Saved Font

Trước/13Sau

Mờ Ám ( 21+ Cao H )

Chương 5 Tiếp Tục ( Cao H)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Tiết Khải Vũ đến nửa đêm mới trở về biệt thự Tiết Gia, hắn chậm rãi đi trên con đường lát đá trắng thẳng về khuôn viên tĩnh mịch. Đôi mắt hắn u ám không có nổi một tia sáng. Hắn lấy điện thoại gọi cho Simon:

“ Simon, Tiểu Vu đâu?”

Simon giật mình, giọng thiếu gia giống như đang cố kiềm chế sự giận dữ. Lúc chiều khi ông đến gọi Tiết Khải Vũ đi công chuyện, mặt hắn trầm hẳn, ông có thể thấy tâm trạng hắn đang rất xấu giống như có thể phát giận bất cứ lúc nào.

“ Cậu cả, chiều nay Dương thiếu gia đã mang Tiểu Vu đi!”

Giọng Simon cố gắng nói nhẹ nhàng nhất, nhưng ngay lập tức ông có thể cảm thấy sự im lặng quỷ dị của thiếu gia đầu bên kia. Simon linh cảm có chuyện chẳng lành sắp đến, lẽ nào tâm bão chính là Tiểu Vu. Nếu vậy….ông thở dài, không ngờ thiếu gia lại làm ra đến bước này.

Hắn đứng im như tượng, chết lặng nhìn màn hình đang chiếu sáng. Hình ảnh le lói trên màn hình chiếu vào gương mặt hắn tạo thành các mảng sáng tối không rõ ràng khiến nét mặt hắn càng ngày càng vặn vẹo đáng sợ. Gân xanh trên thái dương gần như nhảy lên từng đợt, mồ hôi đọng thành lớp mỏng.

Hắn quay sang hỏi vệ sĩ áo đen bên cạnh:

“ Tại sao âm thanh lại dè như vậy?”

Vệ sĩ ngần ngừ một lúc rồi nói: “ Có lẽ là do…lỗi hệ thống.”

Ngay lập tức Tiết Khải Vũ quay sang nhìn mặt người vệ sĩ đứng cạnh làm người vệ sĩ bối rối.

“ Tiểu Vương…” Giọng hắn gần như thấp đến âm độ.

“ Có lẽ là do…ừm…có một vài thiếu bị điện tử làm nhiễu sóng …ở đâu đó..”

Được rồi. Tiết Khải Vũ hiểu hết tất cả các thứ ẩn ý trong lời nói của Tiểu Vương. Hắn vỗ vai Tiểu Vương, rất thân sĩ gài lại cúc áo khoác rồi quay gót bước ra khỏi phòng.

Tiểu Vương lén đưa tay vuốt lớp mồ hôi mỏng đọng trên trán, lại thêm một giọt mồ hôi lạnh chảy dài sau lưng. Hắn dù khù khờ đến mấy cũng có thể cảm nhận được cơn bão dữ dằn ẩn sâu sau lớp mặt nạ lạnh nhạt của Tiết thiếu gia. Hắn nhìn vào màn hình rồi lập tức sửng sốt, chẳng phải trong màn hình còn sót lại đoạn video đang xóa dở, Tiết tiểu thư và Dương Thiếu gia đang nói chuyện với nhau trong khu vườn nhân tạo, dáng vẻ rất thân mật. Chẳng lẽ, hai người bí mật quan hệ tình nhân? Liệu có liên quan gì đến cơn giận của Tiết thiếu gia. Hắn càng nghĩ càng thấy cẩu huyết nặng nề, Tiểu Vương lắc đầu ngán ngẩm.

Tiết Khải Vũ đi dọc hành lang dài, ánh sáng bên ngoài chiếu vào cửa sổ không đủ chiếu sáng nổi nơi u ám trong nội tâm hắn. Bước chân hắn càng nhanh, sóng gió trong lòng càng dữ dộ, từng đợt sóng cuồn cuộn dâng trào.

Hình ảnh Dương Cẩn Hàn và Tiết Giai Vu cuốn lấy nhau, hôn nhau say đắm tua đi tua lại như một đoạn phim ngắn trong đầu hắn. Nhất là cô, Tiếu Vu của hắn lúc trước vẫn như con bướm lượn quanh hắn, sống lầm lũi dưới ánh hào quang của hắn …Tiết Giai Vu đã thích người đàn ông khác.

Hắn bàng hoàng nhận ra, hắn đã bỏ lỡ cô. Tiết Khải Vũ hơi choáng váng, đầu hắn đau như búa bổ. Hắn loạng choạng dừng lại trước xích đu nhỏ đặt trong khu vườn nhân tạo. Bàn tay hắn nắm lấy dây xích đu, ánh mắt đăm đăm gần như chìm vào trong một phần ký ức.

Hắn còn trẻ lại đang trong lúc gây dựng sự nghiệp. Mỗi ngày hắn đều bận rộn công việc, chìm đắm trong trí hướng xa hơn, gần như gác lại toàn bộ việc ngoài lề từ việc yêu, xã giao không cần thiết, tụ tập đám bạn đểu ăn chơi lêu lổng. Hắn gần như không đứng chung vị trí với bất kể kẻ ăn chơi đàng điếm nào.

Hắn biết cuộc sống của cô ở Tiết Gia không dễ dàng, nhưng hắn chưa từng nghĩ cô sẽ rời khỏi đây. A Vu của hắn, chỉ có thể ở cạnh hắn, là do Tiết Gia cho cô cuộc đời sung sướng, cứu cô từ cô nhi viện.

Cho dù, tất cả chỉ là một âm mưu sâu kín. Tiết Khải Vũ từng nghiêm túc nói với Dương Cẩn Hàn:

“ Tôi sẽ không bao giờ để mắt tới người phụ nữ chẳng có gì trong tay. Gia thế không, tiền bạc không, danh tiếng không. Người thừa không tồn tại trong Tiết gia.”

Lúc đó Dương Cẩn Hàn lạnh nhạt hỏi lại:

“ Chẳng ai hỏi tự nhiên nói.”

Tiết Khải Vũ nghi ngờ đáp:

“ Cậu biết gì.”

“ Tôi biết cậu nói đến Tiết Giai Vu, đúng không?”

Nghe câu trả lời thắng thắn của Dương Cẩn Hàn, đột nhiên sự kiêu ngạo ngất trời của Tiết Khải Vũ như quả bóng bị đâm, ỉu xìu. Rõ ràng hắn luôn đặt ra giời hạn, nhưng cuối cùng đều bị phá vỡ bởi một người con gái.

Dương Cẩn Hàn lại khuyên hắn: “ Tôi thấy cậu quá tự phụ, lại thích giả vờ giả vịt, cẩn thận có ngày trượt vỏ chuối.”

Lại nói: “ Mấy người già cả quan trọng việc môn đăng hộ đối là đúng, đằng này cậu tiếp thu bao nhiêu năm văn hóa tây tiến rồi mà còn bảo thủ như vậy!”

Đêm càng ngày càng lạnh, trăng càng ngày càng sáng.

Dòng suy nghĩ của hắn chìm nổi bất định, hắn không biết liệu nên nghe theo lý trí hay trái tim? Hắn không hề biết.

Tiết Khải Vũ chưa bao giờ nghĩ về việc bản thân hắn sẽ thương nhớ đến người con gái nào. Tâm hắn là lạnh nhạt.

Có thể hắn luôn lấy đó làm lý do cho sự tàn nhẫn và hung ác trong con người hắn lộ ra, chi phối tất thẩy những điều hắn muốn nắm giữ. Hắn có thể lợi dụng người, hãm hại người, xa lánh người lại vẫn dữ được sự thanh cao cho bản thân hắn.

Tiết Giai Vu hiểu hắn, và như định mệnh sắp đặt mà thôi! Ngày nàng hiểu hắn một cách chân thật nhất ngày ấy tình yêu chấm dứt. Nếu ai đó nói với Tiết Giai Vu rằng, “ yêu” không phải là dù người ấy mình đầy khuyết điểm ta vẫn sẽ yêu thương và bao dung người ấy hay sao?

Nếu là trước khi hiểu rõ con người Tiết Khải Vũ, chắc chắn nàng sẽ đồng ý, thậm chí sẽ coi đó như lý tưởng để mù quáng đâm đầu vào.

Nhưng cuộc sống không như vậy, hoặc là bạn đánh giá cao sự chịu đựng, sự bao dung của bản thân. Hai là bạn đánh giá quá thấp sự bi kịch cẩu huyết tột cùng của tiểu thuyết cuộc đời nhọ nhem.

Tất cả mọi khổ đau sẽ đều là đáng giá vời một điều kiện tiên quyết là “ Hạnh phúc mãi mãi” một kết cục đẹp và xứng đáng sẽ đến với người ta.

Nhưng nếu sau bao nhiêu cố gắng và quyết tâm thay đổi người nàng yêu, chỉ đổi lại thêm càng nhiều sự tuyệt vọng. Trải qua thời gian dài đằng đẵng những nỗi buồn trở thành ám ảnh, không hề có ánh sáng, vậy có nên tiếp tục tình yêu “ bệnh hoạn” này?

Đương nhiên là có nếu bạn muốn sớm được cưỡi hạc bay về miền cực lạc.

Tiết Khải Vũ là một người đàn ông mang theo sự thâm trầm, lạnh nhạt. Hiếm có thứ gì trên đời từng chiếm được sự quan tâm của hắn. Đêm nay đột nhiên hắn muốn đi dạo một chút một chút. Hắn tháo cúc tay áo, thong thả tản bộ dọc theo bãi cỏ và hồ nước bên trong khuôn viên Tiết gia. Nơi này hắn đã ở đây từ khi lọt lòng, nhiều năm trôi qua vẫn ưu buồn và nhẹ nhàng như thế.

Gió ban đêm từ hồ mang làn hương thảo mộc vần quanh bóng lưng của Tiết Khải Vũ, mang theo sự lười biếng đẹp đẽ. Hắn nhớ về cô gái đó.

Tiết Giai Vu có thể nói là một người ở bên hắn đã nhiều năm, cô và hắn cùng trải qua khoảng thời gian thật sự khó nói trong lòng. Khi cô còn là thiếu nữ, cô nhìn hắn bằng một ánh mắt trong trẻo và ẩn nhẫn tình cảm của cô dành cho hắn không có ai mà không biết. Hắn cũng biết, nhưng khi đó Tiết Giai Vu không phải là thứ hắn tìm kiếm.

"Cô sẽ cưới Dương Cẩn Hàn..."

Tiếng cá lõm bõm dưới hồ, mặt hồ tràn ra những cơn sóng to nhỏ dập dềnh. Tiết Khải Vũ lặng người nhìn ánh trăng sáng đang chiếu xuống cảm giác sức lực toàn thân như bị rút sạch, mỏi mệt không muốn làm điều gì. Nếu một ngày Tiết Giai Vu dời khỏi Tiết Gia, vậy hắn sẽ...như thế nào?

Tiết Khải Vũ cầm lấy áo khoác dời đi, bước chân ngày càng xa hồ nước không một tiếng động.

" Khải Vũ, chúc phúc cho em nhé!" Tiết Giai Vu nhẹ nhàng nói. Khi ấy, cô cười nhẹ hai má hơi hồng, cô đã thoát khỏi tình yêu đầu đời với hắn và trở thành một người phụ nữ quyến rũ, ngọt ngào, mạnh mẽ, thông suốt, tự tin. Khi Tiết Giai Vu bước qua tuổi niên thiếu nhiều đau thương và mất mát, sự tổn thương giúp cô tỉnh táo và hiểu rằng buông bỏ mới có thể nhận được nhiều hơn, những điều đau khổ nên được bỏ xuống tha thứ cho bản thân tha thứ cho tình yêu của chính mình. Tiết Khải Vũ, có lẽ chúng ta chỉ nên xuất hiện trong đời nhau với thân phận là như vậy.

Tiết Giai Vu trước đây chưa từng nói với Tiết Khải Vũ về tình cảm của mình, nhưng ai cũng biết. Có lẽ bây giờ chuyện đấy cũng không còn quan trọng nữa. Tiết Khải Vũ như người anh trai đã cùng cô lớn lên và sẽ mãi mãi là như vậy mà thôi.

Tiết Khải Vũ rất muốn hỏi " Em không phải muốn lấy anh sao?" nhưng câu nói đó thay bằng tiếng thở dài.

Hắn cũng muốn hỏi " Em không phải là...yêu tôi sao?"

Nhìn những quả hồng trên bàn, mọc nước ngọt ngào đầu óc hắn tràn ngập những suy nghĩ ma quỷ. Giọng nói như từ đâu xuất hiện không hình khối sai khiến hắn, đừng để Tiết Giai Vu lấy người khác. Giữ lấy nàng, chiếm lấy nàng, để tình yêu đó sống lại...

Tiết Giai Vu đã buông bỏ tình yêu với hắn, Tiết Khải Vũ không còn là người trong lòng cô cho nên mọi hành động của hắn cũng không thể khiến cô để tâm như trước đây. Thông báo với hắn về lễ cưới, nấu cho hắn một bữa cơm, cùng ngồi trò chuyện tất cả chỉ như vậy thôi. Lòng người khó đoán, điều cô không ngờ tới lại đã xảy ra.

Tiết Giai Vu ngâm mình trong bồn tắm, hơi nước nóng làm mờ tấm kính lớn trên tường che đi nỗi bất an chiếm lấy tâm trí cô. Tiết Giai Vu vai mình, nhắm mắt lại. Cô không thể nào quên được tối hôm đó ở Tiết Gia. Khi cô ăn xong những trái hồng trên bàn trước khi tạm biệt Tiết Khải Vũ, đầu óc cô mụ mị như bước chân vào mộng cảnh, một cơn ác mộng. Hơi ấm của người đàn ông và vòng tay cứng rắn của Tiết Khải Vũ vừa xa lạ vừa thân quen đến đáng sợ. Trái tim của Tiết Giai Vu thật sự hoảng loạn tột cùng, cô chỉ muốn thoát đi hắn nhưng sức lực toàn thân yết ớt, tay chân rã rời. Khi ấy cô thật sự không hiểu mình đã làm gì để bị đối xử như vậy, bị chơi đùa như một món đồ chơi chẳng có quyền quyết định về sự lựa chọn cũng như thân xác này.

" Tiết Khải Vũ, xin anh đừng như vậy.."

Tiết Giai Vu bị hắn ôm lấy đi vào phòng ngủ của hắn, ánh đèn vàng hiu hắt trước nay vốn tạo cảm giác ấm áp giờ lại biến thành cơn ác mộng trong đời, cô cố gắng chống tay ngồi dậy thì lại bị hắn kéo chân cả người ngã xuống giường lớn. Bàn tay hắn nóng như có lửa, chạm vào đùi của cô

"Em...còn yêu anh không?"

Hắn nhìn sâu vào mắt cô, nhỏ giọng hỏi. Giọng nói của hắn chưa bao giờ nhẹ nhàng đến thế, nhưng cũng chưa bao giờ đáng sợ đến thế. Cô chết lặng mất vài giây, tâm trạng rối bời chẳng nói nên lời. Không sớm không muộn hắn hỏi câu đó, ý là sao. Hóa ra hắn cũng biết Tiết Giai Vu cô từng yêu hắn, mà không yêu thì cũng để làm gì nữa khi chuyện đã trôi qua.

Hắn dùng sức bóp chặt lấy hông cô, mặc cho sức lực mỏng manh đẩy hắn, quần lót của cô bị hắn kéo tuột. Tiết Giai Vu khép chặt hai chân lùi sâu về phía sau, nước mắt không thể khống chế tuôn ra.

" Khải Vũ, anh bị điên rồi. Anh đừng làm như thế này nữa, xin anh.."

Cô chết lặng nhìn hắn từ từ cởi từng nút áo, ngón tay thon dài cầm lấy trái tim cô chơi đùa ánh sáng sau lưng hắn giờ không còn là thiên thần mà đã là ác quỷ, lạnh lẽo u uất trầm đục.

Mái tóc cô xõa tung, mồ hôi lạnh dọc theo hai bên thái dương đôi môi bị hắn dày vò đến bật máu. Những sợi tơ máu hòa trộn trong nụ hôn điên cuồng, say đắm. Tiết Khải Vũ như kẻ điên tìm được liều thuốc tham lam mút lấy cuốn lấy lưỡi cô, hít lấy hơi thở trong trẻo như hoa nhài để rồi làm cô sức cùng lực kệt. Cả cơ thể trần trụi dưới thiên nhai trước cửa địa ngục, vết tím loang lổ và dấu răng của hắn giống như những vết xước trên viên ngọc, phai loãng thời gian.

Tiết Giai Vu luồn tay ra sau gáy hắn, níu lấy cơ thể hắn như nhánh lan níu cây tùng già. Nếu như hắn đã tàn nhẫn với cô, thì Tiết Giai Vu cũng sẽ khiến hắn phải đau đớn.

Cả hai người lao vào cơn bão, trầm mình trong ngọn lửa địa ngục cháy bỏng không thấy được bình minh, mồ hôi tuôn ra ướt đẫm ga trải giường ướt đẫm mái tóc nàng.

Tiết Khải Vũ dang tay ôm trọn lấy tình yêu trong lòng, ngực hắn dính chặt vào lưng nàng không một khe hở. Tham lam cảm giác giữ lấy mà hắn tưởng như mất đi trong khoảnh khắc.

" Tiểu Vu, em đã từng nói sẽ lấy tôi."

Tiết Giai Vu nhíu mày, bởi cô đang nằm quay lưng lại với hắn nên cô sẽ không thể thấy ánh mặt thầm trầm của hắn. Năm cô 14 tuổi liền chạy đến nắm tay hắn nói:

" Khải Vũ, lớn lên em sẽ nhất định lấy anh."

Hắn nghe thấy thế thì nhướng mày không trả lời.

Năm cô 16 tuổi vào sinh nhật mình, cô ngồi cạnh hắn nói:

" Khải Vũ, lớn lên em sê nhất định lấy anh."

Hắn im lặng.

Sau đó không lâu hắn đã tìm thấy người con gái hắn thương, và theo đuổi tình yêu của hắn. Trong mắt người ngoài, cuộc tình ngọt ngào trên thiên đàng mà bất kỳ ai cũng mơ ước của Tiết đại thiếu gia lại chẳng phải dành cho cô. Hóa ra im lặng mới là lời từ chối tuyệt tình nhất, hắn vốn chẳng để tâm đến Tiết Giai Vu, người con gái giống như một đám mây trắng lại giống như một cơn giông lúc bạn không chú ý tới nhất sẽ dần dần trưởng thành. Rồi đến một ngày con chim non cũng đủ lông đủ cánh bay xa.

Câu chuyện từ lâu, vì sao hôm nay hắn lại nhắc tới.

Tiết Giai Vu chẳng hé răng, cô quá mệt mỏi. Chỉ cần nhắm mắt là sẽ chìm vào cơn mộng mị.

Trước/13Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Hỗn Nguyên Võ Đế