Saved Font

Trước/58Sau

Mê Hoặc Trầm Mê

Chương 48: Cuộc Sống Này Thật Vô Pháp

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Giang Nghiên nhận đồ trong tay Tiểu Trần, nhướng mày.

Tặng biệt thự cho cô thì cũng bình thường đi, dù sao cũng là phú hào, anh muốn vung tiền vì người phụ nữ của mình chắc chắn sẽ không quá bủn xỉn.

Hơn nữa tập đoàn Hoắc thị và Đại học A cũng không cách nhau xa quá, đưa cho cô một căn biệt thự gần đại học A, vừa tiện cho cô vừa tiện cho anh.

Việc cô không nghĩ tới nhất chính là, đại thọ 80 tuổi của cụ Hoắc lại đến nhanh như vậy.

Trong nguyên tác, sau khi Mộ Như Tuyết về nước thì người đàn ông đầu tiên của cô ấy chính là Quý Việt Minh.

Tập đoàn Quý thị cùng Hoắc thị hoạt động chung lĩnh vực kinh doanh, hai bên là quan hệ cạnh tranh gây gắt, rất ít liên hệ về mặt kinh doanh.

Tuy vậy, nhưng cả hai đều là tập đoàn nổi tiếng trong nước, cụ Hoắc của tập đoàn Hoắc thị tổ chức đại thọ 80 tuổi, tất nhiên không thể thiếu sự chung vui của Quý gia.

Cho nên, thời điểm đại thọ diễn ra tất nhiên Quý Việt Minh cũng đến, lúc đó hắn còn cùng nữ chính làm rất nhiều lần, hơn nữa còn mê mẩn sâu sắc cơ thể nữ chính, muốn đem nữ chính trói thật chặt bên người.

Đại thọ của cụ Hoắc là một ngày trọng đại như vậy mà hắn cũng chẳng màng đến quá khứ của Hoắc Kỳ Chu cùng Mộ Như Tuyết, liền yêu cầu Mộ Như Tuyết làm bạn gái tham dự cùng hắn.

Vì Mộ Như Tuyết cố kỵ chuyện cũ cùng Hoắc Kỳ Chu, thêm nữa cô đã từng kết hôn rồi ly hôn, sau khi trở về còn có quan hệ cùng Quý Việt Minh, điều đó càng làm cô không dám gặp Hoắc Kỳ Chu, nên cô chết sống không đồng ý, cuối cùng cũng không đi theo Quý Việt Minh đi dự đại thọ.

Hiện tại đại thọ của cụ Hoắc sắp đến rồi, cũng có thể nói, dù không biết chính xác là lúc nào nhưng Mộ Như Tuyết đã trở về, hoặc sắp trở về!

Giang Nghiên hạ mi mắt, trong lòng bắt đầu có chút chờ mong cảnh tượng gặp được nữ chính sau này sẽ như thế nào.

—— Vẫn là câu nói kia, nguyên tác thế nào cô mặc kệ, hiện tại cô đã đến đây, nếu nữ chính còn vô tình hay cố ý mà nhắm đến cô hoặc tổn thương người bên cạnh cô, thì đừng trách cô tàn nhẫn độc ác!

Tiểu Trần nhìn thấy cô cười như không cười, tựa như đang cất giấu một loại cảm xúc vi diệu nào đó, cậu ta hơi hoảng hốt, có cảm giác như nhìn thấy mấy tên cáo già hại người trên thương trường vậy!

Cậu không khỏi rùng mình một cái, bạn gái của ông chủ quả nhiên không dễ đụng vào —— sao cái bộ dáng này không giống trong trí nhớ của cậu nhỉ, vẻ mặt hiện tại của cô khá dữ..., cậu nhớ lần trước nhìn thấy cô là một bộ dáng rất yêu diễm và lẳng lơ mà?

Hay là... vẫn nên từ chức nhỉ? Chuyện khác thì không nói, nếu về sau lâu lâu mà xe chấn như lần trước nữa, thì cẩu độc thân vạn năm như cậu biết tìm chỗ nào giải quyết đây...

Giang Nghiên không biết tài xế Tiểu Trần đáng thương tâm lý đang rối rắm, cô chậm rãi bỏ văn kiện vào trong túi xách, nói: "Tôi biết rồi, tôi sẽ sắp xếp thời gian, làm phiền ngài nói với Hoắc tổng một tiếng. Với hiện tại cũng hơi trễ rồi, phiền ngài đưa tôi đến đại học A nhé. "

Nghe được Giang Nghiên gọi mình là "Ngài", Tiểu Trần: "... "

Trước/58Sau

Theo Dõi Bình Luận