Saved Font

Trước/1844Sau

Mê Vợ Không Lối Về

Chương 183

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Chương 183:

Hà Thuỵ Lâm nghe thấy tiếng chửi mắng của Hà Văn Hoài trong nhà, cô ta nhếch miệng lên.

Tuy cô ta sớm đã thất vọng với bọn họ, nghe những lời này trong lòng cô ta cũng thấy hơi khó chịu.

Quả nhiên, những người giàu có đều đặt chữ lợi lên đầu.

Cái gì mà tình thân máu mủ, nó đều là những lời nói vô nghĩa thôi!

Màn đêm đen đặc.

Hà Thuỵ Lâm đi đến cổng thì nhìn thấy ngoài đó có hai người, tuy bị ngược sáng nhưng Hà Thuỵ Lâm vẫn nhận ra người đứng trong bóng tối ấy chính là Tông Triển Bạch.

Cô ta không nhìn rõ biểu cảm của anh, chỉ nhìn thấy đường nét mơ hồ.

Chắc là phát hiện Lâm Tử Lạp mất tích rồi nên không cần hình tượng nữa, không màng đêm tối cũng đến chất vấn cô ta à?

Quả thật, anh thích cô ấy đến thế ư?

Hà Thuỵ Lâm đột nhiên cười lớn.

Thẩm Bồi Xuyên cau mày: “Cô cười cái gì?”

Hà Thuỵ Lâm cũng biết bọn họ tới để làm gì, cô ta biết ngày này sớm muộn cũng sẽ đến chỉ là cô không biết nó lại đến sớm như vậy.

“Anh còn không cho tôi cười à?” Cô ta ngừng tiếng cười lại.

Đột nhiên Thẩm Bồi Xuyên cảm thấy người phụ nữ này điên rồi.

“Lâm Tử Lạp đang ở đâu?” Giọng nói trầm đục phát ra từ màn đêm.

“Sao em biết cô ta ở đâu được?” Hà Thuỵ lâm nhếch miệng cười: “Anh không tìm thấy cô ta rồi à? Hay cô ta lại trốn đi với một người đàn ông nào đó rồi…”

Cô ta còn chưa kịp nói xong thì cảm thấy một trận gió lạnh tạt qua, bàn tay cứng như gang thép bóp chặt cổ của cô ta, những lời đang định nói đều bị nghẹn ở cổ.

Cô ta dường như không thở được, mặt cô ta đỏ lựng lên.

“Nói, người đang ở đâu?” Ánh mắt anh đỏ cạnh, từ khi Lâm Tử Lạp mất tích, anh không cảm nhận được sự đau đớn nữa.

Nhìn thấy dáng vẻ vì Lâm Tử Lạp mà tức giận của anh, Hà Thuỵ Lâm muốn bật cười.

Nhưng tiếng cười phát ra từ cổ họng lại nghẹn lại, nghe như tiếng sáo vỡ đâm thẳng vào tai, khục khục.

Tông Triển Bạch dừng lực mạnh hơn, dường như chặn đường lấy không khí của cô ta, đủ để không cho cô ta tiếp tục nói chuyện nhưng gần như đang bóp chết cô ta!

Thẩm Bồi Xuyên thấy tình hình không hay, như vậy thì đúng là có thể bóp chết người ta được đó.

Anh ấy nhanh chóng khuyên: “Bây giờ tìm người quan trọng hơn, cô ta là người mấu chốt, chết rồi chúng ta đi đâu tìm người?”

“Chết rồi chúng ta thật sự không thể tìm người được đâu!” Không thấy anh buông lỏng tay, Thẩm Bồi Xuyên tiếp tục khuyên.

Tông Triển Bạch mất đi lý trí, lúc này mới nghe lọt tai vài lời của Thẩm Bồi Xuyên, bây giờ đi tìm Lâm Tử Lạp mới là việc quan trọng.

Anh hất tay thật mạnh, thân thể của Hà Thuỵ Lâm như như đường cong parabol ngã xuống bậc thềm, trán cô ta đập vào hàng rào, một cơn đau ập đến, cô ta cảm thấy hơi ấm từ trên đầu chảy xuống.

Dưỡng khí lại được nạp vào, cô ta mở miệng hít thật sâu.

Thẩm Bồi Xuyên không cho cô ta thời gian để làm dịu cơn đau vừa rồi, anh kéo cô ta lên sau đó lôi vào trong xe: “Để tôi xem miệng của cô hay thủ đoạn của tôi, cái nào cứng hơn.”

Dạng tội phạm gì Thẩm Bồi Xuyên cũng từng thẩm vấn qua, anh ấy không tin anh không cậy nổi miệng của một người phụ nữ.

Lần này Thẩm Bồi Xuyên lên xe rất nhanh: “Tôi lái xe.”

Anh ấy không dám để Tông Triển Bạch lái xe nữa rồi, đúng là doạ người.

Sắc mặt Tông Triển Bạch trầm xuống, anh không nói gì cả, hiện giờ anh chỉ muốn nhanh chóng tìm ra Lâm Tử Lạp.

“Đội trưởng Thẩm.” Ngay lúc Thẩm Bồi Xuyên định mang người đi, Hà Văn Hoài từ trong nhà đi ra: “Anh mang người nhà họ Hà đi như thế này hình như không được hợp lý lắm nhỉ? Nó phạm tội gì, anh có thể mang bằng chứng ra cho tôi xem.”

Tuy ông ta tức giận vì Hà Thuỵ Lâm chỉ toàn gây chuyện, nhưng cứ chống mắt lên nhìn cô ta bị đưa đi như vậy, thế khác nào để người khác tát một bạt vào mặt của nhà họ Hà chứ.

Ông ta đi ra không phải vì an nguy của Hà Thuỵ Lâm, mà bởi vì thể diện của nhà họ Hà.

“Chủ tịch Hà yên tâm, tôi không bắt sai người tốt, đương nhiên cũng sẽ không bỏ qua cho người xấu. Nếu tôi bắt sai người, sau này tôi sẽ đến tận cửa nhà ông để xin lỗi.”

Nói xong Thẩm Bồi Xuyên đạp chân ga, chiếc xe lao như bay lướt qua mặt ông ta, nhanh chóng biến mất ở cuối con đường.

Hà Thuỵ Hành đứng ở bên cạnh Hà Văn Hoài: “Lần này sẽ không có chuyện gì chứ?”

Anh ta không nắm chắc.

Trước/1844Sau

Theo Dõi Bình Luận