Saved Font

Trước/64Sau

Mạt Thế Trọng Sinh Chi Độc Sủng

Chương 17: Dị Năng Và Tinh Hạch

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Tác giả: Hoa Hoa Liễu

Hàn Dực trầm mặc một lát, lại nói: “Kiều Kiều, cùng anh nói về dị năng đi.”

Hàn Kiều Kiều lúc này mới thả lỏng lại. So với một loạt các vấn đề kia, hiện tại, giải đáp hoặc là giãi bày vấn đề, sẽ không mang cho cô cảm giác áp lực.

Cô nghĩ nghĩ rồi nói: “Dị năng có rất nhiều dạng, đại khái là có thể chia làm bốn loại hình: Hệ cường hoá, hệ khống chế, hệ biến hóa, hệ tinh thần."

"Hệ cường hoá tên như ý nghĩa, chính là thân thể được cường hoá, ví dụ như năng lượng cường hóa, tốc độ cường hóa, hoặc là thị lực, thính lực cường hóa, tất cả năng lực này đều thuộc về hệ cường hóa, hệ cường hóa là dị năng phổ biến nhất.

Loại thứ hai là hệ khống chế, chính là có thể thao tác thuộc tính, phần tử nào đó, ví dụ như khống chế nước, khống lửa, hoặc là thao tác lôi điện.

Hệ biến hóa tương đối hiếm thấy, bộ phận thân thể nào đó có thể tiến hành biến hóa, hoặc là ẩn thân, đều thuộc về hệ biến hóa.

Cuối cùng là tinh thần hệ hiếm thấy nhất, theo như em biết, tinh thần tìm tòi, thần giao cách cảm, còn có thôi miên đều thuộc về phạm trù của hệ tinh thần, nghe nói dị năng giả có lực tinh thần mạnh mẽ thậm chí có thể thao tác sinh mệnh, nhưng mà em ở trong mơ chưa từng nhìn thấy." . truyện tiên hiệp hay

Hàn Dực nghe xong, lúc sau hỏi cô: “Dị năng nhiều chủng loại như vậy, sau này có phải hay không dị năng giả cũng thường thấy?"

Hàn Kiều Kiều lắc đầu: "Lúc đầu không nhiều lắm, nhưng mà theo thời gian chuyển dời, người thức tỉnh dị năng càng ngày càng nhiều. Ở trong mơ, ký ức của em dừng lại ở mạt thế bốn năm sau, lúc ấy căn cứ Bắc Thành gần như một nửa nhân số đều có được dị năng. Viện nghiên cứu của căn cứ Bắc Thành đã từng phát biểu một quan điểm, bọn họ cho rằng nhân loại ở mạt thế tồn tại càng lâu càng dễ dàng thức tỉnh dị năng, bởi vì ở hoàn cảnh ác liệt, thiên tính làm cho thân thể bọn họ hướng đến phương hướng có lợi phát sinh biến hóa, cho nên tỉ lệ sẽ cao hơn."

Hàn Dực nghĩ, hỏi: “Ngôn Tiếu trước khi thức tỉnh so với những người khác có gì khác nhau?"

Hàn Kiều Kiều cẩn thận trả lời: “Em cho rằng hẳn là tốt, hắn có thể mất nhiều thời gian quen thuộc dị năng của mình, nhưng mà uy lực như thế nào phải xem tư chất cá nhân."

Hàn Dực như suy tư gì đó rồi gật gật đầu: “Nói như vậy, ưu thế trước khi thức tỉnh, nếu Ngôn Tiếu tư chất bình thường, khả năng cao sẽ bị kẻ đến sau đuổi theo."

Hàn Kiều Kiều tưởng tượng, không phải là như vậy sao? Cô nhớ rõ là sau khi Tô Tuyết tiến vào căn cứ liền thức tỉnh dị năng hệ thủy, lúc đầu chỉ có thể khống chế một cái cột nước nhỏ, lúc ấy Hàn Kiều Kiều rất vui vẻ, làm nhiệm vụ có được tinh hạch đều đưa cho Tô Tuyết, giúp cô ta phát triển dị năng, cho dù là như vậy, một năm sau Tô Tuyết cũng chỉ điều khiển được cột nước cỡ cánh tay trẻ em, nhưng lúc ấy đã có không ít người mới thức tỉnh dị năng có thể thả ra cột nước cỡ cánh tay người trưởng thành.

Hơn nữa, một năm sau căn cứ đã không còn vấn đề về nước, dị năng của Tô Tuyết lúc chiến đấu cơ hồ không có lực sát thương, mặc dù sau đó cô ta đi tổ hậu cần, cũng vẫn là có vẻ rất vô dụng.

Ngôn Tiếu tư chất như thế nào, Hàn Kiều Kiều cũng không biết, bất quá cô cảm thấy, nếu có lượng lớn tinh hạch giúp hắn nâng cao năng lực, hẳn là sẽ không quá kém.

“Cũng không hẳn là không có biện pháp……” Hàn Kiều Kiều chậm rãi mở miệng: “Trong cơ thể một ít sinh vật biến dị, vi sinh vật bào tử sẽ ngưng tụ thành năng lượng, ngoại hình giống một loại tinh thể khoáng vật, đại gia gọi đó là tinh hạch. Tinh hạch đối với dị năng có hiệu quả tăng cường nhất định."

Hàn Dực suy tư một chút.

Trong cơ thể sinh ra năng lượng tinh thể? Thật khó để tưởng tượng.

Hàn Kiều Kiều lại bổ sung: “Không phải mọi loại biến dị sinh vật đều có thể sinh ra tinh hạch, chỉ có loại trưởng thành, cấp bậc cao, trong cơ thể loại này mới có.”

Hàn Dực trầm tư, hỏi: “Người thì sao? Có được dị năng, trong thân thể có phải cũng sẽ có loại đồ vật này?”

Người?……

Hàn Kiều Kiều lắc đầu: “Không có. Trước nay không nghe nói loài người cũng có thể……”

Hàn Kiều Kiều thanh âm nhỏ lại, nghĩ linh tinh...

—— Thật sự là không có sao? Không nghe nói có nghĩa là không có sao? Có lẽ…… Có lẽ là có, chỉ là tin tức không công bố ra, vì tránh giết hại lẫn nhau?

Đáy lòng cô có đáp án miêu tả sinh động, sắc mặt trắng đến một tia huyết sắc cũng không có.

Chẳng lẽ…… Cơ thể loài người, thật sự sẽ có…… Tinh hạch?……

Hàn Kiều Kiều ánh mắt mơ hồ, cả người như là mất hồn.

“Kiều Kiều, Kiều Kiều!”

Hàn Kiều Kiều phục hồi tinh thần, nhìn mặt anh trai, trong lòng từng đợt quặn đau!

“Anh trai, em có hơi khó chịu……” Hàn Kiều Kiều kiềm chế sự phẫn hận trong nội tâm, thanh âm khẽ run nói: “Em muốn đi nằm một lát……”

Hàn Kiều Kiều hiện tại thoạt nhìn không khoẻ lắm. Toàn bộ cơ thể cô run nhè nhẹ, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, bộ dáng lung lay sắp đổ như là lúc nào cũng có khả năng ngã xuống.

Hàn Dực gắt gao nhấp môi, không nói một lời đem cô bế lên, bước nhanh đi lên phòng ngủ ở lầu hai, đem cô đặt ở trên giường.

Hàn Kiều Kiều cũng biết mình hiện tại có chút không tốt. Nhưng cô thật sự khống chế không được cảm xúc kích động này, chỉ cần tưởng tượng đến khả năng kia, liền hận đến thấu xương! Hận không thể hiện tại đi giết những người đó!!!

“Anh trai, em không sao……” Cô không định để anh nhìn dáng vẻ hiện tại của mình: “Anh giúp em lấy ly sữa bò được không?…… Em muốn uống thêm đường……”

Biết là cô cố ý, Hàn Dực vẫn đứng lên, ôn nhu hôn lên trán nàng: "Được, em đợi anh một chút."

"Ừm.”

Nhìn Hàn Dực rời đi, hận ý ngập trời hiện lên trong đôi mắt đỏ ngầu của cô, cô hung hăng cắn môi, móng tay véo vào lòng bàn tay.

Mình đời trước, thật là ngu hết thuốc chữa!

Lúc ấy cô cảm thấy đám kia người không thể nói lý, nếu…… Nếu tinh hạch của con người có thật… tất cả đều đã rõ. Cô đúng là ngu ngốc! Nếu cô biết sớm một chút anh trai mỗi ngày đều lâm vào nguy hiểm bên trong…… cô làm sao còn giận dỗi hắn?

Cô nhất định sớm nói cho anh trai, cô đã sớm không hận hắn, cô đã sớm tha thứ cho hắn…… Vì cái lòng tự trọng buồn cười này, vì cái gọi là thục nữ rụt rè, cô rốt cuộc làm ra cái gì?!

——

Bầu trời âm u, ngoài trời, cơn gió lạnh băng gõ vào cửa từng trận, rõ ràng đang là buổi chiều, toàn bộ thành trấn đã lâm vào bóng tối.

Trong gian phòng âm u ướt lạnh, Tần Nam Y mê mang mở hai mắt, một gương mặt giảo hoạt nháy mắt trở nên trắng bệch.

“Hàn Kiều Kiều?!” Cô ta kinh giận đến hô lên, đồng thời phát hiện tay chân của mình đều bị trói lại.

Thiếu nữ dựa ở bên tường ngẩng đầu lên, thanh âm bình tĩnh: “Cô tỉnh rồi?"

Tần Nam Y giãy giụa vài cái, phát hiện bản thân căn bản không thể tránh thoát, lại hoảng loạn xem xét thân thể của mình.

Hàn Kiều Kiều đứng tại chỗ nhìn cô ta trong chốc lát, sau đó chậm rãi từ bóng tối đi ra…… Đó là một khối thân thể gầy như que củi, nửa ống tay áo phía dưới trống rỗng, Tần Nam Y trong lòng nhịn không được phát lạnh.

Hàn Kiều Kiều xấu xí, không bao giờ trở về sự mỹ lệ ngày xưa, chỉ có thể từ ngũ quan của cô đoán ra vẻ đẹp ngày xưa.

Cô không biểu tình đi đến trước mặt Tần Nam Y, chậm rãi ngồi xổm xuống, nhìn thẳng mắt cô ta.

“Yên tâm đi, tôi không tiêm cho cô loại thuốc này đâu.” Hàn Kiều Kiều nhàn nhạt mở miệng: “Ngay từ đầu, đúng thật là muốn cho cô cũng cảm thụ một chút sự khổ sở lúc đó của tôi, nhưng mà cô cũng biết, viện nghiên cứu rất khó trà trộn vào đúng không? Nhưng tôi thật sự mất hết kiên nhẫn rồi…"

Tần Nam Y vô cùng hoảng sợ kêu lên:

“Hàn Kiều Kiều! Mày điên rồi à? Mau thả tao ra!!!"

Editor: Lan Anh

Beta: Chang

Trước/64Sau

Theo Dõi Bình Luận