Saved Font

Trước/190Sau

Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi

Chương 158:

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Cốc Hưng Úc tới đây gọi người là thật, nhưng chủ yếu vẫn là đến để xác định Hoắc trầm Vân đã chết chưa.

Kết quả làm hắn thất vọng!

Trừ trên mặt Hoắc trầm Vân có mấy vết xước thì nhìn cũng không có gì nghiêm trọng, hoàn toàn không ảnh hưởng tới việc hắn tiếp tục hoạt động trong ngành giải trí.

Lần này trở về Hoắc gia, tất cả tài nguyên trước kia từng là của hắn đều thể biến thành của Hoắc trầm Vân, hắn tự nhiên không thể nào chấp nhận được.

Vì một lần vất vả suốt đời nhàn nhã của hắn thì biện pháp tốt nhất chính là làm cho Hoắc trầm Vân vĩnh viễn biến mất.

Cốc Hưng Úc ngăn lửa giận đang bùng lên ở dưới đáy lòng, cười cười đối với Hoắc tư Tước.

"Tư tước nói chuyện, càng ngày càng thô lỗ."

Hoắc tư Tước miễn cưỡng nhìn về phía hắn: "Vậy cũng còn tùy người, đúng không chú út?"

Cốc Hưng Úc vô thức lắc đầu, sau đó nghe được Hoắc trầm Vân trả lời.

Cốc Hưng Úc: "......"

Ông nội Hoắc cùng bà nội Hoắc đều trở về phòng, Hoắc trầm Vân sống hay chết đã có đáp án, tiếp tục ở lại đây chính là không sáng suốt, Cốc Hưng Úc đứng dậy chào ra về.

Hoắc trầm Vân cảnh cáo hắn: "Không được động vào Đổng gia, nếu không tôi sẽ làm cho cậu hối hận không kịp!"

Hoắc tư Cẩn lại nhàn nhạt lên tiếng: "Chú út, hắn không dám động tới Đổng gia đâu, Đổng gia bây giờ có Hoắc gia bảo vệ, trừ khi hắn quá nhàn rỗi!"

Cốc Hưng Úc: "......"

Rất tốt!

Thằng nhóc Hoắc gia chi thứ hai, bao gồm cả Hoắc Trầm Lệnh chưa từng lên tiếng, thậm chí không thèm quay ra nhìn hắn, từng người một đều làm cho hắn muốn giết chết!

Hắn sẽ ghi ở trong lòng!

Cốc Hưng Úc tức giận như lửa đốt hừng hực ở trong lòng, trên mặt sắp giữ không được nụ cười rời đi.

Ra khỏi cửa chính của nhà cũ Hoắc gia, hắn đi thẳng đến chỗ bệnh viện mà Hải đạo trưởng đang điều trị.

Hải đại sư bị thương không nhẹ, nhưng cũng không nặng, chân bị đau khi ngã xuống hố, sau đó lại bị bánh bao sữa ném đá tảng, hắn nhảy trái nhảy phải tránh né làm cho xương bắp chân bị gãy.

Còn có không ít vết trầy xước trên da.

Sau đó cảnh sát tới, hắn nói rõ thân phận thì vừa vặn có người quen biết, lúc ấy hắn quá đau nên không nhìn kỹ, cho nên hắn không phát hiện bánh bao sữa chính là minh Tể Tể mà hắn muốn tìm, trực tiếp đi bệnh viện kiểm tra điều trị.

Nhìn thấy Cốc Hưng Úc tới, Hải đại sư nhíu nhíu mày.

"Cậu không chết?"

Cốc Hưng Úc nghẹn ở cổ.

"Tôi cũng không phải Hoắc trầm Vân, làm sao lại chết?"

Lúc hắn rời đi vào đêm qua, hắn cảm nhận được toàn bộ cao ốc đã bị âm khí bao phủ xung quanh, hắn suy đoán tám chín phần mười là Cốc Hưng Úc không nghe lời hắn ra khỏi phòng, chọc giận con ma kia.

"Ngươi không ra khỏi phòng?"

Cốc Hưng Úc xấu hổ: "Có ra, nhưng mà tôi chạy nhanh, con ma kia không đuổi kịp!"

Hải đại sư: "......"

Ma quỷ đuổi theo không kịp người?

Coi hắn là đồ ngốc sao?

Nhưng Cốc Hưng Úc trốn thoát như thế nào thì hắn không quan tâm, còn sống là được, dù sao Cốc gia đối với hắn luôn luôn hào phóng.

"Vậy Hoắc trầm Vân có chết không?"

Cốc Hưng Úc lập tức đứng dậy: "Không có, cho nên tôi muốn hỏi Hải đại sư là đã có chuyện gì xảy ra? Có phải là trận pháp có vấn đề, thứ quỷ kia xông vào truy sát tôi, thả Hoắc trầm Vân?"

Hải đạo trưởng: "......"

Hắn cũng không thể nói cho Cốc Hưng Úc biết hắn là đại sư có nhiều thuật pháp nhưng mà bị hai cha con nhà khác lừa?

Vì tiền của nhà họ Cốc, Hải đại sư không trở mặt cùng với Cốc Hưng Úc vì đã không nghe lời.

"Đêm qua xảy ra chút mà ngoài ý muốn, chờ tôi chữa khỏi vết thương lại tiếp tục."

Nói đến đây, hắn bỗng nhiên nhìn về phía Cốc Hưng Úc.

"Trên tay cậu đã từng giết người rồi, trong khoảng thời gian tôi dưỡng thương này, cậu mang cho tôi thêm mấy hồn mới tới, tôi cần dùng!"

Người bình thường nghe thấy như thế chắc chắn mặt mũi sẽ trắng bệch đi.

Nhưng Cốc Hưng Úc từng hại không chỉ một mạng, lại có Hải đạo trưởng hậu thuẫn, hắn căn bản không kính sợ quỷ thần.

"Không có vấn đề! Chỉ cần có thể lập tức giết chết Hoắc trầm Vân, ông muốn bao nhiêu tôi cũng đưa tới được!"

Đáy mắt Hải đại sư hiện lên sự lạnh lẽo, bọn họ làm nghề này cuối cùng cũng sợ nghiệt nợ quấn thân, bị tống vào Địa Ngục chịu tội trả nợ đời.

Cho nên chuyện hại người, hắn bình thường sẽ không tự mình làm.

"Không muốn bị cảnh sát phát hiện, tốt nhất là giống như lần trước xử lý cô bé kia, theo kiểu tử vong tự nhiên, phù chú tôi cho cậu còn đúng không, nhớ kỹ, lúc chưa tắt thở dán phù lên người, sau đó dẫn người đi tới chỗ cũ!"

Cốc Hưng Úc đáp ứng rất nhanh: "Không vấn đề gì!"

Hai người trò chuyện xong thì cửa phòng bệnh bị người đẩy ra, con trưởng bụng phệ nhà họ Cốc, Cốc Hưng Bác mang theo không ít thuốc bổ đi đến.

"Làm Hải đại sư bị liên lụy rồi."

Hải đại sư cười cười: "Không hẳn, chỉ là không thành công, để cậu hai thất vọng rồi!"

Lúc Cốc Hưng Bác nhìn về phía Cốc Hưng Úc, thần sắc rất bất mãn.

"Hưng úc, có phải không nghe lời Hải đại sư không?"

Cốc Hưng Úc hơi sợ người anh cả này, kể từ khi biết anh cả trở về từ Địa Phủ sống lại, hắn vừa là hâm mộ vừa sợ hãi.

Cũng may những năm gần đây không thường xuyên gặp mặt, cho nên vẫn luôn không có xích mích gì xảy ra.

Hiện tại không giống như trước, hắn bị ép trở về Cốc gia, phụ mẫu uỷ quyền hết cho anh cả, tất cả chuyện trong nhà đều là anh cả làm chủ hết, nên hắn có thể trốn tránh thì đều trốn tránh.

Hải đạo trưởng nhìn thấy vẻ mặt của Cốc Hưng Úc cười hoà giải.

"Cốc tổng không cần tức giận, một lần thất bại mà thôi, Hoắc gia đến nay chắc hẳn còn chưa biết Hoắc trầm Vân bị đoạt đi khí vận, chỉ cần Hoắc gia không biết điểm ấy, chỉ cần thân thể cậu hai khỏe mạnh, Hoắc gia sớm muộn cũng là của anh!"

Cốc Hưng Bác cười cười: "Đến lúc đó nhất định sẽ làm cho Hải đại sư một bộ đạo bào bằng vàng!"

Trong phòng bệnh bầu không khí nhanh chóng trở nên hòa hợp và vui vẻ.

Mà ở trung tâm cao ốc bên kia, một người cũng gọi là Hải đại sư từ Vận thành vội vàng chạy đến, đang vây quanh trung tâm cao ốc di chuyển một vòng tròn, vừa đi vừa bấm ngón tay tính toán cái gì đó.

Trận pháp mặc dù đã tiêu tán, nhưng thủ đoạn âm độc này hắn quá quen thuộc.

"Đây là … dùng loại phương pháp này giết người!"

Hải đại sư vẻ mặt nghiêm túc, thừa dịp bốn phía không có người, dùng thuật ẩn thân nhanh chóng tiến vào trung tâm cao ốc.

Trong tòa nhà rất sạch sẽ, một chút âm khí đều không có.

Gần đây cửa Địa Phủ luôn đóng cửa, hồn mới ở nhân gian có vô số, đoạn đường hắn đi tới đây gặp được không ít ma mới trôi lơ lửng, mà xung quanh tòa cao ốc này lại sạch sẽ lạ thường.

Thần sắc Hải đại sư rất nghiêm trọng, thừa dịp trời còn chưa sáng, vội vã rời khỏi tòa nhà, đi thẳng đến chùa Minh Giác ở ngoại thành.

Trụ trì chùa Minh giác, đại sư Minh Thành Phương nhìn thấy hắn đến, giống như thấy được cứu tinh.

"Hải minh, cậu tới rồi, nhanh hỗ trợ tôi đem hậu viện của tôi giam giữ những con ma mà tôi thi pháp ngăn ở trong đó lại! Những con ma này đều là hồn mới vừa mới chết, bình thường sau ba ngày sẽ không còn nhớ tới chuyện khi còn sống. Về sau sinh ra linh trí bắt đầu thôn phệ cắn nuốt lẫn nhau, không có cách nào ngăn bọn chúng, nếu có con ma nào mạnh lên, thì nhân gian loạn mất!"

Hải minh nhíu mày: "Sao không siêu độ đưa đi Địa Phủ?"

Nói đến đây, Minh Thành Phương sầu muốn khóc.

Hắn gãi gãi cái trán trụi lủi, tức giận phàn nàn.

"Tôi thật ra cũng muốn siêu độ, nhưng tôi ngày ngày không ăn không uống niệm phật siêu độ cho bọn chúng thì cửa Địa Phủ cũng phải mở rộng ra chứ! Cửa Địa Phủ hiện tại đóng chặt rồi! Liên hệ xuống dưới đều không liên lạc được, tôi lo lắng đến mọc đầy tóc rồi!"

Lông mày Hải minh nhăn chặt lại: "Mang tôi đi xem thử."

Hai người đi đến sân đằng sau, nhìn thấy một sân các hòa thượng đang ngồi niệm kinh.

Trong kết giới mà người thường không thấy được có rất nhiều hồn ma đang lơ lửng, có tử vong tự nhiên, chết bệnh, tai nạn xe cộ, chết nghẹn, chết đuối, thậm chí còn có hồn ma tứ chi không đầy đủ, toàn thân hư thối, đại bộ phận là ngơ ngơ ngác ngác … chiếm hết toàn bộ không gian trên không của chùa Minh Giác.

Một mảnh đen kịt, thoạt nhìn làm cho người khác rùng mình sợ hãi!

Đại sư Minh Thành Phương nâng tay lên nói: "Nếu như không niệm kinh, những hồn ma bị uổng mạng sẽ thức tỉnh rất nhanh, hiện tại hồn ma mới sinh ra đã hơn mười nghìn, thậm chí còn có mười mấy lệ quỷ, chúng tôi đã tận tâm tận lực!"

Lúc Đại sư Minh Thành Phương nói chuyện, Trần Kiến đào dẫn theo ba đội viên đi tới từ chỗ trấn áp lệ quỷ.

"Đại sư Minh Thành Phương, Bạch gia bên kia nói thế nào? Vẫn không làm thế nào liên hệ với phía dưới được sao?"

Đại sư Minh Thành Phương thở ra một hơi thật dài: "Vẫn không được! Hiện tại nhân gian đầy mối họa từ những hồn ma mới sinh ra!"

Hải minh nhớ tới trung tâm cao ốc sạch sẽ kia, linh quang lóe lên.

"Trần đội trưởng có thể giúp đỡ điều tra nhìn xem camera giám sát ở trung tâm cao ốc kia vào buổi tối lúc mười hai giờ không? Có lẽ có người có khả năng giúp đỡ những hồn mới này!"

-----

Nhà cũ Hoắc gia ở trung tâm thành phố, bánh bao sữa đang ngủ bỗng nhiên hắt hơi liên tục mấy cái.

Bé chậm rãi ngồi dậy xoa dụi đôi mắt ngái ngủ của mình, vô thức quay đầu nhìn về hướng chùa Minh Giác.

Dù là cách rất xa, bé vẫn cảm nhận được âm khí nồng nặc kỳ lạ!

Đôi mắt ngơ ngác của Bánh bao sữa dần dần tỉnh táo hơn, sáng hơn.

"Có đồ ăn vặt!"

Nói xong bé vội vàng đứng lên, không để ý đạp phải người ở bên cạnh.

"Auwwww!"

Trước/190Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Chí Tôn Trọng Sinh