Saved Font

Trước/63Sau

Mĩ Nhân Mềm Mại

Chương 17: Chuông

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Edit: Trà Sữa Thêm Cheese.

Sau khi tan rã không vui với Tần Kiêu, Tô Lăng quay về rồi mơ thấy ác mộng.

Đó là ngày thứ hai Tô Lăng ngã gãy chân vào tháng 8.

Lần đầu tiên cô thấy mẹ của Tần Kiêu, bà Văn Nhàn.

Cô ngủ trưa ở biệt thự, hắn đang nói chuyện với Văn Nhàn.

Bà Văn Nhàn nói: "Con còn nuôi người phụ nữ kia sao? Người lần này quá lâu, nghe nói là gãy chân rồi, chẳng lẽ con thật sự thích cô ta?"

Tần Kiêu cười khẽ: "Cô ấy còn trẻ, mới 22, mẹ thấy người nào đẹp hơn cô ấy à? Có thì đưa tới cho tôi đi, tôi lập tức đổi người với mẹ."

"Càn quấy!"

Tần Kiêu không để ý chút nào, hắn bắt chéo hai chân ngồi trên salon, một bộ dạng không thèm quan tâm.

Bà Văn nói: "Con làm vậy thì sau này tiểu Nhã sẽ nghĩ thế nào?"

Tần Kiêu nhướn mày: "Có thể nghĩ thế nào được? Cô ta là bà Tần, tôi nuôi tình nhân thì sao, cô ta không muốn thì tôi cũng nuôi."

Bà Văn giận tới mức ngực phát đau, cuối cùng sập cửa rời đi.

Tô Lăng đứng ở trong góc lầu hai, lặng lẽ nhìn xuống.

Tần Kiêu ngẩng đầu, vừa khéo thấy vạt áo trắng của cô. Sắc mặt hắn nhanh chóng thay đổi, lao nhanh lên lầu, trông vẻ còn rất hoảng sợ: "Lăng Lăng, em nghe được gì rồi?"

Ánh mặt trời đổ xuống, bộ dạng vừa tỉnh ngủ của cô vừa bình yên vừa lười nhác.

Cô đi chân trần, không mang giày, trên mắt cá chân là một chuỗi ngọc màu tím. Cái chân đó là cái chân bị tàn tật của cô, chỉ có thể đi bộ nhưng không cách nào đi nhanh được, lúc trời mưa thì thỉnh thoảng sẽ đau.

Cô cười với hắn: "Sao vậy? Tôi mới dậy."

Tần Kiêu thở phào nhẹ nhõm, áp đầu cô vào ngực hắn, cô nghe tim hắn đập rất nhanh, xem ra thật sự vô cùng căng thẳng.

Vẻ mặt cô bình tĩnh.

Không có đau lòng hay không đau lòng, chẳng qua lần đầu tiên cô hận tuổi của mình quá nhỏ, mới 22.

Nhưng không sao, tuổi tác phụ nữ không dài, chờ mấy năm nữa cô sẽ không còn đẹp.

Đây cũng là lần đầu tiên Tô Lăng biết mình có thể diễn trò, Tần Kiêu lại bị cô qua mặt như vậy.

Đáng tiếc, cuối cùng cô vẫn không chờ đến ngày đó được.

Lúc cô chết, cô còn đang suy nghĩ, dù là hắn thật tình hay giả ý, cái nào thật, cái nào giả, cuộc sống như vậy cô cũng chịu đủ rồi, nếu sống lại, cô sẽ không dẫm vào vết xe đổ nữa.

Không bao giờ.

Tô Lăng không muốn bị gãy chân, không muốn mất đi người bạn thân duy nhất là Vân Bố, cũng không muốn đi trên đường bị người chỉ chỉ trỏ trỏ, lại không muốn bản thân một mình chết đi ở trong đêm tối.

Ngày thứ hai Tô Lăng đến đoàn làm phim thì tinh thần không tốt lắm, song cô biết đây là lần đầu diễn xuất, hơn nữa cô chưa từng tiếp xúc với nhân vật Tiểu Cửu Lý này, ngày hôm nay vô cùng quan trọng.

Cô xốc lại tinh thần, gặp ai trong đoàn làm phim cũng lễ phép chào hỏi.

Mọi người đều rất thân thiện khi thấy cô.

Tối hôm qua lúc dùng cơm, một người phụ nữ ngồi bên cạnh do dự kéo cô: "Tô Lăng."

"Tiền bối Lưu."

"Kêu chị là chị Lưu được rồi."

"Vâng, chị Lưu."

Chị Lưu ở trong phim đóng vai sư phụ của tất cả mọi người, cô ta nói bên tai Tô Lăng: "Hôm nay em diễn với Nhậm Băng Tuyết thì cẩn thận một chút, đừng chọc ả."

Nhậm Băng Tuyết là người diễn Nguyễn Đại.

Tô Lăng lập tức gật đầu: "Em biết rồi, chị ấy là tiền bối, em sẽ cố gắng học tập chị ấy thật tốt."

"Haizz, không phải vậy, em cái con bé này."

Gia đình chị Lưu cũng có một đứa con gái lớn cỡ vầy, sợ tí nữa Tô Lăng sẽ ăn thiệt, vì vậy nhỏ giọng thủ thỉ nói: "Nhậm Băng Tuyết có chỗ dựa, Tần thiếu của Thanh Ngu, em biết không?"

Tô Lăng mở to hai mắt.

Chị Lưu tưởng cô bị dọa sợ, tinh thần bà tám trỗi dậy: "Nghe nói Tần thiếu đặc biệt tới đoàn làm phim thăm cô ta, sáng sớm Nhậm Băng Tuyết không gặp ai, mọi người đều nói cô ta đi ăn với Tần thiếu rồi. Nhưng cũng không ai dám mở miệng trách móc hết." Chị Lưu khịt mũi: "Mấy người trẻ tuổi này, nếu không đi đúng đường thì khó mà tiến xa được."

Tô Lăng nhìn xung quanh một lượt, đúng là không ít người đang xì xào bàn tán, quá nửa là nói về Nhậm Băng Tuyết ôm được cái đùi siêu to khổng lồ.

Cô có chút không nói nên lời, đây là xem như cô với Nhậm Băng Tuyết đổi chỗ cho nhau sao? Đời trước e rằng cô chính là trung tâm dư luận. Cô cảm ơn chị Lưu, trong lòng ghi nhớ.

Quả nhiên buổi chiều Nhậm Băng Tuyết mới đến, lúc tới còn có người che dù cho ả, trợ lý xách túi, một diễn viên tuyến ba chớp mắt trở thành bộ dáng diễn viên tuyến một.

Tuyến: những diễn viên tuyến 1 thường là những người có năng lực diễn xuất tốt nhất và có địa vị cao nhất, theo sau là tuyến 2, tuyến 3...

Vạn Bạch Bạch cong môi cười lạnh. Ngược lại lúc này có mầy phần cảm giác của người đẹp lạnh lùng.

Tô Lăng ở dưới mái hiên tập thoại, Vạn Bạch Bạch đi tới hỏi cô: "Hôm nay em có cảnh diễn với con nhỏ đó à?"

Cô ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, nhìn thấy Vạn Bạch Bạch thì lộ ra nụ cười: "Dạ."

Vạn Bạch Bạch đọc sơ sơ kịch bản, nhíu mày: "Cảnh này là Tiểu Cửu Lý dạy dỗ Nguyễn Đại?" Mới đầu nữ chính vẫn chưa sống lại, kiếp trước nữ chính còn là một thứ nữ, nữ chính chết, "Nguyễn Đại" cũng có phần.

Vì vậy tiểu sư muội của nữ chính là Tiểu Cửu Lý trực tiếp bắt cô ta lại, muốn báo thù cho nữ chính.

Thế nên cảnh này, "Nguyễn Đại" không tránh khỏi phải chịu khổ. Hôm nay đã như vây, giá trị con người của Nhậm Băng Tuyết khó mà lường nổi, một khi kiêu ngạo, nếu diễn với ả thì "Tiểu Cửu Lý" cũng sẽ đắc tội ả.

Vạn Bạch Bạch nói: "Lúc em quay tá vị* thì cẩn thận xíu, đừng đụng tới ả."

*Dạng như mượn góc quay, sờ nhẹ hoặc không đụng tới nhưng vào màn hình sẽ là một cú đánh bay màu.

"Cảm ơn ảnh hậu Vạn, em sẽ cẩn thận."

Vạn Bạch Bạch trách mắng: "Ảnh hậu cái gì hả, kêu Bạch Bạch. Cũng đừng gọi chị Vạn, già thấy mịa."

Tô Lăng cười nhẹ, trong lòng cảm thấy ấm áp: "Bạch Bạch."

"Ôi chao~ Chị đây bảo kê em."

Tô Lăng đi thay quần áo, trang phục của Tiểu Cửu Lý là một bộ lụa mỏng màu trắng, ngay cả giầy cũng trắng như tuyết, trên mắt cá nhân là cái chuông màu đỏ, kiểu ăn mặc này thật sự tràn trề sinh động.

Việc duy nhất khiến Tô Lăng cảm thấy không thoải mái là không có vớ.

Tiểu Cửu Lý lớn lên ở trên núi với sư phụ, không biết phép tắc của thế tục, từ nhỏ đã chân trần chạy khắp núi.

Tô Lăng thở dài, dù sao vẫn có giày, đây cũng không phải chuyện lớn gì.

Cô tập thoại tới trưa, ghi nhớ kĩ càng lời thoại của Tiểu Cửu Lý. Cô khá mong đợi với vai diễn này, đáng yêu vui vẻ, giá trị sức mạnh bùng nổ đối lập với tính cách ngây thơ, nếu có thể diễn tốt, cô lập tức có thể trả nợ và chăm sóc bà ngoại rồi.

Sau khi đèn và đạo cụ vào vị trí, đạo diễn Văn ra dấu tay: "Action!"

...

Tiểu Cửu Lý xách kiếm, âm thầm lẻn vào phủ Thừa tướng, nàng chui qua lỗ chó, Nguyễn Đại đọc thư ở khuê phòng, trên mặt mang ý cười giễu cợt: "Chết rồi à."

Tiểu Cửu Lý ẩn nấp ở mái nhà, vẻ mặt tức giận, nàng nghiến răng nhìn Nguyễn Đại: "Quả nhiên là đồ khốn, được, ta sẽ lấy ngươi khai đao." Nàng nhẹ nhàng từ trên nóc nhảy xuống, đập bàn tay sau ót nàng ta.

Nguyễn Đại lập tức ngất xỉu, Tiểu Cửu Lý bắt người tới khe núi.

Bên cạnh khe núi có một thác nước nhỏ, Tiểu Cửu Lý ngồi trên cây, chờ Nguyễn Đại tỉnh dậy rồi chất vấn về chuyện sư tỷ bị hãm hại.

Dù sao nàng cũng mới 15 tuổi, vẻ mặt giận dữ, trong tay cầm trái cây mà gặm, đôi chân không ngừng lắc lư.

Nguyễn Đại mở mắt ra, sau đó mắt cô ta quét đến nơi nào đó, ngây người.

Đạo diễn Văn vội vàng hô: "Cut!"

Nhậm Băng Tuyết nhanh chóng nói "Xin lỗi, vừa nãy trạng thái của tôi không tốt."

Đạo diễn Văn không biết tin đồn buổi sáng là thật hay giả, vì vậy bây giờ cũng chẳng dễ dàng khiển trách Nhậm Băng Tuyết, chỉ có thể phất tay: "Làm lại đi, có vấn đề gì không?"

Tô Lăng ngồi trên cây gật đầu, Nhậm Băng Tuyết cũng gật đầu, ánh mắt ả lay động, cuối cùng rơi vào người đàn ông đang ngồi nghênh ngang bên cạnh đoàn làm phim.

Sao Tần thiếu lại đến đây!

Ánh mắt hắn lãnh đạm, nhìn về hướng bọn họ.

Mà Tô Lăng đưa lưng về phía hắn, không nhìn thấy được.

Nhậm Băng Tuyết rất kích động, ả thầm nghĩ nhất định phải diễn thật tốt! Tần thiếu đang xem ả đấy!

Tần Kiêu ngồi gần, may là hắn không thích học nên thị lực xịn khỏi bàn. Ánh mắt hắn vượt qua Nguyễn Đại đang nằm chật vật trên đất, thẳng tới cô gái ngồi trên cây gặm hoa quả.

Sắp tháng 7, mây mù bao quanh khe núi, thác nước róc rách.

Áo lụa của cô rũ xuống, lộ ra mắt cá chân nhỏ nhắn tinh xảo, bên trên cột hai cái chuông.

Gió thổi, tiếng chuông leng keng vang lên.

...

Nhắc lại cho bạn nào không nhớ mấy vai diễn trong 12 Năm.

Diệp Thanh Lan (Nữ chính): Vạn Bạch Bạch.

Nguyễn Đại (Nữ số 2, vợ chưa cưới nam chính): Nhậm Băng Tuyết.

Tiểu Cửu Lý (Nữ số 3, sư muội nữ chính): Tô Lăng.

Trước/63Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Kinh Thế Y Phi, Phúc Hắc Cửu Hoàng Thúc