Saved Font

Trước/240Sau

Mê Mẩn Vì Em

Chương 44

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Đồ Nhĩ Tư lấy danh nghĩa đi thăm ban vào lâu đài, tiếp đó không rõ anh ta nói với quản gia lâu đài thế nào, dù sao anh ta cũng đàng hoàng ở lại, dùng thân phận người nhà vào ở trong lâu đài.

Du Lệ cảm thấy chắc chắn là quỷ hút máu và Ma tộc thông đồng với nhau rồi.

Tuy hiện giờ có đoàn làm phim “Bí Cảnh” ở lâu đài, nhưng đoàn làm phim chỉ thuê lâu đài, không có bất kỳ quyền hành gì quản lý lâu đài, chỉ cần Đồ Nhĩ Tư không làm phiền đến họ đóng phim, đạo diễn cũng mặc kệ khách tới lâu đài là ai, tới đây để làm gì.

Mỗi ngày có một Ma tộc cao cấp có ý đồ xấu cứ thoắt ẩn thoắt hiện trước mặt là cảm giác gì nhỉ?

Phản ứng đầu tiên của ba nhân viên thần chức dĩ nhiên là hất nước thánh tới, thay trời hành đạo tiêu diệt hắn. Nhưng hiện giờ Đồ Nhĩ Tư này lại dùng thân phận con người xuất hiện trước mặt người khác, ba nhân viên thần chức tự dưng cũng không thể kêu đánh giết anh ta trước mặt người thường được nên đành nhịn xuống.

Tiếp đó, họ lại thấy Đồ Nhĩ Tư giống như chó săn nịnh nọt đi theo xum xoe bên cạnh Chử Hiệt, cảm giác đau mắt, tính cả Shyia là ma tộc cũng không nhìn nổi.

Ăn cơm chiều xong, Shyia kéo Đồ Nhĩ Tư ra hành lang lâu đài.

Trong tay Đồ Nhĩ Tư bưng một cái khay điểm tâm tỏa ra mùi thơm ngon nức mũi.

Lúc ngửi thấy mùi này, Shyia hơi nheo mắt lại, “Đồ Nhĩ Tư, anh đúng là to gan, dám lấy đồ Ma tộc tới lấy lòng con người”

Đồ Nhĩ Tư nhún nhún vai, vẻ mặt cao hứng bảo, ‘Chử tiên sinh rất gần gũi với Ma tộc chúng tôi, anh ấy còn được tôi giới thiệu, mua nhiệt sa làm quà tặng người ta đó”

Shyia nghe xong, hơi khó hiểu chẳng rõ Chử Hiệt nghĩ gì.

Không hề nghi ngờ, đồ Ma tộc, cũng không phải là thứ con người có thể dùng được, bởi vì đại đa số lây dính ma khí, con người bình thường nếu tiếp xúc lâu dài, trên người sẽ xuất hiện vấn đề.

Đương nhiên, cũng có một số ít không gây tổn thương với con người bình thường, chẳng hạn như Nhiệt sa, không những không gây hại mà ngược lại còn có chỗ lợi.

Nhưng đồ ăn trên mâm trong tay Đồ Nhĩ Tư này, ngửi mùi vô cùng hấp dẫn, song chỉ cần cẩn thận chút thì biết mấy thứ này người bình thường cũng không thể chạm vào.

Chẳng lẽ Đồ Nhĩ Tư muốn dùng đồ ăn này đi thăm dò Chử Hiệt sao?

Có nghĩ cũng không ra Shyia lười nghĩ nhiều, chỉ nói nghiêm túc, “Đồ Nhĩ Tư, anh rốt cuộc muốn gì?’

Đồ Nhĩ Tư mặt âm trầm cười đầy khinh miệt, “Có thể làm gì chứ? Lấy lòng một nhân loại có tính không?”

Shyia a một tiếng, vốn không tin anh ta, “Nếu anh giúp đại nhân Tắc Long làm việc, không sợ chọc giận Chử tiên sinh à?” Thấy Đồ Nhĩ Tư theo bản năng rúm lại, trên mặt cô ta lộ ra thần sắc giễu cợt, quả nhiên là bị đánh mà sợ mà.

Đồ Nhĩ Tư nhanh chóng khôi phục lại bình thường, đáp, “Cô đừng có lấy Chử tiên sinh ra dọa tôi, tôi còn hiểu lòng người hơn cô, vị Chử tiên sinh Đông Phương này, thực lực quả thật rất mạnh, nhưng ngài ấy cũng mặc kệ chuyện ở địa giới chúng ta, chỉ cần tôi không chọc tới ngài ấy, dĩ nhiên ngài ấy sẽ không làm gì cả”

Shyia dĩ nhiên biết anh ta nói là thật, mấy ngày nay, cũng đủ cho cô ta nhìn ra Chử Hiệt là dạng người gì rồi.

Sau đó cô lại cười bảo, “Chử tiên sinh mặc kệ, còn Anita thì sao? Anita đáng yêu chính là con người chính tông đó, hơn nữa phương thức làm việc của cô ấy rất đáng yêu. Anh bảo nếu cô ấy nói, Chử tiên sinh có nghe không?”

Sắc mặt Đồ Nhĩ Tư hơi đổi, không dám bảo đảm.

Thực tế, tối qua vì một câu của Du Lệ, Chử Hiệt đã gọi anh ta tới ngay, khiến anh ta ý thức được Chử Hiệt đối với nữ nhân Đông Phương khác hẳn, thậm chí có thể nói là vô cùng để ý.

Thấy anh ta đã hiểu, Shyia càng cao hứng, thò tay đập mạnh lên ngực anh ta, nói nhu mị, “Vì thế, anh thành thật lại cho tôi”

Nói xong, cô ta nhấc đôi đùi thon đẹp ra, uốn éo mà rời đi.

Đồ Nhĩ Tư âm trầm nhìn theo bóng cô ta biến mất, tiếp đó cũng rời đi.

Lên tới lầu ba, nhìn hầu gái đứng luẩn quẩn ở lâu đài, Đồ Nhĩ Tư đi tới há mồm dọa hầu gái, phát ra một âm thanh nghẹn tắc. Hầu gái bị dọa sợ rời đi, nhanh chóng biến mất.

Làm xong những chuyện này, Đồ Nhĩ Tư mới tới gõ cửa.

Trợ lý Trịnh là người mở, thấy Đồ Nhĩ Tư, ánh mắt lộ ra đề phòng, ngoài cười nhưng lòng không cười, hỏi, “Tiên sinh Đồ Nhĩ Tư, anh tới có chuyện gì?”

Đồ Nhĩ Tư cười, cố gắng để mình thân thiết chút, tiếc là diện mạo anh do trời sinh, lại liên quan tới Ma tộc, khí chất tà ác vốn có, vừa nhìn đã không phải người tốt rồi, lúc cười lên càng tệ hơn.

“Tiểu thư Trịnh, tôi mang điểm tâm tới cho Chử tiên sinh”

Trợ lý Trịnh nhìn đồ trên khay kia, khóe miệng hơi méo, cứ thấy vị tiên sinh Đồ Nhĩ Tư này có lẽ chỉ là trời sinh ra diện mạo không giống người tốt, thực ra là người khá tốt, còn mua nhiều đồ ăn chư Chử Hiệt nữa.

Nghe bảo nhà anh ta mở công ty, là một kẻ giàu có, anh ta tặng một xe đồ ăn cho Chử Hiệt, tương đương như anh ta trợ cấp Chử Hiệt vậy, cũng cảm ơn Chử Hiệt đã nhẹ tay, không đánh anh ta tàn phế.

Nếu Chử Hiệt không biết lái xe, thậm chí anh ta còn muốn mang chiếc xe thể thao bản hạn chế đó tặng cho Chử Hiệt nữa kìa.

Lúc trước nghe bảo anh ta vô tình chọc phải Chử hiệt, bị Chử Hiệt sửa cho một trận, từ một kẻ giàu có biến thành bạn nhỏ chạy việc, trợ lý Trịnh nghẹn lời.

Lúc Đồ Nhĩ Tư đi vào, thấy hai người đang diễn với nhau trong phòng, Chử Hiệt đọc kịch bản, còn để Du Lệ đáp diễn.

Thấy anh ta tiến vào, cả hai dừng lại, cùng nhìn qua.

Đồ Nhĩ Tư là kẻ biết điều, cười khanh khách bảo, “Chử tiên sinh, đây là bánh quy bơ tẩm mật ong, dùng chút gia vị đặc biệt, ngài xem có thích không ạ?’

Ánh mắt trợ lý Trịnh nhìn anh ta kỳ lạ, kẻ giàu này lợi hại quá, còn biết nấu ăn, ngửi mùi thấy rất thơm.

Đồ Nhĩ Tư nói xong, đặt khay lên bàn, cung kính hành lễ, “Xin mời dùng thong thả”

Tiếp đó cáo từ rời đi.

Ánh mắt Du Lệ nhìn lên khay, lại nhìn tạo hình bánh bích quy và bánh mật ong tinh xảo, bánh quy màu xanh nhạt, điểm xuyết ít hạt thông và hạch đào, còn bánh mật ong thì phết bơ màu trắng, thoạt nhìn trông rất ngon.

Chử Hiệt cầm một miếng bánh quy lên ăn, mặt mày lạnh tanh.

“Ăn có ngon không?” Du Lệ hỏi, vô cùng tò mò về mấy thứ gia vị đặc biệt mà lời Đồ Nhĩ Tư nói.

Chử Hiệt ừm một câu, nói theo cô, “Cũng tạm, nhưng em ăn không hợp”

Du Lệ chớp mắt, hiểu ý anh rất nhanh, đây là đồ ăn do Ma tộc tự tay làm, có thêm chút gia vị đặc biệt của Ma tộc, chỉ sợ người thường cũng không thể ăn nổi.

Chử Hiệt ăn tốc độ rất nhanh, chỉ trong nửa giờ một khay đồ ăn đã bị anh quét sạch, vẫn chưa đã thèm.

Vì vậy Chử Hiệt lại nhắn tin cho Đồ Nhĩ Tư bảo anh ta làm thêm phần nữa.

Đồ Nhĩ Tư, “….”

Sau khi phân xong, họ lại tiếp tục làm nhiệm vụ trên lầu bốn. Lúc họ từ lầu bốn về, đã thấy Đồ Nhĩ Tư bưng khay đợi ở cửa.

Sau khi nhóm Du Lệ mở cửa vào, Đồ Nhĩ Tư như một tùy tùng đi theo đằng sau họ.

Du Lệ tò mò nhìn anh ta, thật không hiểu nổi chuyện vị Ma tộc cap cấp này làm, hỏi, “Đồ Nhĩ Tư này, vì sao anh lại chọn làm lộ mình thế?”

Vấn đề này hỏi quá thẳng thắn.

Đồ Nhĩ Tư chợt liếc mắt nhìn cô một cái, cùng sống dưới một nhà, hơi thở trên người cô được Ma tộc nhạy bén ngửi thấy, bất giác thầm nuốt nước bọt. Tuy hơi thở con người này vô cùng thuần khiết, bộ dạng rất ngon, nhưng trước mặt Chử Hiệt, anh ta sao dám thể hiện ý thèm ăn chứ.

“Nếu đã lộ, vậy thì lộ luôn cho rồi” Đồ Nhĩ Tư đáp, “Đến lúc đó nếu đại nhân Tắc Long mà biết, cũng sẽ hiểu là tôi thôi”

Du Lệ không biết là gã nói thật hay giả, lúc trước Yuna từng nói với cô, Ma tộc am hiểu lừa gạt, bất kể gã nói gì, tốt nhất là không nên tin, miễn cho anh bị ăn thịt rồi mà cứ nghĩ thay cho ma nữa.

Ma tộc là loạt ăn thịt người, giống y quỷ hút máu sẽ hút máu vậy.

Đương nhiên lúc biết chuyện này, cả người Du Lệ không ổn, ấn tượng với Ma tộc cực kém.

Vì vậy, bất kể Đồ Nhĩ Tư có nịnh bợ thế nào, cô cũng lạnh nhạt với gã hết.

Đợi Đồ Nhĩ Tư đi rồi, nhóm Du Lệ cũng chuẩn bị đi ngủ. Sau khi tắt đèn, nằm trên giường, Du Lệ mới hỏi Chử Hiệt, ‘Không rõ Đồ Nhĩ Tư muốn gì nhỉ? Biết rõ chúng ta làm chuyện gì trên lầu bốn mà anh ta cũng chẳng để ý”

Chẳng lẽ gã không sợ vị đại nhân Tắc Long giận chó đánh mào với gã sao?

Chử Hiệt vẫn thế, không thèm để ý bảo, ‘Không biết”

Du Lệ xoay người nhìn thẳng anh, thấy hình dáng trong đêm của anh, cười bảo, “Mặc kệ anh ta muốn gì, chỉ mong không làm ảnh hưởng đến chuyện đóng phim của chúng ta. Còn một tháng thôi, mong thuận lợi đóng xong phim”

Đóng phim xong, sẽ rời xa đám sinh vật hắc ám kia đi.

Chử Hiệt cũng nghiêng đầu nhìn cô, hai người dựa vào nhau rất gần, gần như là sóng vai nằm bên nhau.

Anh nhìn cô yên lặng, lắng nghe cô nói chuyện, phả ra hơi thở, khiến lòng anh ngứa ngáy khó chịu, ngón tay giật giật, cuối cùng không chịu nổi vói qua.

“Em nghe Yuna bảo Ma tộc vốn là kẻ ăn thịt người, sau này cách Đồ Nhĩ Tư xa chút. Anh ta khiến em có cảm giác không ổn lắm…”

Cái tay vói qua chợt dừng lại, mãi sau, Chử Hiệt hỏi, ‘Em ghét Ma tộc lắm à?’

“Cũng không phải là ghét, mà không thể chấp nhận nổi” Du Lệ ngẫm nghĩ, nói rất khách quan, ‘Dù gì cũng phải là tộc của em, thêm nữa Ma tộc còn ăn thịt người, chỗ này em không cách nào chấp nhận nổi”

Chử Hiệt nhìn mặt cô chằm chằm, nhìn thấy vẻ ghét bỏ không giấu trên mặt cô, hạ giọng hỏi, “Thế Ma tộc không ăn thịt người thì sao? Em có ghét không?’

Du Lệ chớp mắt, “Không biết, dù gì em cũng không muốn giao thiệp với loại sinh vật hắc ám đó. Đợi quay xong bộ phim này, chúng mình về nước, rời xa những thứ này là được”

Đợi khi nào về nước, có mặt thiên sư phương Đông, tin chắc đám sinh vật hắc ám đó không dám làm càn.

Du Lệ nói một lúc rồi nhanh chóng ngủ mất.

Chử Hiệt nghiên người, thò tay qua, cẩn thận ôm cô vào lòng, nhìn chằm chằm gương mặt say ngủ của cô, dùng mặt mình cọ cọ mặt cô, da thịt non mềm như lụa khiến lòng anh xao lãng, một loại xúc động khó nén nổi xuất hiện, muốn gì đó mà lại không biết làm sao. Nhưng tuyệt đối không phải muốn ăn. Vậy là gì chứ?

***

Cảnh quay trong lâu đài gần như sắp xong, cuối cùng cũng tới quay ngoại cảnh.

Trợ lý Trịnh biết được Du Lệ sẽ có cảnh quay cưỡi ngựa tiếp theo ở trong rừng từ những người hầu lâu đài, cũng đã chuẩn bị xong từ sớm.

Vào ngày này, cả đoàn làm phim cùng đi vào cánh rừng sau lâu đài, theo sau còn có mấy thớt ngựa nữa.

Ngựa được chọn từ trại nuôi ngựa ở lâu đài, cơ thể tráng kiện, nhìn rất có sức sống.

Du Lệ đã hóa trang xong, mặc trang phục diễn vào, cẩn thận nâng vạt áo lên, đi cùng đoàn người vào trong cánh rừng, tới một chỗ khá rộng thì dừng lại nghe đạo diễn giảng.

Hôm nay trời đầy mây, mặt trời nấp sau đám mây rất dày, ánh sáng ít ỏi trong rừng khiến âm u.

Du Lệ nhìn sâu vào trong rừng cây, tâm tình khó nói, bất chợt nhớ tới ngày đầu tiên vừa đến lâu đài, phó đạo diễn Jim dẫn cả bọn tới làm quen cảnh trong núi, ai ngờ bị kéo vào trong màn sương đen, suýt xảy ra chuyện.

Cảnh quay hôm nay cần cưỡi ngựa có cả mấy diễn viên chính là Marisa, Luda, Alger và Shiya nữa.

Họ cũng hóa trang xong, mặc trang phục diễn vào, vừa nghe đạo diễn nói, vừa bảo nhân viên phục vụ giúp họ kiểm tra mọi trang bị. Tuy bên cạnh có người chăn ngựa nhưng cũng nên cẩn thận chút.

Núi rừng yên tĩnh do có họ mà tăng thêm hơi thở náo nhiệt, ở tận sâu trong rừng phảng phất như có thứ âm trầm khủng bố đang ẩn nấp trong đó vậy.

Mãi đến khi Robert nói gần xong, nhân viên công tác mới dẫn ngựa tới, giúp họ lên ngựa.

Đóng một Hoa Linh mỹ lệ nhẹ nhàng của phương Đông trong phim, yêu cầu tư thế lên ngựa của Du Lệ phải thật sự giống như trò chơi đặc biệt, phải nhẹ nhàng mà tuyệt đẹp, nhưng đây chỉ là tới cuối kỳ huấn luyện mới cần, hiện giờ trước mắt vẫn ngoan ngoãn có người đỡ lên ngựa.

“Mọi người nhớ kỹ lời tôi nói đó, đừng có lo, sẽ có nhân viên công tác đi theo bảo vệ, mọi người chỉ cần thể hiện phần tốt nhất của mình ra là được” Robert cổ vũ họ.

Những người khác thì không sao, chỉ có Marisa thì trông có vẻ cực sợ hãi, đành miễn cưỡng gắng gượng.

Trợ lý bên cạnh Marisa cùng nhân viên công tác hạ giọng trấn an cô ta, mới khiến cô ta dần bình tĩnh trở lại, mắt cứ nhìn chằm chằm phía trước, thân cứng ngắc không nhìn xuống con ngựa phía dưới.

Thấy cô ả như vậy, rất nhiều người lo lắng không rõ cảnh này có quay được xong không nữa.

Lúc bắt đầu quay, nhân viên công tác dắt ngựa, cẩn thận đi tới, mãi cho đến lúc tiến vào cảnh đẹp, mới thả tay ra, để diễn viên chính tự mình điều khiển đi trước, họ đi cạnh bảo vệ, máy quay phim cũng đi hai bên.

Mấy thớt ngựa chạy vào trogn rừng, đi theo con đường vạch sẵn.

Đột nhiên Marisa kêu lên một tiếng, ngựa cô nàng ngồi hí vang một trận, chân phi rất nhanh, kéo theo con ngựa Du Lệ cưỡi cũng không chịu khống chế, kéo tuột cô chạy theo sau.

Marisa bắt lấy dây cương, trong miệng càng thét chói tai, phá vỡ yên tĩnh trong rừng, âm thanh truyền đi rất xa.

Lúc đầu Du Lệ hơi ngơ ngác, rồi nhanh chóng có phản ứng, cố sức khống chế ngựa, Luda và Alger cưỡi ngựa sau họ cũng tiến lên, định giúp các cô khống chế ngựa.

Chỉ một sự cố này cũng gây hỏng cảnh quay, nhân viên phụ trách chạy nhanh đuổi theo.

Ngựa chạy nhanh xuyên qua rừng cây, không biết lúc nào hai con ngựa cùng tiến về một hướng.

Rừng cây rất rộng, chung quanh dày đặc che mặt trời, khiến ánh sáng trở nên tối hơn.

Marisa nằm trên lưng ngựa, hai tay ôm cổ nó, vừa kêu la khóc lóc.

Du Lệ nhân cơ hội nhìn, phát hiện ra hai con ngựa bị một dây thừng không rõ cuốn chặt lấy, không gỡ ra được, lại không nghĩ cách khiến ngựa dừng thì các cô sẽ bị hất bay.

“Marisa, đừng kêu nữa, nhanh làm ngựa dừng lại đi” Du Lệ kêu lớn.

Marisa vốn chẳng nghe thấy, mãi cho đến khi Du Lệ rống lên mấy câu, cô nàng mới khóc lóc kêu lên, “Tôi không biết khống chế thế nào mà!!!”

“Cô…”

Du Lệ chưa nói xong, hai mắt hoảng sợ trợn to, thấy màn sương đen xuất hiện đằng trước, cũng nhanh chóng bọc lại nuốt chửng cả hai người.

Màn sương đen nuốt chửng cả hai kích động lan tràn xung quanh, trong sương đen lấp loáng ánh sáng đỏ.

Luda, Alger và Shiya đuổi theo hai người đúng lúc thấy cảnh đó. Cả ba trợn tro mắt nhìn, chẳng chút nghĩ ngợi khống chế ngựa vọt thẳng vào màn sương đen dày đặc kia.

Trước/240Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Vạn Vực Thiên Tôn