Saved Font

Trước/2861Sau

Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 37: Quỷ oa

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
*

"Ban ngày, âm khí trong tòa nhà xuống thấp, thế nhưng vạn nhất gặp chuyện gì ngoài ý muốn, cô không được hoảng hốt, tất cả phải nghe theo sự sắp xếp của tôi. Tôi bảo làm thế nào thì làm thế ấy, nghe rõ chưa?".

Cả hai người tiến vào ký túc xá, Diệp Thiếu Dương dặn dò.

"Biết rồi!”. Tạ Vũ Tình rất không thoải mái đáp, cầm chắc cây súng lục trong tay, gương mặt hết sức khẩn trương.

"Cô làm gì thế?". Diệp Thiếu Dương dừng lại, nói: "Cô định dùng cái này để giết quỷ?"

"Không thì biết làm thế nào bây giờ? Ta không có gì cả, không cảm thấy an toàn!". Tạ Vũ Tình ủy khuất đáp.

Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một chút, lấy từ bên hông ra một tấm Đào mộc phù, giao cho nàng: "Lỡ như gặp phải chuyện gì, cô cứ đưa thứ này ra, ít nhiều cũng có tác dụng.".

"Chỉ mong không bao giờ dùng.". Tạ Vũ Tình lẩm bẩm nói.

Diệp Thiếu Dương cầm Tảo Mộc Kiếm đi trước, Tạ Vũ Tình cầm đèn pin theo sau, hai người đi một mạch tới lầu bốn, đến trước cửa phòng 404.

Phòng 404 vẫn lặng yên không một tiếng động.

Tạ Vũ Tình nhớ tới chuyện kinh khủng tối hôm qua, nuốt nước miếng, nhẹ giọng năn nỉ Diệp Thiếu Dương: "Ngươi vào trước có được không?".

Diệp Thiếu Dương cười cười, đẩy cửa gian phòng.

Bên trong trống rỗng, không có gì cả.

Diệp Thiếu Dương làm lại công việc giống như hôm qua, đặt gương bát quái lên khung cửa, tránh cho mấy con tà linh không sợ chết liều mạng xông tới.

Tạ Vũ Tình thở phào nhẹ nhõm, đi vào, lấy máy chụp ảnh chụp khắp nơi, sau đó mới đi vào, lấy đèn pin chiếu xuống mặt đất, trên mặt đất đầy bụi còn in rất nhiều dấu chân, nàng cúi đầu quan sát, nói: "Chỉ có dấu chân của Liêu Thanh Thanh và dấu chân của hai chúng ta, không có dấu chân của người khác."

"Nói lời vô ích, hung thủ không phải là người, đương nhiên không có dấu chân.".

Tạ Vũ Tình đi tới trước cửa sổ, lấy đèn pin chiếu qua, trên song cửa sổ bằng sắt có một cái đinh nhô lên, bên trên còn mắc một mảnh vải nhỏ màu hồng. Tạ Vũ Tình dùng máy ảnh chụp một tấm, gỡ mảnh vải xuống, nhìn một chút, nói: "Đây là mảnh vải trên y phục của Liêu Thanh Thanh, nhất định lúc cô ấy nhảy xuống không cẩn thận làm rách...".

Diệp Thiếu Dương nói: "Nói xàm nói nhảm, nếu cô ấy không nhảy lầu ở đây, vậy cô tới đây làm gì?"

Tạ Vũ Tình trừng mắt liếc hắn: "Đây là trình tự!"

Diệp Thiếu Dương cười cười: "Cái gì mà trình tự, đừng nghĩ tôi không biết, trình tự điều tra thông thường ít nhất phải có hai người ở đây thăm dò hiện trường, hơn nữa lúc cô gỡ vật chứng xuống còn không mang theo găng tay.".

Tạ Vũ Tình thở dài, nói: "Nói thật với ngươi, nhìn biểu hiện tối hôm qua của quản chế ký túc xá, ta đoán Liêu Thanh Thanh là từ dưới lầu bay thẳng lên cửa sổ lầu hai, không ai đi vào nữa, sau mấy tiếng thì biến thành thây khô... Nếu dùng khoa học chắc chắn sẽ không thể giải thích nổi, lãnh đạo sở cảnh sát cũng không phải ngu ngốc, ai cũng biết đây là một vụ án linh dị. Ta làm vậy cũng chỉ là hình thức, chụp ảnh để lưu vào hồ sơ, chứ nếu muốn phá án thật sự thì không thể dựa theo quy trình thông thường.".

Diệp Thiếu Dương nói: "Các người còn có quy trình bất thường nữa à?"

"Trong sở của ta có một vị cố vấn linh dị, nghe nói hắn rất lợi hại, thế nhưng trước đây ta vốn không tin quỷ thần, cho nên không quen biết hắn!".

Diệp Thiếu Dương sửng sốt: "Người cô nói, có phải là lão Quách không?"

Tạ Vũ Tình suy nghĩ một chút nói: "Không biết họ gì, chỉ nghe nói mở cửa hàng mai táng. Ngươi quen hắn sao?"

"Đó là sư huynh tôi.". Diệp Thiếu Dương đáp, xem ra lão Quách sống không tệ, được cả sở cảnh sát mời làm cố vấn.

"Hả? Là sư huynh ngươi?". Tạ Vũ Tình mỉm cười: "Sớm biết vậy ta đã tới tìm hắn, không cần tìm tiểu tử nhà ngươi.".

Diệp Thiếu Dương nhún vai: "Vậy lần sau cô đi tìm huynh ấy đi, xem y có dám vào ký túc xá hay không!?".

Tạ Vũ Tình khinh thường cười nói: "Đừng khoác lác, chẳng lẽ ngươi còn lợi hại hơn cả sư huynh ngươi, vậy thì sao hắn có thể làm sư huynh ngươi được?".

"Mao Sơn vốn dĩ có phân nội môn ngoại môn, y là ngoại môn, tôi là nội môn, đệ tử ngoại môn có thể có rất nhiều, đệ tử nội môn thì cả Mao Sơn chỉ có một, hiểu không?". Diệp Thiếu Dương kiêu ngạo nhìn nàng, tự động chém gió.

Nhân lúc nàng chụp hình, Diệp Thiếu Dương đi vòng vòng quan sát, trong phòng không có một tia quỷ khí hay tà khí, khiến hắn hết sức khó hiểu, dùng thuật ngữ trinh sát mà nói, lẽ nào đây không phải là hiện trường vụ án giết người? Hay là Liêu Thanh Thanh đã bị tà linh giết chết trước, sau đó mới tự mình nhảy xuống?

Tuyệt đối không thể, chỉ còn lại một khả năng cuối: Tu vi tà linh quá lớn, có thể ẩn giấu tà khí trên người, không để lại vết tích.

Nếu thật như thế thì rất phiền phức!

"Xong rồi, tên vô lại, đi thôi!". Tạ Vũ Tình vỗ vỗ vai hắn: "Tỷ dẫn ngươi đi ăn bánh bao thịt heo!".

"Cấm gọi tên vô lại nữa đấy! Trừ phi cô để cho tôi ăn bánh bao thịt heo của cô!".

"Ngươi muốn chết!". Tạ Vũ Tình đá một cước, Diệp Thiếu Dương nhanh chóng tránh thoát, đúng lúc này, bỗng nhiên từ ngoài cửa có một cái đầu thò vào, Tạ Vũ Tình trông thấy liền hét lên chói tai, trốn ra sau lưng Diệp Thiếu Dương, mở to mắt nhìn kỹ, đó là một tiểu hài tử khoảng 4 5 tuổi, ngó nghiêng dáo dác bước vào trong phòng, thân hình mũm mĩm, mắt to miệng nhỏ, trên người chỉ mặc độc một cái yếm hồng, dáng vẻ vô cùng đáng yêu.

"Đây là...". Tạ Vũ Tình cả kinh không nói nên lời, nơi đầy quỷ tại sao lại có tiểu hài tử? Nàng vội vàng cầm lấy cánh tay của Diệp Thiếu Dương, run rẩy hỏi: "Tiểu hài tử ấy ở đâu ra vậy? Là người hay là quỷ?"

"Hỏi thừa!"

Diệp Thiếu Dương còn khẩn trương hơn cả nàng, đứa trẻ này không phát ra một tia nhân khí, không thể nào là người, không biết là quỷ yêu hay là tà linh mà lại dám nghênh ngang xông vào trong phòng, gương bát quái cũng không có chút phản ứng, chẳng lẽ tu vi của nó đã hơn nghìn năm?

Diệp Thiếu Dương suy nghĩ, tuyệt đối không thể. Quỷ đầu lĩnh ngàn năm không phải dễ dàng gặp như vậy.

Tiểu hài tử tựa hồ không có địch ý, nghiêng đầu nhìn nữ cảnh sát một lúc, sau đó tiến lên kéo kéo tay của nàng: "Tỷ tỷ, ta dẫn tỷ đi chơi nha!". Giọng nói rất ngọt, rất biết dụ dỗ.

Nữ cảnh sát sợ đến mức muốn khóc lên, nhìn Diệp Thiếu Dương cầu cứu: "Ta… ta… ta… phải làm sao bây giờ?"

"Tỷ tỷ, tỷ đi chơi với ta đi, ta cho tỷ xem mấy thứ đồ chơi đẹp lắm, tỷ tỷ...". Tiểu hài tử rất mạnh, kéo hẳn cả người của nữ cảnh sát lùi về phía sau, Diệp Thiếu Dương liền xông lên ngăn cản: "Hay là để ta đi chơi với ngươi?"

Tiểu hài tử chậm rãi quay đầu nhìn hắn, đôi đồng tử trong nháy mắt trở nên đỏ như máu, thanh âm thoáng cái trở nên quỷ dị bất thường, hung tợn nói: "Tránh ra!"

"Không được, ta đang muốn đùa với ngươi!". Diệp Thiếu Dương lập tức xuất thủ, cắt ngón giữa, vẽ Thái Cực Ấn lên lòng bàn tay, một chưởng vỗ lên cánh tay phải của tiểu hài tử, lôi tiểu hài tử trở vào phòng.

Nếu như nó là quỷ yêu, một chưởng này sẽ khiến nó hồn phi phách tán, thế nhưng tiểu hài tử chỉ rú lên quái dị, buông nữ cảnh sát ra, ôm lấy cánh tay rên rỉ đau đớn.

Chỉ ít phút sau, tiếng rên rỉ biến thành tiếng cười khanh khách.

Hai người hoảng sợ nhìn thấy từ chỗ cánh tay bị thương, da dẻ nó bắt đầu thối rữa, lộ ra một mảng máu thịt đỏ lòm to lớn.

"Trời ạ...". Nữ cảnh sát ngã ngồi xuống đất, cả người run rẩy.

Dưới con mắt hai người, tiểu hài tử đã hoàn thành việc lột xác vô cùng khủng khiếp: Cởi bỏ lớp da toàn thân, máu thịt trộn lẫn, sau đó dường như cảm thấy thích thú, cố sức giơ hai tay lên lắc lắc, bóp nát cái đầu.

Răng rắc, răng rắc... Tiếng xương sọ vỡ vụn! Toàn bộ đầu của nó đã đứt thành nhiều mảnh, bên trong lộ ra thứ gì đó trăng trắng, không phải là não. Diệp Thiếu Dương nhìn kỹ lại, đó là... vải sợi bông?...

Trước/2861Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Thiếu Nữ Thần Y Đại Điềm Thê