Saved Font

Trước/190Sau

Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi

Chương 34: Cha Là Không Thể Thay Thế!

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Bánh bao sữa giơ tay lên, theo như Cố Thích Phong cùng Hoắc An An nhìn thấy thì chính là bé đưa tay gãi trán một cái vì ngứa.

Kì thực là đưa tay trực tiếp đem ma nữ kia ném đi, thuận tiện dùng “minh ngữ” cảnh cáo cô ta.

// Minh ngữ: ngôn ngữ dùng ở minh giới

"Nếu để cho ta phát hiện cô làm hại người khác......"

Ma nữ run rẩy đáp: "Tuyệt đối không! Ta lập tức đi Địa Phủ báo danh!”

Hoắc An An đã đi tới, còn cùng Cố Thích Phong nói một số lời.

Nhưng lực chú ý một mực lại ở trên người Tể Tể, phát hiện Tể Tể không nhìn mình, trực tiếp phớt lờ mình.

Hoắc An An vừa tức vừa không tiện phát giận, lên giọng cao hơn.

"Tể Tể, có phải em không khỏe nên đến bệnh viện phải không?"

Nàng sợ Chú hai cũng đang ở đây, lại vội hỏi câu tiếp theo.

"Chú hai đâu, chú cùng em đến à?"

Bánh bao sữa chờ con ma nữ kia đi, ánh mắt mới chuyển tới Hoắc An An.

"Chị An An, chị nói gì vậy?"

Hoắc An An: "......"

Hoắc An An tận lực duy trì nụ cười ôn nhu trên mặt, ngửa đầu nhìn Tể Tể được Chú Cố ôm vào trong ngực.

Nụ cười càng hòa nhã điềm đạm hơn.

"Tể Tể là không thoải mái, cho nên Chú Cố mới ôm sao?"

Bánh bao sữa lắc đầu: "Không phải!"

Cố Thích Phong vừa muốn nói chuyện, Hoắc An An lại lên tiếng trước.

"Tể Tể là không muốn đi, cho nên mới để Chú Cố ôm à? Chú Cố hôm qua mới vừa bị tai nạn xe hơi, cứ ôm em như vậy......"

Ngụ ý chính là dù còn nhỏ, nhưng cũng không thể không hiểu chuyện như thế.

Bánh bao sữa nghe lại không hiểu gì.

Dù sao bé mới ba tuổi rưỡi, cũng không có “hệ thống chân mệnh thiên nữ” đặt biệt giáo dạy.

Cho nên bánh bao sữa trực tiếp dựa vào tay chú Cố, giọng trẻ con non nớt đặc biệt nhu nhược:

"Là Chú Cố muốn ôm Tể Tể."

Cố Thích Phong vội vàng gật đầu, dù sao Tể Tể có đặc thù khác biệt, vừa rồi lại sảy ra loại tình huống kia, hắn tuyệt đối không có khả năng bỏ mặc bánh bao sữa.

Hắn là người trưởng thành, đã làm việc ở bệnh viện nhiều năm, làm sao nghe không ra ý tứ trong lời nói của Hoắc An An.

Đây là quanh co lòng vòng nói Tể Tể không hiểu chuyện?

Nhưng Tể Tể mới ba tuổi rưỡi mà!

Cố Thích Phong đối với Hoắc An An có ấn tượng tốt, lần đầu tiên bị phai mờ.

"Tể Tể nói đúng rồi, là chú muốn ôm Tể Tể, dù sao Tể Tể quá đáng yêu, mà thân thể Chú Cố cũng rất tốt, hôm qua tai nạn xe cũng không bị có vấn đề gì cả."

Hoắc An An lại không đồng ý, cũng biết mấy năm qua mình lưu lại cho tất cả mọi người ấn tượng tốt nhất định đã đi sâu vào lòng người.

"Chú Cố, trên mặt chú còn bị trầy da, làm sao có thể không bị thương?"

Nói xong lại tỏ thái độ của một chị gái lớn, kéo tay Tể Tể.

"Tể Tể mau xuống đi, chị An An dắt tay em."

Bánh bao sữa tụt xuống, nhưng cũng không để Hoắc An An dắt.

Đối với những thứ mình không thích, bánh bao sữa không thèm để ý.

Thế là bé ngửa đầu hỏi Cố Thích Phong: "Chú Cố, chúng ta bây giờ đi chỗ nào? Còn muốn đi chỗ khác nhìn nữa không?"

Cố Thích Phong tê cả da đầu.

Lập tức nghĩ tới trước đó, con ma nữ dính như kẹo kia mà buồn nôn, ánh mắt âm trầm lại khiến cả người toàn thân phát lạnh.

"Đừng, không nhìn."

Hoắc An An nghe không hiểu bọn họ đang nói cái gì, nhưng lại rất không thoải mái khi Cố Thích Phong luôn chỉ chú ý đến Tể Tể.

Minh Tể Tể trước khi tới Hoắc gia, trừ chú hai một mực đối nàng lạnh như băng ra, thì Hoắc gia tất cả mọi người, bao gồm cả Chú Cố đây, ai cũng nâng cô ở lòng bàn tay mà quan tâm?

Hoắc An An gần như sắp nhịn không được sự bất mãn trong lòng, hệ thống lập tức ổn định cô.

【 Không nên tức giận! Chỉ là một đứa nhỏ! Ngươi là chân mệnh thiên nữ! Nhất định phải có phong thái! 】

Hoắc An An than thở.

【 Phong thái? Ngươi không thấy con bé phớt lờ ta, không thèm nhìn ta! Nàng là cái thá gì? 】

Hệ thống trấn an cảm xúc ký chủ.

【 Đứa nhỏ đó chẳng phải là cái gì! Con nuôi Hoắc gia mà thôi! Mới ba tuổi rưỡi, mà sinh hoạt ngày đêm bị đảo điên nghiêm trọng, có thể khỏe mạnh lớn lên hay không cũng khó nói! 】

Hoắc An An sửng sốt một chút.

【 Từ từ! Con bé bị loạn sinh hoạt ngày đêm nghiêm trọng! Ý của ngươi là...... khả năng không thể trưởng thành? Ngươi có thể tra được tin tức của em ấy? Em ấy đến cùng là ai? 】

Hệ thống mập mờ suy đoán.

【 Tạm thời còn không rõ ràng lắm, nhưng thói quen sống này chính là không khỏe mạnh? Ngươi nhịn một chút, dù sao hiện tại còn có người khác ở đây. 】

Hoắc An An nhắm mắt suy nghĩ tỉnh táo lại.

Vừa mở mắt liền đối đầu với đôi mắt to đen sì, giống như nhìn mình chằm chằm một lúc lâu rồi.

Ánh mắt kia vẫn mang theo tìm tòi nghiên cứu, hiếu kì, còn có từng tia từng tia lãnh ý mà bản thân cô có chút bỡ ngỡ.

Hoắc An An đè xuống bất mãn, dỗ dành bé.

"Tể Tể, nếu như em có chỗ nào không thoải mái, chị An An hôm nay không đi học, có muốn cùng chị An An về nhà cũ chơi không?"

Bánh bao sữa rất muốn về nhà cũ xem nhưng mà đi cùng cha cơ, tuyệt đối không muốn cùng Hoắc An An đi.

"Cha sau khi tan việc sẽ mang Tể Tể đi qua!"

Hoắc An An còn muốn nói điều gì, Bánh bao sữa đã không nể mặt nắm tay Cố Thích Phong, thúc giục hắn đi.

"Chú Cố, chúng ta đi nơi khác chơi đi."

Cố Thích Phong lo lắng Bánh bao sữa trước đó bị dọa, nên xoay người ôm bé bế lên.

"An An, hẹn gặp lại nha."

Hoắc An An nhếch môi, cười vẫy vẫy tay chào.

Cố Thích Phong ôm Bánh bao sữa vừa đi thì Vương Linh Ngọc đi kiểm tra sức khỏe vừa vặn từ ký túc xá bên trong đi ra.

Nhìn sắc mặt khó coi của con gái, vội vàng ôm lấy con mình.

"An An, có phải con vẫn còn váng đầu?"

Hoắc An An lắc đầu, yên lặng nhìn xem phương hướng rời đi của minh Tể Tể.

"Mẹ, mẹ biết Chú hai nhận nuôi con gái không?"

Vương linh ngọc gật đầu, trong mắt đầy vẻ khinh thường.

"Biết, vậy thì như thế nào? Một đứa nhỏ ba tuổi rưỡi thôi, cũng không phải là con cháu ruột của Hoắc gia, chỉ là được nhận nuôi, chẳng lẽ lại còn dám ở trước mặt con khoa tay múa chân?"

Hoắc An An cúi đầu, tỏ vẻ rất thất vọng.

"Mẹ, ta vừa rồi nhìn thấy Tể Tể, em ấy giống như không thích con lắm."

Vương linh ngọc lập tức không vui.

"Con bé dám không thích con?"

Hoắc An An nói: "Con vừa rồi nói chuyện với em ấy, nhưng mà em ấy đối với con rất hờ hững."

Vương linh ngọc mặt mũi không hài lòng, ôm con gái lên xe.

" Chú hai con tối hôm nay sẽ mang nó đến nhà cũ ăn cơm chiều, mẹ sẽ làm con bé xấu mặt!"

Hoắc An An mặt mũi tràn đầy lo lắng: "Mẹ, như thế Chú hai có thể sẽ không vui?"

Vương linh ngọc đối Hoắc Trầm Lệnh cho tới bây giờ không có hảo cảm, nhất là khi Hoắc Trầm Lệnh không phải con cả Hoắc gia, nhưng lại cướp đi quyền chưởng gia của chồng mình.

Bà cười lạnh: "Như thế rất tốt! Hắn không vui, mẹ và cha con cha vui là được!"

Lại bởi vì Hoắc Trầm Lệnh đem ba con trai quản quá nghiêm, bà ta muốn làm gì cũng không thể nào hạ thủ.

Hiện tại cũng tốt, tới một đứa con gái nhỏ!

Mới ba tuổi rưỡi chưa biết cái gì?

Có khi cũng không biết mách lại, cũng khổng thể không dày vò?

Bánh bao sữa bị hai mẹ con nhà này nhớ thương đang ghé vào ngực Chú Cố, bỗng nhiên liên tục đánh cái mấy cái hắt xì.

"Ắt xì hơi... Hắt xì hắt xì!"

Cố Thích Phong nhìn nàng dùng tay nhỏ nhiều thịt vò vò cái mũi, làn da trẻ con non mềm, nhất là làn da đặc biệt trắng nõn của bánh bao sữa, rất nhanh cái mũi nhỏ bị vò đỏ ửng lên.

"Cảm lạnh?"

Bánh bao sữa nhăn nhăn cái mũi nhỏ lắc đầu.

"Cha ở địa phủ từng cùng Tể Tể nói qua, vô duyên vô cớ bỗng nhiên nhảy mũi, chắc là có người nhớ thương Tể Tể! Giống như là không tốt lắm!"

Cố Thích Phong không nghĩ tới Bánh bao sữa thế mà đem người Cha đã khuất nhớ rõ ràng như vậy, yêu thương sờ sờ đầu.

"Yên tâm! Chú Cố còn có cha Hoắc của cháu sẽ bảo vệ cháu, không ai dám đánh chủ ý xấu lên Tể Tể đâu!"

Bánh bao sữa vui tươi hớn hở cười lên, mắt to đặc biệt sáng, giọng trẻ con nhu nhược mềm yếu vang lên:

"Cho dù có người muốn đánh chủ ý xấu thì Tể Tể cũng không sợ!"

Cố Thích Phong bỗng nhiên nghĩ đến bánh bao sữa có đôi mắt âm dương, còn có năng lực có thể dự báo trước, không khỏi càng cưng chiều xoa xoa đầu bé con.

Nghĩ đến mấy ngày trước không có việc gì, có lật đến mấy quyển huyền huyễn tiểu thuyết, bên trong có tiểu công chúa của thiên đình.

Thế là Cố Thích Phong cưng chiều nói: "Ân, bởi vì Tể Tể là tiểu công chúa của thiên đình!"

Bánh bao sữa vô ý thức sửa lại: "Không! Tể Tể là tiểu công chúa ở địa phủ!"

Cố Thích Phong: "Thiên đình tốt hơn so với Địa Phủ chứ?"

Bánh bao sữa sốt ruột, trực tiếp để lộ thân phận.

"Thiên đình cho dù tốt, nhưng cũng không phải Cha Tể Tể nha!"

Cha là không thể thay thế!

Trước/190Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Thần Đạo Đan Đế