Saved Font

Trước/546Sau

Mau Xuyên Hệ Thống: Công Lược Lang Tính Boss

Chương 42: Ca ca mặt lạnh cấm dục bá đạo 42

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Ngày đó, Hạ Diệc Sơ đăng lên trên Weibo nhận được không ít lượt chia sẻ từ các minh tinh, tỷ như đám người Tô Tỉnh cùng An Nại Nhi, càng làm cho người người ầm ĩ hơn chính là cư nhiên cả Thẩm Già Diệp cũng chia sẻ, hơn nữa còn bình luận nói: Nguyện là hậu thuẫn cả đời em. (Ngọt chết người!)

Hành động này của Thẩm Già Diệp quả thực chính là ấm áp chết người với mấy tên F.A, đặc biệt chú ý tới các fan của hắn liên tục ồn ào hô “Nam thần uy vũ”! “Nam thần khí phách”! “Nam thần hảo soái”! Anh trai như vậy ta muốn cả một tá! Vân vân……

Sự tình của Hạ Diệc Sơ tuy rằng ở trên Weibo nháo đến ồn ào huyên náo, nhưng ở đoàn phim Chu Hà hằng ngày vẫn tiếp tục đóng phim như cũ.

Không ít người trong đoàn phim đều tỏ vẻ khuyên giải an ủi Hạ Diệc Sơ, đặc biệt là An Nại Nhi, ở đoàn phim gặp được Hạ Diệc Sơ, vội vàng chạy tới bên người cô, hướng cô vươn ngón tay cái, cao hứng nói: “Hạ Quỳ, cô ngày hôm qua ở trên Weibo phát biểu cái Weibo kia, thật sự là quá khốc! Tôi nhìn qua nhìn lại vài lần, bất quá, tôi cũng muốn chia sẻ lắm đấy chứ, nhưng di động lại bị Vương ca đoạt đi rồi.”

An Nại Nhi nói, cảm xúc đột nhiên hạ xuống, thần sắc có chút xin lỗi.

“Không có việc gì, tôi biết.” Hạ Diệc Sơ đối với cô ta cười cười, Vương ca trong miệng An Nại Nhi, vốn là người đại diện của cô ấy.

“Khó mà làm được, vì biểu đạt sự xin lỗi của tôi, các cảnh diễn của hôm nay sau khi làm xong, chúng ta cùng đi ăn bò bít tết đi!” An Nại Nhi kéo tay Hạ Diệc Sơ tiến đến trước mặt mình thân mật nói, ngay sau đó, cô ấy xem xét bốn phía, thấy bốn bề vắng lặng, liền tiến đến bên tai Hạ Diệc Sơ, thần bí hề hề nói: “Tôi biết một nhà hàng mới mở, bò bít tết nơi đó đặc biệt ăn ngon!”

“Vương ca sẽ để cô đi sao?” Hạ Diệc Sơ có chút buồn cười hỏi.

“Khụ, chúng ta có thể không nói cho hắn biết, hắn hôm nay vội vàng đâu, không có thời gian tới nhìn tôi.” An Nại Nhi thần sắc có chút xấu hổ.

Hạ Diệc Sơ cười lắc lắc đầu, có một nghệ sĩ thời thời khắc khắc đều nghĩ tới đi ra ngoài ăn mỹ thực như vậy, thật là bi ai thay cho Vương ca. (thật ra tại hạ cũng rất tham ăn)

An Nại Nhi bất đắc dĩ nhìn cô, đánh giá cô, ngay sau đó thở dài, giống như thỏa hiệp nói: “Hảo đi, không đi ăn bò bít tết nữa.”

Bên kia có chuyên viên trang điểm kêu Hạ Diệc Sơ đi qua hoá trang, Hạ Diệc Sơ cùng An Nại Nhi lễ phép chào tạm biệt nhau, tản bộ bước hướng về bên kia, khi đi đường, chỉ có mỗi bóng dáng, cũng làm cho người ta cảm giác được một loại quý khí cùng ưu nhã.

An Nại Nhi nhìn bóng dáng Hạ Diệc Sơ một hồi lâu mới dịch khai (di chuyển) ánh mắt, đi tới phòng nghỉ của mình.

Lúc nãy cũng không biết bị làm sao, trong nháy mắt đối diện với ánh mắt Hạ Diệc Sơ, rõ ràng trên mặt Hạ Diệc Sơ vẫn đều mang theo ý cười nhàn nhạt, thoạt nhìn bộ dáng thập phần dễ nói chuyện, chính là An Nại Nhi cảm giác được một loại cảm giác kì lạ và hơi thở uy áp, làm cô như thế nào cũng không thể mở miệng được.

Một ngày thời gian thực mau qua đi, Hạ Diệc Sơ cùng mọi người tạm biệt, trực tiếp đi trở về Hạ gia.

Mà An Nại Nhi cũng không có trộm đi ăn bò bít tết, mà là bị người đại diện Vương Hỏa khuôn mặt lạnh lùng vác trở về.

Trừ bỏ lúc ở trong thang máy, Vương Hỏa không nói hai lời, trực tiếp lôi kéo An Nại Nhi đi, An Nại Nhi đi giày cao gót đâu thể chạy nhanh như vậy được, chỉ là bị Vương Hỏa gắt gao bắt lấy, cái này làm cho cô cũng chỉ có thể tận lực đuổi kịp bước đi của Vương Hỏa, bước chân lảo đảo.

“Ai, Vương ca, anh đi nhanh như vậy làm cái gì? Chậm một chút, chậm một chút!”

An Nại Nhi bị Vương Hỏa lôi túm, cả người muốn bao nhiêu chật vật liền có bấy nhiêu.

Còn may nơi này là tư nhân chung cư, cũng không lo lắng bị người khác bắt gặp.

Vương Hỏa đem An Nại Nhi lôi trở lại trong phòng, đóng cửa phòng một cái uỳnh, Vương Hỏa vung tay, An Nại Nhi phía sau bước chân không vững ngay lập tức té lăn quay ở một bên sô pha.

An Nại Nhi đau hô một tiếng, ngồi ở trên sô pha xem xét đôi chân có chút sưng đỏ, đem giày tháo ra, ngẩng đầu nhìn mắt Vương Hỏa, ngữ khí có chút oán trách hỏi: “Vương ca, anh đối với tôi thô lỗ như vậy làm cái gì? Tôi ngày mai còn muốn diễn thật tốt nữa đó.”

“Tôi mới làm như vậy mà cô đã không chịu nổi rồi?” Vương Hỏa thần sắc khinh miệt, cười lạnh liên tục: “Vậy cô cho người cố ý bôi đen Hạ Quỳ, nói như thế nào đây?”

“Anh, anh làm sao mà biết được?!” An Nại Nhi thần sắc thất thố, nhanh chóng cúi đầu, không dám nhìn Vương Hỏa.

“Chính cô làm việc không cẩn thận, chỉ sợ không phải riêng tôi, ngay cả M.R bên kia cũng đã biết.” Vương Hỏa khuôn mặt lạng lùng, nhìn An Nại Nhi ngồi ở trên sô pha rúc thành một cục nhỏ, có chút hận sắt không thành thép nói: “Cô nói cô rốt cuộc muốn làm cái gì? Lúc trước không phải tôi đã nói cho cô để cô trong khoảng thời gian này cùng cô ta tạo mối quan hệ tốt hay sao!? Mà trong khoảng thời gian này, cô cùng cô ta ở chung rất vui vẻ không phải sao?”

“Tôi,” hốc mắt An Nại Nhi đỏ lên: “Tôi chính là không thích cô ta! Ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cô ta tôi đã không thích!”

“A, không thích, cô có cái gì tư cách nói có thích hay không, cô thật sự cho rằng mình là Ngọc Nữ băng thanh ngọc khiết đơn thuần thiện lương hay sao?” Vương Hỏa cười lạnh một tiếng, cúi người xuống, dùng tay vuốt nhẹ cái cằm trơn bóng của cô, An Nại Nhi thần sắc có chút hoảng sợ, cố nén nước mắt, hàm răng có chút run lên:

“Vương ca, tôi biết sai rồi.”

“Biết sai rồi?” Vương Hỏa duỗi tay vỗ nhẹ khuôn mặt cô vài cái, thở dài: “Dù cô biết sai cũng vô dụng, công ty M.R bên kia đã nói rõ muốn phong giết cô, tôi đã nhận được mệnh lệnh từ cấp trên, cô bị từ bỏ.”

“Không, cầu anh, Vương ca, cầu anh.” An Nại Nhi giống như là kẻ chết đuối vớ được phao cứu sinh, duỗi tay gắt gao bắt lấy Vương Hỏa – cọc gỗ cuối cùng.

An Nại Nhi không nghĩ tới, cô chỉ là, chỉ là không quen nhìn khí chất sạch sẽ trên người Hạ Diệc Sơ, nghĩ lại chính mình mấy năm nay vì để nổi tiếng mà phải bồi những lão nam nhân, cho nên nhất thời chịu đựng không được mới làm một việc sai lầm như vậy, mà không có nghĩ đến dẫn tới tình trạng không thể vãn hồi.

“Ngoan, là người đại diện của cô, tôi khuyên cô lần cuối cùng, trong khoảng thời gian này hảo hảo ngốc ở nhà, không cần nghĩ tới việc đi ra ngoài, cũng đừng nghĩ tới việc tự mình hại mình hay là tự sát, một ngày 24 giờ đều sẽ có người theo dõi cô, vạn nhất cô không biết tốt xấu, đem cô đưa đi cho những thương nhân làm đồ chơi là chuyện nhỏ, để cô sống không bằng chết đó mới chính là chuyện lớn.” Vương Hỏa nhẹ nhàng vỗ khuôn mặt mềm mại của cô, lại nói ra nhưng lời chặt đứt hy vọng của  An Nại Nhi: “Anh tin tưởng tôi nhất định sẽ nghe lời, ân?”

******

Vào ban đêm, một đống ảnh chụp bị che khuất một phần được phát tán trên mạng, cũng giống với những bức ảnh của Hạ Quỳ lan truyền đêm qua, trong đó chỉ có một nữ chính.

Bất quá, khác với ảnh của Hạ Quỳ, số lượng của những bức ảnh này còn nhiều hơn như vậy không biết bao nhiêu lần.

Hơn nữa, ảnh chụp nữ nhân cả người xích lõa (trần như nhộng), tất cả đều là cùng những nam nhân khác nhau tiến hành giao dịch trên giường, bị làm mờ là thân thể người nữ nhân và  dung mạo nam nhân, mỗi một bức tất cả mọi người đều thấy được khuôn mặt nữ nhân đang tiến hành các loại động tác thẹn thùng, trên mặt quyến rũ tinh xảo còn mang theo mê thần sắc say mê.

Nữ nhân trong ảnh lại chính là người được xưng tụng trong giới giải trí là Ngọc Nữ hồn nhiên – An Nại Nhi!

Trước/546Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Ngạo Thế Đan Thần