Saved Font

Trước/52Sau

Một Đời Chỉ Cần Có Em

Chương 44: Mượn Tiền

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Khi Chung Tình tìm được một người y tá đi vào phòng, chợt nghe giám đốc Vu nói với Mạnh Tưởng: “Mạnh tổng, nếu khoản tiền của Tụ Thành không trả đúng hạn, thì hối phiếu cũng không có tác dụng.” Mạnh Tưởng thấy Chung Tình vào, không nói gì nữa. Anh bảo Chung Tình về nhà nghỉ ngơi, đã có mấy người đồng nghiệp ở đây, cô không cần đến nữa, nếu không Chu Minh sẽ hiểu lầm. Chung Tình cười nói không sao, chiều cô lại đến.

Di động của giám đốc Vu vang lên, anh đi ra khỏi phòng bệnh. Chung Tình dặn dò y tá một chút, rồi rời đi.

Khi đi đến cầu thang, nhìn thấy giám đốc Vu quay mặt vào tường gọi điện, mơ hồ nghe thấy khoản tiền của Tụ Thành không thể đến đúng hạn, đến thứ hai hối phiếu sẽ hết hạn, không biết tìm đâu năm trăm vạn, giọng nói rất lo lắng, Chung Tình dừng lại bên người anh ta, giám đốc Vu căm giận mắng mấy câu rồi ngắt điện thoại, quay lại thấy Chung Tình, ngây ngẩn cả người.

Chung Tình mỉm cười, giám đốc Vu cũng cười gượng một tiếng. Chung Tình mở miệng hỏi: “Công ty xảy ra chuyện gì à?”

Giám đốc Vu nhìn cô, trong mắt lộ vẻ do dự.

Chung Tình nói: “Tôi và Mạnh Tưởng là thế giao, quen biết từ nhỏ, nếu anh ấy có khó khăn, tôi nhất định sẽ hết sức giúp đỡ.” Chung Tình còn nói tên Mạnh Dịch Nam và Lộ Hiểu Vụ, nói quan hệ của hai nhà Chung Mạnh không phải là ít, nếu Mạnh Tưởng có việc, cô sẽ không bàng quan đứng nhìn.

Giám đốc Vu do dự một lúc rồi mở miệng. Anh nói đại khái tình hình công ty gần đây, nói thứ hai này công ty phải trả hối phiếu hai ngàn vạn, nhưng tài chính bị hổng mất năm trăm vạn, thật ra nếu một khách hàng là công ty Tụ Thành có thể hoàn khoản đúng hạn, việc này không thành vấn đề. Nhưng do xảy ra chút việc, đến chiều thứ sáu hối phiếu mới tới tay Tụ Thành, khi đến ngân hàng thì đã muộn. Chỉ có thể đợi đến thứ thứ hai tuần sau nữa. Tuy nhiên, trước mười giờ ngày thứ hai, ngân hàng sẽ tự động khấu trừ tiền hối phiếu. Vì vậy, anh đang lo lắng suy nghĩ cách vay được năm trăm vạn bù vào.

Chung Tình đại khái hiểu được, kỳ quái hỏi: “Bác Mạnh Dịch Nam không biết việc này sao?” Theo lý thuyết, bố nuôi là chủ tịch của công ty, chắc chắn sẽ có biện pháp. Giám đốc Vu lắc đầu, “Mạnh tổng không cho quấy rầy chủ tịch.”

Chung Tình thở dài, Mạnh Tưởng thật là cậy mạnh. Cô hỏi giám đốc Vu, có cách nào để giải quyết không? Giám đốc Vu nói chỉ cần đến thứ hai có đủ năm trăm vạn để bù vào tài khoản công ty, cam đoan sẽ khấu trừ hối phiếu đúng thời hạn.

Chung Tình nghĩ nghĩ, nói: “Anh cũng đừng gấp, nói không chừng bạn bè của Mạnh Tưởng sẽ có cách.” Giám đốc Vu lắc đầu, “Chủ yếu là thời gian khẩn cấp, một vài người bạn của Mạnh tổng có nói, nếu hoãn lại vài ngày thì sẽ không có vấn đề.” Họ cũng đã thử qua, nhưng nếu có thể hoãn lại vài ngày, họ cũng không cần người khác giúp, trực tiếp dùng tiền của Tụ Thành là được.

Chung Tình an ủi giám đốc Vu, “Anh đừng lo, việc này để tôi nghĩ cách. Nhưng giám đốc Vu, hai ngày tới phiền anh chăm sóc cho Mạnh Tưởng, đừng để anh ấy suy nghĩ nữa.”

Giám đốc Vu nhìn cô, “Cô Chung?” Trong mắt vừa sợ vừa lo, cô gái này thật sự có tới năm trăm vạn, hơn nữa chỉ trong vòng hai ngày ngắn ngủ? Chẳng lẽ cô cũng mở công ty?

Chung Tình biết anh hoài nghi, “Tôi không buôn bán, nhưng tôi sẽ nghĩ cách, xin anh cứ yên tâm. Có tin tức gì tôi sẽ liên lạc với anh, anh cho tôi số điện thoại.”

Giám đốc Vu bán tín bán nghi trao đổi số điện thoại với Chung Tình, sau đó hỏi cô có cách nào. Chung Tình lạnh nhạt cười, “Cứ có tiền đúng hạn là được đúng không? Anh chỉ cần chăm sóc Mạnh Tưởng cho tốt, người nhà anh ấy không có ở đây, tôi chỉ lo lắng điều này thôi.”

Giám đốc Vu rốt cục vui mừng liên tục gật đầu, “Cô Chung, cô yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm sóc Mạnh tổng thật tốt. Chỉ cần giải quyết được việc này, công ty có thể vượt qua cửa ải khó khăn.”

Chung Tình cũng gật đầu, lại yêu cầu giám đốc Vu tạm thời giữ bí mật.

Nói xong, cô lái xe rời khỏi bệnh viện.

Trên đường đi, cô bắt đầu gọi điện. Một cuộc gọi ra nước ngoài, tuy cô không muốn làm phiền Alex, nhưng cô cũng không còn cách nào nữa.

Điện thoại reo vang khoảng ba giây, rốt cuộc cũng kết nối được, Alex vừa nghe thấy giọng cô, kinh hỉ kêu lên: “Chichi?”

Chung Tình hàn huyên hai câu, sau đó hỏi anh có ở Mĩ không? Alex nói có, Chung Tình cho biết cô sẽ sang tìm anh có việc, Alex hưng phấn, “Thật chứ, bao giờ?” Chung Tình nói: “Ngay bây giờ, có lẽ buổi tối sẽ đi.”

Alex ngạc nhiên hỏi cô tại sao, cô bảo gặp mặt rồi nói. Cô lập tức gọi điện hẹn trước vé máy bay, thành phố W không có máy bay đến New York, cô chỉ có thể đến thành phố S rồi chuyển

Chung Tình vội vã lái xe về nhà, lấy hộ chiếu và hành lý, mang theo mấy bộ đồ đơn giản rồi ra ngoài.

Chung Bình thấy cô gấp gáp như vậy, liên tục hỏi cô có việc gì, Chung Tình nói có việc phải ra ngoài, sẽ trở về ngay. Chung Bình ngăn cô, hỏi có phải đã xảy ra chuyện không, có phải vì vết thương trên trán không, Chung Tình mỉm cười trấn an họ, không sao, chỉ là công việc thôi. Cô hứa với bố mẹ sẽ trở về sau hai ngày. Chung Bình lo lắng nhìn cô, rốt cuộc đồng ý.

Chung Tình ra ngoài, gọi taxi đến thẳng sân bay. Sau khi xác nhận vé máy bay xong, cô ngồi đợi ở phòng chờ.

Di động đột nhiên kêu vang, là của Chu Minh. Chung Tình hít sâu một hơi, trấn định tiếp máy.

“Em ở đâu vậy?” Anh nghe thấy tiếng ồn ào trong điện thoại.

“Em đang ở sân bay.” Chung Tình biết không thể nói dối anh.

“Đi đâu?” Giọng Chu Minh như cao lên n lần.

“Có chút việc phải đến New York.” Chung Tình biết anh lo lắng cho cô, trong lòng cảm thấy áy náy.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Chu Minh thấy chuyện có vẻ lớn, giọng lại cao hơn rất nhiều.

Chung Tình trầm mặc vài giây, mỉm cười nói: “Không có gì, bạn em ở Mĩ có chút chuyện, em sang xem thử.”

Giọng Chu Minh thấp xuống, “Thật sự không sao chứ? Có cần anh cùng đi không?”

Chung Tình nói không cần, hơn nữa nếu anh đi thì sẽ phải làm visa rất lằng nhằng, visa của cô vẫn còn thời hạn, có thể đi luôn. Chu Minh dặn cô cẩn thận, mới lưu luyến không rời ngắt điện.

Chung Tình ngồi trong sân bay, trong lòng không khỏi nhớ tới Mạnh Tưởng, vẫn có chút lo lắng, cô lại thử gọi cho Luyến Kinh, lần này rốt cuộc cũng gọi được.

Luyến Kinh vừa nghe nói Mạnh Tưởng nằm viện, kinh ngạc la lên. Chung Tình an ủi cô, nói anh không sao, chỉ hỏi khi nào cô về, bây giờ Mạnh Tưởng rất cần người chăm sóc, trong giọng nói lộ ra vẻ lo lắng.

Luyến Kinh dừng một chút, đột nhiên kỳ quái hỏi: “Mạnh Tưởng không nói với cô sao?”

Chung Tình giật mình thất thần, “Nói cái gì?”

“Bọn tôi đã chia tay rồi.” Luyến Kinh nói xong, ở đầu bên này Chung Tình ngẩn ngơ không nói gì.

“Aizz, cái tên Mạnh Tưởng này.” Luyến Kinh thở dài, rồi nói với Chung Tình, cô và bạn trai trước quay lại với nhau, đã chia tay với Mạnh Tưởng. Chung Tình sửng sốt hồi lâu mới thì thào hỏi: “Vậy Mạnh Tưởng phải làm sao bây giờ?” Cô vẫn nghĩ Luyến Kinh và Mạnh Tưởng sẽ kết hôn, tại sao bây giờ lại như vậy, cô hoàn toàn ngây dại. Chẳng lẽ Mạnh Tưởng đợi ba ngày, để nói với cô việc này? Nhưng cuối cùng anh lại không nói gì cả.

“Chung Tình, người Mạnh Tưởng thích là cô, anh ấy luôn luôn chờ cô, sao cô lại không hiểu chứ? Hai người thật sự khiến người ta không thể không quan tâm.” Lời nói của Luyến Kinh như một quả bom nổ tung trong đầu Chung Tình, đinh tai nhức óc, kinh ngạc không thể phát ra tiếng nào.

Luyến Kinh còn nói gì đó nữa, cô căn bản không nghe thấy, cho đến khi điện thoại vang lên tiếng tút tút dài, cô mới nhận ra Luyến Kinh đã ngắt máy

Chung Tình ngồi ngẩn người trên ghế, biểu tình đờ đẫn. Trên loa vang lên tiếng gọi hành khách đến đăng ký, Chung Tình nhảy dựng, kéo hành lý đi đăng ký.

Mạnh Tưởng luôn chờ cô. Trong lòng cô lặp đi lặp lại những lời này, hốc mắt chậm rãi đỏ lên. Vì sao anh lại ngốc như vậy, vì sao phải đợi cô, cô…. Căn bản không đáng.

Chung Tình đứng ở cửa kiểm vé, người soát vé nhìn bộ dạng cô, chú ý đến đôi mắt đỏ lên của cô, ánh nhìn như muốn nói, lại là một cô nàng thất tình. Chung Tình cũng không để ý, chỉ cầm vé đi vào.

Bây giờ cô không thể suy nghĩ nhiều, trước tiên phải giúp Mạnh Tưởng giải quyết vấn đề khó khăn này đã.

Chung Tình lên máy bay đi New York.

Trước/52Sau

Theo Dõi Bình Luận