Saved Font

Trước/28Sau

Món Quà Đến Từ Cõi Chết

Chương 13: Sinh Nhật "Vui Vẻ"

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Tròn 3 ngày nữa là đến sinh nhật của Thảo . Có thể nói, đây là ngày quan trọng nhất trong năm đối với cô. Mọi năm, Thảo thường tổ chức những buổi tiệc khá lớn, mời tất cả bạn bè cùng những hot face, youtuber nổi tiếng mà cô kết thân được đổ về tham dự. Nhưng so với những năm trước, thì năm nay hoành tráng hơn cả. Bởi lẽ, nhờ món tiền thưởng khổng lồ mà cô đã "cá kiếm" khi phốt Toàn, Thư và Duy thì Thảo có thể mặc sức mà vung tiền thoải mái, trang hoàng cho buổi sinh nhật trở nên long trọng, sang chảnh nhất có thể thể!

3 ngày sau...

"Ê ê tao mặc bộ này được không? Có sến quá không?"- Thảo chỉnh chỉnh chiếc đầm, hào hứng hỏi Dương

"Được rồi, mày mặc cái gì cũng đẹp hết hahaha!"

Thảo nghe xong thì lấy làm vui vẻ lắm. Cô ôm chầm lấy Dương, cười tít cả mắt:

"Tao vui quá mày ơi! Cảm ơn mày đã ở bên cạnh tao trong suốt những năm qua nha!"

"Trời nhỏ này, sến quá đi à haha! À mà..."- Dương ngập ngừng.

"Hả?"

Dương buông Thảo ra, cất tiếng hỏi:

"Sao năm nay tao thấy mày đầu tư khủng quá vậy, đãi ở trung tâm sự kiện cao cấp nhất khu này. Độ hoành tráng gấp mấy lần những năm trước luôn ý?"

"À ờ thì..."- Thảo lúng túng

"À...do tao có nhận được thêm mấy hợp đồng quảng cáo trên facebook, rồi tích cóp từ từ nên cũng dành dụm được nhiều á..."

"Trời, tính mày có tiền là mày sa đầu vào shopping mua sắm, nói dành dụm ai

tin má. Khai thiệt đi hehe, tiền ở đâu ra vậy?..."

"THÔI ĐI!!"

Thảo đột nhiên hét toáng lên khiến Dương giật thót tim.

" Tao xin lỗi mày nha, tao hơi nhức đầu xíu nên..."

Thấy Thảo ngày càng lúng túng hơn nên Dương cũng không tiện hỏi thêm gì nữa.

"Ừ ừ tao hiểu mà, thôi mày vào phòng nằm nghỉ đi, sắp đến giờ bắt đầu buổi tiệc rồi đó!"

"Vậy tao vào nằm nghỉ một lát nha!"

Nói rồi, Thảo toan định rời đi thì sực nhớ ra điều gì đó, cô quay lại nhìn Dương, vẻ mặt khó hiểu:

"Mà cái phòng 7 ở trung tâm sự kiện, chỗ để hộp quà khổng lồ mà nhóm mình tặng cho tao í. Ba ngày nay tao ghé qua đó xem 2 lần, mà lần nào vô phòng đó là cứ nghe cái mùi gì kì kì,mà nó thoang thoảng, phảng phất à nên tao cũng không biết đó là mùi gì nữa."

Dương vỗ vai Thảo, đáp:

"Mày yên tâm đi, chắc do mày mệt quá nè nên tưởng tượng chứ gì. Tao cũng qua xem mà có ngửi thấy mùi gì đâu! Mà cái hộp quà khổng lồ đó là nguyên nhóm mình hùn tiền lại kỳ công chuẩn bị riêng cho mày đó! Lát nữa khi mọi người tụ họp lại đông đủ. Mày bước lên sân khấu, giật dây ruy băng xuống là hộp quà sẽ tự động mở ra, đảm bảo tất cả mọi người ai ai cũng mắt chữ A mồm chữ O thán phục!"

"Huhu mày nói làm tao hồi hộp quá! Hay mày nói cho tao biết trước đi bên trong cái hộp siêu to khổng lồ đó là thứ gì vậy?"- Thảo nắm tay Dương lắc qua lắc lại, tỏ vẻ nhõng nhẽo khiến cô phì cười

"Thôi má ơi, làm vậy còn gì bất ngờ nữa. Ráng chờ đi haha!"

"Rồi rồi tao biết rồi! Vậy thôi tao vô phòng ngủ à, có gì 1 tiếng nữa nhớ đánh thức tao nha, không thôi trễ á!"

Thảo chậm rãi lê bước vào phòng, còn Dương thì xuống nhà, đi đến trung tâm tổ chức sự kiện để xem xét lại mọi thứ...

Đúng 8h tối, tiệc sinh nhật của Thảo chính thức bắt đầu. Buổi tiệc diễn ra vô cùng vui vẻ với sự góp mặt của đông đảo bạn bè của Thảo cùng những người nổi tiếng trên mạng xã hội. Thậm chí, Thảo còn thuê cả nhà báo đến để chụp hình, viết bài về buổi sinh nhật hoành tráng của cô...

"Ê, tao không ngờ con Thảo chịu chi như vậy luôn á!"- Hà lắc lắc ly vang đỏ, khẽ nói với Gia Kiệt.

"Mọi năm tiệc của nó cũng to đấy, mà làm gì đến mức xa hoa như này. Mày thấy không, nến hoa rồi rượu vang các kiểu. Đã vậy còn mời hẳn một dàn youtuber, hot face nổi tiếng tới tham dự nữa chứ..."- Kiệt chép miệng

"Nhưng mà...để có được một buổi tiệc như này thì tệ gì cũng ngốn gần trăm triệu ý! Nhỏ này tuy hot face, nhưng nó cũng chỉ quảng cáo cho mấy cái mỹ phẩm trôi nổi trên mạng, tiền kiếm được nhiều nhưng cũng không đến mức khủng như vậy đâu. Đã thế mày thấy không? Kiếm được bao nhiêu là nó đổ vào mua giày mua túi hết, chứ có dành dụm được đồng nào. Vậy mà con Dương bảo tao là nó nói nó tiết kiệm tiền, nghe vô lý quá..."

"Để có được số tiền khủng như vậy thì chỉ có thể là..."

"LÀ GÌ VẬY TỤI MÀY??"

Giọng nói của Thảo vang lên khiến Kiệt và Hà giật bắn mình.

"Sao hai mày cứ xù xì to nhỏ gì với nhau hoài vậy, ra kia nhảy chung vui với mọi người đi!"- Thảo hào hứng nói

"Ờ tụi tao ra liền"- Hà cười gượng.

Thế rồi, Hà và Kiệt cũng không còn chuyện trò qua lại nữa. Họ tiến ra phía khán phòng, hòa mình vào điệu nhạc du dương đang ngân vang lên từng giai điệu, trông thư thái vô cùng. Dường như, sức mạnh của âm nhạc có thể xoa dịu lòng người, chữa lành những tâm hồn vốn đã vỡ vụn đi bởi những xô bồ của cuộc sống. Tất cả mọi người như trút bỏ đi mọi phiền muộn, lo âu về kẻ sát nhân tàn độc để đắm mình trong từng nhịp điệu của âm thanh...

"Xin chào tất cả các vị quan khách thân yêu! Và ngay bây giờ, chính là giây phút đặc biệt nhất của buổi tiệc!"

Người nam MC vừa nói vừa chỉ tay về phía sân khấu. Tấm rèm che phủ sân khấu nãy giờ bất giác được kéo xuống, để lộ ở giữa sân khấu là một hộp quà khổng lồ với gam màu đỏ vô cùng sặc sỡ.

"Ồ!!"

Tất cả mọi người không còn nhảy múa nữa, họ hướng mắt về phía sân khấu và vô cùng trầm trồ khi được chứng kiến một hộp quà to tướng, khủng khiếp đến như vậy.

Người MC dõng dạc nói:

"Như tất cả quý quan khách đã thấy, đây chính là món quà mà cả nhóm bạn thân của Phương Thảo đã dày công chuẩn bị nhằm để chúc mừng sinh nhật cho cô! Ngay bây giờ, xin mời Mai Phương Thảo hãy bước lên sân khấu để mở hộp quà này ra cho tất cả mọi người được chiêm ngưỡng! Tôi chắc chắn thứ bên trong hộp quà sẽ khiến tất cả mọi người đều trầm trồ kinh ngạc! Xin mời Phương Thảo!!"

Tất cả mọi người vỗ tay reo hò liên tục, ai ai cũng mong chờ được chiêm ngưỡng món quà mà cả nhóm bạn đã hết lòng chuẩn bị để tặng cho cô.

"Tốn tiền chết mẹ ý..."- Hà đưa ánh mắt viên đạn liếc nhìn Thảo

"Nói nhỏ nhỏ thôi, nó nghe bây giờ. Chẳng phải mọi năm tụi mình đều phải tốn tiền để mua quà tặng nó hay sao. Năm nay chả hiểu sao nó làm hoành

tráng như trong phim ấy, còn nói với tụi mình là có phóng viên báo chí đến chụp hình nữa. Chính vì vậy mà dù không muốn cỡ nào thì cũng phải hùn hạp vào để ráng làm món quà hoành tráng tặng nó. Cái này lên đến tận báo chí rồi có nhiều người nổi tiếng tham dự nên phải chịu thôi mày ạ, chứ tặng quà nhỏ lẻ như mấy năm trước thì có mà đội quần với người ta..."- Dương vỗ vai Hà an ủi.

"Mà con Thảo này cũng rảnh vãi. Nó làm như tụi mình ai cũng giàu ai cũng bộn tiền như nó. Nó làm ra cái màn này chỉ vì muốn nổi, muốn tạo điểm nhấn với báo chí, muốn được người ta ca tụng, ngưỡng mộ về hội bạn thân mà người ngoài cho là "đáng mơ ước" của nó thôi chứ có gì tốt đẹp đâu!"- Anh Duy phủi phủi tay áo, tặc lưỡi nói.

"Làm như nhóm mình thân thiết với nhau lắm hay sao ấy mà đi khoe tùm lum. Được mỗi cái mác!"- Kiệt cười khẩy.

Theo lời mời của MC, Phương Thảo dần tiến về phía sân khấu trước sự vỗ tay reo hò của tất cả mọi người. Ánh sáng của đèn flash, của khán phòng, của ống kính như đổ dồn về phía Thảo, khiến những hạt cườm đính trên bộ váy của cô càng được lấp lánh, tỏa sáng hơn gấp vạn lần.

Thảo cầm micro, hít một hơi thật sâu, rồi nói bằng một giọng nghẹn ngào:

"Thảo cảm ơn tất cả mọi người hôm nay đã đến đây để chung vui với Thảo. Thảo biết trong những tháng ngày qua, chúng ta đã mất ăn mất ngủ như nào vì kẻ sát nhân biến thái đang lộng hành, giết người dã man ngoài kia. Thế nhưng mọi người hãy yên tâm, Thảo tin rằng lực lượng công an chức năng sẽ sớm tóm cổ được hắn và sẽ khiến hắn chịu tội trước pháp luật. Ngay tại lúc này, Thảo mong tất cả mọi người hãy dẹp đi tất cả muộn phiền, hướng mắt lên sân khấu để chiêm ngưỡng món quà khổng lồ mà những người bạn thân thiết của Thảo đã dành hết tình thương để làm nó và gửi tặng đến Thảo. Nhưng mà..."

Nói đến đây, Thảo chợt bật khóc.

"Diễn sâu vãi!"- Hà gai mắt khi thấy cảnh Thảo đang sụt sùi với những giọt nước mắt giả tạo lăn dài trên má.

MC phải trấn an Thảo một lúc thì cô mới bình tĩnh hơn. Thảo nói trong nước mắt:

"Như mọi người cũng biết. Hội bạn thân của Thảo gồm có 10 người. Đó luôn là những người bạn thân thiết đã đồng hành cùng Thảo trong suốt những năm tháng qua. Thế nhưng giờ đây, những người bạn của Thảo lần lượt ra đi bởi kẻ sát nhân khốn nạn ấy, thậm chí có người bạn đến mất tích mấy ngày nay vẫn chưa biết sống chết ra sao. Thảo thật sự...thật sự rất buồn..."

Nói đến đây, Thảo ôm mặt khóc nức nở trước sự thương cảm của hàng trăm người ở phía dưới sân khấu.

"Trời ơi tội chị Thảo quá..."

"Chị Thảo đừng khóc nữa mà..."

"Chị quả thật là một con người sống tình cảm, hết lòng với bạn bè. Mong chị đừng quá buồn, hãy lạc quan lên chị nhé!"

"Đêm nay thật sự quá nhiều cảm xúc, xin chia buồn cùng bạn..."

"Nhỏ này mà đi đóng phim là đạt giải Oscar luôn ý! Không thể tin được nó diễn sâu như thế! Hại bạn hại bè mình rồi còn giả nai, tỏ vẻ như không biết gì!"- Hà nắm chặt tay tức tối.

"Nè, sao mày lại kết luận là nó làm?"- Kiệt quay sang hỏi

"Dựa vào những suy luận tao nghe mày và con Dương nói, cũng như việc mà con Thảo bỏ bạc trăm triệu ra để đầu tư buổi tiệc nhưng lại không nói rõ số tiền đó ở đâu mà có, thì tao chắc chắn với mày chính con Thảo là người đã gửi phốt của Toàn cho trang Hóng Hớt Tin Tức khiến Toàn phải chết tức tưởi..."

"Vậy còn vụ con Thư với thằng Phúc thì sao?"

"Vụ đó tao không chắc, nhưng vụ của thằng Toàn thì tao đảm bảo là con Thảo 100% rồi đó. Nhớ lại cái thái độ nó bênh thằng An chem chẻm chem chẻm trong khi mọi người chả ai nghi ngờ nó, mà nó lại chả thân gì với thằng An. Nay có thêm vụ tiệc tùng này nữa thì tao tin chắc nó liên thủ với An để phốt Toàn!"- Hà khẳng định bằng một giọng đầy quả quyết.

Sau khi được mọi người an ủi, thì Phương Thảo cũng dần bình tĩnh, vui vẻ trở lại với nụ cười rạng rỡ trên môi. Anh MC cất giọng, nói:

"Xin cảm ơn những chia sẻ đầy cảm xúc của Thảo. Ngay bây giờ, xin mời Thảo hãy nắm lấy sợi dây ruy băng. Sau 3 tiếng đếm của tôi và tất cả mọi người, Thảo hãy giật mạnh sợi dây ruy băng xuống, hộp quà sẽ tự mở ra và mọi người sẽ được chiêm ngưỡng thứ tuyệt vời ẩn giấu bên trong hộp quà!!"

Phương Thảo khẽ gật đầu, cô tiến gần hơn tới hộp quà, đưa tay cầm thật chặt sợi da dây ruy băng màu vàng óng ánh trên tay...

"Chúng ta cùng nhau đếm nhé!"

" 1"

" 2"

" 3"

"GIẬT!!"

"ÁAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!"

Tất cả mọi người hét lên kinh hãi, họ như chết điếng cả người khi thấy bên trong hộp quà được mở ra chính là...XÁC CỦA CAO PHÚC ĐƯỢC LỒNG VÀO KHUNG KIẾNG, CẢ CƠ THỂ CHI CHÍT NHỮNG CÁI LỖ VỚI HÀNG NGÀN CON GIÒI ĐANG BÒ RA LÚC NHÚC!!!

Thảo ngã khuỵu xuống nền đất. Cô chết trân tại chỗ, miệng như bị chặn lại bởi một thứ gì đó khiến cô không thể thốt lên thành lời, chỉ biết trơ mắt chứng kiến cảnh tượng kinh hãi đang xảy ra trước mắt mình!!

Về cảnh tượng phía dưới sân khấu, khỏi phải nói nó hỗn loạn khủng khiếp đến mức nào. Hàng trăm vị khách bỏ chạy toán loạn. Họ bỏ hết mọi thứ, chạy một mạch xuống sảnh trung tâm hòng thoát khỏi cái xác gớm ghiếc đang đứng trơ trên sân khấu.

Mùi thối từ xác của Phúc bốc lên nồng nặc, nó như lan tỏa, bao trùm lấy cả khán phòng khiến ai ai cũng đều muốn nôn mửa, khó chịu vô cùng.

Phải mất một lúc lâu sau thì lực lượng công an chức năng mới có mặt tại hiện trường để điều tra vụ việc. Toàn bộ cả nhóm bạn đều bị mời về đồn làm việc, lấy lời khai. Họ bị thẩm tra trong suốt nhiều giờ đồng hồ, thế nhưng có tra hỏi cỡ nào thì cảnh sát vẫn không thể tìm ra chứng cứ, manh mối gì cho thấy họ là hung thủ giết người.

Sau gần 3 tiếng thẩm tra, cảnh sát đã cho 5 người trở về nhà. Thảo đi được giữa chừng thì ngồi thụp xuống bên vệ đường, gục mặt khóc nức nở.

"Tại sao...tại sao lại như vậy?? Sinh nhật của tao, ngày trọng đại của tao tại sao lại thành ra như vậy..."

Thảo ngẩng mặt lên, ánh mắt chứa đầy sự phẫn uất:

"Tất cả là tại tụi mày! Tao đã trông đợi món quà của tụi mày biết bao nhiêu, mà tại sao tụi mày lại đối xử với tao như vậy?! Bây giờ...bây giờ tao biết ăn nói như nào trước mặt anh chị báo chí truyền thông đây hả?! Nói, nói cho tao biết là đứa nào đã giết Phúc rồi bày ra trò này hả? Mày đúng không? Hay là mày??"

Thảo chỉ tay vào mặt từng người, hét lớn.

BỐP!

"MÀY IM ĐI!!"

Thu Hà không thể kìm chế được nữa, tát một phát thật mạnh vào mặt Thảo khiến cô đau điếng ngã nhào xuống đất.

"Trời Hà!! Mày đâu cần mạnh tay như vậy!!"

Dương hét lên rồi ngay lập tức lao đến dìu Thảo đứng dậy.

Hà chỉ tay vào mặt Thảo, quát:

"Mày đừng nói điên nói khùng nữa được không? Bây giờ mọi chuyện đã rối ren lắm rồi, đừng có châm dầu vào lửa nữa!!"

"Con Hà nó nói đúng đó! Tụi tao rõ ràng đặt làm một cái bánh sinh nhật 5 tầng khổng lồ để tặng cho mày chứ đâu phải là xác của thằng Phúc đâu?! Cái bánh đó ngốn hơn 20 triệu bạc, tụi tao phải đặt cửa hàng làm cả tháng trời mới xong đó Thảo! Mày có hiểu cho tụi tao hay không hay mày chỉ toàn quan tâm đến bản thân mày vui là được?? Mày nghĩ xem tụi tao phá sinh nhật mày thì tụi tao được gì?? Để bị mời về đồn công an hả? Hay để bị tình nghi là hung thủ giết người?"- Anh Duy cáu lên.

"Giờ chỉ trích lẫn nhau thì có ích gì? Chi bằng về nhà đợi chờ thông tin từ phía cảnh sát thôi..."- Kiệt khuyên giải.

"Nghe nói ba mẹ thằng Phúc đã ngất xỉu khi nghe tin nó chết...tội hai bác quá...Cả hai người chỉ có một đứa con trai duy nhất, vậy mà..."- Dương nhìn xa xăm, nói bằng 1 giọng rầu rĩ.

"Có gì ngày mai tụi mình đến chia buồn với gia đình Phúc. Giờ thì ai về nhà nấy đi, tình hình nguy hiểm lắm rồi! Tao thấy nếu không giải quyết mọi chuyện sớm thì tất cả 5 người tụi mình đều sẽ có số phận như Phúc mà thôi..."- Kiệt chán nản.

Sau cuộc trò chuyện đầy căng thẳng, tất cả mọi người ai về nhà nấy. Họ mang một tâm trạng đầy lo âu sợ sệt khi trở về nhà. Lần lượt từng thành viên trong nhóm đều bỏ mạng một cách cực kỳ kinh dị khiến những thành viên còn lại không khỏi hoang mang, lo lắng về số phận, tương lai của chính bản thân mình...

Trước/28Sau

Theo Dõi Bình Luận