Bánh bao sữa bắt đầu đi lòng vong quanh gara để xe, nhưng thấy có quá nhiều xe cuối cùng quyết định chạm vách tường mà bước đi.Nhưng bãi đậu xe quá lớn, có rất nhiều ô tô và các vách tường.Dần dần cũng bé cũng gần leo được lên tầng hai.Từ tầng hầm số một đi xuống, Giang Lâm nhìn thấy bé thở phào một hơi, vội vàng lên tiếng."Tiểu thư!"Đáp lại anh là hai cái chân ngắn mập mạp vẫn thẳng bước của bánh bao sữa.Bánh bao sữa mắt đang sáng lên vì thấy một con dốc.Thấy con dốc có nghĩa là có hi vọng!Bánh bao sữa kích động đến nỗi trực tiếp không để ý xung quanh, bé đã bỏ lỡ khi chỉ cách Giang Lâm hơn phân nửa bãi đỗ xe.Giang Lâm: "......"Giang Lâm thấy thế vung tay đuổi theo.Bởi vì ông chủ nói muốn tiêu hao thể lực của tiểu thư, để không cho tiểu thư phát hiện có thể đi thang máy, anh cũng chỉ đành không đi thang máy.Điều này khiến Giang Lâm mệt mỏi gần như muốn nằm xuống.Biết tiểu thư ngủ cả ngày tinh thần rất tốt, nhưng mà không biết rằng ánh bao sữa mới ba tuổi rưỡi lại có thể lực tốt như vậy!Anh đuổi theo bánh sao sữa suốt một chặng đường dài.Anh thấy tận mắt bánh bao sữa từ tầng ngầm số ba bám vào vách tường di chuyển tới lầu ngầm số hai, sau đó đến tầng ngầm số một.Sau đó......Bánh bao sữa lại quay lại tầng ngầm số hai, số ba......Giang Lâm: "......"Đây là lần thứ tư từ tầng ngầm số ba chuyển tới tầng ngầm số một, Giang Lâm đang vịn vách tường gần như muốn quỳ xuống vì bánh bao sữa.Đây là đứa nhỏ béo tròn mập mạp sao!Đây là kim cang lực sĩ a!Kia là chân sao?Đó là sắt đá!Giang Lâm mệt lử như cẩu!Bánh bao sữa cũng đờ đẫn luôn.Cuối cùng vẫn dứt khoát nhắm mắt lại sờ lấy vách tường đi tiếp.Giang Lâm: "......"Giang Lâm kiệt sức nhưng không thể không kéo lê thân thể lảo đảo muốn ngã sờ lấy vách tường tiếp tục đuổi theo.Hai người cách xa nhau hơn phân nửa bãi đỗ xe, bãi đỗ xe rất lớn, nếu như Giang Lâm không phải thông qua điện thoại xem camera giám sát căn bản tìm không thấy vị trí bánh bao sữa.Ngay cả như vậy......Hắn hét gọi muốn hỏng cả cuống họng, Bánh bao sữa vẫn như cũ chạy, hoàn toàn không nghe thấy tiếng hắn gọi.Giang Lâm sắp sụp đổ.Bánh bao sữa mới ba tuổi rưỡi chạy tới chạy lui như vậy, chẳng lẽ không mệt đến muốn nằm xuống nằm ngáy o o sao?Giang Lâm hai tay chống nạnh đuổi theo bánh bao sữa, lúc chuẩn bị rẽ một cái liền có thể nhìn thấy bánh bao sữa, thì có một chiếc xe Jeep màu đen từ phía dưới phóng lên.Bánh bao sữa cũng vừa vặn phát hiện ra anh.Liền hô lên đặc biệt vui vẻ."Chú Giang, Tể Tể có thể tìm được chú rồi!"Sau đó bánh bao sữa thật nhanh hướng hắn chạy tới.Tim Giang Lâm muốn nhảy lên đến cổ họng, hoảng sợ thét lên."Tiểu thư cẩn thận!"Thân thể so đại não phản ứng càng nhanh hơn, sức lực của Giang Lâm không biết từ đâu mà lao ra với tốc độ cực đại về phía bánh sao sữa.Bánh bao sữa nhìn thấy chiếc xe việt dã đang phóng nhanh, lại nhìn lại tốc độ cực nhanh của Chú Giang, nhanh chóng nhìn thoáng qua camera ở nơi xa, chắc chắn rằng nó sẽ không quay đến bé.Gió thổi dưới chân bánh bao sữa, chỉ hai bước nhỏ đã đi được bốn mươi mét, trong nháy mắt đến bên cạnh Chú Giang, vội ôm lấy đùi đang phi nước đại của Chú Giang."Chú Giang!"Giang Lâm: "......"Bên tai là tiếng gầm của chiếc ô tô vừa chạy qua.Giang Lâm nhìn bánh sao sữa, lại nhìn theo xe Jeep đang phóng nhanh, nhìn nhìn lại vị trí trước đó của bánh bao sữa."Tiểu thư, ngươi......"Bánh bao sữa đáng thương nhìn chú: "Chú Giang, Tể Tể tìm chú lâu thật lâu rồi."Giang Lâm: "......"Hắn yên lặng đem bánh bao sữa bế lên ôm vào trong ngực, một bên xoa xoa tóc xoăn của bánh bao sữa, một bên ngẩng đầu im lặng hỏi trời.Trong văn phòng, Hoắc Trầm Lệnh nhìn thấy Tể Tể cùng Giang Lâm rốt cục cũng tìm thấy nhau, khuôn mặt một mực giương lên nụ cười trên khóe miệng lại có đường cong sâu hơn.Anh gửi cho Giang Lâm tin nhắn Wechat.—— Nhìn xem Tể Tể muốn ăn cái gì hoặc là muốn chơi cái gì, tôi còn hai giờ nữa thì tan tầm.Giang Lâm lấy điện thoại di động ra xem tin nhắn, có chút tê dại.—— Vâng, thưa ngài.Bánh bao sữa nghe thấy tim Chú Giang bịch bịch đập loạn cào cào, đưa tay sờ sờ."Chú Giang, chú rất mệt mỏi phải không?"Giang Lâm nặn ra một nụ cười dịu dàng: "Tiểu thư, Chú Giang không mệt."Bánh bao sữa mới không tin!Bé không ngốc!Người Chú Giang đầy mùi chua, mồ hôi nhễ nhại giống như đi làm ở công trường cả một ngày!Bé vội vàng từ trong ngực Chú Giang tụt xuống, nện bước nhỏ bằng chân ngắn của mình đi lên phía trước.Giang Lâm giật mình, sợ bánh bao sữa lại lạc đường, vội vàng nắm bàn tay nhỏ của bé."Tiểu thư, Chú Giang mang con ra ngoài chơi."Bánh bao sữa cầu còn không được.Mười phút sau, Giang Lâm nắm bánh bao sữa ra khỏi tầng ngầm số hai.Lối ra ở chỗ này của Hoắc thị cách khoảng năm trăm mét bên kia đường có một con phố ẩm thực đầy mỹ vị.Ngửi thấy mùi thịt nướng, bánh bao sữa muốn chảy nước miếng.Đồ ăn ở nhân giới quá ngon!Lại còn có thể ăn no mỗi ngày!Bánh bao sữa lôi kéo tay chú Giang liền muốn hướng đối diện đi."Chú Giang, chúng ta đến đó."Giang Lâm ôn nhu nhắc nhở: "Tiểu thư, bên kia nhiều người hỗn tạp, không tốt lắm đâu?"Bánh bao sữa trương lên khuôn mặt nhỏ nhỏ, biểu lộ như là đứa nhỏ nhu thuận đáng yêu."Chú Giang đừng sợ, Tể Tể sẽ bảo vệ chú!"Giang Lâm: "......"Anh ta, một người đàn ông đã ngoài ba mươi tuổi, được một đứa nhỏ mập mạp ba tuổi rưỡi bảo vệ?Anh ta có biết xấu hổ không?Bánh bao sữa đều đã nói như vậy, Giang Lâm không thể không đi.Nhưng đây là tiểu công chúa Hoắc gia, lại là đứa nhỏ mới ba tuổi rưỡi, hắn nhắc nhở mình một hồi đến bên kia ăn uống, nhất định phải cẩn thận chú ý.Trời đã tối hoàn toàn, dòng người đông nghịt đi trên con phố ẩm thực.Ở đây không xa trường đại học của thành phố, còn có không ít khu chung cư, tất cả mọi người lui tới đại bộ phận đều là người trẻ tuổi, tràn đầy khí thế.Bánh bao sữa vừa đi vừa ăn, tất cả mọi thứ đều mua hai xuất.Nàng cùng Chú Giang ăn trước, xem hương vị thế nào.Ăn ngon, lại mua bốn phần.Cha, Anh hai, anh ba cùng anh minh tư mỗi người một phần.Nếu không ngon thì bé cùng Chú Giang ăn xong liền bỏ đi mà không mua thêm.Giang Lâm đuổi theo bánh bao sữa ba giờ, đã sớm đói ngực dán vào lưng rồi.Lúc này vừa đi vừa ăn, ngẫu nhiên bánh bao sữa còn nhẹ giọng nhu nhu hỏi hắn muốn uống nước hay không, Giang Lâm không muốn cảm động cũng không được.Sau một giờ, Giang Lâm không còn cười được nữa.Bởi vì Bánh bao sữa vẫn đang ăn!Một đĩa lớn cá mực nướng đưa tới, so với hắn mặt còn lớn hơn."Chú Giang, nếm thử cá mực nướng đi, mùi thơm quá a!""Chú Giang, bên này có kê gà, chúng ta nếm thử có được hay không?""Chú Giang mau nhìn, cái này đồ chơi làm bằng đường này thật đáng yêu, tròn tròn vừa đủ cắn một miếng!”......Giang Lâm: "......"Giang Lâm cúi đầu nhìn xem bụng mình, cảm giác giống như người phụ nữ mang thai sáu, bảy tháng!"Tiểu thư, cháu...... Còn có thể ăn nữa sao?"Bánh bao sữa mở miệng ăn môt viên hải sản chiên, hai má phồng lên trông như con cá nóc nhỏ, dễ thương không thể tả."Có thể nha! Tể Tể vừa mới bắt đầu ăn đâu! Chú Giang cũng vậy mà? Chúng ta lại đi bên kia nhìn xem, bên kia có đậu phụ!"Không cần Giang Lâm trả lời, Bánh bao sữa khí lực lớn không hợp lẽ thường, lôi kéo hắn đi mua.Giang Lâm: "......"Giang Lâm ngậm một miếng đậu, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho ông chủ.—— thưa ngài, ăn bể bụng có tính là tai nạn lao động không?Hoắc Trầm Lệnh còn đang xem văn kiện, cau mày khi nhận được tin tức của Giang Lâm.—— Ai?Giang Lâm trả lời cực nhanh.—— Tôi.Hoắc Trầm Lệnh nhíu mày, nhanh chóng đáp lời.—— Không tính, ăn bể bụng là thuộc về hành vi cá nhân, cùng công việc không quan hệ, cũng không thuộc về phạm trù tai nạn lao động.Giang Lâm: "......"Miếng đậu còn lại mắt kẹt nửa vời trong cổ họng nuốt không được, hô hấp bắt đầu không thông.Bánh bao sữa ngẩng đầu, nhìn thấy Chú Giang đang cúi đầu xem điện thoại trạng thái không đúng lắm, giống như bị nghẹn như bé từng thấy một người ở địa phủ, cũng bị nghẹn chết vì ăn miếng đậu phụ.Bánh bao sữa vội vàng đem Chú Giang kéo đến chỗ không có ai."Chú Giang, Tể Tể sẽ bảo vệ chú!"Dứt lời, Bánh bao sữa dùng túi nhựa hướng đầu anh chụp lên, sau đó tát mạnh vào lưng.Giang Lâm: "...... Ọe!"Thật là muốn đi cái mạng già!Tim, gan, lá lách, phổi và thận muốn bay ra ngoài vì cái tát này!┭┮﹏┭┮