Saved Font

Trước/725Sau

Mất Rồi Xin Đừng Tìm

Chương 87: Làm Nhục Vũ Hải Yến 

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
“Có cần tôi đi vào trong cùng em không?” Trương Đức Phú ở bên cạnh hỏi.

Vũ Linh Đan mỉm cười rồi lắc đầu nói: “Chút chuyện nhỏ này, tôi vẫn có thể tự mình xử lý được”

Sau khi vào nhà, vừa nãy hai mẹ con họ vẫn còn ở trên sân thượng phơi nắng, bây giờ đã xuất hiện ở dưới tầng, hai mẹ con họ cùng lúc khoanh tay trước ngực, cho dù là dáng dấp hay là điệu bộ thì cả hai người đều giống y như đúc, không hổ danh là mẹ và con gái.

“Vũ Linh Đan, cô còn quay trở lại đây làm cái gì, nơi này đã không phải là nhà của cô nữa rồi.”

Trước hết Vũ Hải Yến chất vấn cô, giọng nói chói tai của cô ta tưởng chừng như muốn cắt đứt màng nhĩ của Vũ Linh Đan.

Vũ Linh Đan lạnh mặt, sải bước lớn đi lên tầng, từ bên cạnh lướt qua hai người bọn họ: “Tôi quay về chỉ để thu dọn đồ đạc của mình mà thôi, từ nay về sau, tôi sẽ không lại xuất hiện ở đây nữa.”

“Hừ, cái nhà này còn có đồ đạc gì là của cô chú, dì Vương, dì cẩn thận đi theo cô ta cho tôi, nếu như trong nhà thiếu đi đồ gì thì tôi sẽ bắt dì đền”

Vũ Hải Yến giống như một nàng công chúa kiêu ngạo, đối với những người bên cạnh, cô ta chỉ cần dùng nét mặt để sai khiến, đồng thời, ngẩng cao đầu, đắc ý liếc nhìn Vũ Linh Đan một cái. Bây giờ, cô ta mới thực sự là cô chủ quyền quý của nhà họ Vũ.

Vũ Linh Đan quay trở lại căn phòng, đem hành lý đã đóng gói từ trước trực tiếp xách ra bên ngoài, tuy rằng vừa nhìn là cô liền biết hành lý của mình đã từng bị người khác lục lọi qua, nhưng bởi vì bên trong đều là quần áo cho nên Vũ Linh Đan cũng lười mở ra.

Lúc xuống tầng, Nguyễn Kim Thanh giả vờ có thiện ý hỏi cô: “Cái người đang ở bên ngoài kia, là bạn trai mới của cô nhỉ?

Sắc mặt Vũ Linh Đan trầm xuống.

Từ biểu cảm của cô, dường như Nguyễn Kim Thanh đã tìm ra được câu trả lời, ngay lập tức nụ cười trên khoé miệng ngày càng đậm hơn, dáng dấp mê người ở trước mặt cô, đi tới đi lui hai bước, sau đó quay đầu lại nói: “Nếu như muốn tôi nói thì cái cậu Trương Đức Phú này cũng không tệ, dù sao đều đã ly hôn rồi, tìm một người khác cũng không phải là chuyện xấu gì?

“Từ bao giờ mà bà cũng quan tâm đến tôi như vậy?

Vũ Linh Đan cười nhạt một tiếng.

Nguyễn Kim Thanh bị oán hận, trong nháy mắt sắc mặt bà ta trở nên đen thui, cũng may bà ta kìm nén được lửa giận, chỉ nâng cao giọng nói của mình, đáp lại: “Tôi chính xác là quan tâm cô, nhà họ Vũ có một người phụ nữ ly hôn như cô, đã đủ mất thể diện lắm rồi, sau này cô đi rồi thì đừng có mà quay lại đây nữa”

“Bà yên tâm”

Vũ Linh Đan cười lạnh một tiếng: “Sau này, việc của nhà họ Vũ các người và tôi cũng không còn liên quan gì đến nhau”.

“Hừ, tốt nhất là cô nói được làm được.”

Nguyễn Kim Thanh phát ra một tiếng hừ lạnh từ trong mũi, Vũ Linh Đan còn chưa đi hai bước thì lại nghe thấy ở phía sau truyền đến một giọng nói: "Còn thực sự cho rằng bản thân mình lại dụ dỗ được người nhà họ Trương, cho nên mới có thể không đặt người khác vào trong mắt mình à, Trương Đức Phú làm sao lại có thể cưới cô được chứ, một con đàn bà hư hỏng không ai cần”.

“Con đàn bà hư hỏng?”

Trương Đức Phú cau mày.

Cậu ta vốn dĩ là muốn giúp đỡ nhắc nhở, ngay lập tức cánh tay của Trương Đức Phú thu lại, đồng thời kéo lấy tay của Vũ Linh Đan.

“Bỏ đi, đi thôi”.

Vũ Linh Đan đã không còn muốn tranh cãi với bọn họ nữa, nhưng cô lại nhìn thấy Trương Đức Phú bước vào phòng hai bước, cậu ta nhìn hai người phụ nữ ở trên tầng, cười nhạt một tiếng: “Tôi thực sự đang theo đuổi Linh Đan, cho dù cô ấy đã ly hôn thì có làm sao chứ, cũng giống như con gái của bà thôi, dù là một cô gái chưa có chồng nhưng sợ rằng nếu đem tặng cho nhà họ Trương thì cũng chẳng có ai thèm đâu.”

“Giám đốc Trương, cậu đừng có mà quá đáng!”

Nguyễn Kim Thanh thấy Trương Đức Phú công kích con gái của mình, ngay lập tức sắc mặt không nên được tức giận, bà ta nói, dựa theo quy định thì Trương Đức Phú vẫn nên gọi bà ta một tiếng bác gái.

“Quá đáng, tôi thấy người quá đáng chính là hai mẹ con các người đấy, tôi thích Linh Đan đấy thì sao nào, chẳng lẽ chuyện này khiến hai người ghen tị đến mức đỏ mặt tía tai hay sao, lúc đầu là anh cả tôi sáng suốt lựa chọn Linh Đan, vậy thì bây giờ tôi cũng giống như vậy, sẽ lựa chọn cô ấy."

Từ trước đến nay, Trương Đức Phú mở miệng ra chưa từng khoan dung với người khác, màn vừa rồi thực sự khiến anh ta quá tức giận, cho nên mới không quan tâm tới nơi này mà trực tiếp kiên quyết trút giận hết lên hai người họ.

Vũ Hải Yến đang ở chỗ nào mà lại phải chịu sự sỉ nhục như thế này, một hai người đàn ông đều tình nguyện lựa chọn một người phụ nữ đã ly hôn chứ cũng không thèm liếc nhìn cô ta một cái, ngay lập tức cô ta che kín mặt mình, đau khổ chạy vào trong phòng.

“Hải Yến!”

Ở phía sau, Nguyễn Kim Thanh lo lắng gọi cô ta một câu.

Trương Đức Phú cũng chưa dừng lại ở đây, còn bổ sung thêm một câu sau đó, ghét bỏ nói: “Tôi nghe nói, cuộc gặp gỡ của nhà họ Trương vào ngày mai, con gái bà chắc cũng sẽ tham dự nhỉ, nói thật ra thì những cuộc gặp mặt thân thiết như thế này, không có người nào sẽ nhìn trúng cô ta đâu. Nếu như thực sự có người không hiểu rõ tình hình thì tôi cũng sẽ nói cho anh ta biết hết sự thật mà thôi.”

Nguyễn Kim Thanh bị lời nói của cậu ta làm cho tức giận đến mức toàn thân run lên, nhưng bà ta cũng chẳng phải loại dễ đối phó gì cho cam, rất nhanh bà ta đã đáp lại: “Tôi rất muốn hỏi cậu một câu, Hải Yến nhà chúng tôi đã làm chuyện vô cùng gan dạ gì, là dụ dỗ người đàn ông khác hay là bị đuổi ra khỏi cửa nhà, cậu làm cái gì mà nói con bé như vậy chứ?

“Ha ha, số lần cô ta dụ dỗ anh cả tôi còn ít sao, chỉ đáng tiếc là anh cả tôi có con mắt tinh tường, chướng tai gai mắt với cái loại tâm trí mưu mô như Vũ Hải Yến, một người phụ nữ vừa giả bộ lại vừa để tiện!”

Trương Đức Phú cười nhạt, càng nói càng sắc bén, cay nghiệt hơn.

Toàn bộ cái Thành phố Cần Thơ này chẳng có người nào mà Trương Đức Phú anh không dám làm phật lòng cả, cho dù Vũ Phong Toàn có ở đây đi chăng nữa thì cũng có vài lời đáng lẽ nói ra là không sai.

Nguyễn Kim Thanh hừ lạnh một tiếng, trong lòng sớm đã có vô số ngọn lửa giận bốc cháy lên, nhưng trước mặt vẫn phải duy trì lễ nghi của bà chủ nhà họ Vũ: “Những lời của Giám đốc Trương ngày hôm nay, xem ra tôi phải dành chút thời gian để nói chuyện cùng với Tổng giám đốc Trương rồi"

“Vậy bà cứ việc đi, nhưng mà đến lúc đó, chỉ sợ rằng lại muốn khiến cô chủ quyền quý mất thể diện thôi"

mat-roi-xin-dung-tim-87-0

Trước/725Sau

Theo Dõi Bình Luận