Saved Font

Trước/122Sau

Một Lần Gặp Gỡ Một Đời Bên Anh

Chương 115

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Tô Tinh Dã thoải mái dựa lưng vào ghế ngồi phía sau. Có thể là hệ thống sưởi trong xe được khởi động đã đủ độ ấm, hoặc là bản thân cô đã cực kỳ mệt mỏi, hoặc cũng có lẽ là do ngồi cạnh người có thể nương tựa vào nên cô không hay không biết gì nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Đoạn đường phía trước có đèn xanh đèn đỏ, Thẩm Vọng Tân dừng xe, ánh mắt dịu dàng của anh dừng lại trên người cô gái đang ngủ say ở ghế phó lái, anh đưa tay giúp cô chặn lại mái tóc không để nó xõa xuống.

Mãi tới khi xe chạy vào bãi đậu xe ngầm của tiểu khu, lúc này Thẩm Vọng Tân mới nhẹ nhàng đánh thức Tô Tinh Dã: "Tinh Tinh, dậy đi em."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ.

Tô Tinh Dã hơi cau mày lại, chậm rãi mở to mắt nhìn hết một vòng xung quanh, phát hiện đây là bãi đậu xe ngầm ở tiểu khu của Thẩm Vọng Tân, cô ngồi thẳng người lại, giọng nói còn mang theo âm thanh non nớt lúc vừa mới tỉnh ngủ: "Chỗ này không phải là tiểu khu của anh sao?"

Thẩm Vọng Tân giúp cô tháo đai an toàn ra, tiện thể hôn luôn một cái: "Ừ, đúng rồi."

Tô Tinh Dã khó hiểu hỏi: "Không phải chúng ta đi ăn cơm sao?"

"Lên nhà rồi ăn nấu cơm cho em."

Đôi mắt của Tô Tinh Dã trợn to một chút: "Anh, nấu ư?"

"Ừ, đi thôi, xuống xe nào."

Tô Tinh Dã còn chưa kịp phản ứng lại đã bị Thẩm Vọng Tân đội mũ, đeo khẩu trang, rồi kéo cô đi vào trong thang máy lên lầu. Sau khi vào cửa rồi cô mới nhìn thấy trên tay anh cầm theo nguyên liệu nấu ăn, lúc này cô giống như đã phản ứng được bình thường lại rồi, nên ngạc nhiên hỏi anh: "Anh mua nguyên liệu nấu ăn từ lúc nào vậy?"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ.

Thẩm Vọng Tân ho khan một tiếng: "Là anh lấy ở nhà đem qua."

Tô Tinh Dã sửng sốt sau đó lại bật cười.

Thẩm Vọng Tân nhìn thấy rõ ràng nét mệt mỏi trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, giọng nói ôn hòa vang lên: "Bây giờ anh đi nấu cơm cho em, em lên lầu mở nước ấm tắm đi nhé."

Tô Tinh Dã ngoan ngoãn gật đầu. Ở chỗ của anh có chuẩn bị sẵn đồ vệ sinh cá nhân cho cô, lại có một ít quần áo mà lúc trước cô để lại đây.

Sau khi Tô Tinh Dã đã lên lầu rồi, Thẩm Vọng Tân ngay lập tức đem nguyên liệu nấu ăn vào nhà bếp rửa sạch rồi cắt ra, tiếp theo anh làm nóng dầu rồi bắt đầu nấu nướng, mỗi một động tác của anh đều thuần thục lưu loát lại sạch sẽ. Trong lúc anh đang hầm sườn non thì điện thoại đang để trong phòng khách reo lên, anh rửa tay xong rồi mới đi ra nhìn tên người gọi tới trên màn hình.

Giọng của Thẩm Vọng Trinh từ đầu bên kia truyền vào điện thoại: "Em không ở trong phòng à? Đi đâu đó?"

"Em ra ngoài rồi." Anh nghĩ nghĩ rồi lại nói thêm một câu: "Tối nay em không về lại nhà đâu."

"Hừ, anh nghĩ là em ngứa đòn rồi đúng không?" Kế đó anh ấy đảo mắt một vòng rồi nói: "Aizz, không phải là em ở chung một chỗ với cô gái nhỏ nào đó chứ?"

Thẩm Vọng Tân nhìn về phía nồi sườn non hầm trong nhà bếp rồi nói: "Được rồi, em không thèm nghe anh nói nữa, em cúp máy đây."

Thẩm Vọng Trinh nghe thấy tiếng "Tu tu ___" từ đầu dây bên kia, hình như là anh ấy nghĩ ra chuyện gì đó, khóe miệng tự nhiên nhếch lên.

Vừa đúng lúc mẹ Thẩm đi tới, nhìn thấy con trai lớn đang đứng trước cửa phòng con trai nhỏ ngây ngô cười thì hỏi: "Con đang làm gì ở đây vậy?"

Thẩm Vọng Trinh lập tức hồi phục lại tinh thần, giấu điện thoại vào trong áo: "Không có gì đâu mẹ, mẹ ra đây làm gì vậy?"

Mẹ Thẩm nhìn anh ấy một cái: "Còn có thể làm gì chứ, mẹ đi nấu hai phần sủi cảo cho anh em tụi con đấy."

Ông ngoại đã đi ngủ từ sớm, còn ba Thẩm với mẹ Thẩm cũng không có thói quen ăn bữa khuya, cho nên năm nào cũng chỉ có hai anh em bọn họ cùng ăn thôi, dù vậy nhưng mẹ Thẩm vẫn vui vẻ đi nấu sủi cảo cho bọn họ.

Thẩm Vọng Trinh tức khắc cản bà lại: "Không cần nấu, mẹ không cần nấu đâu, con không ăn đâu."

"Con không ăn còn Vọng Tân thì sao?"

Thẩm Vọng Trinh cười nói: "Nó à, nó cũng không ăn đâu mẹ."

"Hả?" Mẹ Thẩm cảm thấy có điều gì đó không hợp lý lắm.

Thẩm Vọng Trinh "haizz" một tiếng rồi đặt tay lên bả vai của mẹ, dìu bà ra khỏi hướng phòng của hai anh em: "Mẹ, hai anh em con không ăn, bây giờ cũng không còn sớm nữa, mẹ mau trở về phòng nghỉ ngơi đi."

* * *

Tô Tinh Dã tắm rửa xong xuôi đi xuống dưới nhà, bên dưới tràn ngập hương vị của thức ăn, là bầu không khí quen thuộc của một gia đinh. Cô nhìn về phía nhà bếp gọi Thẩm Vọng Tân một tiếng, Thẩm Vọng Tân xoay người lại hỏi: "Tắm xong rồi à?

"Ừm." Cô gật đầu nhanh chân chạy xuống lầu dưới: "Anh nấu món gì ngon thế, thơm quá đi mất."

Thẩm Vọng Tân nhìn thấy cô một bước đi qua hai bậc cầu thang thì khẩn trương nhắc: "Em chậm chút nào."

Tô Tinh Dã đi vào trong bếp, nhìn thấy trên bàn ăn đã bày sẵn đồ ăn gọn gàng, có cá có tôm còn có cả sườn non, chân gà thì kinh ngạc hỏi: "Ăn cơm có cần phải thịnh soạn như vậy không anh?"

Khóe miệng Thẩm Vọng Tân cong cong một nụ cười: "Cơm tất niên mà không cần thịnh soạn sao em?"

Tô Tinh Dã theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn anh: "Hả, cơm tất niên?"

"Đúng đó, anh làm cho em cơm đêm tất niên."

Tô Tinh Dã cảm nhận được một trận chua xót nháy mắt xông thẳng lên não cô, cô nhanh chóng cắn chặt môi lại.

Thẩm Vọng Tân thấy thế, vừa định mở miệng nói chuyện, thì đã thấy người trước mặt đang đi về phía này giang tay ra ôm lấy mình, làm anh bật cười một tiếng: "Em lại làm sao nữa vậy?"

Cánh tay mảnh mai của Tô Tinh Dã vòng qua lưng anh, cho anh một cái ôm thật chặt. Cô lắc đầu, rầu rĩ nói: "Em không làm sao hết, chỉ là, chỉ là em cảm thấy anh đối với em rất tốt thôi."

Thẩm Vọng Tân dịu dàng vuốt ve cái ót của cô, anh cười rồi nói: "Anh cũng chỉ có một cô bạn gái, à hình như không đúng, lỡ đâu một ngày nào đó em không cần anh..."

"Không có đâu." Tô Tinh Dã buột miệng cắt ngang lời nói của anh, cô rúc vào trong ngực anh, rồi lại ngẩng đầu lên nhìn anh thành thật nói: "Em sẽ không bao giờ không cần anh đâu."

Thẩm Vọng Tân mỉm cười cúi đầu hôn xuống đỉnh đầu cô: "Ừ, anh cũng vậy, ngoài em ra không cần ai hết."

Đợi tới lúc dọn hết món ăn lên bàn xong, Tô Tinh Dã chợt nhớ ra chuyện Dương Vân lúc nãy có nhắc cô hôm nay nhớ đăng Weibo, vì vậy cô lập tức lấy điện thoại ra chụp vài tấm hình rồi đăng bài lên Weibo.

Tô Tinh Dã S: Ăn cơm thôi! Chúc mọi người năm mới vui vẻ, mạnh khỏe!

Tinh của tôi hôm nay cực đẹp: Tinh Tinh năm mới vui vẻ! Năm nào cũng đều phải vui vẻ nha!

Tinh Tinh cưới em: Trễ như vậy mới ăn cơm ư? Tinh Tinh vất vả quá đi! Nhớ ăn nhiều một chút nha!

Làm nịnh thần của chị gái: Chị gái hôm nay quả là cực đẹp đó! Đẹp đến độ em phải nín thở luôn! Cả đời em phải làm nịnh thần của chị đó!

Lượng Tân Tân lấp la lấp lánh: A a a a, Weibo của Tinh Tinh hôm nay mềm mại đáng yêu quá đi. Hình như trước giờ Tinh Tinh chưa từng đăng Weibo mà mềm mại đáng yêu tới vậy đúng không???

Cả bầu trời đều là tiểu Tinh Tinh: Haizz, thế đã tính là gì chứ. Ảnh chụp của Tinh Tinh hôm nay cũng không có photoshop qua đâu. Thật là một tấm ảnh selfie cũng không có mà lại đăng một bàn cơm tất niên chưa qua chỉnh sửa! Ôi mẹ ơi! Sao lại đáng yêu thế cơ chứ!!

Thẩm Vọng Tân ở nhà đã ăn một bàn cơm tất niên rồi, cho nên lúc này anh ăn không nhiều lắm, chỉ húp mấy ngụm canh thì đã buông đũa xuống, ngược lại là anh có hứng thú nhìn Tô Tinh Dã ngồi phía đối diện ăn cơm hơn. Hai gò má nhỏ xinh căng phồng nhìn giống hệt một con hamster nhỏ, khiến cho anh có cảm giác chỉ cần nhìn cô ăn cơm cũng đủ thỏa mãn rồi. Anh cười hỏi: "Em ăn có ngon không?"

Tô Tinh Dã gật đầu: "Ngon, em ăn ngon lắm, cực kỳ ngon luôn."

Tô Tinh Dã quả thật rất đói bụng, cô còn ăn nhiều hơn ngày thường nửa chén cơm.

Thẩm Vọng Tân từ trong bếp đi ra, nhìn thấy Tô Tinh Dã áo khoác cũng không thèm mặc đã chạy ra ngoài ban công, nên anh vòng qua ghế sofa lấy áo khoác rồi mới đi ra đó.

Tô Tinh Dã nghe thấy tiếng bước chân thì quay đầu lại, nhìn anh sau đó chỉ về phía đằng xa kia vừa cười vừa nói: "Ở bên kia bắn pháo hoa kìa anh."

Thẩm Vọng Tân hướng tầm mắt nhìn theo tay cô, sau lại lấy áo khoác trùm lên người cô: "Em muốn xem pháo hoa cũng phải mặc áo khoác vào chứ. Em không thấy lạnh à?"

Tô Tinh Dã cười rồi dựa lưng vào trong ngực anh: "Cũng không đến nỗi."

"Không đến nỗi? Mùa đông bị cảm lạnh thì rất dễ chịu đúng không?" Thẩm Vọng Tân vòng tay ôm chặt cô vào ngực mình, cằm anh đặt lên đỉnh đầu của cô.

"Không phải là em có anh rồi sao?"

"Anh thật sự không giúp em được đâu." Nói xong Thẩm Vọng Tân đột nhiên đưa tay sờ vào túi áo: "Đưa tay ra."

"Sao vậy anh?" Tô Tinh Dã ngoan ngoãn xòe lòng bàn tay ra.

Nắm tay của Thẩm Vọng Tân dừng lại trên lòng bàn tay của cô. Cô khó hiểu vừa định mở miệng ra hỏi, đột nhiên cảm giác hình như có vật gì đó bằng kim loại đang nằm trong tay mình. Cô vô thức cúi đầu nhìn xuống thì phát hiện ra một cái chìa khóa yên tĩnh nằm trong tay, rõ ràng đây là chìa khóa nhà của anh.

Tô Tinh Dã theo bản năng xoay lại nhìn anh, trong đôi mắt trong veo của cô mang theo sự kinh ngạc.

Thẩm Vọng Tân bị dáng vẻ này của cô chọc cười, anh nhanh chóng nắm bàn tay đang xòe ra của cô lại, đồng thời cũng đem chìa khóa bao bọc bên trong: "Tuy là em đã biết mật khẩu rồi, nhưng mà chìa khóa này thì chỉ có một cái, bây giờ anh trân trọng giao lại nó cho em, em nhất định phải bảo quản nó cho thật tốt đó."

Tô Tinh Dã nắm chặt tay lại, đêm chìa khóa mà anh vừa đưa cho bỏ vào trong túi áo của mình: "Anh yên tâm, em tuyệt đối sẽ cất giữ nó cẩn thận."

Nói xong cô lại một lần nữa dựa sát vào trong lồng ngực anh, phía trời xa xa kia vừa hay lại tiếp tục bắn pháo hoa. Pháo hoa bay lên bầu trời đêm chớp mắt vang lên những tiếng nổ lốp bốp, rồi tỏa ra vô số tỏa ra thành những hạt bụi vàng hoặc là kéo dài thành vệt như sao bang, nối tiếp nhau thật chói lọi, trong nháy mắt lại lướt qua. Cô khẽ nói: "Đẹp quá đi."

Thẩm Vọng Tân cọ cái cằm qua lại trên đỉnh đầu cô: "Ừ, rất đẹp."

Hai người cứ như vậy mà xem hết màn pháo hoa mừng năm mới, đột nhiên Tô Tinh Dã lên tiếng nói với người đang đứng phía sau: "Cảm ơn anh, Thẩm Vọng Tân."

Thẩm Vọng Tân "Ừ" một tiếng, âm cuối hơi cao lên tỏ ý thắc mắc.

"Cảm ơn anh cho em một cái Tết khó quên như vậy."

Thẩm Vọng Tân cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn hơi lạnh của cô, đặt vào trong lòng bàn tay của mình nhẹ nhàng cọ xát: "Sau này mỗi năm anh đều sẽ ở cạnh em."

Hốc mắt Tô Tinh Dã đỏ lên nhưng miệng vẫn nở nụ cười: "Anh hứa rồi thì không được gạt em đâu đó."

"Được, tuyệt đối không gạt em."

"Anh kể chuyện gia đình anh cho em nghe đi, em rất muốn nghe đó."

Thẩm Vọng Tân suy nghĩ một chút rồi nói: "...Được rồi. Nhà anh có ông ngoại anh, có ba mẹ anh còn có anh trai của anh nữa. Ba mẹ anh thật sự là những phụ huynh dân chủ hiếm có, chỉ cần không đụng chạm đến nguyên tắc của ba mẹ, thì bình thường đối với hai anh em anh cũng không có yêu cầu gì, chỉ có ông ngoại anh thôi... Ông ngoại là một người nghiêm túc lại rất có nguyên tắc, đối với hai anh em bọn anh đặt yêu cầu rất cao, có thể nói ông ngoại chính là người đã dạy dỗ hai anh em anh lớn lên. Ấn tượng sâu sắc nhất của anh chính là những buổi trưa hè râm ran tiếng ve, ở trong thư phòng tràn ngập hương thơm mực tàu, cầm cây bút thấm mực, còn có cả cây thước nhỏ của ông nữa..."

Tô Tinh Dã im lặng nghe anh kể, trong lòng không khỏi cảm thấy hâm mộ và ấm áp. Ba mẹ anh vừa hiền lành lại cởi mở, còn có anh trai cùng nhau lớn lên, có ông ngoại nghiêm túc lại có nguyên tắc, những đứa trẻ trưởng thành từ một gia đình ấm áp như vậy nhất định là sẽ giống như anh, tam quan (1), lễ nghĩa và giáo dục đều thấm vào trong xương cốt. Từ trước tới nay cô vẫn chưa bao giờ được tiếp xúc với một gia đình có truyền thống như vậy.

"Vậy anh trai của anh cũng ưu tú giống như anh đúng không?"

"Không đâu, anh ấy so với anh còn ưu tú hơn nhiều."

Tô Tinh Dã cụp mắt cười, sau đó cô xoay người lại nhón chân lên vòng qua ôm lấy cổ anh: "Vậy thì em thật sự là quá may mắn rồi nha. Làm sao em lại có thể gặp được một người bạn trai ưu tú đến thế này chứ?"

Thẩm Vọng Tân vòng tay ra sau lưng cô, Tô Tinh Dã cảm nhận được đôi mắt của anh lúc này điềm đạm như biển sâu, tựa như có thể chôn vùi, nhấn cô lún sâu vào đó, kế tiếp cô nhìn thấy đôi môi mỏng của anh bắt đầu mấp máy phát ra âm thanh vừa trầm thấp lại dịu dàng:

"Không đúng, người may mắn phải là anh đây. Cảm ơn em đã xuất hiện, cảm ơn em đã thích anh, cũng cảm ơn em đã có thể gặp anh."

Phút chốc cả người Tô Tinh Dã giống như đang nằm mơ, cô nhìn anh nửa ngày cũng không có phản ứng gì. Chờ tới lúc cô có phản ứng lại, thì đôi môi ấm áp của Thẩm Vọng Tân đã từ trên lông mi cô dần dần đi qua đôi mắt rồi xuống mũi, cuối cùng thì dừng lại trên đôi môi đang run rẩy nhẹ nhàng lướt qua.

Sau khi Tô Tinh Dã phản ứng trở lại một lần nữa bị anh ôm lấy, đôi môi vừa mới tách ra lại tiếp tục dán vào nhau, vừa vội vã, lộn xộn lại không hề có chút kỹ thuật nào.

Đây là lần thứ hai Thẩm Vọng Tân nếm trải vị mặn chát trong nước mắt của cô.

(1) Tam quan: bao gồm thế giới quan (quan điểm cơ bản của mọi người đối với thế giới bên ngoài và những mối quan hệ giữa con người với thế giới), nhân sinh quan (thái dộ và cách nhìn đối với mục đích cơ bản của cuộc sống), giá trị quan (cái nhìn tổng quát của một người đối với tầm quan trọng, ý nghĩa của những sự vật khách quan xung quanh."

Tam quan của một người quyết định cái nhìn khách quan của người đó đối với thế giới và giới hạn đạo đức của người đó.

Trước/122Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Túng Thiên Thần Đế