Saved Font

Trước/64Sau

Mạt Thế Trọng Sinh Chi Độc Sủng

Chương 1: Em Gái Trọng Sinh

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Tác giả: Hoa Hoa Liễu

Edit: Dật

Beta: IW

Lúc sắp chết, Hàn Kiều Kiều đã cảm thấy mỹ mãn.

Trong lòng cô nghĩ: Rốt cuộc có thể cùng anh trai ở bên nhau, thật sự... đã đợi rất lâu...

Mang theo suy nghĩ này, Hàn Kiều Kiều nhắm ngay huyệt thái dương của mình, bóp cò súng.

Khoảnh khắc cuối cùng ấy, bốn phía tựa như có gió mạnh nổi lên, vô số làn gió thật lớn đánh sâu vào thân thể cô. Nhưng cô không thèm để ý, dù sao, hiện tại đã không có gì có thể ngăn cản cô.

Cô muốn đi tới chỗ của anh trai.

Anh trai đã đợi cô lâu lắm rồi, nơi đó tối như vậy, lạnh như vậy, cô sao có thể để anh lẻ loi một mình?

Cũng may, cô lập tức có thể nhìn thấy anh trai.

...

Cõi lòng Hàn Kiều Kiều tràn đầy kỳ vọng chờ đợi cái chết. Cô ở trong bóng tối giãy dụa, toàn bộ thế giới phảng phất tựa như vũng bùn, khiến cả người lạnh lẽo. Cô nghĩ rằng, cô nhất định là đã chết.

... Thực sự là, tốt quá.

Rơi vào trong bóng tối đợi chờ, dài tựa như đã trôi qua một thế kỷ, cũng tựa như chỉ trong một nháy mắt.

Khi lại lần nữa mở mắt ra, trong mắt ánh lên một mảnh đen nhánh.

Hàn Kiều Kiều cảm thấy hơi đau đầu, chống thân thể chậm rãi ngồi dậy, cô không khỏi mờ mịt.

Dưới tay là cảm giác mềm mại của chiếc giường-- cô đã bao lâu không được ngủ trên một chiếc giường? Có lẽ là nửa năm, có lẽ là một năm?

Hình như, từ sau khi anh trai chết đi, cô không thể ngủ một cách yên bình.

Có một khoảng thời gian rất dài, cô đều ở trong một sơn động nhỏ tại sa mạc Gobi. Các loại da lông của động vật biến dị trải lên mặt đất, đó chính là giường của cô.

Chờ đến khi đôi mắt thích nghi được với bóng tối, Hàn Kiều Kiều đánh giá hoàn cảnh xung quanh.

Vách tường trắng tinh, bức màn thanh nhã, bàn ghế đơn giản mà không mất đi tính thẩm mỹ, sàn nhà sạch sẽ, dọc theo cạnh giường trải một lớp thảm nhung êm ái.

Hàn Kiều Kiều ngẩng đầu nhìn bình hoa đặt trên kệ đầu giường mà sững sở. Nơi này cô thực quen mắt, lại nhất thời không nghĩ ra đây là đâu.

Cô ngây ngốc ngồi trên giường, cố sắp xếp suy nghĩ cho thật rõ ràng, đầu lại nhói đau.

Hàn Kiều Kiều sờ sờ đầu, trên mái tóc là một tầng băng gạc thật dày.

Cô bị thương?

Nhưng mà... cô không phải đã chết sao?

Hàn Kiều Kiều càng thêm mờ mịt.

Chẳng lẽ hiện giờ dị năng đã lợi hại như vậy, băng xuyên qua đầu còn có thể cứu sống trở lại?... Chỉ là, cô chưa bao giờ quen biết bạn bè có dị năng hệ chữa lành, hơn nữa có ai lại lãng phí sức lực cứu cô?

Trên thế giới này, ngoại trừ anh trai yêu thương cô nhất mực thì còn có ai là thật lòng đối xử tốt với cô? Còn có ai nguyện ý không cần báo đáp cứu giúp cô?

... Không có, sẽ không có.

Hai tay Hàn Kiều Kiều ôm đầu, nước mắt từng giọt từng giọt rơi trên chiếc chăn trắng như tuyết, thật nhanh thấm ướt một mảng lớn...

Có lẽ là bởi vì ban đêm quá mức yên tĩnh, cho nên tiếng nức nở nhỏ xíu cũng trở nên rõ ràng.

Cửa phòng bỗng nhiên mở ra, một người phụ nữ trung niên cách một gian cửa đứng ở trong phòng, bà kinh ngạc nhìn Hàn Kiều Kiều đang thút thít ở trên giường, nói:

"Tiểu thư?... Sao cô lại khóc? Là đau đầu sao? Hay là có chỗ nào không thoải mái?"

Bà vừa nói vừa đi đến bên giường của Hàn Kiều Kiều, ấn mở công tắc đèn ngủ phía đầu giường, trong phòng lập tức được bao phủ bởi một tầng ánh sáng ấm áp, sáng ngời lại không chói mắt.

Hàn Kiều Kiều thấy rõ gương mặt quen thuộc, tâm tình kích động đến sông cuộn biển gầm không cách nào ổn định!

Thế nhưng là Ngô tỷ? Ngô tỷ không có chết?! Đây là chuyện gì xảy ra? Cô đang nằm mơ ư? Hoặc là, cô đã tới âm phủ, cho nên mới nhìn thấy người quen đã mất từ lâu?

"Ngô tỷ...?" Hàn Kiều Kiều gọi tên bà, thanh âm nhẹ nhàng, giống như lo lắng nếu như âm thanh lớn hơn một chút có thể phá vỡ mộng đẹp.

Ngô Tuyết Lan thấy Hàn Kiều Kiều sắc mặt tái nhợt, trong mắt ngập tràn nước mắt, lập tức đau lòng nói:

"Sao lại khóc như vậy, có phải rất đau hay không? Đừng sợ, tôi liền gọi bác sĩ tới..."

Bà vừa nói, duỗi tay với lấy điện thoại trên bàn.

Hàn Kiều Kiều đột nhiên kéo tay bà, bởi vì quá đột ngột, ngược lại làm cho Ngô Tuyết Lan hoảng sợ.

"... Tiểu thư đừng sợ, chúng ta gọi bác sĩ đến, chỉ là để kiểm tra thôi, không phải tiêm..."

Hàn Kiều Kiều nghe vậy, nước mắt rơi càng thêm mãnh liệt.

Thật là Ngô tỷ, ngữ điệu dỗ dành trẻ con này, còn có khẩu âm quen thuộc kia, là người từ khi cô tám tuổi tiến vào Hàn gia liền bắt đầu chiếu cố cô, Ngô tỷ.

"Tiểu thư không cần sợ, bác sĩ nói não có một chút chấn động nhỏ, quan sát hai ngày liền không có việc gì, tiểu thư nếu không thích bệnh viện, chúng ta ngày mai liền về trở về nhà, đến lúc đó kêu bác sĩ Trần tới nhà khám cho tiểu thư......"

Ngô Tuyết Lan vốn đang định nói, vết thương của thiếu gia có vẻ nặng, chỉ sợ còn muốn ở bệnh viện mấy ngày nữa. Nếu một mình tiểu thư đi về nhà thiếu gia khẳng định sẽ không yên tâm.

Nhưng mà, bà nghĩ đến hai người quan hệ không tốt, không khỏi sửa lại lời nói, khuyên nhủ:

"Chỉ là người nổ súng còn chưa bắt được, tiểu thư một mình trở về có hơi không an toàn...... Không bằng chờ thiếu gia tốt lên một chút lại......"

- - Đúng rồi, cô nghĩ tới.

Xác thực đã từng xảy ra sự kiện đấu súng, lúc đó sự tình ồn ào thật sự rất lớn, báo chí tỉnh thành liên tục không ngừng đăng tin tức hơn nửa tháng.

Nhưng theo virus lan tràn, mạt thế buông xuống, chuyện này cuối cùng không giải quyết được gì.

Cô còn nhớ rõ hôm đó là buổi lễ khai giảng của đại học, cô căn bản không định đi, là anh trai đưa cô đi.

Lúc ấy bọn họ quan hệ ồn ào rất căng thẳng, cô tuy rằng chán ghét hắn, lại cũng cực kỳ sợ hắn, nhẫn nại ở lễ đường ngồi thật lâu.

Thật vất vả chờ đến lúc sắp kết thúc, cô bỗng nhiên nghe được tiếng súng vang.

Trong đám người tham dự buổi lễ có người nổ súng hướng về phía anh trai. Trường hợp lập tức rối loạn, đám người chen chúc hướng về mấy lối ra.

Trong lúc hoảng loạn cô từ bậc thang té xuống...

Cho nên, cô về tới trước khi mạt thế?

Hàn Kiều Kiều quả thực không thể tin được.

Việc này thật không thể tưởng tượng.

Vì sao sẽ diễn ra ở trên người mình? Sẽ không trùng hợp đây chỉ là một giấc mộng sao? Bởi vì quá nhớ nhung anh trai cho nên liền mơ một giấc mộng như thế này?

Hàn Kiều Kiều duỗi tay khẽ vuốt miệng vết thương trên đầu. Miệng vết có năm đường chỉ khâu, tóc bên cạnh đã bị cạo mất.

Cô còn nhớ rõ lúc ấy chính mình vì việc cắt tóc này nổi giận đùng đùng, trong lòng thậm chí oán hận anh trai mang cô đi buổi lễ khai giảng.

Nếu không phải do anh trai, buổi lễ sẽ không lộn xộn, cô cũng sẽ không bị thương ở đầu, mất đi một mảng tóc.

Cô tâm tâm niệm niệm tất cả đều là chính mình vì sao xui xẻo như thế, lại căn bản không nghĩ tới anh trai có bị thương hay không.

Mà kỳ thật, anh trai lúc ấy cánh tay trúng đạn. Cho dù bị thương hắn vẫn như cũ vẫn luôn che chở cô, lúc này mới tránh cho khi cô vấp ngã không có bị đám người dẫm đạp.

Nghĩ đến tình yêu thương của anh trai đối với chính mình, Hàn Kiều Kiều trên mặt hiện ra một nụ cười kì dị, giống như hạnh phúc thật lớn rồi lại buồn bã cực kì.

Trong lòng buồn vui đan xen, nước mắt của cô cũng rơi càng thêm lợi hại, trong lòng nghĩ -- nếu tất cả chỉ là một giấc mộng, vậy làm cho cô lại xem anh trai thêm một lần đi.

Nếu có thể gặp lại anh trai, cô nhất định sẽ thật thành tâm hướng hắn xin lỗi, cô không bao giờ mắng hắn, cũng lại sẽ không trái lời hắn.

Cô nhất định đối xử với hắn thật tốt, cô phải làm em gái tốt nhất trên đời này, làm anh trai cô trở thành người anh hạnh phúc nhất trên đời.

Ngô Tuyết Lan nhìn Hàn Kiều Kiều trên mặt lại khóc lại cười, trong lòng thật sợ hãi, sợ rằng đầu Hàn Kiều Kiều lại bị ngã ra bệnh không tốt.

"Tiểu thư...... Cô làm sao vậy?"

Bà thấy Hàn Kiều Kiều vẫn luôn vuốt miệng vết thương của cô, nghĩ thầm chẳng lẽ là tiểu thư đau lòng tóc đã mất đi?

Thiếu nữ đúng là tuổi sẽ thích mình xinh đẹp, vì tóc khóc quậy cũng có:

"Tiểu thư là lo lắng miệng vết thương sao? Không có việc gì, chỉ cạo rớt một chút tóc, rất nhanh liền sẽ mọc trở lại. Tôi bảo đảm từ bên ngoài xem một chút cũng không nhìn ra tới. Nếu tiểu thư không tin, lần sau khi bôi thuốc tôi lấy gương cho cô nhìn, thật sự một chút cũng không thấy được... Miệng vết thương còn đau không? Hay là chúng ta kêu bác sĩ đến xem đi, nửa đêm cũng sẽ có bác sĩ trực ban..."

Ngô tỷ lải nhải nói rất nhiều, khiến giấc mộng đẹp này thêm một chút cảm giác chân thật.

Hàn Kiều Kiều một bên cười, một bên lau đi nước mắt còn vương trên mặt:

"Không có việc gì, em chỉ là... quá nhớ anh trai..."

Trước/64Sau

Theo Dõi Bình Luận