Saved Font

Trước/240Sau

Mê Mẩn Vì Em

Chương 224

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Ôn Trúc Tâm ngồi ở nhà Du Lệ vẻ mặt ngơ ngác nhìn Du Lệ ngồi đối diện, mãi vẫn chưa hoàn hồn.

Trong phòng ngoài các cô ra còn có một đống người nữa, trong đó có Đại tiểu thư Giang, Mễ Thiên Sư và Lâm Cửu đều đã từng gặp, còn những người khác thì vô cùng xa lạ, nhưng hơi thở và khí chất trên những người này vô cùng khác, khiến cho cô nàng có một ảo giác khó tin.

Ôn Trúc Tâm hốt hoảng, vì thế Du Lệ nói gì đó trong nhất thời cô nàng nghe không rõ, mà cho dù có nghe được thì vẫn thấy mơ hồ.

“Muốn cho con ma đó ngưng hồn luyện phách mà nói, chẳng phải chúng ta phải đến khu hải vực kia sai?” Lâm Cửu nháy mắt hỏi dò.

“Đi Hải vực làm gì?” Mễ Thiến Sư?” Mễ Thiên Sư đập bàn một cái, “Đương nhiên là tiến thẳng đến Ma giới rồi! Đừng có quên, Chử Hiệt và La Tắc A Tư đều dung hợp và cùng biên mất chứ không phải là chết thật sự ở thế giới nhân loại”

“Vậy… Các ngài xác định là cô ấy thật sự có thể ngưng tụ được hồn phách của đại nhân Áo Phỉ Nick chứ?” Đồ Nhĩ Tư giơ tay lên đặt câu hỏi, trong lòng ngập tràn nghi ngờ.

VẺ mặt Lai Nhân Tư cũng nghi ngờ nhìn con người là Du Lệ gọi tới đó, không phát hiện ra lực lượng kỳ lạ gì trên người cô ấy, rõ ràng chỉ là một con người bình thường, còn không bằng thiên sư nữa.

Anh ta hơi nghi ngờ, không rõ có phải Du Lệ không cách nào chấp nhận nổi việc Áo Phỉ Nick đã ra đi nên bắt đầu làm việc ngốc không nữa?

Vẻ mặt Uy Sắt thì vẫn như không liên quan đến mình, chỉ đạo Della mang đồ ăn vặt đến cho anh ta, xé một gói khoai tây ra, gặm cắn răng rắc như chuột, thanh âm vô cùng chói tai, Hề Từ bất giác nhìn anh ta một cái.

Nhưng chỉ một cái liếc mắt đó thôi đã khiến cả tế bào trên cuồng ma chiến đấu bắt đầu sôi trào, đôi mắt đỏ sậm bắt đầu phấn khích nhìn anh chằm chằm.

Giang Úc Linh đang xem tin tức Nhiếp Tiếu Đát gửi về tộc Vu Sơn trong điện thoại, tự dưng phát hiện ra có Ma tộc cũng đang mơ ước người đàn ông của cô, mắt lạnh đảo tới, hỏi lạnh lùng, “Anh định làm gì thế?”

Hề Từ dịu dàng nhìn cô, ôm lấy eo cô, phối hợp dịch sang bên người cô.

Uy Sắt nhìn Hề Từ chẳm chằm, đến khoai chiên cũng không gặm nữa mà bảo “Chúng ta đánh một trận đi!”

“Không được!” Giang Úc Linh nói gạt ngay.

“Xin lỗi nha, Úc Linh nhà tôi bảo không được rồi” Hề Từ mỉm cười bảo, trên mặt hiện rõ tia “Tất cả lấy vợ là chính” yêu chiều đến chói mắt.

Uy Sắt mất hứng hỏi, “Vì sao không được?” Thật khó khăn lắm mới tìm được một Đại Yêu Vương để đánh nhau, không đánh một trận thì tiếc quá.

Giang Úc Linh lãnh đạm liếc nhìn anh ta một cái, không thèm đáp trả vấn đề vô bổ này, tiếp tục cúi đầu đọc tin tức.

Tuy Đại tiểu thư Giang không trả lời thẳng nhưng biểu hiện và động tác của cô đã lộ ra tin tức: Cô ghét đám ma tộc này, khinh thường để ý đến họ! Vì muốn tìm chồng cô để đánh nhau sao? Đừng có mà mơ!

Uy Sắt đành uể oải ngồi dựa trong một góc, tiếp tục gặm khoa tây chiên như chuột.

Bên đó nhóm Mễ Thiên Sư vẫn đang thảo luận để tiểu thư Ôn tộc Vu Sơn đến đâu ngưng tụ hồn phách Chử Hiệt, mỗi người một ý, chưa có đáp án thống nhất.

Hề Từ sau khi biết được đại khái năng lực của tộc Vu Sơn, nhìn Ôn Trúc Tâm đang ngồi trầm ngâm suy tư bảo, “Nếu không chắc chắn, có thể đi đến nơi đó một lần”

Hai mắt Du Lệ tối sầm, không đợi họ mở miệng, đã kết luận, “Cứ vậy đi!”

Lai Nhân Tư há meenjg thở dốc, thấy Du Lệ phản ứng quá lạnh, hai mắt sáng ngời, khôi phục một chút thần thái, rốt cục không nói thêm câu nào mất hứng nữa, dù gì thì dù ông ta có nói đoán chừng chẳng ai thèm để ý đâu.

Mễ Thiên Sư và Giang Úc Linh cũng không phản đối, vì thế chuyện cứ thế quyết định vậy.

Tiếp đó bọn họ thương lượng địa điểm đi đầu tiên, dĩ nhiên là hải vực xuất hiện thông đạo La Tắc A Tư xuất hiện trên mặt biển ngày đó, Hề Từ và Giang Úc Linh nhanh chóng bố trí luôn.

“Chuyện này tôi có thể bố trí được!” Lai Nhân Tư nói ngay, lấy di động chế tạo riêng ra, thể hiện tài lực hùng hậu của ông ta ở thế giới nhân loại.

NHưng Lai Nhân Tư lập tức suýt nghẹn, bị chính Giang đại tiểu thư tiền tài như nước phun ra, “Nhà họ Giang chúng tôi có thể bố trí được!”

Hề Từ ho khẽ một cái, bước chân đuổi theo vợ mình, uyển chuyển hạ thấp người với người nhà mình, “Anh bảo Lâm Đạt đi bố trí”

Thuộc hạ của anh có một đống anh em tổng tài, kiếm tiền rất tiện tay, đây là thời điểm lôi ra cho đám ma tộc biết, Đại Yêu Vương Hoa Quốc bọn họ cũng là loại giàu mạnh, Ma tộc các người thì tính là gì.

Mễ Thiên Sư nghèo rớt, Đồ Nhĩ Tư, Du Lệ và Uy Sắt thì im như thóc nhìn các vị giàu sụ.

Một kẻ nghèo khác là Ôn tiểu thư cuối cùng cũng hồi phục, lúc đầu bị vẻ mặt ân ái của vợ chồng nhà Giang đại tiểu thư làm cho ngơ ra, sau đó lại bị vẻ mặt của đám nhà giàu sụ nện vào, càng tưởng mình đi nhầm vào chỗ nào đó.

Cô nàng do dự bảo, “Chị Du à, chị cảm thấy em thật sự có thể…”

Du Lệ nắm chặt tay cô, vẻ mặt chắc chắn bảo, “Chị bảo được là được, em phải tin tưởng vào chị!”

Ôn Trúc Tâm, “….”

Ôn Trúc Tâm cũng không tin khả năng mình làm được, tuy cô nàng vẫn luôn biết mình có được năng lực kỳ lạ nào đó, nhưng năng lực này trước giờ cô không cần, cô cũng không lợi dụng nó để làm gì cả, thậm chí cũng không hiểu để khống chế nó nữa.

Đây vẫn là lần đầu tiên có người nói cho cô biết rằng cô là con cháu của tộc Vu Sơn, nên mới có năng lực kỳ lạ này đó.

NHưng cho dù thế cô nàng vẫn thật sự không biết sử dụng năng lực của mình như thế nào, thật sự có thể giúp cô ấy được sao?

NHưng nếu Du Lệ đã nói, cô nàng vẫn cảm thấy có thể tin tưởng được, lúc trước rốt cuộc chuyện Yêu Quỷ, cũng là do Du Lệ phát hiện ra trước, còn cứu mình một lần, cô nợ Du Lệ một ơn cứu mạng, vẫn có thể trả nợ.

Ôn Trúc Tâm quyết định nhanh chóng đi cùng Du Lệ một chuyến nên bố trí xong chuyện của mình, dưới dẫn dắt của Du Lệ, bắt đầu bước chân đi lên một con đường phát nát tam quan vốn có của mình.

Mọi người nhanh chóng xác định thời điểm xuất phát xong.

Tuy Du Lệ muốn đi ngay, nhưng do Hề Từ bảo phải đợi một người nên cô đành đợi một ngày, Du Lệ đành kiềm chế lại.

MỘt ngày sau, hèm Thanh Xuyên đón một vị khách tới.

“Ồ đã lâu không gặp, rốt cuộc anh cũng từ bỏ được Hồ Nguyệt Cốc ra rồi, thắng nhóc nhà anh đâu?” Nhạc Chính Tước cười hỏi.

Hề Cười cười đáp, “Nó còn nhỏ lắm, đang ở Hồ Nguyệt Cốc, nếu anh muốn tặng quà gặp mặt cho nó, cứ đưa tôi là được”

“Thôi thôi đi, vừa gặp đã phải tặng quà rồi, có loại yêu như anh à?”

Nhạc Chính Tước ngoài miệng thì nói vậy nhưng vẫn chuẩn bị quà gặp mặt, tiếp đó chào hỏi mọi người đon đả.

Nhạc Chính Vương đã tới, hẻm Thanh Xuyên vốn yên lặng hơn nửa tháng cuối cùng cũng khôi phục lại náo nhiệt chút, Đồ Nhĩ Tư biết vị Đại Yêu này là đến giúp đỡ, vô cùng làm hết trách nhiệm bố trí nơi nghỉ cho anh, sáng mai họ bắt đầu xuất phát.

Lần đầu tiên Nhạc Chính Tước đến hẻm Thanh Xuyên, nhưng anh cũng biết tình hình hẻm Thanh Xuyên qua Chử Hiệt từ lâu rồi, hơn nữa bản thân anh có thân phận nửa yêu nửa ma, nhạy bén cảm giác được tại hẻm Thanh Xuyên giấu ma khí.

Chỉ liếc nhìn saau bên trong hẻm Thanh Xuyên một cái, Nhạc Chính Tước chưa nói gì đã thấy Du Lệ đi ra.

“Cô đừng lo, chắc anh ấy không biến mất thật đâu” Nhạc Chính Tước nói thẳng vào chuyện, “Tuy anh ấy chọn đi con đường này nhưng với hiểu biết của tôi về anh ấy, anh ấy chắc chắn có để lại đường lui cho mình, nếu không anh ấy cũng sẽ không kéo A Khắc Phất lạc Tư vào Ma giới mà trực tiếp giết chết gã luôn”

Du Lệ trầm mặc bỗng có mấy phần xao động. Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt trong veo đó tráng một lớp u ám, khàn khàn hỏi, “Thật sao?”

Nhạc Chính Tước ừn một câu, anh biết Chử Hiệt cũng không phải là cha Thánh gì cả, với bản tính của Ma tộc, vốn không dưỡng ra loại tồn tại kiểu dạng thánh thế, càng không hy sinh bản thân để thành toàn cho Ma giới và Mai Lợi Nhĩ.

Nếu anh ấy thật sự chọn chết vì Ma giới, nhất định sẽ giải quyết A KHắc Phất Lạc Tư tước, lúc ấy anh cùng Chử Hiệt cùng truy kích A KHắc Phất Lạc Tư, Chử hiệt rõ ràng là có năng lực giết chết gã, nhưng cuối cùng Chử Hiệt cũng không ra tay, mà để A Khắc Phất Lạc Tư dùng yểm ma ném ra để trốn trong bóng tối.

Theo Chử Hiệt vốn rất coi trọng Du Lệ, không có khả năng để lại một uy hiếp lớn như thế cho cô, lúc đó anh ta đã biết Chử Hiệt còn có an bài khác. Còn Lai Nhân Tư và Uy Sắt nói Chử Hiệt vì chữa trị lực lượng bia Mễ Nại Tư mà đồng hóa cùng La Tắc A Tư, trong mắt hai ma tộc, coi như biến thành chết rồi, Nhạc Chính Tước thì lại không tin.

Đồng hóa là có nhưng chết sao? Ai mà biết được chứ.

Nhạc Chính Tước đi rồi, Du Lệ vẫn ngồi ở đó mãi không nhúc nhích.

Giang Úc Linh đứng ở cửa, hơi hơi cau mày, đang định đi qua thì bị Hề Từ giữ chặt lại.

Hề Từ lắc đầu với cô, kéo cô đi. Ra đến ngoài, mới nói nhỏ bảo, “Đừng lo, chúng ta có thể làm được sẽ làm cho cô ấy, cô ấy sẽ không sao đâu”

Với hiểu biết của anh về Du Lệ, cô gái này không phải là một đóa hoa yếu ớt, bước qua được vực thẳm, sẽ nhanh chóng tỉnh lại. Hơn nữa cho dù Chử Hiệt chết rồi, với thực lực của họ cũng có thể túm lấy hồn phách của anh về nhân gian, giao cho cô một Chử Hiệt, không có gì phải lo cả.

Giang Úc Linh ngẫm nghĩ thấy anh nói đúng. Dù phải vận dụng năng lực tộc thông linh cô cũng muốn tìm được một Chử Hiệt về cho cô ấy.

**

Du Lệ mất ngủ một đêm. Sáng hôm sau, trời tờ mờ sáng cô đã mặc xong quần áo, xách theo túi hành lý nhỏ xuống lầu.

Vừa xuống đến dưới cô đã nhìn thấy Bà Cô ngồi ở phòng khách, trên bàn đã bày xong bữa sáng.

Thấy cô Bà lão cười cười bảo, “Tiểu Lệ Chi, mau đến ăn sáng nào, ăn xong mới đi”

Du Lệ vâng một câu, thả túi xuống, ngoan ngoãn đi đến trước bàn ăn ngồi xuống, nhận chén cháo thịt nạc bà lão đưa ăn chậm rãi.

Bà lão bóc cho cô một quả trứng, cứ vậy nhìn cô ăn.

Mãi cho đến khi cô ăn gần xong, bà lão mới mở lời, “Tiểu Lệ Chi, con gái nhà họ Du chúng ta mỗi một thế hệ đều nhất định phải trở thành người thủ hộ ma Môn, đây là mệnh của nhà họ Du. Bà là thế hệ trước nhưng bà vẫn chưa kịp thức tỉnh thì cháu đã ra đời”. Nói xong, bà lão thở dài, “BÀ còn tưởng là còn mấy đời nữa mới có một cô gái nào đó thức tỉnh trở thành người thủ hộ Ma môn chân chính, ai ngờ đâu lại sẽ là cháu chứ…”

Du Lệ nhìn về phía Bà Cô, không nói gì.

Bà Cô dùng đôi tay già nua nhăn nheo xoa đầu co, dùng giọng nói đầy thương tiếc bảo, “Thật ra tổ tiên đã biết Ma giới xảy ra chuyện từ rất lâu, sớm hay muộn cũng có một ngày vì Ma giới Ma tộc sẽ ra tay với người Thủ hộ ma Môn. Bà vẫn luôn không hy vọng con gái nhà họ Du chúng ta thức tỉnh, chi bảo gia truyền nhà họ Du chỉ có thể phù hộ cho con khỏi bị Ma tộc có ý xấu làm thương tổn, không thể ngăn cháu thức tỉnh được…”

Nói đến đây Bà Cô không kìm được thở dài.

Cả đời bà không xây dựng gia đình, canh giữ ở hẻm Thanh Xuyên, là cô dái nhà họ Du duy nhất canh giữ, chỉ sợ rời khỏi hẻm Thanh Xuyên thì không có ai che chở hẻm Thanh Xuyên nữa, cô gái nhà họ Du duy nhất sẽ bị chết oan uổng.

Ngay lúc Chử Hiệt xuất hiện bà rất cao hứng, cảm thấy Chử Hiệt hẳn là có thể bảo vệ được cô gái duy nhất của nhà họ Du họ.

Quả thật Chử Hiệt đúng như hy vọng của bà, bảo vệ Tiểu Lệ Chi, để cô miễn bị đẩy vào vận mệnh tế bia. Nhưng lúc anh rời đi cũng khiến cô gái họ Du thống khổ vạn lần.

Mà Chử Hiệt đã bố trí ổn thỏa từ lâu rồi, lại duy nhất không cho Du Lệ có cơ hội được chọn.

Trước/240Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Thiên Y Tiên Tôn Tại Đô Thị