Saved Font

Trước/45Sau

Mỗi Lần Tỉnh Dậy Đều Làm Mẹ Tồi

Chương 18: Hiệu Quả Nhà Kính Đầu Mang Lại

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
**Nhóm dịch: Tam Kim

(Truyện đăng chính thức tại Dtruyen)

Thời tiết nóng, cây trồng phát triển rất nhanh, dây mướp mới trồng mỗi ngày một dạng. Mấy ngày làm việc đã ra cây mây.

Triệu Đại Sơn dạy cho hai người họ cách làm giá cho cây, không chỉ có thể để dây mướp phát triển tốt mà còn dễ ngắt.

Dùng những thân trúc còn lại của nhà kính làm giá, lấy hai rãnh dây mướp nối lại với nhau, giá không cao, chỉ đến vai người, duỗi tay là có thể ngắt mướp rất tiện.

Trái cà chính rồi, bóng bóng tím tro trên cành lá, trái cà hẹp dài trơn tuột phản lại ánh sáng, thu hút mọi người đến ngắt.

Hớt đỏ diễm lệ ẩn dấu dưới cây xanh ngời, có đỏ thẳm có đỏ nhạt, bất ngò còn có cả màu xanh, khiến ngta nhìn vào rất có cảm giác thèm ăn.

Kế bên là cải thìa cũng xanh mơn mởn, lá to dày đầy đặn ôm chặt vào nhau, thẳng tắp, lá trắng mềm non tươi có thể ép ra nước.

Mỗi sáng Đoạn Phi Phàm đều đem rau củ chính quay lên mạng, nếu cư dân mạng muốn mua có thể chuyển khoảng chuyển phát nhanh qua, trong trấn thì có thể giao hàng.

“Bây giờ chuyện tôi thích nhất là mở điện thoại lên là có thể nhìn thấy cảnh tượng thu hoạch, tuy là làm việc có rất nhiều chuyện phải cho đi nhưng không nhất định có thu hoạch, nhưng ở đây cho đi thì nhất định sẽ có rau củ tươi mới được thu hoạch!” Người bạn này có chút cảm tính a!

“Thật đáng yêu a! Ở cự ly gần nhìn những rau củ này đều đẹp quá a! Chủ thớt tôi muốn trái ớt đỏ đỏ kia, nhìn thôi cũng đủ thèm!” Bạn này có gu mặn đây!

“Cái pixel mờ như vậy mà tôi lại còn xem lâu như vậy, cũng thật bái phúc bản thân tôi a. thật ra thu hút tôi không phải là chủ thớt mà là những rau củ tươi!”

“Chủ thớt, tôi thích ăn bí đao, có thể trồng riêng cho tôi một mảnh bí đao không? Để tôi mỗi ngày có thể nhìn chúng nó lớn lên!” Yêu cầu của bạn này có thể thỏa mãn được.

“Tôi cũng muốn mảnh rau của mình, chủ thớt có thể cho riêng tôi một mảnh rau, trồng khoai tây mà tôi thích không?” Lại một người nữa đề nghị.

“Vậy tôi cũng muốn mảnh đất, cũng muốn có rau, tôi có tiền!” một thổ hào xuất hiện.

Người bình luận càng ngày càng nhiều.

Trải qua thương lượng hai người đem ba mẫu đất hiện tại chia thành mười bốn phần, mỗi phần lấy tên người bỏ vốn ra đặt tên, trồng rau củ mà người bỏ vốn muốn trồng.

Phí thuê đất ba trăm tệ, còn có phí quản lí hai trăm tệ, rau thu hoạch có thể gửi đến nhà cũng có thể chọn bán đi lấy tiền.

Có không ít người đặt tiền định ra mảnh đất cá nhân muốn trồng, trồng rau bản thân muốn ăn, càng có một thổ hào vứt cho họ năm vạn tệ, bình luận: “Cho tôi mảnh đất các người trồng gì cũng được. Chủ yếu là trên mạng thấy những nữ chủ thớt hát múa, khoe khoang gì đó nhìn đến phiền rồi, chỉ muốn nhìn họ trồng trồng rau, rất thoải mái.”

Dưới sự thúc đẩy này của thổ hào mọi người tấp nập giành xuống đơn thuê đất.

Đảo mắt ba mẫu đất đã được thuê sạch, còn đối với những người chưa giành được còn có thể chọn nhà kính.

Trên mạng đơn xuống hoài không dứt, bên ngoài đơn xuống cũng không ít, Triệu Phi bọn họ khai phá được không ít khách hàng mới, có khi số lượng rau lớn quá, thì lập tức gửi đến chợ bán sỉ bán hết rau.

Tiểu Điềm Điềm thì giao cho Hứa Yên chăm, thời tiết quá nóng, buổi trưa không dám để bọn họ ra đây, chỉ có buổi chiều mới đưa ra ruộng chơi một chút.

Có thể nói dạy Điềm Điềm sớm là từ ruộng rau, vừa hay hái trái cà thì dạy nó nhận biết trái cà, hái ớt thì dạy nhận biết ớt. Dây mướp đúng lúc ra hoa vàng nhỏ, dạy nó nhận biết màu vàng, biết hoa, còn có trên hoa vừa mới kết ra trái mướp nhỏ.

Đứa trẻ nhà người ta mở miệng không gọi ba ba thì là mẹ, Điềm ĐIềm mở miệng câu đầu tiên là “dưa dưa” không thì “hoa hoa” làm hai người cười không ngưng.

May mà Hứa Yên qua ở, không thì hai người họ bận đến tay chân loạn xạ không thôi.

Hứa Yên mỗi ngày dậy sớm làm bữa sáng, không phải mì cuộn tay thì là bánh nướng áp chảo, nếu không ít nhất cũng là màn thầu rau xào, để mọi người ăn bữa sáng mới có sức làm việc sáng trưa.

Đợi mọi người đều ra ruộng rồi bà Đoạn giúp trông Điềm Điềm một lúc, Hứa Yên thì đem canh đậu xanh đưa đến ruộng cho bọn họ, phòng để họ bị cảm nắng.

Trờ về lại bận làm bữa trưa. Buổi chiều đợi hết nắng rồi lại dẫn hai đứa nhỏ ra ruộng chơi, thuận tiện lại đem canh đậu xanh cho mọi người.

Buổi tối trở về thì cơm canh đã chuẩn bị đủ rồi, ăn xong cơm rồi dọn dẹp xong còn thuận tay đem đồ của Hứa Linh và đứa nhỏ thay ra đem đi giặt mới nghỉ ngơi.

Thấy Hứa Yên mỗi ngày bận trong bận ngoài liên tục, Hứa Linh rất áy náy, lại biểu thị không cần cô cực khổ như vậy, đợi bọn họ về nhà rồi làm cơm cũng không muộn.

“Chị biết em thương chị, nhưng em để chị mỗi ngày thấy em với em rể ở ngoài ruộng làm việc, chị ở nhà không làm gì cả? Chị không có làm ra chuyện như vậy được, nếu em thấy chị cực khổ thì chúng ta đổi qua đi, chị đi ra ruộng làm việc, em ở nhà trông tụi nhỏ.” Hứa Yên biết tâm ý của Hứa Linh, chính vì biết nên phải càng không thể không làm việc.

“Em năm nay mới mười bảy, chị lớn hơn em mà còn để đứa làm em như em kiếm tiền nuôi mẹ con tụi chị, chị không thể để tụi em ăn ngon một chút, chị còn xứng làm chị không?” Nói nói rồi nước mắt rơi xuống.

Từ lúc Hứa Yên đến Đoạn gia trong lòng cứ vướng mắc, trong tim cảm thấy khó chịu, việc ở trên ruộng bản thân không giúp được gì, bọn họ livestream buôn bán gì trên mạng cô cũng không hiểu, cũng chỉ có thể ở nhà chăm mấy đứa nhỏ, làm cơm thôi, nếu đến vậy cũng không làm vậy cô không phải là ăn không uống không rồi sao?

“Em không có chê gì chị? Chị lại nghĩ nhiều rồi!” Hứa Linh nhìn Hứa Yên khóc thì cuốn lên, vội giải thích.

“Chị biết ý của em, may là em thương chị, không thể để chị thương em sao! Em nhìn em đi gầy thành cái dạng gì rồi?” Hứa Yên đau lòng sờ sờ mặt Hứa Linh, chút thịt cũng không còn.

Hứa Linh thấy thực sự khuyên không được Hứa Yên cũng không nói tiếp nữa, chỉ thỉnh thoảng bản thân giúp chút việc có thể làm được.

Đợi thu hoạch xong ớt và cà tím, đem cây ớt và cây cà tím nhổ đi, dùng máy cày cày qua một lần đất, dùng chút phân chuồng như phân lợn, phân gà,… còn rải một lớp lá cây mục nát, tăng thêm chất dinh dưỡng cho đất.

Đất trong nhà kính cũng là chăm dinh dưỡng trước, Triệu Đại Sơn đem hạt giống dưa chuột và cà chua, bầu ngâm, đợi chúng lên mầm thì chuyển đến nuôi cấy trong túi, đợi lên một đoạn mầm nhỏ thì chuẩn bị chiết cành mầm dưa chuột và mầm bầu.

Lấy dao cắt bỏ đi mầm trên đầu của mầm bầu, ở dưới thì dùng dao nhỏ rạch ra hai cái lỗ nhỏ, đem mầm dưa chuột nhét vào bên trong, rồi lấy cái kẹp kẹp lại cái lỗ đó, đợi nó lớn rồi thì có thể dời đi.

Đem mạ cây chiết tốt dời trồng trong đất, tưới nước thích hợp rồi đợi mạ phát triển.

Chiết cây như vậy thì mạ dưa chuột sẽ phát triển nhanh, giảm thiểu nạn sâu bệnh, còn có thể nâng cao sản lượng.

Thời tiết nóng rất nhanh qua đi, cây ngô trên ruộng cũng chính rồi, lại đến thời kỳ thu hoạch ngô.

Tiểu Điềm Điềm cũng vừa tròn một tuổi, một nhà ăn bữa cơm xem như đón sinh nhật.

Để Điềm Điềm xoay một vòng, đặt xuống đồ ăn, đồ chơi, búp bê, sách, bút máy, cục gôm, còn có tiền. Đặt Điềm Điềm ngồi vào chính giữa, nhìn xem con bé rốt cuộc cầm lấy cái nào.

Tiểu Điềm Điềm nhìn nhìn cái này, cầm cái kia lên nhìn một chút, không lấy cái gì cả chỉ nhìn Hứa Linh giang hai tay ra muốn ôm, hết cách chỉ có thể nói với nó không cầm không ôm, nó quay người cả mặt ghét bỏ cầm lấy cuốn sách và tiền cùng lúc nhét cho Hứa Linh, thì vui vẻ dựa vào trong lòng không đứng dậy.

Làm cho mọi người phì cười lớn, nó thấy mọi người cười cũng không hiểu chuyện gì cười theo, còn vui vẻ vỗ vỗ tay.

Lập thu thời tiết lạnh rồi, ngoài ruộng trồng những rau củ có thể chống đông như rau cải trắng, củ cà rốt, củ cải trắng,..

Trong nhà kính thì trồng các loại rau cải mà cư dân mạng yêu cầu, Triệu Đại Sơn không hiểu cách thức livestream trên mang này của bọn họ cũng không tán thành, luôn cảm thấy thông qua một cái điện thoại bán rau rất không thực tế.

Rảnh rỗi thì trêu chọc bà Đoạn, “Mấy người trẻ bây gờ thật không hiểu đang làm gì, mỗi ngày đều ôm lấy cái điện thoại, có tốt gì đâu?”

Bà Đoạn cười đến vỗ tay: “Con cháu tự có phúc của con cháy, ông đừng có quản nhiều như vậy làm gì, tóm lại tụi nó cũng không phải làm chuyện xấu gì. Đứa đó nhà ông còn không trở về sao?”

Nói đó là vợ già của Triệu Đại Sơn, Triệu Đại Sơn cả đời trồng rau, có mấy tiền để dành. Đều đưa cho hai đứa con trai trên thành phố mua nhà, hai đứa con trai kết hôn rồi thì không trở về nữa, không trở về thì thôi đi, còn không chịu để hai người già lên ở.

Không đi thì không đi, vợ chồng già ở nhà trồng trồng rau cũng coi là nhàn nhã, nhưng đợi hai người họ có con rồi thì đổi cách nói, để vợ già lên thành phố chăm đứa nhỏ.

Trước sau đều là cháu ruột mình cũng không nhẫn tâm không quản, vợ già để lại Triệu Đại Sơn một mình ở nhà đi lên thành phố chăm con cho đứa lớn.

Ai nghĩ được chuyến đi này đi tận năm năm, nhà đứa lớn vừa lên nhà trẻ, đứa hai thì sinh rồi, lại đi nhà đứa hai giúp chăm con, làm vợ chồng già sống xa nhau thời gian dài, Triệu Đại Sơn một mình ở nhà đến người cùng ăn cơm cũng không có.

Tự đi đến chỗ Hứa Linh, mỗi ngày ba bữa đều là cơm nóng hổi, một bàn lớn người cùng ăn cơm, rảnh thì nói chuyện phiếm với bà Đoạn, chơi với Tiểu Phương và Điềm Điềm, ngày tháng này so với trước kia dễ chịu hơn nhiều, đến được ba tháng nhìn cũng thấy mập lên không ít.

Triệu Đại Sơn càng dụng tâm dạy hai người bí quyết trồng rau, đem kinh nghiệm bấy lâu nay từng chút không giữ lại gì dạy cho Hứa Linh.

Thời tiết càng ngày càng lạnh, màu xanh của rau ở ngoài trời đã không nhìn thấy rồi, nhưng trong nhà kính thì một mảnh dạt dào sinh khí, trên ngọn hoa vàng có dưa chuột tươi mới, cà chua đỏ trực treo đầy trên cành, còn có anh mơn mởn của rau xanh nhìn muốn tan chảy, trực tiếp hái xuống là có thể ăn được rồi, còn ngọt lịm nữa!

Hứa Linh đem lần lượt các rau mà các bạn trên mạng đã đặt đóng gói gửi đi, còn dư lại đều đưa cho bọn Triệu Phi.

Bây giờ phạm vi công việc của Triệu Phi càng ngày càng lớn, rau của mấy thôn xung quanh họ đều thu, rồi trực tiếp kéo ra ngoài bán. Như thời tiết bây giờ Hứa Linh cho bọn họ rau củ tươi mới đúng là mặt hàng nóng, giá cả cao còn dễ bán, nhất thời mọi người đều rất ngưỡng mộ, giờ giá một cân cà chua có thể chọi với rau một cây cái trắng lớn còn đâu?

Những người lúc đầu không đồng ý xây nhà kính đều có chút hối hận, đổ dồn đi tìm trưởng thôn Trương Đại Hản hỏi nhận thầu ruộng đất còn làm hay không?

Lúc trước nói xây nhà kính còn có trợ cấp còn tính không? Bọn họ đều muốn tới mùa xuân cũng xây nhà kín đây!

Trước/45Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Y Phi Kinh Thế