, năm vị hộ pháp của núi Hoành Hư đều khóc tê tâm liệt phế, vô cùng đau thương.

Lúc xem những ghi chép đó, Mục Tuỳ chỉ cảm thấy người viết đang phóng đại mà thôi, bây giờ xem ra, Mạnh Như Ký này quả thực có chút bản lĩnh thu phục lòng người.

Nếu là trước kia...

Mục Tuỳ rũ mắt.

Chỉ là bây giờ, đã không phải trước kia nữa...

Nội đan này, hắn nhất định sẽ không trả về, hắn có chuyện không thể không làm.

"Đêm qua ta chỉ nhớ được những thứ này thôi." Mục Tuỳ không nhìn vào mắt Mạnh Như Ký, thấp giọng nói: "Sau này, ta sẽ không làm chuyện có lỗi với ngươi..."

Mạnh Như Ký vỗ vai Mục Tuỳ: "Ta tin ngươi."

"Tỷ tỷ. Ngực ta cũng hơi đau."

Ngực hắn thực sự đau, là vì hôm qua bị Mạnh Như Ký ấn.

Mạnh Như Ký nghe vậy liền bắt mạch cho hắn một lúc: "Nước Nại Hà thực sự có vấn đề sao? Trong chợ có đại phu, hay là ta đưa ngươi đi kiểm tra? Ta cũng không hiểu bệnh ở vùng đất Vô Lưu lắm."

"Hình như ta... cũng không đi nổi."

Quả thực cũng hơi tốn sức, nước Nại Hà đưa người khác võng sinh, lấy đi sinh khí của người khác cũng là lẽ đương nhiên, nếu hôm qua hắn còn trôi nổi thì không chừng đã thực sự mất đi ý thức, bay lên trời rồi.

"Vậy ta ra chợ tìm đại phu hỏi, ngươi ở đây đợi ta."

Mạnh Như Ký lấy thỏi bạc của mình ra, chỉ thấy trận pháp trên thỏi bạc vẫn hơi lập loè.

Mục Tuỳ cũng nhìn thấy, đoán rằng thỏi bạc này ước chừng còn cần ba bốn canh giờ nữa mới khôi phục được.

Mạnh Như Ký cất thỏi bạc vào lại trong người, nói với Mục Tuỳ: "Ta đi bộ đến chắc là hơi chậm, ngươi đợi chút nhé."

"Được."

Sau đó đợi bóng dáng Mạnh Như Ký đi xa, Mục Tuỳ cũng rời khỏi căn nhà gỗ nhỏ.

Nơi duy nhất có đại phu trong chợ chỉ có hiệu thuốc nhỏ ở cuối chợ, hiệu thuốc cách đây rất xa, cách nha môn còn xa hơn, vì thế Mục Tuỳ có thời gian làm chuyện của mình.

Editor có lời muốn nói:

Bắt đầu thấy mùi cháy nhà ????

Trước/79Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đan Vũ Song Tuyệt