Saved Font

Trước/81Sau

Mặt Tôi Luôn Thay Đổi

Chương 21: Bóng Đêm Ôn Nhu

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Editor: MC.Weed

Beta: Nguyệt Nguyệt

Giữa bữa cơm, dì út nhắc tới một chuyện.

Con gái bà học điều dưỡng, năm nay vừa tốt nghiệp, đã đến lúc vào bệnh viện làm việc. Dì út chọn tới chọn lui cũng không chọn được nơi thích hợp, muốn tìm Lục Gia Xuyên giúp đỡ, bình thường quanh năm cũng không gặp được một lần, cũng may Giáng Sinh năm nay cả nhà cùng nhau ăn một bữa cơm, cuối cùng bà cũng có thể nhắc tới chuyện này.

Lục Gia Xuyên nhắc tới Khoa ung bướu…

Bà nói: “Thần Hinh tuổi còn nhỏ, khoa ung bướu này không phù hợp với con bé, cả ngày chướng khí mù mịt, còn có thể sẽ chết người. Dì thấy nơi này không phù hợp.”

Lục Gia Xuyên nhắc tới Khoa ngoại…

Bà nói: “Ngoại khoa đều là những người đã làm phẫu thuật cho người khác, khi làm việc tinh thần không những mệt mỏi còn phải trực ban, còn phải canh chừng không để biến chứng phẫu thuật gì nữa, tình huống đột xuất lớn nhỏ đều có. Đến cả một giấc ngủ cũng không ngon, không được không được.”

Lục Gia Xuyên nhắc tới Khoa xét nghiệm máu…

Bà nói: “Nghe nói thời buổi này lấy máu đều có thể nhiễm HIV, dì cũng không muốn Thần Hinh làm ở khoa xét nghiệm, suốt ngày tiếp xúc với những thứ có vi khuẩn, nếu ảnh hưởng đến sức khỏe của con bé thì làm sao bây giờ? ”

Cuối cùng bà đặt đũa xuống, nói với Lục Gia Xuyên: “Gia Xuyên à, cháu là đứa có tiền đồ nhất trong đám trẻ nhà chúng ta, tuổi còn trẻ đã trở thành chuyên gia rồi. Cháu ở bệnh viện cũng coi như có tiếng nói, vậy nên cháu giúp em cháu một chút? Tất cả đều là người một nhà, giúp đỡ lẫn nhau, được chứ? ”

Đưa nhiều đề nghị như vậy, bà đều từ chối, Lục Gia Xuyên cũng gác đũa xuống, bình tĩnh đối diện với ánh mắt tha thiết của cô: “Dì út muốn cháu giúp như thế nào? ”

Dì út nhếch miệng cười: “Không phải mọi người đều nói mắt là vàng và răng là bạc sao? Ý dì là, Nha Khoa cũng không tồi.”

“Nha Khoa không tuyển dụng.” Giọng điệu Lục Gia Xuyên bình thản: “Dì út cũng biết mắt vàng răng bạc, người khác đương nhiên cũng biết, tất cả mọi người chen lấn muốn tiến vào. Vì vậy, bình thường các khoa bên cháu nhận người vô cùng nghiêm khắc, điều cơ bản là chấm dứt các mối quan hệ gia đình, tất cả phụ thuộc vào trình độ cá nhân.”

Nụ cười của dì út ngay lập tức dừng lại, tiếp tục nói: “Đúng, đúng, đúng, chuyện này muốn khó nói khó, muốn dễ thì là dễ, coi như dì ở đây cầu xin con? Con cũng biết, Thần Hinh là một đứa bé có trí tiến bộ, không nói đến năng lực cá nhân rất mạnh, lại làm việc giữ bổn phận, dì nghĩ trình độ cá nhân cũng sẽ không kém. Cháu làm anh thì giúp con bé, để cho con bé trong lần công tác này đi đường vòng một chút đi!

Lục Gia Xuyên không nói gì.

Bầu không khí trên bàn bỗng nhiên có chút xấu hổ, Tôn Diệu Quyết gắp một đũa thức ăn cho Chu Sanh Sanh, sau đó nhẹ giọng nói: “Em gái, Gia Xuyên tuổi còn nhỏ, hiểu biết cũng chưa sâu, ngoài mặt ở bệnh viện là một chuyên gia, thật sự là chỗ đứng cũng không ổn định. Em để cho con giúp loại việc này, nếu con giúp được, đương nhiên sẽ không từ chối. Nhưng con nó cũng có chỗ khó xử…”

“Vấn đề không phải ở con.” Lục Gia Xuyên ngắt lời mẹ, ngẩng đầu nhìn dì út, “Thần Hinh học là điều dưỡng cơ bản, đi khoa ngoại, khoa ung bướu là thích hợp nhất. Khoa mắt là tình huống đặc biệt, không nằm trong phạm vi điều dưỡng của con bé, vì vậy không đủ tư cách để đến. Ngoài ra, xin lỗi, dì út, con người cháu trong bệnh viện làm việc luôn có nguyên tắc, không đi cửa sau, vì vậy không thể giúp dì. ”

Những lời này nói ra rất cứng rắn, không chút lưu tình, cho dù là sự thật, nghe vào tai cũng khiến người khác rất không thoải mái.

Chu Sanh Sanh sững sờ cầm đũa, cũng quên bới cơm, chỉ xấu hổ nhìn bàn cơm bỗng nhiên yên tĩnh. Cô thật sự rất muốn hỏi Lục Gia Xuyên một chút, đạo lý “Hai năm học nói chuyện, cả đời học câm miệng” này anh thật sự chưa từng nghe qua sao?

Yên tĩnh này thật sự khiến người ta ăn cũng không nuốt trôi.

Ngay sau đó, ông cụ bỗng nhiên vỗ một cái mạnh lên bàn, sợ tới mức Chu Sanh Sanh suýt chút nữa run rẩy đũa trong tay. Ông hỏi với sự giận dữ: “Có phải anh luôn nói chuyện với người lớn như vậy?”

Giọng điệu cứng rắn giống Lục Gia Xuyên như đúc. Xem ra là tức giận đè ép đã lâu bộc phát.

Lục Gia Xuyên cứ tựa lưng vào ghế như vậy, tư thái nhàn nhã ngẩng đầu nhìn ông ngoại, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Tôi vẫn luôn như thế này, ông ngoại cũng không phải là ngày đầu tiên quen biết tôi.”

“Gia Xuyên!” Tôn Diệu Quyết gấp đến độ sắc mặt trắng bệch, lướt qua Chu Sanh Sanh kéo tay áo anh.

Tuy nhiên, đã quá muộn. Vốn dĩ bữa cơm này ăn đã rất lúng túng, trước mắt lại nổi lên xung đột. Ông cụ tức giận ném chiếc đũa, chỉ vào mũi Lục Gia Xuyên: “Thái độ của anh là gì? Một bàn này đều là trưởng bối của anh, anh có bao nhiêu năng lực mà dám không để ai vào mắt? Một bác sĩ nhỏ đặt ra một cái giá lớn như vậy, chúng tôi có thể trông đợi anh làm gì?”

“Tôi không có nhằm vào ai, cũng không phải cố ý bất lịch sự với trưởng bối, tôi chỉ là việc nào ra việc đó, không thể giúp chính là không thể giúp.” Lục Gia Xuyên không lùi không nhượng bộ, còn ngồi thẳng tắp như vậy, giọng điệu bình thản nói, “Giống như ông nói, một bác sĩ nho nhỏ thật sự không có bản lĩnh gì, chữa bệnh cứu người, tận tâm tận lực, đây chính là tất cả những gì tôi có thể làm. Cho nên ông ngoại cũng đúng, dì út cũng đúng, mọi người quả thật không nên trông cậy vào tôi làm cái gì. Chuyện ngoài phạm vi năng lực, tôi luôn luôn kính nhi viễn chi. Tôi cũng không phải đang làm giá, cũng không phải nơi nào ghê gớm, chỉ muốn mỗi bệnh nhân bước vào khoa của tôi có thể nhận được điều trị tốt nhất, khỏe mạnh đi ra ngoài. Đây là ý định ban đầu của tôi để trở thành một bác sĩ, cũng sẽ là những gì tôi nói vào ngày tôi rời khỏi vị trí này. ”

Những lời này của anh không kiêu ngạo, lại lập trường kiên định, thái độ hiển nhiên.

Chu Sanh Sanh ngồi ở một bên kinh ngạc nhìn anh, gương mặt sạch sẽ, cũng không có màu sắc tình cảm dư thừa, nhưng ánh mắt kia đẹp đến cực điểm, phảng phất lóng lánh từng chút tinh mang, biểu hiện ra phong tư trác tuyệt.

Đây là lần đầu tiên cô nhận ra rõ ràng như vậy, thế giới này có lẽ có rất nhiều người đáng yêu, nói những lời đáng yêu, bọn họ là một đám người làm cho người khác yêu quý. Nhưng mà càng khó có thể đáng quý hơn, thật ra là người biết rõ sẽ không dễ lấy lòng như Lục Gia Xuyên, nhưng vẫn làm theo ý mình, vì nguyên tắc mà kiên trì.

Cô nhớ tới tin nhắn lén lút nhìn thấy trong phòng làm việc Khoa mắt, nhớ tới giường số 25 do bệnh qua đời nhưng may mắn được bác sĩ Lục làm bạn trong một thời gian ngắn…

Cô nhịn không được cổ vũ cho anh, mà cô thật sự làm như vậy, giống như một học sinh tiểu học, đoan đoan ngồi ngay ngắn bên cạnh bác sĩ Lục, hai tay vỗ tay bạch bạch, trên mặt mang theo một loại biểu cảm đắc ý.

“…”

Tất cả mọi người, tất cả mọi người trên bàn nhìn chằm chằm vào cô.

Chu Sanh Sanh bất tri bất giác thu tay về, cảm nhận được sự yên tĩnh như cái chết này, thực sự rất xấu hổ. Sau đó, để giảm bớt sự bối rối, cô nhỏ giọng, yếu đuối hát một bài hát: “Sợ nhất là không khí đột nhiên im lặng…”

Sau đó, không khí trở nên yên tĩnh hơn.

Lại không nghĩ tới người đầu tiên phát ra tiếng cười phá vỡ sự tĩnh lặng này lại là Lục Gia Xuyên. Anh cười một tiếng, tiếng cười kia giống như viên ngọc rơi xuống, thanh thúy dễ nghe, trong phút chốc cứu vớt tình cảnh xấu hổ của Chu Sanh Sanh.

Chu Sênh Sanh bất ngờ ngẩng đầu nhìn sang bên cạnh, chỉ nhìn thấy một đôi mắt sáng ngời nhu hòa.

Dưới ánh đèn màu vàng sáng, bác sĩ giống như núi lửa kia thỉnh thoảng lại toát ra vẻ ôn hòa nhìn cô như vậy, trong mắt có niềm vui nông cạn sâu sắc. Đôi môi của anh giống như vầng trăng trên bầu trời, uốn cong thành một vòng cung đẹp, có sức mạnh chiếm lấy trái tim.

Ngay sau đó là giọng nói thở hổn hển của ông ngoại: “Lại nói! Chính anh không hiểu đạo hiếu thì thôi, còn mang về một người phụ nữ không biết trời cao đất rộng như vậy! Đến nhà người khác, lễ nghi cơ bản cũng không biết, đây là cố ý chọc tức ta?”

Chu Sanh Sanh vừa nghe chính mình bị nhắc tên, lưng đều thẳng tắp, trên mặt lúc xanh lúc đỏ

Có trời mới biết cô cũng không muốn bị cuốn vào cuộc chiến của gia đình này!

Dì út thấy ông cụ tức giận ngút trời, vội vàng hòa giải: “Thôi thôi, cơm còn chưa ăn xong, chuyện này sau này nói sau.”

Có trời mới biết là mấy dì cũng vội vàng nói: “Đúng vậy đúng vậy, ăn cơm trước, hôm nay ăn lễ Tết, ăn cơm là quan trọng nhất.”

Ông cụ không hé răng, thở hổn hển, nghiêm mặt ngồi ở đó như Bồ Tát.

Lục Gia Xuyên lại đứng dậy, bình tĩnh nói: “Có tôi ở đây, bữa cơm này cơ bản ăn sẽ không yên. Không bằng tôi đi trước, cũng tốt cho ông ngoại yên tĩnh một chút, không cần mỗi lần nhìn thấy tôi đều tức giận đến sôi máu. ”

Ông cụ quát anh: “Anh đứng lại! Tôi để anh đi à? ”

Một giây sau, ánh mắt của ông cụ sắc bén dừng lại trên mặt Chu Sanh Sanh, sợ tới mức cổ cô co rụt lại: “Cô tên là Chu An An? ”

“Vâng!”

“Nghề nghiệp? ”

“Dạ, làm việc ở quán cafe.”

Lông mày ông cụ nhíu lại không chỉ một chút: “Làm việc ở quán cafe? Bằng cấp?

Cô nói yếu đuối, “Cấp, cấp ba…”

“Trường cấp ba? Tốt nghiệp cấp ba?!” Giọng ông cụ lớn dần lên, gần như mạnh mẽ cắt ngang lời cô.

Chu Sanh Sanh nuốt nước miếng, bổ sung đầy đủ: “Chưa, chưa tốt nghiệp cấp ba.”

“…” Biểu tình của cả phòng đều rất đặc sắc.

Ông cụ nhịn một lần nữa hỏi: “Trong nhà có những ai?”

“Trong nhà…” Chu Sênh Sanh rất không muốn chọc ông cụ không thoải mái, nhưng ông cụ lại hỏi như vậy, cô cũng không muốn nói dối, vì thế thành thành thật thật nói: “Trong nhà không có ai.”

Ông cụ dáng vẻ như sắp nổ tung tại chỗ.

“Tôi hỏi cô trong nhà có những ai, cô nói với tôi không có ai trong nhà có nghĩa là gì? Cô đùa với tôi đúng không?”

Chu Sanh Sanh dừng một chút, nói: “Ông hiểu lầm rồi. Cha mẹ cháu đã mất, không có anh chị em nào khác trong gia đình, chỉ có một mình cháu.”

Một khoảnh khắc im lặng.

Ông cụ không đánh giá quá nhiều gia đình cô, chỉ ngẩng đầu nhìn Lục Gia Xuyên, gằn từng chữ nói: “Cô Chu này cùng điều kiện của anh vô cùng không giống nhau.”

Những lời này xem như đã rất khách khí, so với ngữ khí lúc trước của ông, quả thực là nhẹ nhàng đến mức khiến người ta cảm kích rơi nước mắt. Nhưng Chu Sanh Sanh không nghĩ tới chính là, lời này đối với Lục Gia Xuyên mà nói lại giống như một đốm lửa, rất dễ đốt cháy anh.

Anh bỗng nhiên kéo tay Chu Sanh Sanh, giọng lạnh lùng nói: “Vậy thì như thế nào? Tôi yêu con người của cô ấy, không phải trình độ học vấn của cô ấy, không phải gia đình cô ấy, càng không phải là cái gọi là điều kiện bên ngoài không phù hợp.”

Kế tiếp, vài thanh âm tự như đồng thời vang lên.

“Gia Xuyên…” Tiếng Tôn Diệu Lung quát ngăn lại.

“Anh cút cho tôi!” Từ tiếng gầm giận dữ của ông ngoại Lục Gia Xuyên.

“Mọi người bớt tranh cãi…” Không biết từ mấy người dì an ủi.

Cuối cùng là với lời nói đến từ Chu Sanh Sanh pha trò giống diễn kịch: “Cảm ơn ông ngoại, nếu không phải ông vừa nói như vậy, cháu cũng không biết Xuyên Xuyên yêu đến mức hết lòng một dạ như vậy, không hề chùn bước. ”

“…”

Trong một mảnh hỗn loạn như vậy, Lục Gia Xuyên đưa tay kéo Chu Sanh Sanh, mỉm cười: “Vậy tôi sẽ không làm chậm trễ bữa cơm của mọi người, mọi người ăn từ từ, chúng tôi đi trước.”

Vì thế Chu Sanh Sanh bất ngờ không kịp đề phòng, bị Lục Gia Xuyên dùng sức kéo ra khỏi cửa, kéo một đường xuống đến tầng một. Phía sau truyền đến tiếng hô của Tôn Diệu Gia, nhưng Lục Gia Xuyên phá lệ không để ý tới lời mẹ anh, chỉ lo đi về phía trước.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Chu Sanh Sanh gắt gao bám lấy tay hắn: “Đại ca, đại ca, anh chờ một chút! ”

“Bị người ta làm cho mất mặt như vậy, còn có thể ăn được?” Lục Gia Xuyên hỏi ngược lại.

Cô bám lấy tay anh khóc không ra nước mắt: “Không phải, tôi còn chưa đổi giày, hôm nay tôi vì anh mà mang một đôi giày đắt nhất của tôi, tốt xấu gì anh cũng nên để tôi mang nó đi…”

Nhưng Lục Gia Xuyên một bước cũng không muốn bước trở về. Anh đứng ở cửa hành lang lầu một, bình tĩnh móc ví ra, nhét vào trong ngực Chu Sanh Sanh: “Đi thôi, đi mua giày. Chỉ cần trong phạm vi năng lực của tôi, cho cô tùy ý lựa chọn, xem như báo đáp cô hôm nay giúp tôi việc này. ”

Hành động bá đạo tổng tài như vậy, còn có cái ví được cô run rẩy nâng vào trong ngực, đây là lần đầu tiên trong đời có một người đàn ông tặng cô món quà hào phóng như vậy… Nhưng Chu Sanh Sanh không cảm thấy vui vẻ, cô chỉ là đứng trong bóng đêm tối tăm, hướng theo ánh đèn đường bên ngoài, thật cẩn thận nhìn về phía Lục Gia Xuyên.

Trong không gian chật hẹp này, âm u gió lạnh, không khí vắng vẻ, ánh sáng mờ nhạt, bóng tối mông lung.

Thế nhưng không có gì, không có gì có thể ngăn trở bi thương ẩn hiện trong mắt anh.

Cô đã gặp qua rất nhiều khía cạnh của anh, hung thần ác sát, ôn nhu tốt đẹp, nổi trận lôi đình, ấu trĩ cố chấp, nhưng không có một giây nào, anh bình tĩnh lại cô đơn như bây giờ. Khổ sở trong mắt kia cũng không biến thành nước mắt chảy xuống, ngược lại càng giống như con dao sắc bén, từng chút từng chút đả thương người.

Chu Sanh Sanh chậm rãi nắm chặt cái ví kia, tay kia cũng không thoát khỏi lòng bàn tay hắn. Cô nắm lấy anh và thì thầm, “Được rồi, vậy anh đưa tôi đi.”

Đi vào bóng đêm tối tăm.

Bước vào thế giới phồn hoa đủ để che giấu nỗi đau trong trái tim của mọi người.

Trong thế giới đó, anh có vết thương của anh, tôi có bí mật của tôi.

Cô loáng thoáng nhớ tới một bài hát từ rất lâu, khi còn bé trên đài phát thanh thường có một bài hát. Trong bài hát đó, người phụ nữ hát từng từ một cách cô đơn: Nếu bạn không muốn nói, tôi sẽ không hỏi.

Nếu anh không muốn nói, tôi sẽ không hỏi.

Trước/81Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Trọng Sinh Đích Nữ Trở Về