Saved Font

Trước/45Sau

Mỗi Lần Tỉnh Dậy Đều Làm Mẹ Tồi

Chương 10: Mẹ Chồng Ác Trong Truyền Thuyết Xuất Hiện

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
**Nhóm dịch: Tam Kim

Dưa chuột và cà chua lần lượt chính rồi, mỗi ngày các bạn mạng trông trên livestream dồn dập xuống đơn, vì để các bạn mạng ăn được rau củ tươi mới hái, buổi chiều mỗi ngày họ phải dựa theo đơn hái rau đóng gói rồi gửi qua bưu điện trên trấn.

Do thời kỳ chính của cà chua và dưa chuột là mười mấy ngày, nếu thu trễ sẽ bị nát, Hứa Linh và mọi người ngưng các công việc khác toàn lực hái dưa chuột trước.

Trừ gửi đi cho các bạn trên mạng, số còn lại thì đưa đến chợ trên trấn bán.

Đương nhiên bảy người mỗi ngày đều bận đến rất muộn, buổi tối đều tập hợp ở nhà Đoạn gia, báo cáo công việc một ngày.

Thông qua đoạn thời gian tiếp xúc này, năm người Tôn Tiểu Hải chỉ là khi mới bắt đầu còn giở trò lười biếng, sau này thấy đơn càng ngày càng nhiều, lợi nhuận cũng càng ngày càng tốt, người già trong thôn gặp họ cũng không như lúc trước luôn mắng họ không học tốt đi phá nhà, mà đều khen họ làm việc tận lực, làm chuyện tốt vì thôn, như vậy mặt mày cũng sáng sủa, làm việc cũng dùng sức hơn, cũng không cần Hứa Linh thúc giục, bản thân chủ động giành làm.

Đương nhiên có bỏ ra thì có thu hoạch, đừng xem một mẫu đất hơn này trồng dưa chuột, bọn họ không biết quản lí, đều dựa vào hệ thống Hứa Linh tặng tăng một điểm kỹ năng trồng trọt, thu được mới năm ngàn cân dưa chuột, gửi bạn trên mạng là hai tệ một cân, còn lại đều đưa đến nhà ăn các giáo viên.

Sản lượng cà chua tương đương với dưa chuột, hai loại này tính chút trừ đi chi phí có thể kiếm được một vạn tệ, chủ yếu là giá cả họ bán cao, nếu để buôn rau thu cũng là một tệ một cân.

Đây so với trồng lương thực kiếm tiền hơn nhiều.

Nếu có thể có nhà kính, sử dụng khoa học quản lí thì thu nhập sẽ càng nhiều.

Vì vậy Hứa Linh bàn bạc với mọi người lấy tiền lợi nhuận dùng để xây nhà kính, rồi mời thầy giáo đến hướng dẫn một chút làm sao quản lí khoa học mới có thể nâng cao sản lượng và giảm thiểu phát sinh sâu bệnh.

Nhưng mà gặp cự tuyệt của Triệu Phi, phản đối của Trương Kiến Quân và Vương Đại Kim, họ cảm thấy xây nhà kính phí dùng quá nhiều, không cần thiết, còn về mời thầy thì càng thừa hơn, nhiều năm vậy rồi, trong thôn luôn trồng rau như vậy, mời thầy chính là lãng phí tiền, có số tiền này còn không bằng phân cho mọi người.

“Không phải không trồng rau củ lộ thiên, cũng phải có mấy nhà kính để mùa đông cũng có thể tiếp tục trồng rau củ trái cây, tuy bây giờ đầu tư có chút lớn, nhưng rất nhanh thì có thể về vốn rồi. Còn về mời thầy rất quan trọng, dưa chuột trải qua quản lí khoa học có thể đạt hai vạn cân nữa.” Hứa Linh phổ cập khoa học cho bọn họ.

“Chém gió à! Còn hai vạn cân, có tiền mời thầy còn không bằng chúng ta chia đi! Chúng ta cả ngày mệt sống mệt chết còn không có tiền nữa! Còn mời thấy cái gì, không làm việc mà còn lấy nhiều tiền vậy!” Vương Đại Kim không cam tâm tình nguyện.

Từ lúc bắt đầu bán dưa chuột ba người bọn họ chỉ trông chia tiền! Đột nhiên nói muốn xây nhà kính mời thầy, vậy tiền kiếm được không phải lại bỏ vào tiếp sao? Bọn họ lấy được tiền gì?

Nhất là Vương Đại Kim nhìn thấy Hứa Linh trồng rau kiếm được nhiều tiền như vậy, nhìn vào thì không hàm chứa kỹ thuật gì, thì muốn tự mình trồng rau, tiền kiếm được đều là của mình còn không cần phải chia với nhiều người như vậy, vì vậy có tâm tư nhỏ của bản thân.

Đúng lúc mượn cơ hội này lấy tiền người đi.

Ngoài ra Trương KIến Quân và Triệu Phi cách nghĩ không khác mấy với Vương Đại Kim, đều mắt đó mà nhìn Hứa Linh kiếm tiền, muốn tự bản thân làm.

Hứa Linh cũng nhìn ra được tâm tư nhỏ của bọn họ, nhưng tục ngữ nói dưa hái xanh không ngọt, nếu họ đã có lòng muốn đi, dù giữ lại cũng không có ý nghĩa gì.

Hứa Linh cũng không nói gì chỉ hỏi ý nghĩ của bọn họ?

“Chúng tôi chỉ muốn chia đúng tiền thuộc về mình, còn lại cô muốn lãng phí như thế nào thì không liên quan đến chúng tôi rồi.” Vương Đại Kim đề ra trước.

“Hai người các người cũng có ý này?” Hứa Linh hỏi cách nghĩ của Trương Kiến Quốc và Triệu Phi.

“Ừm!” Hai người cũng gật đầu theo.

“Vậy được thôi, nếu các anh đã muốn chia tiền, vậy thì thỏa mãn yêu cầu của các anh. Khi đó tôi nói là các anh hùn vốn chúng ta tính riêng, không hùn vốn thì dùng tiền thuê các anh, vậy các anh mới làm được một tháng thì muốn giải tán, tôi làm sao tính tiền cho các anh?” Hứa Linh hỏi.

“Đương nhiên là chia đều rồi! Bán dưa chuột và cà chua tổng kiếm được hơn hai vạn, vậy chúng ta mỗi người phải chia ba ngàn, ba người là chin ngàn, phải không?” Nói rồi nhìn hai người còn lại.

“Ừm, chính là chia như vậy.” Hai người cũng gật đầu theo.

“Tôi nói ba người các người điên rồi đúng không? Trồng dưa chuột các người không ra một đồng tiền cũng không ra sức, chỉ giúp hái còn yêu cầu chia bằng nói khoát không biết ngượng à? Sao các người mặt dày vậy hả?” Đoạn Phi Phàm vừa nghe liền nổi khùng.

“Chúng tôi đến làm cũng không có ít việc tại sao không thể chia?” Vương Đại Kim liên hợp với hai người nói lại.

“Các người cũng có điểm quá đáng rồi a! Dưa chuột là Hứa Linh trồng tiền cũng là người ta ra, chúng ta cái gì cũng không bỏ vào mà sao có thể đòi nhiều tiền như vậy hả?” Tôn Tiểu Hai cũng nói theo.

“Việc chúng ta làm không ít a, tại sao không thể chia?” Ba người Vương Đại Kiến vẫn cứ kiên trì cách nghĩ của mình.

“Được rồi, khi đó tôi nói là một ngày trả ba mươi cho các người, cá người tổng làm được hai mươi sáu ngày, tôi theo ba mươi ngày tính, mỗi người chín trăm, lấy tiền rồi đi đi.” Hứa Linh cắt ngang tranh cãi của họ.

“Không được, chin trăm quá ít rồi.” Ba người kêu la.

“Làm sao? Quên mất khi đó tôi làm sao ra tay giáo huấn mấy người rồi? Còn muốn thử? Đừng xem tôi dễ bắt nạt, còn làm ồn nữa một tệ tôi cũng không cho các người.” Hứa Linh tức giận đập lên bàn.

Ba người giờ mới nhớ lại tình hình Hứa Linh đánh bọn họ, chỉ là tiếp cận với Hứa Linh một đoạn thời gian thấy cô rất ôn hòa làm họ sản sinh ra ảo giác.

Thấy không giành được gì, ba người cầm lấy tiền thì trốn đi.

“Tôi sớm nói bọn họ không đáng tin mà, cô nhìn xem quả nhiên chạy rồi.” Đoạn Phi Phàm bày ra bộ dạng tôi đã sớm dự liệu trước rồi.

“Hợp thì tụ lại, không hợp thì tan. Không cần cưỡng cầu. Đúng lúc lúa mì sắp chín rồi, sắp tới phải bận thu lúa mì, chuyện cũng ít, trời lại nóng, có thể nghỉ ngơi thả lỏng một chút.” Hứa Linh nói.

Chớp mắt thời gian đến đây cũng đã ba tháng, ba tháng này mỗi ngày Hứa Linh bận đến chân không tiếp đất, căn bản đều ở ruộng và bôn ba trên trấn.

Tiểu Điềm Điềm cũng chín tháng rồi, tuy là bây giờ đứa nhỏ đã trắng trẻo mập mạp rồi, nhưng đại đa số thời gian đều là bà Đoạn trông, bản thân thì mỗi ngày tối muộn mới bồi ngủ, ngày thứ hai trời chưa sáng, con còn chưa dậy cô lại phải đi rồi.

Bình thường đến thời gian chơi cùng con cô cũng không có, hôm qua Hứa Linh trở về muốn ôm Điềm Điềm, vậy mà con không để mình ôm, mắt nhìn như nhìn người lạ vậy.

Nhìn con không có vẻ phản ứng gì trong lòng Hứa Linh cảm thấy rất khó chịu, nói là chăm sóc tốt con, để nó có thể đủ khỏe mạnh vui vẻ trưởng thành, mà bản thân mỗi ngày lại bận kiếm tiền.

Còn nói nguyên chủ làm mẹ thất bại, bản thân cũng không tốt chỗ nào!

Ý thức được điểm này Hứa Linh cảm thấy bản thân nên giành chút thời gian chơi với Tiểu Điềm Điềm, công thêm con càng ngày càng lớn, so với hồi còn nhỏ khó giữ hơn rồi, bà nội trông nó ăn càng ngày càng có lực.

Nên ba người rời đi không làm cô thương tiếc quá nhiều, cùng lắm thì làm chậm một chút.

Để mọi người về nhà thu hoạch lúa mì trước, nhân lúc trời còn tốt vội vàng thu hoạch lúa mì trước, không thì một trận mưa là cực khổ một năm coi như phí công.

Hai chiếc máy gặt liên hợp gặt lúa mì trong thôn tiến vào hai chiếc, nhiều nhà như vậy đều đợi giành thu, đứng xếp hàng đợi, bời vì sự việc chen ngang nên thường phát sinh tranh chấp.

Do mỗi khi đến thời gian này những người làm công bên ngoài đều trở về thôn phụ thu lúa mì, bọn họ đều là xin nghỉ để trở về, ở lại trong thôn càng lâu thì tiền tổn thất càng nhiều, hận không thể để nhà mình gặt trước vậy, thế nên vì tranh giành máy gặt nổi lên không ít xung đột.

Mọi người sốt ruột như trên đống lửa vậy, nhưng vui nhất chính là những đứa trẻ.

Bởi vì mỗi khi tới dịp này ba mẹ ở xa bên ngoài đều nhanh chóng trở về thu lúa mì, bản thân có thể gặp được ba mẹ rồi, bọn chúng còn hận không thể để máy gặt liên hợp bị hư mới chịu kìa, như vậy ba mẹ có thể ở nhà thêm mấy ngày.

Những lời này đương nhiên chỉ có thể nghĩ trong lòng, nếu như nói ra sẽ bị đánh.

Mà ba mẹ Đoạn gia Đoạn Gia Vựng và Vương Thúy Hồng ở xa cũng nhanh chóng trở về thu lúa mạch.

Nhưng khi hai người về đến vừa nhìn mười mẫu đất ban đầu chỉ có ba mẫu còn đang trồng hoa màu, còn lại đều bị trồng rau lập tức giận vô cùng.

Về đến nhắm bà Đoạn mà mắng “Bà cái bà già, ai để bà trồng nhiều rau như vậy hả? Chỉ có ít lương thực vậy đủ làm được gì?”

Mẹ chồng Hứa Linh chỉ mũi bà Đoạn mắng một trận, nhìn thấy bà Đoạn không nói gì, lại mở miệng mắng tiếp “Bà cái đồ lão bất tử, bình thường trồng ít rau kiếm tiền cũng không biết làm cái gì? Cũng không gửi cho chúng tôi một phân tiền, bây giờ còn giấu chúng tôi trồng nhiều rau như vậy là muốn cho ai a? Cho đứa con gái không màn sống chết của bà hả? Được a! Nếu chúng tôi không về còn không biết bà có bãn lĩnh lớn như vậy, bà nhớ nhung con gái đó của bà như vậy thì đi nhà họ đi, đi, nhà tôi nuôi không nổi bà!” Nói rồi đẩy bà Đoạn ra ngoài.

Trong tay bà Đoạn còn ôm Tiểu Điềm Điềm, bị đẩy cứ thụt lùi, đứa nhỏ bị dọa tới khóc lớn.

Hứa Linh ở phía xa nghe thấy tiếng khóc của con, nhanh chóng chạy về vừa vào nhà vừa hay nhìn thấy mẹ chồng Vương Thúy Hồng đang động tay chân với bà Đoạn, bà Đoạn bị đẩy đến người lắc lư, còn ra sức ôm lấy Tiểu Điềm Điềm, mà Tiểu Điềm Điềm bị dọa khóc lớn.

Hứa Lình vừa nhìn thấy tình thế này ba bước đổi thành hai bước chạy đến trước chắn cho bà Đoạn ôm lấy đứa nhỏ, nhỏ giọng dỗ dành.

Đoạn Phi Phàm cũng thở dốc chạy vội đến.

“Tại sao bà lại đẩy bà nội? Bà không thấy bà nội đang ôm đứa nhỏ à?” Hứa Linh trừng mắt nhìn Vương Thúy Hồng hỏi.

“Hứa Linh, con làm sao nói với mẹ chồng vậy hả? Đến tiếng mẹ cũng không gọi?” Vương Thúy Hông kích động bới móc trước.

“Bà có gọi bà nội là mẹ qua chưa? Tôi là học theo bà đó.” Hứa Linh phản bác.

“Yo, biết cãi lại rồi, quả nhiên ở với bà già này không học được gì tốt a. Ta đẩy bà ta rồi sao? Bà ta lấy đất trong nhà đều trồng rau hết cũng không nói một tiếng, còn không để ta hỏi à? Đứa nhỏ thì làm sao? Không phải chỉ là một đứa nha đầu thôi à? Còn không biết có phải là chủng của nhà ta không đây? Nhà ta chưa có sinh ra đứa nha đầu nào.” Vương Thúy Hồng nắm lấy eo chỉ Hứa Linh không khách khí nói.

“Ừm, đúng rồi! Còn có người cô lòng dạ đen tối nữa!” Vương Thúy Hồng lại thêm một câu.

“Được rồi, nói chuyện thì nói chuyện, cứ đâm chuyện cũ không có tác dụng làm cái gì?” Đoạn Gia Vựng nãy giờ cứ ngồi xổm bên tường ngắt lời Vương Thúy Hồng.

Chẳng lẽ trong này còn có bí mật gì?

Trước/45Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Tu La Kiếm Thần