Saved Font

Trước/1603Sau

Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

Chương 127: Dịch Dương, Thật Xin Lỗi 19

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
"1.. 2.."

"Tôi chỉ đùa với các người một chút, thật đấy.."

"3.. 4.. 5.."

Tiêu Triệt run rẩy lui về phía sau, một cái tay khác lặng lẽ lấy điện thoại di động từ trong túi, chỉ nghe một tiếng "Bộp," với dáng vẻ uyển chuyển của chiếc khóa đồng, điện thoại di động của anh ta chia năm xẻ bảy trong nháy mắt, kèm theo bàn tay bị cắt một vết thương, hai ngón tay cảm thấy đau đớn, có lẽ đã bị gãy.

Lâm Tịch lạnh lùng đi tới: "Cậu cảm thấy lời của tôi là xì hơi sao?"

Lâm Tịch nhặt khóa đồng lên lần nữa, lần này Tiêu Triệt thật sự sợ hãi, hai tay anh ta ôm đầu: "Đừng.. Tôi sai rồi, Tần Minh Nguyệt, tôi sai rồi.."

"Ầm!"

Tiêu Triệt lại hét thảm một tiếng, trên đầu gối còn lại của anh ta, chêm vào một cái khóa đồng lóa mắt.

Trong lòng Tiêu Triệt tràn đầy tuyệt vọng, có lẽ, từ đầu đến cuối anh ta thật sự sai rồi! Cam tâm tình nguyện che chở cho chuyện tình của Triển Vân Linh và Tư Minh Hạo, cam tâm tình nguyện làm lốp xe dự phòng của Triển Vân Linh, cam tâm tình nguyện vì Triển Vân Linh động thủ giết chết Dịch Dương gánh vác nghiệp chướng.

Hiện tại mạng sống anh ta như ngàn cân treo sợi tóc, mà Triển Vân Linh anh ta tâm tâm niệm niệm đang anh anh em em với Tư Minh Hạo.

Anh ta như vậy.. Thật sự đáng giá sao?

"Là.. Là Dịch Tích Niên.. Lái xe là người của Dịch Tích Niên." Đột nhiên lòng Tiêu Triệt như tro tàn, triệt để nói ra: "Ông ta.. Ông ta còn đồng ý giúp tôi xử lý.. Xử lý hai lão già Dịch gia, giúp tôi.. Chiếm đoạt.. Chiếm đoạt Dịch gia, chỉ cần cho ông ta một ngàn vạn.."

Thời khắc sống còn, dường như anh ta đã hiểu rất nhiều, nếu như lần này có thể may mắn sống sót, anh ta chỉ muốn mình và mẹ, hai mẹ con sống thật tốt, lại không muốn đi tranh giành cái gì gia nghiệp cái gì tình yêu..

Lâm Tịch mỉm cười: "Lúc này mới ngoan, nếu nói sớm hơn thì cậu sẽ đỡ khổ hơn nhiều rồi."

Nhìn thấy Lâm Tịch lại giơ chiếc khóa đồng khiến người ta hồn phi phách tán kia lên cao, trên mặt Tiêu Triệt đã không còn phân biệt được là hoảng sợ hay là phẫn nộ: "Tần Minh Nguyệt, cô.. Cô làm gì? Tôi cũng đã khai báo, cô nói không giữ lời.."

Lâm Tịch chỉ vào trán Tiêu Triệt: "Tôi chỉ nói mấy chục lần, lúc nào đã nói sẽ bỏ qua cho cậu?"

Tiêu Triệt lại hét thảm một tiếng: "Tiêu gia, sẽ không bỏ qua cho cô!"

"Vậy cũng không phiền cậu lo lắng, đi đi, tên mập kia đang chờ cậu đấy!" Lâm Tịch lại giơ khóa đồng trong tay lên, nhưng bị một cây gậy sắt giành trước, là Dịch Dương mặt mũi tràn đầy sát khí.

"Minh Nguyệt, cám ơn cậu, chỉ là thù của mình tự mình báo mới thích nhất."

Dịch Dương bỏ điện thoại di động vào trong túi, phải đi tìm người xử lý video một chút, không thể khiến Minh Nguyệt bị liên lụy.

Lâm Tịch và Dịch Dương đi ra khỏi nhà máy bỏ hoàng, ở cửa, bác Tần đang chờ bọn họ. Thấy Lâm Tịch đi ra, trên mặt bác Tần mang nụ cười mỉm: "Tiểu thư, vừa rồi Tần tổng gọi điện thoại tới, nói rằng hai người phóng hỏa đốt xe đã bị bắt, muốn tiểu thư mang thiếu gia nhà họ Dịch cùng trở về đấy."

Lâm Tịch gật đầu, lão ba Tần gia thật sự là tri kỷ nha.

Ngày hôm sau, Lâm Tịch đi theo Dịch Dương đến ngoại ô thành phố thăm hỏi hai lão Dịch gia.

Sau khi biết rõ mọi chuyện từ đầu đến cuối, hai người thật lâu không lên tiếng. Khi Dịch Dương phát đoạn video trong điện thoại di động cho hai người xem, nghe thấy Tiêu Triệt nói "Xử lý hai lão già Dịch gia, chiếm đoạt Dịch gia, chỉ cần đưa cho Dịch Tích Niên một ngàn vạn thì có thể," môi ông nội Dịch run rẩy, thì thào lẩm bẩm: "Dưỡng hổ gây họa, dưỡng hổ gây họa!"

Bà nội Dịch thì nhẹ nhàng ôm Dịch Dương vào trong ngực: "Uất ức con rồi, không nghĩ tới đứa bé nuôi lớn từ nhỏ, tại sao lại thành người như vậy!" Bà vừa vuốt ve đầu Dịch Dương vừa nói: "Là lỗi của bà nội, là lỗi của bà nội." Nước mắt đầm đìa trên gương mặt đầy nếp nhăn.

Dịch Dương cũng không có khóc thút thít, bất kể nuôi lớn từ nhỏ, tình cảm lại thâm hậu thế nào, Dịch Tích Niên cũng không phải cốt nhục Dịch gia, sao có thể vì người như vậy lạnh nhạt cháu trai ruột! Huống hồ ông ta vẫn là hung thủ sát hại con trai ruột của các người!

Lâm Tịch nhìn một màn này cũng không cảm động, trong lòng lạnh lẽo, có đôi khi, chỉ có đao cắt đến thịt của mình, mới cảm thấy đau nhức! Hiện tại biết Dịch Tích Niên là cái bạch nhãn lang, biết Dịch Tích Niên ghê tởm rồi?

Bởi vì biết dỗ hai người vui vẻ, so sánh với Dịch Cẩm Niên, Dịch Tích Niên càng có thể khiến bọn họ hài lòng, cho nên nhiều khi, con nuôi càng được cưng chiều hơn con ruột, mặc dù hai vợ chồng già Dịch gia còn chưa có hồ đồ đến mức giao gia sản cho con nuôi, nhưng mà thái độ mập mờ không rõ và bao dung không có điểm mấu chốt của bọn họ, đã trở thành nơi sinh sôi dã tâm của Dịch Tích Niên.

Bọn họ đổ lỗi cho cháu trai mười ba tuổi ra tay tàn nhẫn, sợ hãi cháu trai tuổi còn nhỏ đã biết dùng thuốc khiến Dịch Tích Niên tàn phế, nhưng tại sao bọn họ không thèm suy nghĩ, nếu như không phải Dịch Dương thông minh từ sớm, nếu như không phải Tần Minh Nguyệt vừa lúc ở đó, nếu như không phải sau này Dịch Dương hiểu được giả ngốc để mê hoặc Dịch Tích Niên, cốt nhục duy nhất của Dịch gia đã sớm chết không biết bao nhiêu lần!

Hai lão Dịch gia thật sự ý thức được sai lầm của mình? Cũng không có, chẳng qua biết được Dịch Tích Niên vậy mà ngay cả bọn họ cũng không chịu bỏ qua, chỉ vì một ngàn vạn đã đồng ý mưu hại tính mạng của bọn họ, lúc này mới phát hiện ra tội của Dịch Tích Niên đáng chết vạn lần!

Nhìn thấy oán hận trong hai đôi mắt già nua, Lâm Tịch biết chẳng bao lâu nữa, người tàn phế đang kéo dài hơi tàn của Dịch gia kia sẽ "Chết vì bệnh."

Lòng tốt không thể dẫn dắt binh lính, nghĩa không nuôi tài, sự bao dung của đôi vợ chồng già đối với Dịch Tích Niên được xây dựng trên điều kiện tiên quyết là không được nguy hại đến bọn họ. Biển kinh thăng trầm, ngươi lừa ta gạt, làm gì có người nào thật sự sạch sẽ chứ?

Có câu nói tiền có thể sai khiến quỷ thần, Tiêu gia nhanh chóng tìm tới cửa, khiến bọn họ kinh ngạc chính là, không biết lúc nào Dịch gia bất hiển sơn bất lộ thủy*, vậy mà lại ôm đùi Tần gia.

*ý nói những người không hiển lộ tài năng.

Trước những bằng chứng mà Dịch gia và Tần gia đưa ra, cùng với hai mươi lăm vạn Tiêu Triệt chuyển vào thẻ lái xe Dịch gia, lại thêm hai người vệ sĩ của Tiêu Triệt xác nhận, xem như Tiêu gia biết rõ tình hình thực tế tuyệt đối không phải như bọn họ nói, cũng chỉ có thể cắn răng mà nhận, không có cách nào, nếu thật sự náo ra, với những chứng cứ trong tay Tần gia và Dịch gia, chắc chắn Tiêu gia sẽ càng chịu thiệt thòi.

Hơn nữa, thật ra Tiêu gia đang ở thế bất lợi, Dịch gia và Tần gia liên hợp lại hung hăng hố bọn họ mấy vụ làm ăn. Coi như vẫn chưa thương gân động cốt, cũng đủ khiến bọn họ cảnh tỉnh và đau lòng, những tổn thất này còn lớn hơn một đứa con riêng có tư chất tương đối không tệ.

Đến bây giờ, vợ cả nhà họ Tiêu còn đang cười trên nỗi đau của người khác, Tiêu lão gia tử đã ăn đủ để nhận ra Tiêu Triệt này, không duyên không cớ mang lại tổn thất to lớn cho gia tộc.

Đây là những việc của người lớn, Lâm Tịch mới không thèm để ý, cô là một bé ngoan, phải ngoan ngoan đọc sách, hành trình của cô là biển trời mênh mông!

Tôm lì lợm, chúng ta đi!

Khi ngày nghỉ kết thúc, lúc Dịch Dương mặt không đổi sắc xuất hiện trước mặt mọi người, mấy người Tư Minh Hạo, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, tất cả đều trợn tròn mắt.

Đã bảo sẻ khiến Dịch Dương biến mất khỏi thế giới này đâu?

Kết quả Dịch Dương người ta vẫn đầy sinh lực đi học như cũ, ép bọn họ thực hiện lời hứa. Mà Tiêu Triệt khoe khoang khoác lác chắc chắn sẽ để Dịch Dương biến mất lại thật sự mất tích!

Trước/1603Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đô Thị Cổ Tiên Y