Saved Font

Trước/190Sau

Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi

Chương 58: Cha Hoắc Ác Miệng

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Hoắc An An cả người bỗng nhiên tràn đầy sức sống, la lên gọi người, sau đó lại bắt đầu giả vờ yếu đuối.

"Anh Hứa Trác! Cha cùng anh trai bọn họ đều bắt nạt em, ô ô ô......"

Hứa Trác có chút ngỡ ngàng không rõ chú và anh họ làm sao có thể bắt nạt An An, dù sao thì An An vẫn là con gái duy nhất của Hoắc gia, cho tới nay luôn được yêu thương cưng chiều.

Nhưng An An nói cái gì thì chính là cái đó, dù sao tiền tiêu vặt của hắn để mua các loại đồ chơi đều dựa vào An An cho.

Hứa Trác im lặng, ánh mắt không tự chủ nhìn vào hai cha con Hoắc Trầm Lệnh cùng Minh Tể Tể.

Nam nhân khí chất lạnh lùng đạm mạc, khí thế cường đại để hắn rùng mình.

Nhưng lại đang ôm một đứa nhỏ làm cho không phù hợp với hình tượng một chút nào, bánh bao sữa dáng dấp rất đẹp mắt lại nhiều thịt làm hắn rất muốn nhéo.

Lúc hắn nhìn thấy bánh bao sữa, lời đến bên miệng "Ngươi chính là người mà cô nói, bắt nạt em gái An An, Minh Tể Tể", không biết là bởi vì sợ hãi Hoắc Trầm Lệnh khí thế cường đại, hay là bởi vì bánh bao sữa quá đang yêu, mũm mĩm một đoàn nên tự động thay đổi. Nhưng cuối cùng là:

"Em là Minh Tể Tể?"

Bánh bao sữa chớp đôi mắt to, giọng con nít ngây ngô mà dạ.

"Em là Tể Tể, anh trai lớn, anh là ai nha?"

Đứa nhỏ đáng yêu mềm mại, vừa nhỏ vừa mũm mĩm mập mạp, có anh trai nào không thích?

Nhưng Hứa Trác không được thích.

Nhìn thấy vẻ mặt của An An, hắn vội vàng ổn định lại lập trường của mình.

"Em chính là Minh Tể Tể, nghe nói em bắt nạt em gái An An! Có chuyện này sao?"

Bánh bao sữa còn chưa lên tiếng, Hoắc Trầm Lệnh đã lạnh nhạt lên tiếng.

"Nghe ai nói, cái người trong đầu chỉ có tiền, bị ghen tỵ và ngu xuẩn lấp đầy trái tim và đầu óc, nữ sĩ Vương Ngọc Linh kia sao?"

Hoắc Trầm Huy: "......"

Em trai!

Chồng của Vương nữ sĩ ở chỗ này đây!

Hoắc tư Lâm: "......"

Lần đầu tiên phát hiện ra chú hai bình thường lãnh khốc đạm mạc, nguyên lai còn có thể độc miệng đến thế!

Đối tượng mà chú hai ác miệng nói đến chính là mẹ ruột hắn, ít nhiều có chút...... khó chịu.

Hứa Trác: "......"

Muốn thẳng thừng chất vấn đối phương là ai mà gọi thẳng tên của cô ruột mình ra như thế!

Nhưng Hứa Trác không chỉ có cơ bắp, đi ra ngoài vẫn còn mang theo đầu óc.

"A...... chú...... chú là ai?"

Hoắc tư Lâm không muốn em họ bởi vì An An mà tới trước mặt chú hai tìm đường chết, vội vàng tằng hắng một cái giới thiệu.

"Hứa Trác, đây là chú hai em, người nắm quyền Hoắc gia chúng ta!"

Hứa Trác: "......"

Hứa Trác: "!!!!"

Hứa Trác: "┭┮﹏┭┮"

…..

Sống lưng thẳng tắp của Hứa Trác giống như bị một ngọn núi vô hình bỗng nhiên đè ép, cúi người xuống một chút, giọng run run.

"Hoắc...... Chú hai...... Xin chào, Hoắc tổng tốt!"

Hoắc Trầm Lệnh thanh âm phá lệ lạnh: "Ta thật không tốt!"

Hứa Trác: "......"

Bánh bao sữa mềm yếu lên tiếng: "Anh Hứa Trác, Tể Tể không có bắt nạt chị An An, là chị An An nói Tể Tể ác độc, còn nói Tể Tể xách giày cho chị ấy cũng không xứng!"

Hoắc Trầm Huy: "......"

Hoắc tư Lâm: "......"

Hai cha con cảm thấy An An đoán chừng lại muốn bị Hoắc Trầm Lệnh (chú hai) lăng trì, quả nhiên một giây sau, liền nghe được Hoắc Trầm Lệnh lạnh lẽo như hàn băng thanh âm.

"Hoắc An An!"

Không đợi Hoắc An An nói chuyện, Hoắc Trầm Lệnh từng chữ nói ra phân phó.

"Ta tuyên bố, từ giờ trở đi, Hoắc An An mất đi tư cách hưởng lợi nhuận cổ tức từ tập đoàn Hoắc thị, và bất kỳ lợi ích nào của Tập đoàn Hoắc thị đều không liên quan gì đến Hoắc An An!"

Hoắc tư Lâm sửng sốt, mím môi.

Hoắc Trầm Huy thần sắc ngược lại còn tốt, có chút lo lắng nhìn con gái mình.

Hoắc An An khuôn mặt nhỏ trắng bệch, miệng nhỏ hơi há ra, sửng sốt nhưng lời phủ định không dám nói ra.

Bản thân có hệ thống chân mệnh thiên nữ, nhưng bởi vì Minh Tể Tể đến, hết thảy đều thay đổi!

Hoắc An An bỗng nhiên cúi đầu, không dám để cho Hoắc Trầm Lệnh thấy được đáy mắt tràn đầy hận ý, hận không thể xé nát Minh Tể Tể để xả nỗi oán giận.

Cô trầm thấp lên tiếng, thanh âm nhỏ nhưng rõ ràng.

"Chú hai, An An biết sai rồi, thật sự xin lỗi."

Hoắc Trầm Lệnh lười nhìn cô, ôm bánh bao sữa đi ra ngoài.

Ông cụ Bạch mang theo Bạch Minh Tư vừa vặn đi tới, bốn người gặp nhau ở cửa ra vào.

Bánh bao sữa mặt mày cong cong, thanh âm vui sướng.

"Ông nội Bạch, Anh Minh Tư."

Ông cụ Bạch hướng Hoắc Trầm Lệnh gật gật đầu, Bạch Minh Tư tiến lên một bước, lo lắng nhìn kỹ bánh bao sữa.

"Tể Tể, nghe nói chị em gặp nhóm người bắt cóc, em đi hỗ trợ, có bị thương hay không?"

Bánh bao sữa cười híp cả mắt lắc đầu: "Không có không có, Tể Tể rất lợi hại!"

Dù là nghe nói qua từ tư Lâm rồi, nhưng không tận mắt nhìn thấy, Bạch Minh Tư vẫn không nhịn được lo lắng.

Hiện tại tận mắt thấy bánh bao sữa vui vẻ, thần kinh căng thẳng mới được buông lỏng.

"Vậy là tốt rồi."

"Chú Hoắc, cháu có thể giúp Tể Tể kiểm tra lại được không?"

Hoắc Trầm Lệnh nghĩ đến chuyện bánh bao sữa có mắt âm dương, không chần chờ đem người đưa tới.

Đúng lúc này thì trợ lý Giang Lâm vội vàng từ dưới lầu đi lên: "Thưa ngài, công trường Nam Thành......"

Bạch Minh Tư tâm tư xoay chuyển nhanh chóng nói: "Chú Hoắc, chú đi làm việc đi, để cháu trông Tể Tể cho."

Hoắc Trầm Lệnh đang muốn nói thì ông cụ Bạch cũng mở miệng.

"Trầm Lệnh, ngươi đi mau đi, Tể Tể bên này có tôi cùng minh Tư ở đây rồi, cậu yên tâm."

Hoắc Trầm Lệnh nghĩ đến sự tình ở công trường Nam Thành, đáy mắt lướt qua một vòng lệ khí.

Bánh bao sữa nhìn thấy, miệng nhỏ bẹp một ngụm hôn lên khuôn mặt đẹp trai tuấn tú của cha mình.

"Cha không tức giận, cha thiên mệnh phú quý! Hết thảy đều sẽ sẽ tốt hơn!"

Hoắc Trầm Lệnh được con gái nhỏ ngây thơ non nớt thân thiết lại khí phái chọc cười.

Xoa xoa gương mặt, lại hôn một cái lên trán bánh bao sữa.

"Vậy Tể Tể phải ngoan ngoãn nghe lời, chờ anh hai cùng anh ba về, cha để hai anh đi Bạch gia đón con."

"Cha cứ đi đi, Tể Tể sẽ rất ngoan rất ngoan."

"Thật ngoan!"

Hoắc Trầm Lệnh thật không muốn đi, nhưng thần sắc trợ lý lo lắng, hiển nhiên sự tình không đơn giản.

Lại siết chặt tay bánh bao sữa, Hoắc Trầm Lệnh cầm một tấm thẻ đen và một vài chiếc chìa khóa đặt ở trong bàn tay nhỏ mềm nhũn của bánh bao sữa.

"Nhàm chán thì cầm lấy những thứ này đi chơi."

"Cảm ơn cha! Tể Tể yêu cha!"

"Cha cũng yêu con!"

Hoắc Trầm Lệnh lần đầu đối với bánh bao sữa nói yêu, vốn cảm thấy rất khó mở miệng, sau khi nói xong không nghĩ tới lại tự nhiên như thế.

Không thể trì hoãn, Hoắc Trầm Lệnh vội vàng rời đi.

Trong phòng bệnh Hoắc Trầm Huy giáo huấn xong cháu trai, ngẩng đầu lên liền thấy ông cụ Bạch mang theo Bạch Minh Tư tiến đến, đồng thời còn có bánh sao sữa vừa rồi cùng em trai rời đi rồi cũng tiến vào.

Bánh bao sữa thấy ánh mắt nghi hoặc của bác cả, non nớt giải thích.

"Cha đi làm việc công tác, để Tể Tể cùng ông nội Bạch và anh Minh Tư chơi."

Hoắc Trầm Huy trong lòng có cảm giác khó chịu.

Theo lý mà nói, hắn là anh trai ruột của Hoắc Trầm Lệnh, là bác ruột của Tể Tể, Trầm Lệnh bận rộn công việc không có thời gian mang theo đứa nhỏ, người đầu tiên nghĩ tới nên là người nhà.

Chỉ tiếc mấy năm qua......

Hoắc Trầm Huy nghĩ đến chuyện này, ngay lập tức nhìn về phía Ông cụ Bạch.

"Bạch lão tiên sinh, cảm ơn ngài đã đi chuyến này."

Ông cụ Bạch tâm tình đang rất tốt: "Không có việc gì, không chạy chuyến này khả năng cũng không gặp được Tể Tể."

Hoắc Trầm Huy cười gật đầu, ra hiệu Hứa Trác đi ra bên ngoài chờ, đem chuyện của mình cùng với con trai lớn mấy năm qua nói hết.

Ông cụ Bạch nghe xong, nhìn hai cha cọn bọn họ chằm chằm nhanh chóng tra xét một phen.

"Không phải yểm bùa! Nhưng dựa theo cậu nói, đúng là bị cái gì đó ảnh hưởng tới."

Ông cụ Bạch nhíu mày suy nghĩ, đột nhiên hỏi Hoắc Trầm Huy.

"Mấy năm qua, Hoắc gia biến hóa rõ ràng nhất là ai, cậu có ấn tượng gì không?"

Hoắc Trầm Huy gật đầu: "Có, là An An."

Hoắc An An bị tước đoạt tất cả quyền lợi với tập đoàn Hoắc thị, tinh thần đang uể oải, đối cha con Hoắc Trầm Lệnh đang vừa hận vừa sợ: "......"

Đây rốt cuộc có phải là cha ruột cô không?

Ông cụ Bạch đi đến bên giường bệnh, trong miệng niệm vài câu gì đó, rất nhanh đầu ngón tay chỉ vào mi tâm Hoắc An An.

Không đến ba giây đồng hồ, ông thu tay lại.

"Cũng không có gì khác thường."

Hoắc tư Lâm nhanh chóng bổ sung: "Trước đó cháu có nghe được An An cùng ai đó dùng ý thức nói chuyện."

Ông cụ Bạch không phát hiện được sự tồn tại của hệ thống, Hoắc An An ngược lại nhịn không được trừng anh trai Hoắc tư Lâm một cái, chính đáng nói.

"Vì sao không phải là Minh Tể Tể giở trò quỷ, trước khi nó đụng anh thì anh có nghe được cái gì không?"

Bánh bao sữa dùng giọng con nít giải thích: "Chị An An, chúng ta không giở trò quỷ, đó là phạm pháp! Quỷ vật không nghe lời thì Tể Tể trực tiếp ăn!"

Ông cụ Bạch cùng Bạch Minh Tư nghe hiểu ý của bánh bao sữa, sau khi kinh ngạc qua đi lại thấy buồn cười.

Hai cha con Hoắc Trầm Huy Hoắc tư Lâm không hiểu ý của bánh bao sữa, nhưng cảm giác được bánh bao sữa nói đặc biệt ngây thơ lại dễ thương, nhịn không được cũng cưng chiều cười lên.

Hoắc An An méo cả mặt!

Không giở trò quỷ?

Có bản lĩnh thì nói ra chuyện có hệ thống nhân vật phản diện ở trong người đi!

Trước/190Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đô Thị Cổ Tiên Y