Saved Font

Trước/190Sau

Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi

Chương 38: Không Thể Nhịn Được Nữa, Giết Chết Bọn Chúng!

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Nhà cũ Bạch gia, ông cụ Bạch đang ở phía sau hoa viên uống trà.

Ông nghe điện thoại của Cố Thích Phong không nói câu nào, chỉ nghe bên kia điện thoại nói một tràng, sau đó hoàn toàn mất đi sự bình tĩnh của thường ngày.

Ông cụ Bạch nghe xong, sắc mặt trầm xuống.

"Ta đã biết, lập tức đi tới đó liền."

Lúc ông ra cửa, nhìn thấy cháu trai minh tư cũng đi ra ngoài.

"Minh tư?"

Bạch minh tư đi rất gấp, thần sắc căng thẳng, không nghe thấy tiếng ông nội gọi hắn.

Hắn tự mình lái xe, rất nhanh biến mất ngoài cửa lớn.

Ông cụ Bạch: "......"

Ông cụ Bạch gọi lái xe tới, nhanh chóng hướng Bệnh Viện Trung Ương đi.

Ở trên xe, Bạch minh tư nhìn ngọc bội trong tay lóe lên ánh sáng, luôn luôn như ông cụ non trầm ổn, lúc này lại mím môi mỏng thành một đường, tinh thần căng thẳng.

Ngọc bội trong tay là cùng với ngọc bội đưa quà cho Tể Tể là một đôi.

Ngọc bội đưa cho Tể Tể điêu khắc đồ án trăng khuyết, mà trong tay bây giờ là ngôi sao, đây là ngọc bội có lịch sử lâu đời của Bạch gia, được dự định để đưa cho người thừa kế có hình trăng khuyết và ngôi sao, người cầm ngọc bội có thể cảm ứng lẫn nhau, một khi đối phương xuất hiện nguy hiểm, bên này có thể lập tức biết được.

Trước kia, khi gia tộc ngoại cảm nhà họ Bạch thịnh vượng, hai khối ngọc bội này thì một khối sẽ trong tay tộc trưởng, một cái khối còn lại sẽ ở trong tay người trẻ tuổi của Bạch gia, nhưng có năng lực mạnh nhất trong những truyền nhân của gia tộc.

Đây là để phòng vạn nhất người truyền nhân mạnh nhất gặp nguy hiểm, như vậy tộc trưởng của Bạch gia có thể kịp thời chạy tới cứu.

Chỉ là theo thời gian, người thừa kế càng ngày càng ít, đến đời Bạch minh tư có năm cháu trai nhưng bên trong chỉ có một mình hắn có thể giao tiếp âm dương.

Ông cụ Bạch đem ngọc bội trăng khuyết đưa cho hắn khi biết hắn có thể thông linh âm dương, một cái khác thì luôn ở trong từ đường của nhà cũ Bạch gia.

Ông nội Bạch sống ở nhà thờ Tổ, mà hắn là người duy nhất có thể thông linh âm dương ở Bạch gia, cũng sống cùng ông trong nhà cũ Bạch gia.

Ông cụ Bạch bây giờ vừa là tộc trưởng, vừa là người bảo hộ người thừa kế gia tộc nhỏ tuổi và duy nhất.

Bạch minh tư nhận ra không ổn khi ở từ đường chào hỏi ông nội thì thấy ngọc bội hình ngôi sao trên bàn kịch liệt rung lên.

Những người khác cũng sống ở nhà cũ Bạch gia, nên ai cũng biết hắn an toàn, dù cho ông nội Bạch có đang bế quan thì cũng biết cháu chắt của mình không gặp nguy hiểm, cho nên đều không có phản ứng gì khi ngọc bội khác lạ.

Nhưng Bạch minh tư thì không.

Nhìn thấy ngọc bội ngôi sao đang rung lên kịch liệt, hắn ngay lập tức cầm ngọc bội xông lên xông ra ngoài, chỉ để lại câu nói: "Xin lỗi ông nội, minh tư muốn mượn ngọc bội này một chút".

Hiện tại đang cầm ngọc bội trong tay, vẫn còn có thể cảm nhận được ngọc bội kịch liệt rung động.

Bạch minh tư trong lòng nóng như lửa đốt, sợ Tể Tể xảy ra chuyện.

Đến Bệnh Viện Trung Ương, chỉ chờ xe đứng lại là Bạch minh tư đẩy cửa xe xông ra ngoài ngay.

Bầu trời mây đen dày đặc cuồn cuộn không ngừng, mang theo lạnh lẽo kinh khủng.

Lúc Bạch minh tư xuống xe, chỉ trong nháy mắt liền phát giác được bên này không ổn.

Có người đang dùng tà thuật!

Bình thường, những quỷ đồ vật muốn hại người đều là chờ thời gian trời chuyển vào buổi tối mới gây án.

Nhưng lúc này, cả bầu trời âm u tối tăm, tuyệt đối là có người lợi dụng tà thuật sai sử quỷ đồ vật giữa ban ngày hại người.

Vội vã không kịp chờ như thế?

Vì sao?

Tể Tể không có điện thoại, tư tước cùng tư Thần đều đi học, buổi sáng hôm nay lúc đi ra ngoài chạy bộ thì vừa vặn gặp được xe của chú Hoắc, biết hôm nay Chú Cố đang giúp đỡ trông nom Tể Tể.

Bạch minh tư cấp tốc bấm số chú Cố Thích Phong gọi điện thoại.

Ở bên kia, Cố Thích Phong đang nhìn trời càng ngày càng quỷ dị cùng một tiếng sét ầm ầm vang lên.

Tể Tể lại rất hào hứng: "Chú Cố, có muốn để Tể Tể mở mắt âm dương của chú nhìn xem không?"

Cố Thích Phong: "......"

Cố Thích Phong muốn quỳ gối vì Tể Tể luôn.

Đến lúc nào rồi, Tể Tể còn có tâm tình nghĩ chuyện này.

Nhưng nghĩ lại thì … Cố Thích Phong lập tức gật đầu.

"Muốn!"

Tể Tể lại nhẹ nhàng điểm một cái giữa hai đầu lông mày của chú, cười đáng yêu hơn.

"Chú Cố, quỷ đồ vật đến đây nhiều lắm, chú có thể xem thật kỹ hơn các loại khác nhau! Có con ma thật rất xấu, xấu hung, còn rất buồn nôn nữa!"

Cố Thích Phong học y, hành nghề hơn mười năm, bởi vì phía sau có Hoắc Trầm Lệnh nâng đỡ, cho nên tuổi còn trẻ đã thành viện trưởng Bệnh Viện Trung Ương, gió to sóng lớn gì chưa thấy qua?

Nhất là gặp các bệnh nhân khác nhau hoặc kinh khủng hơn là các xác chết khác nhau, đấy còn là chuyện mỗi ngày.

Nhưng khi một cơn gió lạnh lướt qua trán, hắn nhìn thấy trước mắt tất cả lúc này vẫn làm cho con ngươi chấn động.

Một cái xác thối rữa không hoàn chỉnh, thiếu cánh tay thiếu chân thiếu đầu, nhưng không phải thân thể dài một mét tám bình thường mà là kéo dài hơn mười mét?

Hắn vừa mở mắt liền thấy một con ma như vậy.

Đầu ở trước mặt, nhưng ngũ quan tứ chi đều là chắp vá ghép lại với nhau.

Mà lại không chuyên nghiệp chút nào, cánh tay phải dài, cánh tay trái ngắn, cái mũi cùng mồm dài tới tận đùi, con mắt ở trên đỉnh đầu, tóc dài đến mông.

Nhìn kinh khủng nhất là...... nhìn hình dáng khuôn mặt rõ ràng là nam nhân.

Nhưng vì sao lại mọc ra đặc thù của phụ nữ ở ngực?

Đây là chuyển giới thất bại?

Hay là quỷ đồ vật có vấn đề về thần kinh?

Cố Thích Phong: "......"

Rất xin lỗi!

Hắn không thể đánh giá cao phong cách như thế!

Tể Tể cũng là lần thứ nhất nhìn thấy quỷ đồ vật kỳ lạ như thế, mắt tràn đầy hiếu kì.

"Chú Cố, dáng dấp thật kỳ quái nha!"

Kỳ quái quỷ đồ vật: "......"

Đây là hắn muốn như vậy sao!

Mấu chốt vấn đề là, hắn bị nuôi dưỡng nhiều năm, mỗi năm tu bổ một chút, người nuôi hắn người thực sự tìm không thấy thứ phù hợp, liền tùy tiện bổ sung chắp vá.

Cùng đồng loại chém giết, thôn phệ, còn có ngẫu nhiên tranh chấp với quỷ vật khác, đến lúc nhìn lại cơ thể mình đến nó cũng buồn nôn không muốn nhìn.

Hắn há miệng, phát ra tiếng khàn khàn âm lãnh.

"Các ngươi...... Đáng chết!"

Bất luận người nào nhìn thấy hắn trong bộ dáng này, đều đáng chết!

Dù sao cũng là làm nhiệm vụ, nơi đây lại là bệnh viện, chết thêm hai người hoàn toàn không vấn đề.

Đây là trên tầng cao, đến lúc đó ngụy trang thành từ trên rơi xuống là được.

Con ma đang tính toán, ánh mắt nhỏ trở nên tà ác ngoan độc.

Cố Thích Phong ôm lấy Tể Tể, vừa muốn chạy lại nghe được Tể Tể non nớt mềm mại hỏi đối phương.

"Bộ dạng của ngươi buồn nôn xấu như vậy mà còn tồn tại, Tể Tể cùng Chú Cố xinh đẹp và đẹp trai như vậy, khẳng định là vĩnh sinh và sống lâu trăm tuổi nha!"

Cố Thích Phong đang cả người căng thẳng, căn bản không có chú ý tới Tể Tể đang nói đến chính bé sẽ "Vĩnh sinh".

Chỉ nghĩ là nói cả hai người bọn họ đều sống lâu trăm tuổi.

Nhưng lúc này nên đi kích thích cái con ma buồn nôn này sao?

Cố Thích Phong thừa nhận Tể Tể có chút khả năng, nhưng Tể Tể chẳng qua chỉ có năng lực dự báo và nhìn thấy ma.

Nhưng bây giờ Tể Tể còn muốn cứng đối cứng với con ma kia!

Cố Thích Phong gấp gáp, mồ hôi lạnh sau lưng tứa ra, nhìn con ma đang nằm rạp trên mặt đất có ngũ quan và tứ chi rối tung kia đang bắt đầu run rẩy kịch liệt, con quỷ tâm thần phân liệt đó lần nữa muốn bị tách rời các bộ phận.

Nhìn thôi đã rất buồn nôn rồi, không nghĩ tới còn có thể ghê tởm hơn.

Lúc hắn đang ôm Tể Tể phi nước đại trong nháy mắt phun ra một câu.

"Tể Tể nói không sai! Cái đồ kinh tởm như vậy, xác thực không nên tồn tại!"

Con quỷ tâm thần phân liệt bị ghét bỏ: "......"

Thật coi nó giống như không biết tức giận đúng không!

Quỷ đồ vật bỗng nhiên điên cuồng lên, dài hơn mười mét, lúc kéo đi chỉ có bắp đùi trên thân rung lên dữ dội, giống như một con trăn khổng lồ đang ngỏng cái cổ.

Cái miệng lại ở trên bụng đang giương lên vươn cái đầu lưỡi đỏ tươi ở bên trong ra.

Cố Thích Phong vừa vặn quay đầu, nhìn thấy da đầu đã tê rần: "Mẹ kiếp! Còn có thể tự mình sinh a….!"

Quỷ đồ vật: "......"

Sinh cái búa!

Không thể nhịn được nữa!

Giết chết bọn chúng!

Trước/190Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Tiên Y Tà Hoàng: Phế Vật Tứ Tiểu Thư