Saved Font

Trước/54Sau

Mơ Xanh Ngâm Đường

Chương 4: Bàn Bên

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Kỷ luật dù có tệ đến đâu thì trước mặt giáo viên chủ nhiệm, học sinh vẫn có chút tiết chế.

Chỗ ngồi của Lê Tốc ở giữa lớp. Trong một thoáng yên tĩnh, thậm chí cô có thể nghe thấy âm thanh cọ xát rất nhỏ của vải áo khoác khi Cận Duệ ngồi xuống.

Cô cảm thấy sự tồn tại của Cận Duệ quá mức chướng mắt, anh ở bên cạnh làm hàm lượng oxy trong không khí thấp khiến cô khó thở.

Lê Tốc quay đầu lại, mặt không chút thay đổi nhìn thoáng qua Triệu Hưng Vượng đang di chuyển đến phía sau phòng học, một mình ngồi một bàn.

Kẻ đầu sỏ này!

Triệu Hưng Vượng vẫn chưa ý thức được mình có lòng tốt làm chuyện xấu, còn tỏ ra vui vẻ làm dấu “OK” với cô.

Vẻ mặt đắc ý đó, giống như đang nói —— Đại ca, anh em đã giúp cậu đến bước này rồi! Thấy đủ lòng thành chưa?!

Thầy Cao đang đứng trên bục giảng cũng không để ý, trước khi đi, ông ấy còn gọi Lê Tốc một tiếng, lo lắng dặn dò cô: “Lê Tốc, bạn học mới có gì không biết thì em nhớ phải hết lòng giúp đỡ, nghe rõ chưa?”

Cận Duệ quay đầu sang, nhìn thấy cô gái nhỏ bên cạnh bày ra vẻ mặt nai tơ, gật đầu: “Vâng ạ. “

Thầy chủ nhiệm vừa rời đi, cô lập tức trở về dáng vẻ ban đầu, xụ mặt dời ghế về lối đi bên trái, kéo dài khoảng cách với anh, cả người hứng trọn ánh nắng mặt trời từ cửa sổ, mái tóc rối bỗng chốc được nhuộm một tầng màu nâu vàng.

Hôm qua lúc cô xuất hiện trước cửa nhà anh, mái tóc dài để xõa, trông có vẻ trưởng thành hơn một chút.

Hôm nay cô buộc tóc đuôi ngựa gọn gàng, nhưng lại trùng với hình ảnh khi còn bé, ngay cả mái tóc xù xì trước trán cũng giống vậy.

Chỉ là đôi má đã bớt đi nét phúng phính dễ thương, thay vào đó là đường nét thanh thuần của một cô thiếu nữ.

Giống như lúc nhỏ cũng từng có một cảnh như vậy, cô ngồi xổm dưới ánh mặt trời, chỉ vào một con búp bê Barbie, miệng còn hôi sữa non nớt nói với anh: “Cận Duệ, chúng ta chơi trò chơi gia đình đi, cậu làm bố, còn tớ làm mẹ.”

Truyện [Mơ Xanh Ngâm Đường] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen!

Trước bục giảng có ban cán sự lớp đang ôn tập bài buổi sớm, nhưng bầu không khí vẫn ồn ào huyên náo.

Lê Tốc lấy sách che mặt, chỉ vào khe hở giữa hai chiếc bàn, giống hệt như động tác chỉ vào con búp bê Barbie trong trí nhớ của Cận Duệ.

Nhưng giờ phút này, giọng nói của cô giống như rít ra từ trong kẽ răng: “Đường ranh giới này, dám vượt qua thì cậu không xong với tôi đâu.”

Ánh mắt thăm dò của Cận Duệ rơi vào chiếc bàn bừa bộn của Lê Tốc, bên trên trải đầy giấy kiểm tra có viết tên trên đó.

Đúng là Lê Tốc, không phải Trương Tốc Tốc.

Tại sao lại thay đổi họ?

Ly hôn sao?

Bầu không khí ồn ào trong lớp khiến Cận Duệ cau mày khó chịu.

Nó làm anh nhớ lại ngày hôm đó rời khỏi Linh Thành, những lời đàm tiếu trong tòa nhà dành người thân của nhà máy sản xuất cơ khí khiến lỗ tai anh không chịu nổi, nhưng chúng cứ vẫn văng vẳng bên tai anh….

Tiền thân của trường Trung học số 3 là một trường giáo dục nghề nghiệp ở Linh Thành, đã tồn tại từ thế hệ bố mẹ.

Gần 20 năm trở thành một trường trung học, thiết kế ở nơi đây cũng đã trở nên cũ kỹ.

Những bức tường trắng trong lớp học không còn là màu trắng nữa, chân tường sơn màu xanh lá cây cũng bị bong tróc lả tả, bục giảng cũng để lộ ra lớp đường viền thô của gỗ. [lantruyen]

Buổi ôn bài sáng sớm mới diễn ra được vài phút, loa phát thanh treo bên cạnh đã ầm ĩ vang lên “Chăm chỉ học tập, tiến bộ mỗi ngày”, thông báo cho các bạn học sinh trong lớp tập trung ở sân trường để tham dự tiết chào cờ.

Không ai tổ chức kỷ luật, mọi người hỗn loạn ùa ra ngoài.

Cận Duệ để ý thấy Lê Tốc khẩn trương muốn đứng dậy, đuổi theo sau cậu nam sinh tên Triệu Hưng Vượng đang chạy ra hành lang.

Vừa bước ra khỏi lớp học, Lê Tốc đã giơ tay túm cổ Triệu Hưng Vượng: “Triệu Béo, cậu đổi chỗ ngồi cái gì? Bà đây chưa đủ tốt với cậu sao? Cậu đã quên mất những lúc ăn đồ ăn vặt của tớ, uống sữa chua của tớ rồi hả?”

“Nào dám nào dám, tớ đây không phải để cậu được ngồi với cậu bạn thân lúc nhỏ sao? Tớ cứ tưởng cậu muốn ngồi cùng bàn với cậu ấy chứ.”

Một nam sinh cầm bóng rổ từ bên cạnh chạy đến, Triệu Hưng Vượng lập tức chạy theo: “Đại Tề, đợi tớ một chút với, tớ cũng muốn đánh vài quả bóng rổ!”

Lê Tốc tức giận dậm chân: “Triệu Béo!”

Triệu Hưng Vượng chạy theo bóng rổ, không quên quay đầu lại giải thích: “Đại ca à, hành động trong sáng đó của tớ là kiểu mẫu Lôi Phong, thật đấy!”

* 雷锋: Lôi Phong (1940 – 1962) trở thành một hình mẫu về lòng vị tha và cống hiến cho Đảng bằng cách tuyên truyền từ năm 1963 trở đi.

Truyện [Mơ Xanh Ngâm Đường] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen!

Trong hành lang đầy tiếng ồn ào, cầu thang bê tông chật cứng học sinh đi xuống.

Có người cách nửa tầng chào hỏi tổ tông của đối phương, còn có một nam sinh vừa đi vừa ăn bánh kếp trái cây, một mùi dầu mỡ tỏa ra.

Sở Nhất Hàm cũng từ trong lớp đi ra, chen chúc qua mấy người, tới bên cạnh Lê Tốc rồi khoác tay cô, kích động rít lên: “Cậu bạn Cận Duệ này đẹp trai quá nhỉ. Nếu tớ biết cậu ấy đẹp trai như vậy, hôm qua tớ đã cùng cậu ngồi xổm ở quảng trường vịt uyên ương hoang dã thêm một lúc rồi.”

Lê Tốc bây giờ cứ nghe đến cái tên ” Cận Duệ ” là lại cảm thấy khó chịu, bĩu môi nói: “Mặt người dạ thú thì có ích lợi gì chứ.”

Sở Nhất Hàm có chậm chạp đến đâu cũng lần ra được manh mối, lợi dụng lúc hỗn loạn, cô ấy nói nhỏ với Lê Tốc: “Làm sao vậy? Có xích mích gì hả?”

Con gái với nhau cũng dễ dàng tâm sự hơn, thế là Lê Tốc kể lại chuyện ngày hôm qua cho Sở Nhất Hàm nghe. Nghe xong, Sở Nhất Hàm cũng nhíu mày theo.

Lê Tốc rất coi trọng Cận Duệ, Sở Nhất Hàm biết điều đó.

Trước đây lúc bọn cô và Triệu Hưng Vương đi ra ngoài ăn sáng, Lê Tốc chưa bao giờ ăn cháo thất bảo ngũ vị* hay cháo bát bảo.

*腊八粥: Cháo Laba, hay còn gọi là “cháo Thất Bảo Ngũ Vị”, “Cháo Phật”,… là một món cháo nghi lễ của Trung Quốc được ăn vào ngày thứ tám của tháng mười hai trong lịch Trung Quốc. Ngày mà nó được ăn theo truyền thống thường được gọi là Lễ hội Laba. Nguồn gốc của phong tục uống cháo Laba vào ngày này có liên quan đến câu chuyện Đức Phật thành đạo.

Lúc đầu bọn họ còn tưởng là do Lê Tốc kén ăn, sau đó khi đến nhà Lê Tốc chơi, nghe ông ngoại của cô nói rằng, đó là vì khi còn bé, nhà hàng xóm của Lê Tốc có một người bạn nhỏ chuyển đi đúng vào ngày mùng Tám tháng Chạp, Lê Tốc khóc đến suýt nữa không thở nổi, khó tiêu nôn mửa nhiều lần, về sau không bao giờ uống cháo thất bảo ngũ vị nữa.

Bản thân Lê Tốc cũng đã kể cho họ nghe về quá khứ này, nghe nói lúc đó cô đã khóc suốt nửa tháng, sau khi ngừng khóc, hễ có món gì ngon là cô đều đặt trước cửa nhà Cận Duệ, hy vọng Cận Duệ có thể quay về.

Cô là một người nặng tình như vậy đấy!

Nhưng cậu bạn thân lúc nhỏ lại quá mức chó má!

Con trai dù có đẹp trai đến đâu cũng không được bắt nạt bạn gái.

Sở Nhất Hàm cảm thấy bản thân cũng muốn tức giận theo, giống như kẻ thù không đội trời chung vậy: “Cận Duệ làm sao thế nhỉ? Cho dù không nhớ rõ cũng đâu cần phách lối như vậy chứ? Sau này không để ý tới cậu ấy nữa, vẫn là ba người chúng ta chơi chung với nhau thôi! Đừng mang theo cậu ấy.”

Truyện [Mơ Xanh Ngâm Đường] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen!

Thời tiết quá lạnh, nhà trường cũng không yêu cầu ở lại quá lâu mà nhanh chóng kết thúc. Sau khi chào cờ xong, các lớp trở về phòng học. Bài phát biểu của lãnh đạo nhà trường và bản tổng kết tuần trước đều được phát trên loa phát thanh.

Cận Duệ, con người này, cảm giác tồn tại quả thật rất mạnh.

So với vẻ tinh khôi thuở còn bé, Cận Duệ hiện tại trông có vẻ sắc bén hơn.

Có lẽ công việc làm ăn của gia đình anh ở miền Nam quả thật rất phát đạt, nên đã nuôi dưỡng anh thành một người có khí chất quý tộc, quần áo đang mặc trên người cũng không hợp với phòng học này. Anh không cần làm gì cả, chỉ cần nhìn thôi cũng đủ thấy kiêu ngạo rồi.

Nghe bọn người Triệu Hưng Vượng nói, đôi giày bóng rổ trên chân anh là mẫu giày phiên bản giới hạn có chữ ký của các ngôi sao bóng rổ, trên thị trường rất hiếm có khó tìm. [lantruyen]

Thầy Cao rất quan tâm Cận Duệ, tan học tiết đầu tiên liền đưa đồng phục mới tới cho anh.

Cận Duệ vào phòng vệ sinh để thay đồ, cuối cùng cũng cởi chiếc áo khoác trắng bắt mắt ra, nhưng bộ “đồng phục bảo vệ” này mặc lên người anh ngược lại rất xuất sắc.

Anh mặc một chiếc áo hoodie màu trắng bên trong, tay áo xắn tới khuỷu tay, để lộ một chiếc đồng hồ tinh xảo không hề rẻ trên cổ tay.

Lê Tốc oán thầm:

Tại sao thường ngày cô không cảm thấy chiếc quần đồng phục tồi tệ này lại để lộ ra đôi chân dài như vậy?

Không chỉ có một mình Lê Tốc âm thầm quan sát, mà mọi ánh mắt trong lớp cũng đổ dồn về hướng anh.

Thậm chí có những cô gái trong lớp khác, mượn danh nghĩa “đi ngang qua” mà dạo tới dạo lui ở cửa sau, ánh mắt nhìn thẳng vào lớp học, thảo luận về học sinh chuyển trường có bề ngoài phô trương này.

Các bạn trong lớp rất nhiệt tình, luôn có người muốn lại gần nói chuyện.

Chỉ là Lê Tốc tia thấy, bộ dạng chó má của Cận Duệ hình như không hề có ý định kết bạn hay hòa nhập cùng tập thể này.

Ngay cả thời gian của anh cũng không theo chuông lớp học, rất tùy ý.

Một khi đã giải đề, cho dù tan lớp anh cũng không dừng lại; nhưng khi anh muốn nghỉ ngơi, giáo viên trên bục giảng đang nói không ngừng, anh cũng thờ ơ không chú ý đến, dựa lưng vào ghế, tay cầm switch* chơi trò chơi.

*Đây được xem là máy chơi game “lai” đầu tiên trong lịch sử ngành công nghiệp game bởi tính năng “Switch” (Switch dịch ra có nghĩa là chuyển đổi) máy chơi game cầm tay.

Người thì đang ngồi trong lớp học của trường Trung học số 3 Linh Thành, nhưng trái tim của anh thì không có ở đó.

Đối với tất cả mọi thứ ở đây, anh không nói là ghét bỏ, nhưng cũng không cảm thấy hứng thú.

Vậy thì đừng quay lại!

Lê Tốc bĩu môi nghĩ.

Sau đó, thầy Cao đi tuần tra ngoài hành lang, từ cửa sổ phía sau vô tình nhìn thấy máy chơi game của người nào đó.

Thế là Switch của Cận Duệ đã bị tịch thu.

Đây là chuyện làm Lê Tốc vui vẻ nhất suốt một buổi sáng, trong lòng cô chỉ muốn ngửa mặt lên trời mà cười to.

Đáng đời!

Nhưng Cận Duệ thực sự rất đại gia. Tiết thứ ba máy chơi game bị tịch thu, tiết thứ tư sắp kết thúc, khóe mắt Lê Tốc vô tình liếc qua thì thấy anh bỏ bài thi đã làm xong sang một bên, từ trong cặp lấy ra một cái máy tính bảng…

Truyện [Mơ Xanh Ngâm Đường] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen!

Trường trung học số 3 Linh Thành có căng tin nhỏ của riêng mình, bánh cuộn khoai tây và lẩu cay đường phố làm rất ngon.

Buổi trưa Lê Tốc không về nhà, bình thường cô hay cùng Sở Nhất Hàm và Triệu Hưng Vượng ăn trưa trong căng tin, thỉnh thoảng chán ăn sẽ ra ngoài trường ăn chút gì đó.

Trưa nay ăn cơm chỉ có hai cô gái, Triệu Hưng Vượng bởi vì trốn học chơi bóng rổ nên bị thầy Cao gọi đến văn phòng.

Cậu ta thường xuyên phạm phải những lỗi này, dạy đi dạy lại nhiều lần cũng không sửa, Lê Tốc và Sở Nhất Hàm không lo lắng, sau khi ăn cơm xong lại cùng nhau trở về lớp học.//lantruyen/

Quả nhiên không bao lâu sau, Triệu Hưng Vượng đã trở về, biểu cảm vui vẻ hớn hở, một chút sầu muộn cũng không có.

Thấy Cận Duệ không có ở đó, cậu ta ngồi lại vị trí cũ, cùng với hai cô gái tán gẫu về những gì cậu ta thấy trong văn phòng.

“Tớ đã được diện kiến cặp đôi bị bắt gặp kia, không phải đều là lớp 12 đâu. Nam sinh kia thật ra đang học lớp 11/9, dáng người cao hơn 1m95.”

“Nhưng crush của cậu ta lại quá thấp, chỉ hơn 1m50. Đứng bên cạnh cậu ta giống hệt như Chú Lùn, không khác gì Sở Nhất Hàm cả.”

“Tào lao, tớ đây 1m60 nhé!”

Triệu Hưng Vượng là kiểu người vạ miệng, ngay cả một cô gái dịu dàng ít nói như Sở Nhất Hàm cũng không thể nhịn được mà mắng cậu ta.

Sau khi bị mắng, cậu ta chuyển chủ đề, nói về Cận Duệ.

“Vừa rồi thầy Cao hỏi cậu ấy địa chỉ, sau đó hỏi thông tin liên lạc của phụ huynh cậu ấy. Cậu ấy nói rằng cha mẹ không có ở đây …”

“Sống một mình mà sang chảnh quá nhỉ, còn có tiền mua máy chơi game. Tớ thực sự ghen tị với cậu ấy quá đi mất!”

Hôm qua lúc đứng ngoài cửa, Lê Tốc quả thật cũng không nhìn thấy dấu vết của người khác, hình như trong phòng chỉ có mỗi hành lý của Cận Duệ.

Chẳng lẽ gia đình anh ở phía Nam phá sản mới chuyển về đây?

Nhưng cho dù phá sản cũng không thể để trẻ vị thành niên sống một mình như vậy chứ?

Ngay cả loại người rộng lượng như Triệu Hưng Vượng nghĩ đến cũng cảm thấy ghen tị.

Lê Tốc chỉ ngẫu nhiên suy nghĩ một chút, cô cũng không có ý định nghiên cứu sâu thêm.

Cận Duệ có sống một mình không đâu liên quan gì đến cô?

Suy cho cùng thì người với chó đâu có cùng một con đường.

Truyện [Mơ Xanh Ngâm Đường] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen!

Khi Cận Duệ trở lại lớp học, giờ nghỉ trưa vẫn chưa kết thúc.

Bên cạnh bàn của Lê Tốc có thêm một cái ghế, hai người nằm trên bàn cạnh nhau, có lẽ vì nắng quá chói chang nên trên đầu vẫn đang trùm áo khoác đồng phục học sinh.

Anh vô thức liếc nhìn xuống gầm bàn, thấy rõ ràng là hai đôi giày thể thao nữ.

Còn tưởng rằng đang theo mốt gì đó, cùng Lê Tốc trắng trợn hẹn hò ngay trong lớp.

Cận Duệ đi tới, nghe thấy dưới lớp áo đồng phục có âm thanh truyền ra, do đầu bị trùm kín nên giọng nói khá bí bách: “Nhất Hàm, cậu ngủ được không? Kể cho cậu nghe một câu chuyện để dễ ngủ nhé?”

“Ừm, kể đi.”

Không có hứng thú nghe câu chuyện kia, Cận Duệ móc tai nghe từ trong túi đồng phục học sinh ra.

Nhưng còn chưa kịp đeo vào tai, anh đã nghe Lê Tốc nói: “Trước đây có một người con trai, vào phía Nam ở mười năm xong, sau khi trở về liền biến thành một con chó.”

Tác giả có lời muốn nói:

Cận Duệ:?

Trước/54Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Quốc Dân Ảnh Đế Yêu Thầm Ta