Saved Font

Trước/240Sau

Mê Mẩn Vì Em

Chương 86

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Nếu công việc làm thêm ở nông trang đã xong, tiền cũng đã chuyển vào tài khoản, Du Lệ và Chử Hiệt cũng chuẩn bị về thành phố.

Mấy thiên sư Tỉnh Nguyên Khải lưu luyến mãi, nhưng vẫn dặn dò, “Nữ thần à, sau này chị gặp phải loại chuyện nguy hiểm thế này, chị cũng đừng tham gia nữa, cứ đóng phim cho tốt, chúng em đều rất thích những bộ phim chị đóng đó ạ”

“Đúng đó, tuy ở chỗ này có thể nhìn thấy Nữ thần thật thích, nhưng em lại càng nguyện ý nhìn thấy chị tỏa sáng trên phim ảnh hơn” Quý Linh ra dáng một fan cuồng vô cùng.

Du Lệ, “…. Cảm ơn, các em không quay về sao?”

Ai ngờ mấy thiên sư thở dài, mặt mũi đau khổ, “Không được ạ, chuyện lệ quỷ đó vẫn chưa giải quyết xong ạ”

Giám đốc nghe thấy nói thế, run lập cập, giọng đổi khác, “Vẫn chưa giải quyết xong ư?”

“Đừng có lo, nó không còn hại nông trang được nữa” Lâu Duyệt mỉm cười trấn an.

Giám đốc nghi ngờ nhìn họ, một khi đã vậy, vì sao lại bảo là vẫn chưa giải quyết xong chứ?

Du Lệ cũng thấy hơi lạ, Tỉnh Nguyên Khải lại nhiệt tình giải thích nghi ngờ cho họ, “Lệ quỷ đó đã đồng ý để chúng em siêu độ cho nó, nhưng trước khi siêu độ, nó cũng muốn tự tay báo thù, chỉ cần chúng em cung cấp chút phương tiện cho nó, không để nó làm bị thương những kẻ vô tội là được”

Lệ quỷ vốn tính toán trước khi thành hình Quỷ Vương thực sự, lại đi báo thù, làm thế không sợ tìm không thấy kẻ thù, sở dĩ cho tới tận giờ chưa báo thù là vì nó bị nhốt ở trong núi, không thể đi tìm kẻ thù được.

Ấn theo nguyên kế hoạch của nó, muốn thành hình Quỷ Vương thực sự, cần phải lấy được vạn mạng người, nhóm thiên sư sao chịu để cho nó làm thế chứ?

Cũng không rõ có phải tối qua bị câu nói “Tôi định bóp chết nó” kia của Chử Hiệt khiến nó kinh sợ không, mà nhóm thiên sư được cam đoan, cuối cùng lệ quỷ cũng không kiên trì thành Quỷ Vương mà đi báo thù nữa, rốt cuộc cũng thỏa hiệp.

Sau khi khuyên được lệ quỷ, họ đã thu lệ quỷ vào trong một hồn khí, tạm thời phong lệ quỷ ở bên trong.

Tiếp đó, họ tính toán giải quyết chuyện lệ quỷ trước, vì thế tạm thời chưa thể trở về thành phố nghỉ ngơi được.

Giám đốc nghe đến đó cuối cùng cũng thở phào, cảm thấy tặng bao lì xì cũng đáng.

“Vì sao nó lại cứ một lòng quyết báo thù thế nhỉ?” Du Lệ hỏi.

Giám đốc cũng vểnh tai lên nghe, muốn nghe lỏm chút chuyện kỳ lạ của Huyền Môn.

Nói đến đây, dù là thiên sư quen nhìn chuyện sống chết cũng không kìm được cau mày.

“Thật ra lệ quỷ này rất đáng thương”

Quý Linh nói, “Lúc cô ấy còn sống gặp phải người xấu, không những bị người ta hại chết, còn vứt xác cô ấy ở khe núi. Vốn bị oan mà chết, hơn nữa ở khe núi đó còn hình thành một huyệt âm sát tự nhiên, lại có một trận pháp tự nhiên, phong tỏa âm khí lại, khí cực oán và cực âm giao thoa, thiên thời địa lợi, đúng lúc để cô ấy ở đó hóa thành lệ quỷ”

Tối qua Vân Nhã Nhiên và Lâu Duyệt đi xuống khe núi tra xét tình hình, đồng thời cũng từ xác chết của lệ quỷ bị vứt ở khe núi phát hiện ra nguyên nhân nó chết, lúc này mới quyết định cho lệ quỷ một cơ hội.

Giết người phải đền mạng, là chuyện đương nhiên.

Có lúc luật pháp cũng không cách nào giải quyết được, nhóm thiên sư đành mắt nhắm mắt mở với sự trả thù của lệ quỷ, chỉ cần lệ quỷ không đả thương người vô tội là được.

Nghĩ đến gì đó, Quý Linh đột nhiên bảo, “Đúng rồi, Nữ Thần à, chị có đọc báo không? Nhà họ Khiếu đã tố cáo bảo mẫu hại chết Phương Phương và họ hàng bà ta ra tòa rồi đó”

Du Lệ sửng sốt chút nói, “Gần đây chị hơi bận chưa để ý lắm”

Nói đến chuyện này, mấy thiên sư trẻ Quý Linh than ngắn thở dài, “Không ngờ họ hàng nhà họ Khiếu đều là một đám lòng lang dạ thú độc ác, thấy vợ chồng Khiếu Bác Quang kiếm được tiền, lại chỉ sinh có một cô con gái, đã nổi lên dã tâm hại người. Cứ tưởng là chỉ cần vợ chồng Khiếu Bác Quang không còn con gái nữa, sẽ để cho con cái họ hàng thừa kế gia sản…”

“Cũng không rõ đám họ hàng nhà họ Khiếu kia sao cứ tưởng là vợ chồng Khiếu Bác Quang không còn con nữa, sẽ để cho con cái của họ hàng thừa kế chứ? Ý nghĩ này cũng lạ quá ha”

“Đúng thế, vợ chồng họ còn trẻ, lại không thể không sinh nổi”

“Nghe đâu đây là ý của lão thái thái, muốn tính toán tài sản nhà bên ngoại cho cháu trai của mình chứ”

“Hóa ra là thế, lão thái thái đó thật ghê tởm, tiếp tay hại chết chính cháu gái mình”

“Có lẽ Khiếu Bác Quang không phải con trai ruột của lão thái thái đó đâu. Nếu không sao lại dám gây ra chuyện ghê tởm đến thế chứ?”

….

Mấy thiên sư trẻ cứ nói liên thanh, càng nói càng thêm căm phẫn.

Tuy người chung quanh chẳng rõ nguyên do gì trong đó, nhưng tự dưng nghe vào, vẻ mặt không tả nổi.

Hiện giờ là xã hội hiện đại, sinh con trai hay con gái đều như nhau, dù là con gái, cũng có quyền thừa kế, ai bảo con gái không thể kế thừa tài sản chứ? Hai vợ chồng người ta thương con gái, muốn tặng tài sản cho con gái không được à?

Còn cái lão thái thái hại chết chính cháu gái mình kia thì quá biến thái, quả thật là mất hết tính người.

***

Trên đường về, Du Lệ lái xe, Chử Hiệt tự dưng bảo, “Để anh tập lái chút”

Du Lệ nhìn quanh, thấy đây là con đường phía trước không có thôn xóm, phía sau không có cửa hàng, hơn nữa tháng 7 đường bê tông nắng nóng rát, càng không thấy chiếc xe nào đi lại.

Vì thế Du Lệ thoải mái rời chỗ, để cho anh luyện tập.

Sau khi hai người đổi chỗ xong, Du Lệ ngồi ở ghế phụ, nhìn Chử Hiệt chăm chăm, nếu có gì không ổn, thì có thể ra tay kịp lúc. Nhưng mà nhìn một lát cô phát hiện ra Chử Hiệt lái cũng ra dáng phết, không giống như tay mới vào nghề.

“Lái cũng không tồi nha” Du Lệ khích lệ.

Trong lòng Chử tiên sinh cao hứng, trên mặt vẫn bình thản đáp, “Gần đây có từng luyện tập qua”

Nếu vậy Du Lệ yên tâm rồi, quyết định để đoạn này cho anh lái.

Tiếp đó, Du Lệ lấy di động ra, mở tin tức, nhanh chóng tìm thấy tin nhà họ Khiếu.

Tin tức con gái yêu của tổng tài tập đoàn Khiếu thị lần trước bị hại đang sôi trào, sau đó không tìm ra hung thủ cũng ngừng lại mãi cho đến gần đây, Khiếu Tổng không chút do dự tố cáo bảo mẫu và họ hàng trong nhà ra tòa, tin tức lần này lại được người ta bới ra lần nữa.

Du Lệ lia qua, nội dung tin trên mạng không khác nhóm Tỉnh Nguyên Khải nói là mấy, nhưng lại kỹ càng tỷ mỷ hơn.

Mưu hại tiểu Phương Phương tuy là do bảo mẫu với họ hàng nhà họ Khiếu ra tay, nhưng còn có kẻ đứng đằng sau chủ mưu giật dây, tức là lão thái lãi họ Khiếu.

Lúc nhìn thấy có người bới ra được lão thái thái không phải là mẹ ruột của Khiếu Bác Quang, mà là một người thứ ba lên thay thế, thì có thể hiểu rõ tất cả.

Chẳng trách mà lão thái thái cũng muốn đám con cháu nhà ngoại được kế thừa tài sản của Khiếu Bác Quang, không phải là cháu gái ruột của mình thì sao đáng yêu được chứ? Nếu không phải lão thái thái được gả cho cha ruột của Khiếu Bác Quang như ý nguyện, không được nuôi lần nào, thì e người lão thái thái muốn hại không phải là tiểu Phương Phương mà chính là Khiếu Bác Quang rồi.

Ân oán trong nhà giàu khiến đám quần chúng trên mạng bàn tán đầy thị phi rất nhiều, nhưng lại làm không biết mệt mà bới ra tiếp.

Du Lệ đau lòng thay cho tiểu Phương Phương, vì tâm tư của người lớn mà khiến còn nhỏ tuổi đã bị hại chết…

Đang chút thương cảm, đột nhiên thấy người lung lay, rồi thấy chiếc xe chạy như bay với một tốc độ đáng sợ, tầm nhìn vun vút, chiếc xe lao vút lên không trung, giống như một chiếc xe bay, lướt sát mặt đất, vọt ra ngoài lề đường, lệch hẳn quỹ đạo đi, sau đó đập mạnh lên mặt đất, tiếp tục lao về phía trước.

Du Lệ: A a a…!!!

Hắc cầu đang ngủ ở ghế sau đột nhiên bị ném bay lên đập vào mặt kính kêu gào, “meo meo meo meo!!!”

Chuyện xảy ra quá đột ngột, Du Lệ trợn tròn mắt, thét lên chói tai, trơ mắt nhìn chiếc xe của cô bay từ đường quốc lộ ra ven đường cỏ dại, bánh xe nghiến xuống mặt đất gập ghềnh, người trong xe xóc nảy như nắp nôn vậy. Mãi lâu sau xe mới dừng lại.

Du Lệ toát mồ hôi lạnh chảy ròng ròng ngồi yên tại chỗ, cả người mềm nhũn.

Chử Hiệt vội vã cởi dây an toàn ra, ôm lấy cô ngồi ở ghế phụ vào lòng, vừa vỗ vỗ lưng cô, vừa hôn lên môi và mặt lạnh băng của cô, dịu dàng bảo, “Tiểu Lệ Chi à, đừng sợ”

Tiểu Hắc Cầu từ trên mặt kính nhào lại đúng chỗ ngồi kêu một tiếng Mễ với Chử Hiệt, nó cũng bị chấn kinh đó.

Rõ ràng nó đang ngủ ngon giấc, đột nhiên bị ném mạnh, suýt nữa thì biến thành một quả cầu bẹp, tiểu Hắc Cầu cảm thấy uất ức ghê lắm.

Tiếc là đại ma đầu đằng trước chỉ một lòng lo loài người bị dọa thôi, đâu còn để ý tới nó nữa, thậm chí còn bởi sợ nó kêu mễ thấy phiền, còn lườm nó một cái, tiểu Hắc Cầu đành phải rúc đầu vào trong móng vậy.

Du Lệ được anh ôm một hồi lâu, trái tim đập bình bịch cũng dần bình tĩnh trở lại, hỏi yếu ớt, “Xảy ra chuyện gì thế?”

“Lỡ tay…”

Nghe thấy giọng do dự của anh, Du Lệ quay đầu nhìn anh, thì thấy người đàn ông cụp mắt xuống, tay vỗ vỗ lưng cô, khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra thần sắc mất tự nhiên.

Du Lệ, “…”

Cô còn biết nói gì nữa đây? Chỉ đành an ủi bảo, “Không sao đâu, anh mới học, là em hơi to gan quá” Nếu không phải do cô để anh luyện tập, cũng không xảy ra chuyện như thế, khiến chiếc xe cứ thế bay đi.

Chử Hiệt hôn lên mặt cô, lấy khăn giấy ra lau mồ hôi trên mặt cho cô, vươn người rút ra một chiếc lọ, vặn ra cho cô uống mấy hớp, thấy sắc mặt cô dần lại bình tĩnh, mới thở phào nhẹ nhõm.

Tuy anh cũng không cảm thấy tốc độ như vậy là xóc nẩy tới mức nào, nhưng với thân thể yếu ớt của con người mà nói thì đã coi như gặp tai nạn rồi.

Sau khi uống nước xong, rốt cuộc Du Lệ cũng hoàn toàn bình tĩnh trở lại, nói với anh, “Em không sao”

Chử Hiệt vẫn chưa yên tâm, “Thật sao”

Du Lệ ừm một câu, chủ động hôn nhẹ lên môi anh một cái, cười bảo, “Anh không sao chứ?”

Chử tiên sinh lắc đầu.

“Xe thế nào? Cũng không sao chứ?”

Chử tiên sinh…. Có vẻ không chắc cho lắm, “Để anh xuống nhìn xem”

Du Lệ nói theo, “Em và anh cùng xuống xem sao”

Hai người cùng xuống xe, thì thấy đầu xe thọc thẳng xuống một cái hố, cũng bởi cái hố đó nên xe cũng không trượt về trước nữa mà dừng lại.

Cái hố này cũng không sâu, nhưng khá rộng, đầu xe chúc vào đó có muốn kéo xe ra hơi phiền chút.

Du Lệ nhìn đi nhìn lại, thấy họ chệch khỏi đường quốc lộ chừng hơn hai trăm mét, chung quanh có cỏ dại và bụi gai cao ngang người, gần như là nơi chẳng có người.

Mà cả đoạn đường này trước không có thôn xóm, sau không có cửa hàng, cũng không biết gọi người tới kéo xe lên mất bao lâu nữa.

Cô lại nhìn mặt trời nóng rực trên đỉnh đầu, thời gian như thế cô đã bị chiếu nắng đến hơi choáng váng đầu óc, cả người toát mồ hôi. Nghĩ đến họ còn phải đợi ở đây để đám người kéo xe tải tới thì không biết bao lâu nữa, Du Lệ thấy trước mắt biến thành màu đen rồi.

“Bên ngoài nóng, em vào trong xe ngồi trước đi” Chử Hiệt nói với cô.

Du Lệ lau mồ hôi, bảo, “Em gọi điện thoại cho người lái xe tải tới cẩu lên”

Chử Hiệt trầm mặc lát nói, “Không cần, anh làm được”

Du Lệ đang định hỏi anh xem làm thế nào thì thấy anh đi sang một bên, xắn tay áo lên, lộ ra cánh tay rắn chắc xinh đẹp. Anh đặt hai tay lên xe, cánh tay hơi phồng lên, sau đó anh nâng cái đầu xe chọc vào trong hố ra.

Nhấc ra sao?

Du Lệ tròn mắt nhìn bạn trai nhà cô tự dưng biến thành thủy thủ mạnh mẽ, mãi cho đến khi anh nhấc xe đâm vào hố ra khỏi, cô vẫn còn hơi hốt hoảng.

Sau khi Chử Hiệt nhấc xe ra khỏi hố xong, nói với cô, “Tiểu Lệ Chi, lên xe đi”

Du Lệ a một câu, thấy anh ngồi vào ghế lái, còn cô vẫn bò lên ngồi ở vị trí ghế phụ.

Tiếp đó, Du Lệ lại lần nữa chứng kiến kỹ thuật lái xe mạnh mẽ của Chử tiên sinh, lái chiếc xe con tăng tốc lên, giống y cái máy ủi vậy, đâm ngang nhiên vào đám bụi gai ven đường, đi thẳng về đường quốc lộ.

Du Lệ, “….”

Du Lệ nhìn đám cỏ dại qua kính, bất giác chẳng biết nói gì.

Chắc là vừa rồi đã dọa cô, Chử tiên sinh kiểm tra qua xe thấy không sao, vẫn quyết định để cô lái xe.

Hai người lại xuống xe đổi chỗ lần nữa.

Lúc Du Lệ xuống xe, quan sát kỹ, phát hiện ra chiếc xe thoạt nhìn rất sang, giờ lại giống như hàng nát, khắp nơi trầy xước, còn có mấy chỗ bị vỡ, gồ ghề lồi lõm, nhìn thê thảm vô cùng. Du Lệ đành trầm mặc lần nữa.

Chử tiên sinh ngồi vào ghế phụ, nghiêm túc tìm địa điểm bảo dưỡng xe cộ trên điện thoại xem giá cả, thấy nếu muốn bảo dưỡng chiếc xe này trở lại nguyên trạng thì số tiền anh kiếm được cũng không dư nhiều.

Chử tiên sinh: …..Tiền loài người không đủ dùng rồi!

Khóe mắt Du Lệ lặng lẽ ngắm liếc anh một cái, tuy không nhìn ra cái gì từ gương mặt nghiêm túc kia của anh, nhưng trực giác hiện giờ anh đang uể oải, bất giác an ủi, “Không sao đâu, anh mới học lái, sau này sẽ lái tốt hơn. Em còn mấy chiếc xe nữa, thiếu một chiếc cũng không sao, đừng để ý”

Chử Hiệt đáp nghiêm túc, “Không được, không thể để Tiểu Lệ Chi tiêu, anh sẽ cho người sửa nó tốt thôi”

“Không cần mà…”

“Không sao, anh lại đi làm thêm nữa” Nghĩ đến bao lì xì hôm nay giám đốc nông trang tặng, anh quyết định sẽ tiếp nhận một số đơn hàng của nhà giàu.

Du Lệ cuối cùng cũng không muốn đả kích tính tích cực của bạn trai, cười với anh.

Lúc chạng vạng, chiếc xe trải qua một trận tàn phá cũng khực khực đến một ga ra ô tô nhỏ.

Dọc đường đi bị nhiều người nhìn, có một số ít người lái xe thấy cái xe thảm vậy, đều đồng tình với chủ, con xe này rất quý, có bảo dưỡng sửa chữa cũng không tốn lắm.

May Du Lệ ngụy trang, không ai biết đây là xe của cô, nếu không bị những phóng viên lá cải chụp được thì e là chuyện cô bị tai nạn xe đoán thành sắp chết chắc sẽ truyền khắp trang mạng, mọi máy chủ đều tê liệt.

Đợi trợ lý Trịnh mang bữa tối tới cho họ vừa nhìn thấy trợn tròn mắt.

“Hai người bị tai nạn xe à? Có bị thương không?”

Trợ lý Trịnh sợ tới mức đánh giá cả hai người, suýt nữa còn định nhào tới lột quần áo nghệ sỹ nhà mình ra để xem, đến sợi tóc cũng đáng tiền nha, không thể để bị thương được.

“Chúng tôi không bị thương, yên tâm đi”

Thấy không bị thương, trợ lý trịnh thở phào, tiếp đó hỏi dò nguyên nhân.

Du Lệ nói đúng tình hình xảy ra, tiện để trợ lý Trịnh rảnh thì giúp mang xe cô đi sửa.

Trợ lý Trịnh ngây ra nhìn Chử Tiên sinh, hỏi sắc bén, “Chẳng phải vệ sỹ biết lái xe đó sao?” Chẳng lẽ thân phận vệ sỹ của Chử tiên sinh này có vấn đề?

Chử tiên sinh đáp hợp lý hợp tình, “Tôi đang học”

Trợ lý Trịnh, “….” Hài, anh lại học không giỏi cho lắm đúng không?

Du Lệ dĩ nhiên biết tại sao, Chử Hiệt cũng không phải giống vệ sỹ, không biết lái xe cũng không sao mà. Cuối cùng thấy bạn trai mình quá thiệt phụ họa theo, “Chử Hiệt lái khá tốt, chỉ lỡ tay một lần thôi”

Chử Hiệt nghe thấy cô bảo thế, kéo tay cô, vui vẻ bảo, “Anh sẽ cố gắng học”

Trợ lý Trịnh nhìn đôi nam nữ chân chó này, thấy mà nghẹn chẳng muốn để ý tới họ nữa.

Trước/240Sau

Theo Dõi Bình Luận