Saved Font

Trước/240Sau

Mê Mẩn Vì Em

Chương 156

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Hôm sau, Chử Hiệt nói chuyện tối qua cho đạo diễn Chung. Biểu hiện của Đạo diễn Chung phải nói là vô cùng ngoạn mục xuất sắc.

Xét thấy vị này là ông chủ trả tiền, Chử tiên sinh hiếm khi an ủi một câu, “Chuyện này cũng không coi như nhằm vào ông, chỉ là ông khá xui xẻo thôi, lại chọn một nơi như thế”

Đạo diễn Chung nhìn anh bi phẫn, câu an ủi này chẳng khác gì thọc một dao vào bụng.

Ông cũng không ngờ lại xui đến thế, nhưng ai bảo tổ tiên nhà họ Chung lại chọc phải một Ma tộc cường đại đến vậy, tiện đó mà con cháu đời đời đều bị nguyền rủa này, rơi vào cục diện thế này.

“Vậy phải làm sao đây?” Đạo diễn Chung hỏi.

Chử Hiệt liếc nhìn ông một cái, cứ như lấy làm lạ là vì sao ông lại hỏi thế, nói thẳng, “Chỉ cần những quỷ quái đó không gây chuyện, mặc chúng muốn thế nào cũng được” Anh đã nhận tiền của đạo diễn Chung sẽ bảo vệ an toàn đoàn làm phim, không để chuyện gì xảy ra với đoàn phim, còn chuyện bắt quỷ, anh không phải là thiên sư thì liên quan gì anh chứ?

Huống chi ở đây là địa bàn của Nhạc Chính Vương, xảy ra loại chuyện thế này, thì là chuyện của Nhạc Chính Vương, chẳng liên quan gì anh cả.

Chử tiên sinh lại không phải là ma tàn bạo, gặp quỷ thì cứ phải đánh giết, trừ bóp chết luôn.

Sau khi đạo diễn Chung hiểu ý anh cũng bị nghẹn họng lần nữa.

Đại khái là mỗi khi ông ra ngoài quay ngoại cảnh, ông sẽ mời thiên sư khi phát hiện ra vấn đề, rồi ai cũng chăm chỉ giải quyết hết quỷ quái, để cho người bình thường có một hoàn cảnh an toàn. Vì vậy đạo diễn Chung cho là Chử Hiệt cũng nên làm thế, ai ngờ Chử tiên sinh khác hẳn với những thiên sư thấy chuyện bất bình không tha.

Chử tiên sinh không có khái niệm làm thuê.

Nhưng có sự bảo đảm của Chử tiên sinh, ít nhiều đạo diễn Chung cũng hơi yên tâm, ít nhất đoàn phim cũng không gặp phải tai nạn gì cả.

Sau giờ ngọ, cả đoàn phim đang quay chụp, tự dưng Nhạc Chính Vương xuất hiện trong đoàn phim.

Chủ trang trại giàu có lại đẹp trai nhất Tây Bắc xuất hiện, khiến vô số người để ý, đặc biệt là các cô gái trẻ trong đoàn phim, hào hứng chào đón sự xuất hiện của Nhạc Chính Vương, nếu không có đạo diễn Chung trấn giữ ở đó, chỉ e không kìm được mà tiến lại gần, tiếp cận với Nhạc Chính Tước rồi.

Gạt gia đình anh ta sang một bên, gương mặt xinh đẹp kia của Nhạc Chính Vương cũng đã tăng thêm mấy phần cho anh ta, khiến phụ nữ vừa thấy thì đã nảy sinh cảm tình.

Nhạc Chính Tước nhìn nhìn trường quay đầu tiên, rồi không để ý chút nào đi thẳng tới chỗ Chử Hiệt.

Chử Hiệt ngồi cạnh đạo diễn Chung, đang tập trung tinh thần dán mắt lên quan sát Tiểu Lệ Chi nhà mình đóng phim, chẳng thèm quan tâm tới anh ta.

Đạo diễn Chung không kìm được liếc nhìn Nhạc Chính Vương một cái, ông biết rõ vị chủ trang trại này thực là yêu, hơn nữa còn là một đại yêu có thực lực phi phàm, chắc là cùng cấp bậc với Hề Triển Vương. Tự dưng anh ta xuất hiện ở đây, lại liên hệ tới chuyện tối qua, đạo diễn Chung cũng hiểu rõ chút ít.

Thấy diễn viên và nhân viên công tác đoàn phim đều hơi thất thần, đạo diễn Chung cho mọi người nghỉ một lát, rồi đuổi hết mọi người đi, chỉ để lại Chử Hiệt và Nhạc Chính Tước, hỏi rất khách sáo, “Sao Nhạc Chính tiên sinh lại tới đây thế?”

Nhạc Chính Tước cười tủm tỉm đáp, “Hôm nay là tới thăm ban”

Đạo diễn Chung, “….”

Khóe miệng đạo diễn Chung như mếu, đối tượng anh ta thăm ban không phải là diễn viên mà là Chử Hiệt, đây thì được tính là thăm ban gì chứ?

Biết Nhạc Chính Tước hẳn là đến vì chuyện ở trấn nhỏ, da mặt Đạo diễn Chung khá dày ngồi bên, phớt lời mọi ánh mắt như có như không ở quanh, ngồi yên như lão tăng nhập định vậy.

Hình ảnh hai trai đẹp nhìn vô cùng thích thú, nhưng nếu thêm một ông chú nam trung niên da đen chen vào thì hình ảnh lại như bị vỡ nát. Phụ nữ trong đoàn phim thấy đạo diễn Chung không biết điều thì nghiến răng kèn kẹt chỉ hận muốn túm ông ném ra thật xa, đừng có phá hỏng hình ảnh đẹp tuyệt ấy.

“Hay cho một bức tranh trai đẹp lại biến thành bức tranh xấu xí, nhìn được sao? Sao đạo diễn Chung lại không tự hiểu ra nhỉ, sao không ngồi xa ra chút chứ…”

Du Lệ nghe thấy trợ lý Trịnh nói thầm, cô thấy phát buồn cười.

Nhưng cô đoán Nhạc Chính Tước xuất hiện ở đây chắc là tới vì chuyện ở trấn nhỏ, dĩ nhiên đạo diễn Chung không chịu tránh đi rồi.

Một tay Nhạc Chính Tước đặt trên đầu gối, dáng ngồi phóng khoáng, có một hương vị phong lưu tiêu sái.

Qua chuyện tối qua và chuyện tra xét ban ngày, Nhạc Chính Tước đã có thể xác định được trận phù được bố trí trong trấn có hai loại, một loại là trận luyện quỷ, còn một loại là trận thay đổi di âm.

Trận luyện quỷ tức là vây đám quỷ uổng mạng vào cùng một chỗ, để chúng giống Địa Phược Linh ngày đêm vơ vẩn, tiêu hao hết thần trí của chúng, tích tán những chi khí oán ghét này; còn trận thay đổi di âm được bao phủ toàn bộ trấn nhỏ, đem âm khí sinh ra trong trấn chuyển dời tới một nơi khác.

Cũng bởi thế nên âm khí trong trấn cũng không nhiều, dù có thiên sư tới đây cũng chẳng cách nào tra nổi tình hình trấn nhỏ.

Nếu không phải lần này đạo diễn Chung xúi quẩy đi tới trấn nhỏ, để cho đám quỷ uổng mạng núp trong trấn nhỏ lộ ra manh mối, bị Chử Hiệt phát hiện ra thì chỉ sợ tình hình ở đây không biết tới bao giờ mới bị người ta phát hiện ra, biết đâu chừng lúc đó, luyện quỷ thành công, cư dân trong trấn nhỏ cũng sẽ bị tử thương nhiều, mọi chuyện không kịp nữa.

Nói đến thời điểm đó, Nhạc Chính Tước bất giác nhìn qua đạo diễn Chung.

Là con của yêu ma, anh ta dĩ nhiên nhìn ra được dị thường trên người đạo diễn Chung, rồi liên hệ chuyện xảy ra chẳng phải sẽ biết sao.

Người này thật đúng là thể chất lạ, cứ đi đến đâu thì ở đó xảy ra chuyện, đồng thời cũng khởi nguồn tác dụng là cảnh giác trước, thật không rõ là hạnh phúc hay bất hạnh nữa.

Hạnh phúc là những người khác, còn bất hạnh là chính ông.

Đạo diễn Chung ngồi nghe yên tĩnh, da mặt nghiêm túc co giật, đờ đẫn tiếp nhận sự khích lệ của Nhạc Chính Vương.

Dù sao người họ Chung nhà họ cũng đã quen với loại chuyện thế này, mỗi lần ra ngoài, sẽ chuẩn bị đủ thứ để đối mặt.

“Khuya đêm nay, tôi muốn đi xem nơi âm khí trấn nhỏ được rời đi, anh có muốn đi cùng không?” Nhạc Chính Vương hỏi Chử Hiệt.

Chử Hiệt lắc đầu, “Tôi cần phải ở lại trong trấn bảo vệ an toàn của đoàn phim, không thể đi được”

“Nói đơn giản nhé, để Trác Già ở lại đây là được, anh và tiểu thư Du có thể đi cùng tôi là được” Nhạc Chính Vương vung tay lên, “Tôi sẽ gọi TRác Già tới đây ngay”

Chử Hiệt cau mày, có vẻ không vui, “Vì sao lại phải dẫn Tiểu Lệ chi theo?”

“Đừng bảo anh không hiểu nhé” Nhạc Chính Tước nói khích, “Anh cứ bảo vệ cô ấy như thế, chẳng lẽ cứ muốn cô ấy làm người bình thường mãi mãi sao? Chuyện này có gì tốt với cô ấy chứ? Nên biết rõ, hiện giờ cô ấy càng an nhàn thì sau này cô ấy càng gặp phiền toái hơn, lại càng thống khổ hơn, chẳng bằng hiện giờ để cô ấy quen chút mới tốt”

“Tiểu Lệ Chi rất tốt rồi, cô ấy đã làm khá tốt” Chử Hiệt mất hứng đáp, Tiểu Lệ Chi nhà anh đi bắt quỷ cùng anh, đi Ma Cảnh với anh, gặp chuyện gì cũng rất vững vàng bình tĩnh, không phải cứ gặp là sợ hãi thét chói tai, còn làm được rất tốt hơn rất nhiều người nhiều.

Nhạc Chính Tước không ngờ được con ma này lại có yêu cầu thấp thế, chẳng biết nói gì bảo, “Yêu cầu của anh cũng thấp quá ha, cố mà học Hề Triển Vương nhà người ta đi”

Chử Hiệt không đáp, anh chỉ thấy một mặt của Hề Triển Vương, đâu có biết anh ấy đã làm cái gì nữa chứ?

Nhạc Chính Tước biết con ma này bênh người nhà mình đến mức vô lý, cũng không để ý tới anh, ngang nhiên ngồi cạnh đạo diễn Chung, đợi đoàn phim kết thúc công việc.

Do có mặt Vương Tây Bắc đẹp trai, đoàn người làm phim cũng đều không để ý lắm, đạo diễn Chung biết cái bộ dạng này chẳng quay được gì, nên để đoàn phim kết thúc công việc luôn.

Nhạc Chính Tước lập tức vẫy tay về phía Du Lệ, “Tiểu thư Du, lại đây chút”

Đạo diễn Chung và Chử Hiệt quay đầu nhìn anh ta.

Du Lệ đang mặc bộ quần áo đóng phim nhăn nhó tới gần, cười hỏi, “Nhạc Chính tiên sinh, có chuyện gì à?”

Nhạc Chính Tước đáp, “Tìm cô có chút việc…”

Anh ta thuật lại tình hình trấn nhỏ lần nữa cho cô nghe, lại nói tới an bài đêm nay, cuối cùng bảo, “Không rõ tiểu thư Du có hứng cùng đi tra xét với chúng tôi không?”

Du Lệ nhìn Chử Hiệt đầu tiên.

“Ai nha, cô nhìn anh ấy làm gì? Anh ấy lúc nào cũng là người bênh người nhà mình, chỉ hận không bao bọc cô trong đám tơ vàng, làm vậy thì ích gì chứ? Chẳng nhẽ cô không muốn tìm hiểu về một thế giới thần quái khác sao?”

Du Lệ, “…. Thật sự không thể nào tưởng nổi”

Nhạc Chính Tước, “Chuyện này không thể được, nhớ trước đây, đại tiểu thư Giang sợ sắp chết, chẳng phải vẫn kiên trì muốn cùng Hề Triển Vương đi mộ cương thi đó sao, cô và đại tiểu thư Giang là bạn thân, đều giống nhau, cần phải rèn luyện nhiều mới được”

Du Lệ sửng sốt, thân phận người bạn thân Giang Úc Linh không tầm thường, cô mãi gần đây mới biết được, mà lại không biết trước đây cô ấy từng trải qua chuyện gì. Cũng không rõ có phải cô quá mẫn cảm không, cứ cảm thấy lời Nhạc Chính Tước nói có ẩn ý, như đang ám chỉ điều gì đó.

Cô lại liếc nhìn Chử Hiệt lần nữa, không nhìn ra gì trên mặt anh cả.

Tâm tư thay đổi rất nhanh, cuối cùng Du Lệ cười bảo, “Nếu không nguy hiểm, đi xem cũng được”

Nhạc Chính Tước cầm roi ngựa gõ nhẹ lên lòng bàn tay, “Chỉ cần không phải cấp bậc Quỷ Vương, thì thực sự không nguy hiểm lắm” Nói xong, anh ta lại nhìn Chử Hiệt một cái, biết mình đoán đúng luôn.

Con ma này chỉ mong được bảo vệ vợ mình dưới cánh chim của mình, để cho cô được vui vẻ sung sướng như người thường, không biết đến thế giới khác. NHưng người đã có thể bị ma bia triệu hoán rồi thì còn đâu là người thường nữa chứ? Chỉ là không rõ nguyên nhân gì mà hiện giờ vẫn chỉ là một người bình thường thôi.

Chỉ cần một ngày ma bia không hoàn chỉnh, Du Lệ vĩnh viễn không cách nào tránh nổi.

Đạo diễn Chung ngồi bên nghe họ nói chuyện, những người này có vẻ cũng không giấu ông.

Vì thế lúc Nhạc Chính Tước hỏi dò Du Lệ có muốn đi không, ông cũng vô cùng kinh ngạc, cuối cùng đưa ra một kết luận: Nữ chính của ông có vẻ cũng không phải là người thường tý nào!

Đoàn phim kết thúc công việc khá sớm, lúc trở lại trấn nhỏ trời vẫn còn chưa tối.

Đạo diễn Chung làm chủ mời Nhạc Chính Tước tới tiệm ăn trong trấn nhỏ, tiện hỏi dò anh chuyện đêm nay muốn đi làm là gì.

Nhạc Chính Tước cười bảo, “Đợi Trác Già tới đây đã, xem tình hình thế nào”

Tiếp đó anh ta lại nói về mấy án mạng xảy ra mấy năm gần đây, lúc ban ngày Nhạc Chính Tước tự mình đi tra ra, anh ta là đại yêu Tây Bắc, có hợp tác với tổ dị văn, muốn tra những chuyện này dễ như trở bàn tay, chỉ mất có nửa ngày đã biết số người chết, bối cảnh gia đình người chết, cách chết như thế nào.

“Tôi tra được trong mười năm gần đây, nghe nói trong mười năm, trấn nhỏ chết gần 50 người. Tuổi 50 người này không cao, ngoài mấy người chết già ra, thì đều là thanh niên và trẻ nhỏ, bọn họ cũng không phải đều chết ở trong trấn, mà có một số chết ở trấn nhỏ, một số khi ra ngoài làm thuê chết đột ngột, nhìn thì có vẻ giống như chuyện ngoài ý muốn, có phải thú vị lắm không?”

TRấn nhỏ không lớn lắm, trong mười năm mà đã chết 50 người thì cũng đã tính là nhiều rồi.

Đạo diễn Chung và Du Lệ nghe được mà rùng mình, cứ cảm thấy sau lưng có một luồng âm khí dày thổi vào vậy.

Cuối cùng, Nhạc Chính Vương bảo, “Tôi thật ra có một ý tưởng nhỏ, nhưng phải xem chuyện tối nay rồi mới rõ được”

Đạo diễn Chung và Du Lệ trầm mặc. Chử Hiệt thì múc một bát canh thịt dê nóng hổi đưa Du Lệ, “Uống canh trước cho ấm”

Du Lệ vâng một câu, thất thần uống canh, nhìn thần sắc bình thường của Nhạc Chính Vương, hỏi, “Nhạc Chính Vương đã mời thiên sư rồi ư?”

Nhạc Chính Tước xoa cằm, đáp, “Giờ mời thiên sư không kịp rồi, đợi sau khi biết rõ mọi chuyện, gọi một ít thiên sư tới đây siêu độ vậy” Nơi xảy ra chuyện quỷ quái, âm khí nặng, quả thật rất cần thiên sư tới đây loại bỏ âm khí.

Ăn tối xong, sắc trời cũng tối. Lúc họ trở lại khu dân cư, TRác Già cũng đã đi vào trấn nhỏ, dẫn theo một con Tiểu Báo Tuyết.

Trước/240Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Cửu Dương Võ Thần