Saved Font

Trước/63Sau

Mạt Thế Hắc Tử Và Lương Nhiên

Chương 63: Đại Kết Cục

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Cầu vượt bị phá hủy, ở giữa gãy lìa một đoạn rộng hơn mười mét, đem hơn mười vạn zombie ngăn chặn phía bên kia cầu, bọn chúng chỉ có thể đứng bên kia không ngừng gào rống. Đã không còn bị zombie uy hiếp, từng người dân chạy nạn mệt mỏi đến cưc điểm không quản trên mặt đất vẫn còn tuyết đọng, ngồi bệch xuống mặt đất hoăc nằm dài xuống đất thở phào nghỉ ngơi. Trên đường quốc lộ rất nhiều người nằm chật kín, bên căn cứ phái người phát cho dân chạy nạn một ít thực phẩm cùng quân nhu.

Hai nhà Lương Nhiên và chú Trần tái hợp kích động mừng mừng tủi tủi, cho đến khi nhân viên công tác đến thúc giục, mọi người mới thu thập tâm tình đi theo người phía trước đi đến căn cứ quốc gia. Cường Tử đi tìm chiếc cáng, để thím Trần nằm lên rồi lai cùng chú Trần nâng đi. Trần Bân vừa đi vừa chú ý tìm kiếm cậu út thất lạc từ trước. Hắc Tử nắm tay Tiểu Tiệp, Lương Nhiên thấy không có ai chú ý lặng lẽ lấy một bánh xốp nhỏ đưa cho Trần Tĩnh, để cô ấy dùng ngón tay bóp nát cho bé con mới sinh đang đói mút đỡ...

Dưới sự dẫn dắt của nhân viên căn cứ, hai ngày sau nhóm dân chạy nạn đã đến nam bộ tỉnh H hải không căn cứ SY. Nói là hải không căn cứ, trên thực tế là một bán đảo cực lớn nằm ở phía Nam biển Tần Lâm, trừ phía Bắc giáp mặt với lục địa, còn lại ba mặt kia đều là biển.

Bởi vì chung quanh mực nước biển khá sâu, tàu ngầm không dễ bị phát hiện, vốn hơn mười năm trước, quốc gia bắt đầu thành lập hải quân căn cứ, làm nơi hạt nhân để tàu ngầm dựng ở đây. Lúc mạt thế tiến đến, trước tiên nơi này hoàn toàn bị cách xa với đất liền. Nhưng từ sau khi bệnh độc zombie xuất hiện, nơi này nhanh chóng trở thành căn cứ nam bộ lớn nhất cho dân chạy nạn trú ngụ, trước mắt số dân chạy nạn đã đạt hơn hai mươi vạn người.

Tổng diện tích bán đảo đạt tới năm mươi kilomet vuông, vòng xoay khu bờ sông dài đến hơn ba mươi km, phía Nam và phía Bắc đa số là núi, nguyên nhân nơi này vốn là cấm khu biên phòng bí mật của quốc gia trừ bên trong căn cứ, trên đảo đại bộ phận các nơi khác đều là cầu đường không thông, thiếu nước thiếu điện, diện tích một số nơi chưa khai thác xây dựng chiếm 90% trên tổng diện tích. Có điều trải qua gần hai năm xây dựng, mấy hạng mục công trình trụ cột phương tiện đều đã hoàn thành, xây dựng được nguồn điện cùng thông tin liên hệ.

Bởi vì số người rất nhiều, tất cả dân chạy nạn chỉ có thể xếp hàng theo từng nhóm tiếp nhận kiểm tra thân thể. Nhóm Lương Nhiên ở lều trại mấy ngày bên ngoài căn cứ. Trong lúc này, vết thương của thím Trần cũng dần dần chuyển biến tốt, chỉ cần tịnh dưỡng thêm một thời gian là bình phục. Vài ngày sau, mọi người trải qua tầng tầng kiểm tra, rốt cuộc cũng được cho phép vào căn cứ.

Ngay khi cánh cửa bằng lưới điện to lớn tự động đóng lại ở phía sau, phía trước xuất hiện một vùng núi vô cùng rộng lớn. Kỳ thật lúc ở bên ngoài mọi người đều có chủ ý quan sát phía sau cánh cửa cổng to lớn của căn cứ, khi cánh cửa cổng chậm rãi mở ra, một nhà chú Trần không nhịn được rơi nước mắt đầy vui mừng. Lương Nhiên nắm tay Tiểu Tiệp cũng không nhịn được kích động.

Hắc Tử ôm Lương Nhiên thật lâu, cũng không nhịn được thở phào một hơi.

Phía sau cánh cổng to lớn cũng giống như trước mạt thế, sân bay rộng lớn, con đường thênh thang, được san bằng, sáng ngời, ánh đèn màu xanh lục chỉ thị cùng giọng nữ chỉ dẫn mềm nhẹ hướng dẫn mọi người đi trước. Sau mười phút, nhân viên công tác đã đưa mọi người qua cánh cửa cổng đầu tiên, khoảng nửa giờ sau, lại đi qua qua hai tường đồng vách sắt, mọi người mới chân chính bước vào bên trong phạm vi của căn cứ.

Ngoài sự tưởng tượng của mọi người, đoàn người đi qua một vùng đất rộng lớn còn chưa khai phá núi hoang sau khi đến chỗ dàn xếp cho dân chạy nạn, bọn họ không nhìn thấy trường hợp chật chội nhồi nhét người mà là một công trường đầy nhiệt huyết xây dựng kiến trúc.

Căn cứ đã bị chia thành vài bộ phận, trừ bỏ vài nơi cấm khu của quân sự, dân chạy nạn không được phép tiến vào, còn lại mọi người sẽ cư ngụ ở các khu và các nhà xưởng, còn có những công trình đang không ngừng xây dựng cùng trồng trọt.

Bởi vì thổ nhưỡng cũng nguồn nước ở nơi đây đều trải qua tầng tầng kiểm tra nghiêm khắc, rất nhiều ruộng đồng đều được cày tốt, chuẩn bị chờ đầu xuân gieo hạt. Giờ phút này các cánh đồng đều bao phủ một tầng tuyết trắng, xa xa nhìn lại chỉ thấy đó là cảnh đẹp của mùa đông.

Nơi dân chạy nạn được sắp xếp đến ở và xây dựng là một thành phố nhỏ giống như trước mạt thế, trên ngã tư đường sạch sẽ, tuyết đọng đều được quét đến bên cạnh hệ thống nước, sau khi tuyết tan sẽ chảy dọc theo đường ống chảy vào xưởng xử lý nước dùng để uống. Một loạt khu nhà nhỏ, nhà lầu, nơi cư ngụ, nơi buôn bán, thị trường, bệnh viện, nhà trẻ, trường học... đều được phân chia ngăn nắp gọn gàng. Những người đi ngang qua đều rất có tinh thần, có thể nhìn ra được cuộc sống ở đây rất an ninh, trật tự. Nhìn tất cả những điều này hốc mắt của những người dân chạy nạn đều nóng lên, bọn họ không nhịn được mừng quá mà khóc. Bởi vì nơi tạm trú tạm thời không đủ, nhóm dân chạy nạn phải ở hai ba nhà chen chúc một phòng. Đám người Lương Nhiên vì đến vào buổi tối nên không thể không đợi thêm hai ngày, sau khi đăng ký thủ tục xong, họ được phân đến gần khu công trường có vài gian nhà được dựng tạm thời. Nhân viên công tác nói sau khi nhà xây dựng xong, bọn họ có thể xin nơi ở mới. Nhưng đối với đám người Lương Nhiên mà nói, nơi này so với khu an toàn thành phố J tốt hơn biết bao nhiêu lần.

Người hai người chen chúc ở cùng một chỗ cùng với một nhà khác. Mỗi gian nhà cũng chứa khoảng hai mươi người. Nhưng cho dù có nhỏ, có chen chúc đi nữa, tóm lại bọn họ cũng có ngôi nhà của chính mình.

Nơi ở mới, cuộc sống mới, hy vọng mới.

Mọi người yên lòng, tâm thả lỏng. Mấy người đàn ông nhà họ Trần chạy đi đăng ký công tác. Ở nơi này phải nổ lực làm việc để có thể được trả công xứng đáng. Làm nhiều được nhiều. Sáng sớm Cường Tử cũng đi tìm hiểu tình huống chung quanh. Đội ngũ của Long Thì đã hợp nhất với căn cứ, hắn báo lên danh sách lại viết thêm tên Cường Tử và Hắc Tử, quyết phải kéo hai người cùng theo quân, chỉ còn chờ hai người sắp xếp xong là tiếp tục làm việc.

Tương lai nhân loại cũng không lạc quan. Sau mạt thế, dân số cả nước chỉ còn không đến trăm vạn, phân tán ở các căn cứ lớn nhỏ, rất nhiều căn cứ nhỏ cần phải hợp nhất, rất nhiều dân cứu cạn cần cứu viện. Mà chiếm cứ đại bộ phận các khu thành thị vẫn là zombie đáng sợ. Mọi người phải đợi zombie từ từ tự tiêu vong, ít nhất phải mất hai mươi năm, càng không cần phải nói nguồn nước các nơi bị ô nhiễm nghiêm trọng, gây bệnh động cho động vật, rồi còn thực phẩm vô cùng thiếu thốn...

Tất cả những điều này đều là vấn đề nan giải mà tương lai nhân loại cần phải giải quyết.

Nhưng cho dù như thế nào, cuối cùng một nhà Lương Nhiên cũng đã chọn nơi này làm nơi cư ngụ, không cần phải lưu lạc khắp nơi nữa.

Mọi nhà lãnh những đồ vật cần thiết để lắp ráp nhà cửa như ván sắt lắp thành chiếc giường, vài tấm ván gỗ để ngăn thành ba gian phòng nhỏ: phòng ngủ nhỏ, nhà bếp, và một phòng khách.

Lần đầu tiên Lương Nhiên còn thật sự cẩn thận trang trí nhà mới. Vốn chỉ là tấm vải in hoa bằng vải thô, có thể trở thành khăn trải bàn xinh đẹp. Một nhánh cây khô héo, có thể quét sơn sau lại biến thành một vật trang trí đầy sáng tạo. Một hộp kem đánh răng bị vứt bỏ, có thể biến thành một ống đựng bút xinh đẹp.

Lúc Hắc Tử nhìn thấy Lương Nhiên đem vỏ trứng gà làm thành hàng mỹ nghệ với hoa văn xinh đẹp, hắn nhịn không được ôm cô cười tươi, ở trên mặt cô cọ cọ một hồi lâu. Hắn thực sự yêu chết đi được bộ dạng cô toàn tâm toàn ý trang trí cho nhà mới của bọn họ như thế này.

Trên mặt Lương Nhiên sáng rực rở. Tuy phòng ở nhỏ, nhưng cũng một tay cô trang trí mà thành. Loại cảm giác mãn nguyện này, so với trước mạt thế lúc ở biệt thự cô còn thoả mãn vui vẻ hơn.

Hai người dựa vào nhau, nhìn phòng nhỏ được trang trí ấm cúng, tâm tình bình thản mà hạnh phúc.

Thật lâu sau, Lương Nhiên sờ miệng vết thương trên tay Hắc Tử đã kết vảy, có chút lo lắng hỏi: - "Khi nào anh ra ngoài làm nhiệm vụ? Tay của anh..."

- "Ngày mai" - Hắc Tử nhẹ nhàng nói trên môi cô. Vừa rồi cô ở trên người hắn sờ tới sờ lui khiến hắn cả người khó nhịn, ngọn lửa cùng dần dần dâng lên.

- "Thế... khi nào thì... trở về?" Lương Nhiên bị hắn hôn, ngắt quảng hỏi từng lời.

- "Hai ba ngày." Hắc Tử cười khẽ, trên tay bắt đầu không thành thật vuốt ve cả người cô.

- "Đừng... mọi người..." Phòng nhỏ này sao có thể cách âm, chỉ cần nói chuỵên lớn một chút bên cách vách đều có thể nghe được. Lương Nhiên vội vàng muốn đẩy hắn ra, lại bị Hắc Tử bế lên đi đến bên giường nhỏ đã được trải nệm, đặt cô lên giường, hắn dùng miệng ngăn cản lời kháng nghị của cô.

- "Anh nhớ em, muốn em." Hắc Tử nỉ non thầm thì, đôi môi tìm đến môi cô càng thêm nhiệt tình, trái tim đập càng lúc càng dồn dập, đôi tay hắn vộ vàng thăm dò bên trong quần áo cô, vuốt ve vòng eo nhỏ mềm. Xúc cảm kia non mịn lại mềm nhẵn, Hắc Tử không nhịn được thở dồn dập.

Lương Nhiên gắt gao cắn môi, không dám phát ra thanh âm. Cách một tấm ván gỗ, Trần Tĩnh đang cùng mẹ Lương luống cuống tay chân khuấy cháo loãng chuẩn đị đút bé con ăn. Cách cửa không xa, Cường Tử đang dạy Tiểu Tiệp dùng lá cây làm thành con chuồn chuồn, thỉnh thoảng cùng nói vài câu với mấy người chú Trần. Lương Nhiên bị Hắc Tử hôn nồng nhiệt cùng bàn tay to lớn vuốt ve trêu đùa, khiến gương mặt cô càng lúc càng nóng, hô hấp dồn dập, cô cũng đã muốn động tình.

Hắc Tử chỉ vài động tác đã trút đi quần áo của chính mình, phơi bày thân thể cường tráng tinh mỹ. Lương Nhiên hơi khép mi mắt, lông mi như cánh bướm nhẹ nhàng chớp chớp, cánh môi phấn bị cắn chuyển sang màu đỏ tươi càng thêm quyến rũ ngọt ngào. Cô nằm trên giường, quần áo bị Hắc Tử cởi ra, phía trong vạt áo lộ ra da thịt trắng nõn mềm mại, e lệ... còn có chút chờ đợi. Cảnh tượng như vậy, dù là thánh nhân cũng sẽ hóa thân mãnh thú, huống chi là Hắc Tử?

Thời điểm thân thể động lòng người kia hoàn toàn hiện ra trước mặt Hắc Tử, cho dù Hắc Tử có lực khống chế tốt đến mấy, trong nháy mắt hắn cũng hóa thành sói. Hơi thở hắn dồn dập, thân thể sớm đã giương cung bạt kiếm, vật thô to kêu gào muốn lập tức được thoả mãn, hắn áp lên thân hình mềm mại mà hắn đã khao khát từ lâu, dùng vật thô to của chính mình không ngừng ma sát nơi cửa hang tiêu hồn kia, cho đến khi nơi đó ẩm ướt sợi chỉ bạc trong suốt mời gọi hắn vào. Lúc này đôi tay hắn mới siết chặt vòng eo tinh tế dưới thân, xông vào nơi mềm mại tuyệt luân kia.

- "A..." Hơi có chút đau đớn khiến cho Lương Nhiên hé miệng phát ra một tiếng than nhẹ.

- "Tiểu Nhiên. . . ." trên cánh mũi Hắc Tử nhỏ xuống một giọt mồ hôi nóng bỏn, đôi mắt đỏ bừng ngọn lửa dục mê đắm.

Thân thể của hắn dường như căng trướng lại bị cô kẹp vừa đau lại dễ chịu.

- "Đừng sợ... Thả lỏng một chút..." Hắn nghiến răng nghiến lợi dụ dỗ cô.

- "A..." Đôi mắt cô ngấn nước, nói không nên lời là thống khổ hay là vui thích.

Trước mắt, hai con thỏ vừa trắng lại non mềm không ngừng rung động trước lồng ngực kiện cường của hắn, phần đỉnh phấn nộn bị cơ ngực hắn trở nên đỏ tươi, kích thích mãnh liệt đâm chọc vào mắt hắn, thân thể mềm mại dưới thân lại càng thêm mềm mại, chỗ kia là ấm áp căng tràn tinh tế khiến cho huyết mạch cả người hắn như muốn trào ra, hắn thuận theo bản năng dã thú của chính mình, bắt đầu liên tục đem chính mình rút ra lại thâm nhập vào thật sâu.

- "Ưm...ưm.."

Lương Nhiên cắn chặt hàm răng vào chiếc gối đầu, cố cắn răng không phát ra âm thanh rên rĩ, nghẹn ngào đón nhận sự va chạm nhiệt tình của hắn. Giường nhỏ kịch liệt rung lên, phát ra những âm thanh cạch cạch đầy quy luật. Lương Nhiên xấu hổ dùng nắm đấm không ngừng đánh lên bờ vai hắn, động tác nhỏ này của cô chỉ càng tăng thêm niềm vui sướng của Hắc Tử, hắn chìm đắm trong hoan lạc, hơi thở dồn dập không ngừng phả ra, hơi thở mang theo khêu gợi sắc tình, mồ hôi tuôn ướt đẫm trên lưng hắn, càng ngày càng mãnh liệt.

Lương Nhiên nghiêng đầu đem mặt chôn đầu vào gối. Cách vách tiếng người ngoài cửa giống như gần mà cũng như xa.

Kiểu này hoan ái lén lút thế này khiến đầu óc cô choáng váng. Cô nỗ lực kiềm chế bản thân không được phát ra âm thanh. Nhưng khoái cảm như thủy triều ập đến, ngọn lửa tình bừng cháy dữ dội trong cơ thể cũng bàn tay to lớn không ngừng xoa nắn trên cơ thể mang theo ngọn lửa hừng hực khiến cả người cô như bừng cháy. Người đàn ông trên thân gắt gao chèn ép, lại giống như dã thú tàn sát mạnh mẽ trong cơ thể cô, nhưng hắn vẫn đem cơ thể yêu kiều nhỏ nhắn của cô ôm trong lòng với tất cả trân trọng. Vừa mâu thuẩn vừa kích tình kiểu này khiến cô không khống chế được phát ra tiếng rên rĩ thật nhỏ, lập tức tiếng rên rĩ này bị môi hắn nuốt chửng...

Rất nhanh Lương Nhiên chịu không nổi người đàn ông trên người ép buộc, Hắc Tử đã bị cháy sạch mất lý trí, một mặt rất nhanh thẳng lưng không ngừng đong đưa một mặt khẽ cắn âu yếm đôi môi nhỏ nhắn của cô, dùng đầu lưỡi khiêu khích miệng nhỏ nhắn của cô thẳng đến khi nghe tiếng kêu rên từ miệng cô, môi hắn trượt xuống mút cắn trên cổ trên chiếc gáy non mịm của cô, tạo nên những dấu vết thuộc về riêng hắn, hắn kéo hai chân thon dài đang còn run rẩy, đặt lên hông mình, lưng hắn thẳng tắp nhìn vẻ mặt tuyệt mỹ sắp kề cận đến cực hạn của cô...

Cách vách, mẹ Lương mẫu sớm đã nghe động tĩnh cùng Trần Tĩnh lấy cớ ôm bé con ra ngoài. Cường Tử giống như quỷ tinh linh đã sớm mang theo Tiểu Tiệp đi theo ra cửa. Mọi người đều hiểu lòng người, đem không gian và thời gian để lại cho hai người kia...

- "Thật không nghĩ lại đi..." hoan ái qua đi, hai người nằm chen chúc trên giường nhỏ tâm sự, trong đáy mắt Hắc Tử đầy vẻ lưu luyến.

- "Anh là đàn ông, phải đi làm việc để nuôi em." Lương Nhiên tựa vào ngực hắn, vuốt ve tóc hơi dài của hắn, giọng nói đầy thoải mái.

Hắc Tử nhẹ nhàng cười rộ lên, nâng cô nằm úp sấp lên trên người mình, mổ nhẹ lên môi mọng còn sưng đỏ của cô.

- "Anh sẽ nỗ lực!" Hắn thỏa mãn thở dài, trong ngực đều nhanh chóng được cảm giác hạnh phúc lấp đầy.

Lương Nhiên đưa tay ôm mặt hắn, rồi lại khoa tay múa chân trên ngũ quan tuấn lãng của hắn, sau đó cô cũng dùng sức hôn hắn một cái.

- "Anh đi làm, em ở nhà chờ anh, nhưng em muốn anh phải bình an trở về." – cô nhìn thẳng vào đôi mắt hắn.

Hắc Tử trả lời cô bằng một nụ hôn quyến luyến đầy nồng nhiệt thật dài.

Từ đó về sau, Hắc Tử cùng Cường Tử gia nhập bộ đội căn cứ tìm người cứu viện, đi theo đại đội đến các nơi cần cứu viện, có khi mười ngày nửa tháng mới trở về căn cứ một lần. Mỗi một lần cả người hắn mệt mỏi quay về nhà, người phụ nữ của hắn sẽ mỉm cười đứng ở phòng nhỏ đợi hắn, thân ảnh tinh tế, nụ cười dịu dàng... từng là giấc mơ cực đẹp mà hắn khát vọng nhiều năm, hôm nay tất cả đã trở thành hiện thực.

Một năm sau, Hắc Tử ở tại căn cứ được phân hai phòng sáng ngời rộng rãi làm nơi ở mới. Lương Nhiên dẫn theo Tiểu Tiệp cùng mẹ cô chuyển vào nhà mới, cô vẫn bí mật dùng đồ vật trong không gian để người thân của mình trải qua cuộc sống không thiếu ăn không thiếu mặc.

Còn Trần Tĩnh, lại bị Cường Tử nhét vào tay một chiếc chìa khóa, cô bị hắn nửa kéo nửa ôm cùng đứa nhỏ qua ngôi nhà nhỏ đối diện nhà Lương Nhiên. Xem ra đó là nhà mới của Cường Tử. Có điều mỗi ngày họ vẫn qua nhà Lương Nhiên kiếm cơm ăn.

Cùng năm đó, Cường Tử kéo Trần Tĩnh dập đầu trước mẹ Lương, mời bên bộ đội một đống người đến xem náo nhiệt một trận, xem như chính thức xác định quan hệ. Đương nhiên, hắn không quên dùng nửa túi cao lương đổi lấy chiếc nhẫn kim cương xinh đẹp, khiến Trần Tĩnh khóc cười đều không được.

Mấy người đàn ông nhà họ Trần tham gia xây dựng đê đập trong căn cứ. Mỗi ngày đi sớm về tối, thường buổi sáng mặc quần áo sạch sẽ đi ra, buổi tối mang theo một thân bụi bặm trở về, thím Trần thẩm không thể không mỗi ngày nhắc nhở bọn họ tắm rửa sạch sẽ...

Tiểu Tiệp sớm đã trở về trường học, trừ mấy ngày Hắc Tử trở về bé sẽ không tập trung nóng lòng trở về nhà, chứ bình thường bé học tập còn thật sự rất chăm chỉ. Lương Nhiên cũng tham gia vào sự nghiệp giáo dục ở trường học tại căn cứ, trở thành một cô giáo tiểu học ưu tú. Về phần Trần Tĩnh, tiếp tục công việc trước đó của mình, làm y tá trong bệnh viện căn cứ. Mẹ Lương lớn tuổi, dưới sự khuyên bảo của mấy người trẻ tuổi, bà buông xuống tâm tư ra ngoài làm việc, ở nhà chuyên tâm chăm sóc cháu gái, thỉnh thoảng đưa bé con ra ngoài chơi đi theo một đám bạn già tâm sự chuyện trên trời dứơi dất, chân chính hưởng thụ cuộc sống an nhàn lúc về hưu.

Năm thứ hai, các nước hợp lực cuối cùng đã nghiên cứu chế tạo được huyết thanh giải bệnh độc, tuy không thể cứu những người đã biến thành zombie trở thành người trở lại, nhưng chỉ cần tiêm huyết thanh, người bị zombie cào bị thương cắn bị thương cũng sẽ không bị nhiễm bệnh độc. Các bộ đội chiến sĩ đi ra ngoài làm nhiệm vụ sẽ tăng cao khả năng an toàn hơn, trái tim Lương Nhiên rốt cuộc cũng có thể thả lỏng.

Thế giới bên ngoài có thể vẫn hỗn loạn nguy hiểm như trước, mọi người có lẽ cần rất nhiều năm để có thể khôi phục lại cuộc sống bình thường như trước mạt thế. Nhưng đối với Lương Nhiên mà nói, cho dù như thế nào chỉ cần có người thân bên cạnh, người yêu kề bên, nơi đó chính là thiên đường.

- "Chị! Hôm nay mấy giờ hai người bọn họ trở về a?" Trần Tĩnh bước vào nhà hỏi thăm Lương Nhiên.

Lương Nhiên ngẩng đầu nở nụ cười xinh đẹp: - "Chắc là sắp rồi, chúng ta ra ngoài đón họ đi." Một tay Lương Nhiên kéo Trần Tĩnh, một tay nhẹ nhàng xoa bụng.

Tươi cười ngọt ngào trên mặt cô đều khiến các cô gái đố kỵ.

Chờ hắn trở về, tin tức tốt này sẽ khiến hắn ngây ngốc bao lâu đây? Nhất định sẽ ngốc thật lâu a.

Trước/63Sau

Theo Dõi Bình Luận