Saved Font

Trước/49Sau

Mạt Thế Ôm Lấy Đùi Vàng

Chương 40: Dị Năng Ảnh Hưởng Tới Tính Cách.

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Lâu Hiểu La không biết chạy đến nơi nào, cho dù là dị năng giả, chạy vội thời gian dài cũng làm cô chịu không nổi, lúc Lâu Hiểu La dừng lại, quả thực khóc không ra nước mắt, vì cái gì phải chạy a, lúc này thì xong rồi, cô hẳn nên xin lỗi trước a, liều mạng xin lỗi mới đúng a, nhưng lúc ấy Lâu Hiểu La thật sự cảm giác rất nguy hiểm a.

Cô đỡ tường, thở phì phò, đột nhiên có một người xuất hiện ở trước mặt Lâu Hiểu La, nhìn thấy gương mặt hoàn mỹ kia, cô hoàn toàn không có tâm tình thưởng thức.

- Không phải tôi nói anh lỗ tai mềm, không phải, không phải tôi nói anh yêu thích nữ sắc, không phải, không phải tôi nói anh hôn quân, không phải, tôi, tôi.

Lâu Hiểu La hiện tại hoàn toàn bị dọa, hình thức hồ ngôn loạn ngữ đã mở ra, mỗi một câu nói, khí áp trên người Cơ Thí Thiên liền dày hơn một phân, cuối cùng Lâu Hiểu La chỉ có thể mở to mắt, đáng thương hề hề nhìn Cơ Thí Thiên, trong lòng cô chỉ có một câu, không làm sẽ không phải chết, hy vọng chết không quá thảm.

Cơ Thí Thiên vác Lâu Hiểu La cả người vô lực lên, biến mất tại chỗ, Lâu Hiểu La còn chưa rõ phát chuyện gì thì đã về tới tiểu đội Thí Thiên, vào trong phòng Cơ Thí Thiên. Lâu Hiểu La há to miệng, không gian di động? Cư nhiên là không gian di động? Này còn có để người sống hay không a, đại não của cô lúc này nháy mắt vận hành cao tốc, phải nói con người ở lúc nguy cấp thường phát ra tiềm năng vô hạn.

Lâu Hiểu La ôm cánh tay Cơ Thí Thiên, cười như xuân về hoa nở, làm người thấy liền thích, này đã là đã làm khí áp chung quanh tăng lên rất nhiều.

- Trời a, thiếu gia người quá lợi hại, tôi thật sùng bái người, sao người có thể lợi hại đến như thế a, loại kỹ năng sao siêu này, ngoại trừ thiếu gia nhà chúng ta, thì người khác không cách nào có được a, thiếu gia, người tuyệt đối là nam thần duy nhất không thể thay thế được trong lòng tôi. Đời này, tôi đã dùng hết vận khí mới gặp được người, quyết định sáng suốt nhất của tôi chính là đi theo người, thật là lợi hại u, chuẩn cmnr.

Cơ Thí Thiên nhìn khuôn mặt nhỏ nịnh nọt của Lâu Hiểu La, lửa giận trong lòng dần dần tiêu tán, bất quá Cơ Thí Thiên cảm thấy, lấy cá tính nhớ ăn không nhớ đánh của Lâu Hiểu La, vẫn nên giáo dục cô, nếu không về sau có khi cô còn leo lên nóc nhà lật ngói. Ở lúc gương mặt Lâu Hiểu La đã cười đến cứng đờ, Cơ Thí Thiên rốt cuộc mở miệng.

- Vô luận thế nào, sẽ không có người phụ nữ nào có thể vượt qua địa vị của mọi người trong lòng tôi.

Trong lòng Lâu Hiểu La mừng như điên, đây là tiết tấu cô đã ngồi ổn vị trí tiểu đệ sao? Lâu Hiểu La cảm thấy giờ phút này cô có thể bay lên tại chỗ.

- Bất quá giáo huấn nên có thì vẫn không thể thiếu, nếu không người đội trưởng như tôi sẽ không còn mặt mũi gặp người.

Trong mắt hắn lóe lên hàn quang, nhe hàm răng trắng lóa.

Buổi tối, Địch Thu thấy Lâu Hiểu La không xuống dưới ăn cơm, liền xung phong nhận việc muốn lên lầu gọi cô, Bạch Ngọc Li nhìn tướng ăn ưu nhã của Cơ Thí Thiên, rõ ràng nói nên tâm tình thiếu gia thực sung sướng, hắn mới ngẫm lại, tựa hồ từ lúc Lâu Hiểu La bị dọa chạy, lúc sau vẫn luôn không nhìn thấy cô, Bạch Ngọc Li cười cười hiểu rõ.

- Không cần, cô ấy giảm béo.

Địch Thu nhìn Bạch Ngọc Li giống như đang nhìn thấy ngốc tử, giảm béo, sau mạt thế, đây chỉ là danh từ mà thôi, ai không có đầu óc lại muốn giảm béo a, nhìn Lâu Hiểu La không giống người thiểu năng trí tuệ a. Hứa Tấn đè Địch Thu lại, nói:

- Một hồi cơm nước xong, mang cho Hiểu La chút đồ ăn là được, hiện tại nhanh ăn cơm đi.

Địch Thu bĩu môi, không phản bác ngồi xuống, nhìn thấy mọi người vui vẻ ăn cơm, trong lòng có một giây cảm thấy Lâu Hiểu La đáng thương, thật là không có tình bằng hữu, sau đó tiếp tục vui vẻ ăn cơm.

Địch Thu cơm nước xong lập tức bưng chút thức ăn lên lầu, hắn tò mò muốn chết, chuyện gì lại khiến Lâu Hiểu La đến mức không ăn cơm, chuyện làm người ta vui vẻ như vậy, hắn sao có thể không biết a. Địch Thu cũng không gõ cửa, trực tiếp đi vào, hình ảnh bên trong làm Địch Thu há hốc.

- Cô đang luyện công gì vậy?

Địch Thu nhìn Lâu Hiểu La dẩu mông, ngồi xổm trong góc tường, mà cào tường, cười đến thấy răng không thấy mắt.

- Không cần để ý tới tôi.

Lâu Hiểu La liếc mắt nhìn Địch Thu một cái, sau đó lại quay đầu tiếp tục cào tường, tràn ngập oán khí không tiêu tan.. Địch Thu cả người cứng đờ, vừa rồi hắn có loại cảm giác bị tang thi cấp cao tỏa định, quá nguy hiểm, lông mao của hắn cũng dựng ngược lên. Địch Thu lập tức vèo một cái đặt khay đồ ăn xuống một bên, dồn khí đan điền hét lớn:

- Không tốt, người tới a, cứu mạng a, Hiểu La sắp biến thành tang thi lạp.

Dưới lầu chính, Bạch Ngọc Li đang uống trà bị sặc, ho khan không ngừng, Kỳ Hàn vỗ nhẹ sau lưng hắn, chờ Bạch Ngọc Li hòa hoã, mới ngẩng đầu nhìn thoáng qua trên lầu, trong lòng âm thầm thắp ba cây nến cho Địch Thu. Cơ Thí Thiên xoa xoa cái trán, hắn phát hiện dạo gần đây mình đã làm động tác này rất nhiều lần, vốn có một cái Địch Thu cũng đã đủ náo nhiệt, hắn thường xuyên bị tên thiểu năng trí tuệ này nháo đến đau đầu, hiện tại lại có hai cái, ai, có hai tên nhị hóa trong đội ngũ chịu không nổi a, đầu càng đau.

Lâu Hiểu La bị Địch Thu gào làm cho cả người đều choáng váng.

- Tang thi cái gì? Ai biến thành tang thi?

- Hiểu La, cô không có việc gì, thật tốt quá, vừa rồi tôi cho rằng cô biến dị a, cô không biết, vừa rồi tôi thấy có vô số oán linh quấn lấy cô, lại còn đang không ngừng tăng lên, may mắn tôi cơ linh, hô to một tiếng dọa bọn họ chạy, trong lòng lại mặc niệm Chú Đại Bi mới tốt a.

Địch Thu có chút xúc động vỗ vỗ chính mình, một bộ ít nhiều cũng là do tôi nhưng cô cũng không cần quá cảm kích..

- Di, anh còn nghiên cứu Phật pháp, không thể tưởng được thứ có nội hàm cao thâm như vậy mà anh có thể hiểu được, nhìn không ra a.

Nhìn vẻ mặt sùng bái của Lâu Hiểu La, Địch Thu gãi gãi tóc, cười có chút chột dạ, hắn chỉ biết một câu “Nam mô a di đà phật” này có xem như hiểu biết không, nhưng lúc này, đặc biệt là người đàn ông đối mặt với ánh mắt sùng bái của phụ nữ, đó là tuyệt đối không thể chịu thua, chỉ có thể căng da đầu biên chế a, vì thế Hứa Tấn đứng ngoài cửa nghe hai người nói thiên mã hành không, mỉm cười, trong ánh mắt lộ ra một tia sủng nịch, thật tốt, mạt thế cũng không làm hắn thay đổi, hoặc là nói cả người càng tự phóng thích mình.

Bạch Ngọc Li nhìn Hứa Tấn dựa vào cạnh cửa, cười cười.

- Tuy là mạt thế, mọi người hình như còn vui vẻ hơn trước a, huống hồ là thiếu gia, mạt thế có lẽ sẽ tốt hơn, niên đại hoà bình chúng ta đã không có gì có thể làm, khi đó ngẫm lại thật đúng là rất tịch mịch.

Hứa Tấn nghe tiếng nói chuyện đứt quãng bên trong, trong lòng ấm áp.

- Kỳ thật tôi cảm thấy anh có thể đối yên tâm về Hiểu La.

Bạch Ngọc Li nhìn ánh mắt Hứa Tấn, không nói gì, Hứa Tấn cùng Kỳ Hàn giống nhau, thoạt nhìn đều là người lạnh lùng cá tính, nhưng nếu hiểu rõ rồi, sẽ biết bọn họ là người rất ôn nhu.

- n, tuy rằng có chút vẫn còn nghi hoặc, nhưng tôi cũng tin tưởng cô ấy thật tình thật lòng đỗi đãi với mọi người.

Hứa Tấn nhìn nhìn cửa phòng, nghĩ đến cũng không có chuyện, liền chuẩn bị rời đi, nhưng giọng nói bên trong tức khắc làm hắn dừng bước chân, Bạch Ngọc Li cũng tò mò đi tới. Hai người bên trong đã nói chuyện đến Thái Bình Dương.

- Ai, gần nhất tôi nghiên cứu một chút, phát hiện dị năng có ảnh hưởng nghiêm trọng đến tính cách con người, tuy tôi mới quen biết thiếu gia không quá dài, nhưng tôi nhớ rõ lúc mới vừa nhận thức hắn, hắn hoàn toàn là đi trên đường cao lãnh, không biết có phải dị năng thức tỉnh nhiều hay không, chuyển hóa lẫn nhau xuất hiện vấn đề, toàn bộ tính cách biến thành có chút lải nhải, hỉ nộ vô thường, thi thoảng còn có chút động kinh, hành vi còn không thể khống chế, anh không biết, hắn hôm nay cư nhiên còn đánh mông tôi.

Nói tới đây, Lâu Hiểu La nhớ tới hình phạt thảm khốc kia, cả người có chút nghiến răng nghiến lợi, hắn cho rằng hắn là ba cô sao, cho dù là ba cô còn chưa từng đánh cô a.

- Ai nói, thiếu gia vẫn luôn là người tốt nhất, nhất định là cô chọc tới hắn, bất quá cô nói như vậy kỳ thật tôi cũng có cảm giác, đương nhiên không phải thiếu gia, trong lòng tôi, thiếu gia vẫn luôn là bông hoa cao lãnh, không thể xâm phạm. Tôi là Bạch Ngọc Li, cô nhìn Tiểu Bạch xem, trước mạt thế tuy rằng cũng là một bụng ý nghĩ xấu, nhưng miễn cưỡng có thể duy trì bộ dáng tiên phong đạo cốt giả tiên kia của hắn, hiện tại, hoàn toàn hắc hóa, so với dị năng của hắn cũng đều dọa người, vốn dĩ tâm nhãn đã nhiều, hiện tại lại có tinh thần hệ chống đỡ, bắt đầu nô dịch chúng ta hoàn toàn không nương tay.

Lâu Hiểu La gật gật đầu:

- Anh nói rất đúng, lại nhìn Kỳ Hàn, tên kia cả ngày đều lạnh như băng, bất quá vì sao anh lại là mộc hệ? Chẳng lẽ là bởi vì giống đầu gỗ?

- Nói bậy, đương nhiên là bởi vì tôi ôn nhu thiện lương, mười phần năng lực a, cả người nhân sinh cơ dạt dào, làm người ta như tắm mình trong gió xuân a. Không giống Hứa Tấn, vốn dĩ trước kia liền thôi, hiện tại càng giống như tảng đá, ai, tôi cũng cảm thấy lo lắng thay hắn, sợ hắn không tìm được vợ.

Địch Thu bĩu môi, bọn họ có thể nói là cùng nhau lớn lên, khi còn nhỏ Hứa Tấn đã ngốc ngốc, không thể nghĩ tới, lớn lên vẫn ngốc như vậy, thật uổng phí một phen bồi dưỡng của hắn.

Ngoài cửa, Hứa Tấn nghiến răng, nhìn nhìn Bạch Ngọc Li đứng ở nơi đó nhẹ đẩy mắt kính, nghĩ đại khái Địch Thu sẽ không sống được đến lúc tìm hắn tâm sự, trong lòng yên lặng vì Địch Thu mà thắp 3 cây nến.

- Ai nói, tôi cảm thấy Hứa Tấn rất tốt a, hoàn toàn có cảm giác thiết hán nhu tình, người trong đội đều có bề ngoài hoàn mỹ không chân thật, đâu giống Hứa Tấn nam nhân ý vị mười phần a, người đàn ông giống Hứa Tấn a, tuyệt đối là hình mẫu người chồng lý tưởng của những người phụ nữ a.

Lâu Hiểu La ngồi xếp bằng trên giường, từ trong không gian lấy ra hai túi khoai lát, ríu rít tán gẫu cùng Địch Thu giống như hai người khuê mật.

Bên ngoài, Hứa Tấn ngắm ngắm dưới lầu, phỏng chừng tinh thần lực của thiếu gia không có phóng tới trên này, nếu không hắn hẳn sẽ chết còn nhanh hơn Địch Thu. Hứa Tấn nghĩ không biết Cơ Thí Thiên đối Lâu Hiểu La là tình cảm gì, thiếu gia hoàn toàn không nghĩ ra, chẳng lẽ EQ của thiếu gia đều dùng để thêm vào chỉ số thông minh? Bất quá, nhìn thiêu gia nhà mình không chuyện gì là không làm được, lại khổ vì tình, cũng là một chuyện sung sướng, Hứa Tấn có chút ý xấu, kỳ thật Hứa Tấn hắn cũng đen tối quá đi, ha ha.

- Không đúng a, không phải cô là dị năng hệ băng sao, sao không thấy cô lạnh như băng a?

Địch Thu bóp mặt Lâu Hiểu La, rõ ràng là em gái mềm mại nhà mình. Lâu Hiểu La tức giận mở tay Địch Thu ra.

- Chị đây là ai, chị đây thuộc tính băng sơn nữ vương, phàm phu tục tử từ nơi nào ra, sao có thể thể cảm nhận được.

Lâu Hiểu La bày ra vẻ mặt, một bộ các người đều là nhân loại ngu xuẩn sao có thể hiểu được sự cô đơn của sinh vật trí tuệ loại cao cấp này, bất quá nói kiếp trước cô là hệ thủy, đời này bởi vì có đời trước đã trải qua nên mới có biến dị, nói không chừng nội tâm của cô thật sự là em gái mềm mại.

Tiểu kịch trường

Lâu Hiểu La: Hỗn đản, ngươi cư nhiên đối với ta như vậy, chờ về sau ta quật khởi, ta sẽ để ngươi mỗi ngày quỳ mì ở góc tường ăn liền.

Cơ Thí Thiên: n? Ngươi nói cái gì, ta không nghe rõ.

Lâu Hiểu La: Ta nói ta cứ như vậy mà bị ngươi chinh phục, yêu hận của ta cũng để ngươi làm chủ.

Bạch Ngọc Li: Nhãi con này càng ngày càng không có tiết tháo, thiếu gia vì sao lại coi trọng một tên nhị hóa như vậy.

Lâu Hiểu La âm trầm nhìn Bạch Ngọc Li: Hắn mắt mù, hừ, chờ về sau lão nương cho ngươi đi giày nhỏ, thổi gió bên gối, xem ngươi có còn có tiết tháo hay không.

Trước/49Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đô Thị Y Vũ Tiên Tôn