Saved Font

Trước/122Sau

Một Lần Gặp Gỡ Một Đời Bên Anh

Chương 146

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Buổi sáng hôm sau, Tô Tinh Dã bị đánh thức bởi một hồi chuông điện thoại dồn dập. Cô theo phản xạ gọi Thẩm Vọng Tân đi nghe điện thoại nhưng sờ soạng một hồi cô mới nhớ tới tối hôm qua anh có nói rằng sáng nay anh phải chạy lịch trình, có lẽ bây giờ anh đã đi rồi, vì vậy cô đành phải lần mò tìm điện thoại di động của mình.

Điện thoại vừa được kết nối thì giọng của Tiểu Thuần vang lên: “Chị, chị dậy chưa ạ?”

Tô Tinh Dã lười lười: “Ừ”.

“Chị, hôm nay chị lên hotsearch kìa?”

Dù gì cũng không phải lần đầu tiên cô lên hotsearch nên bây giờ cô đã quen với hotsearch rồi.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ.

Lúc này Tô Tinh Dã đã tỉnh táo không ít, cô hỏi: “Chị lên hotsearch lúc nào?”

“Hôm qua chị đi dạo phố bị chụp được.”

Nghe vậy, Tô Tinh Dã lật người ngồi dậy: “Hôm qua chị che kín mít vậy mà? Cũng bị nhận ra?”

Tiểu Thuần bất đắc dĩ: “Chị, chị xem thường độ nổi của chị quá đấy?”

“Vậy… Vậy...” Tô Tinh Dã sốt ruột đến mức lắp bắp.

“Chị đừng lo lắng, chuyện này được xử lý ổn thỏa rồi, em chỉ nói cho chị biết vậy thôi.”

“Xử lý ổn thỏa?”

“Đúng vậy, phòng làm việc đã đăng Weibo giải thích đơn giản là chị đi dạo khu thương mại với người thân mà thôi.”

Cúp điện thoại của Tiểu Thuần, Tô Tinh Dã lập tức gọi cho Thẩm Vọng Tân, đổ chuông vài giây thì điện thoại mới được kết nối.

“Em dậy rồi hả?” Thẩm Vọng Tân nhẹ nhàng hỏi.

“Anh có biết chuyện hotsearch không?”

“Ừ, biết chứ.” Cách giải thích là do anh bàn bạc với chị Vân mà ra.

“Người thân à?”

“Chẳng lẽ không đúng hả?”

Tô Tinh Dã nắm chăn, mỉm cười: “Ừm, phải ha.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ.

Đầu kia Thẩm Vọng Tân cười nói: “Dậy rồi thì đi ăn sáng đi em, anh nấu cháo để trong nồi cho em đó, trứng và sữa tươi trong lò vi sóng.”

“Tuân lệnh, em thức dậy ngay đây, chúc anh Thẩm hôm nay làm việc vui vẻ nhá.”

“Được, vậy hôm nay cô Tô cũng thế nhé.”

Hài lòng cúp điện thoại, Tô Tinh Dã rửa mặt xong rồi đi xuống lầu vừa ăn buổi sáng anh làm cho mình vừa tiện thể đăng nhập vào Weibo lướt xem danh sách bạn bè, vừa mở ra cô đã thấy được tin nhắn Chung Đình gửi cho cô.

Chung Đình: Người ngày hôm qua đi dạo quả nhiên là em!!!

Phía trên những tin này còn có hai tin nhắn được gửi ngày hôm qua.

Chung Đình: Hình như hôm nay chị gặp em hay sao đó.

Chung Đình: Có phải em tới khu thương mại Áo Li không?

Tô Tinh Dã vừa húp cháo vừa đáp: ???

Lát sau bên kia mới trả lời: Hôm nay em lên hotsearch.

Tô Tinh Dã: Đúng vậy, vừa rồi em mới nghe trợ lý nói, hôm qua chị gặp em ở Áo Li sao?

Chung Đình: Hôm qua em vào một cửa hàng ở Áo Li, em còn nhớ cô bán hàng tiếp em lúc đó không?

Tô Tinh Dã ngẫm nghĩ một lát, chị trực quầy đó có dáng vẻ rất ngọt ngào, cô có chút ấn tượng, huống hồ cô còn nhớ rõ hôm qua chị gái đó đã nhìn lén cô khá nhiều lần, suy nghĩ một chốc thì cô đáp: Có nhớ, sao vậy ạ?

Trả lời xong, cô mới cảm thấy có gì đó sai sai, sao cô ấy biết mình vào quầy nào nhỉ? Còn cả chị bán hàng kia nữa?

Chung Đình: Cô bán hàng đó là chị đấy.

Tô Tinh Dã thấy tin nhắn Chung Đình gửi tới thì suýt nữa đã bị sặc sữa rồi: Chị bán hàng kia chính là chị á??

Chung Đình: Đúng vậy, là chị.

Trùng hợp kiểu gì hay vậy?

Khó trách hôm qua chị trực quầy đó cứ nhìn cô mãi, không thể trách cô không nhận ra Chung Đình, dù gì cô cũng không biết Chung Đình trông thế nào, Chung Đình cài đặt chế độ bạn bè ba ngày mới có thể xem được, ngoài ra cô không thấy cô ấy chụp hình selfie, với lại bình thường cô cũng không hay lướt xem danh sách bạn bè cho lắm.

...

Đầu tuần tháng sáu, bộ phim “Chờ đợi” do Tô Tinh Dã và Lương Ý Châu đóng vai chính bắt đầu bước vào giai đoạn tuyên truyền, đạo diễn gọi các diễn viên chính về để chạy tuyên truyền, vì thế mấy ngày nay Tô Tinh Dã phải chạy qua biết bao nhiêu thành phố, mỗi lần chạy tuyên truyền cô đều nhìn thấy được ảnh bìa và đèn hiệu của mình ở các sự kiện.

Cái đêm về Bắc Kinh chính là một ngày trước khi “Chờ đợi” lên sóng, tối đó sau buổi họp báo trực tiếp của bộ phim thì cô trở về, mấy ngày nay chạy tuyên truyền ở cách thành phố khác, cô đã sớm muốn về nhà lâu rồi.

Mới vừa vào nhà, Tô Tinh Dã đã ngửi thấy mùi thơm quen thuộc, chưa để túi xách xuống thì cô đã hô to: “Em về rồi!”

Sau khi Thẩm Vọng Tân đi ra, cô lập tức sà vào lòng anh, còn anh thuận đà ôm lấy eo cô.

“Nhớ em không?”

“Ừ, nhớ chứ.”

“Em cũng vậy, mỗi ngày dù ở ngoài nhưng lúc nào em cũng nhớ đến anh.”

Thẩm Vọng Tân yêu chiều búng vào trán cô.

Từ khi vào nhà, Tiểu Thuần luôn một mực không dám xen vào, sau đó lặng lẽ cất hành lý của Tô Tinh Dã đi.

Bấy giờ Thẩm Vọng Tân mới nhìn thấy Tiểu Thuần, anh cười nói: “Vất vả cho Tiểu Thuần rồi, anh có nấu cơm, em ở lại ăn xong rồi đi.”

Tiểu Thuần lắc đầu: “Không đâu không đâu, em về nhà ăn được rồi...”

“Ở lại ăn chung đi, em về nhà không phải ăn bên ngoài thì chỉ ăn mì gói, thà ăn ở đây còn hơn đấy.” Tô Tinh Dã cũng nói theo.

Hai người hợp sức lại mời, cuối cùng Tiểu Thuần đành ở lại.

Tiểu Thuần ngồi trong phòng khách xem chương trình giải trí, lúc quảng cáo cô ấy quay sang liếc nhìn vào phòng bếp. Đèn trong phòng bếp tỏa ra màu ấm áp nhàn nhạt, hai người đang chuẩn bị bữa tối, một cao một thấp rúc vào nhau vừa thầm thì trò chuyện vừa bận bịu với nguyên liệu nấu ăn. Nói thật, là fan thì cô ấy luôn là fan only của Tô Tinh Dã, nhưng nếu bỏ đi lớp áo fan thì cô siêu hâm mộ tình yêu của họ, trong lòng và trong mắt chỉ có nhau thôi.

Lúc ăn cơm, đột nhiên Tiểu Thuần nhớ đến một chuyện, cô ấy nói: “Đúng rồi, chị ơi, xe điện ngầm Bắc Kinh đón chị bị đặt hết rồi ạ.”

Mấy ngày trước, nhóm hậu cần của Tô Tinh Dã có tạo ra một con đường để tuyên truyền “Chờ đợi”, hậu cần của cô sẽ tiếp đón cùng với các trạm xe. Về cơ bản sự tiếp ứng của mọi người đều dựa trên xe điện ngầm công cộng nhưng khi các cô liên lạc với xe điện ngầm Bắc Kinh thì người ta bảo tất cả các đường ray xe lửa đều đã được đặt trước hết nên họ không thể hỗ trợ về mặt xe điện ngầm được.

“Đặt hết luôn à?” Tô Tinh Dã hơi giật mình, dù gì cô cũng từng làm hậu cần, còn nữa bây giờ sự hỗ trợ của cộng đồng đều bắt đầu tăng giá rồi, bao hết các đường xe lửa hỗ trợ của Bắc Kinh, đương nhiên người đó phải tốn một khoản kha khá.

Tay bóc tôm của Thẩm Vọng Tân hơi khựng lại nhưng chỉ vỏn vẹn vài giây.

Anh nhanh chóng bóc xong tôm rồi bỏ vào chén của Tô Tinh Dã: “Ăn tôm nè em.”

“Đúng đó chị, đặt hết, sạch sẽ luôn.” Tiểu Thuần thổn thức: “Chị có biết là ai không?”

Tô Tinh Dã nhìn vào con tôm trong chén, sau đó rũ mi xuống rồi nói: “Chị không biết nữa.”

Tiểu Thuần gật đầu, cũng đúng, sao chị ấy biết được chứ?

Sau khi ăn cơm xong Tiểu Thuần nói lời tạm biệt với họ. Tô Tinh Dã tiễn cô ấy đến cửa thang máy.

“Buổi tối chị nghỉ ngơi thật tốt, sáng mai em đến đón chị sớm.”

“Được.”

Sau khi cô vào nhà, Thẩm Vọng Tân cũng vừa rửa chén xong và đi ra ngoài: “Tiểu Thuần xuống rồi hả em?”

“Vâng, đúng vậy.”

“Vậy mình lên thôi, đi tắm rồi đi ngủ sớm.”

Tô Tinh Dã gọi anh lại: “Anh không có gì muốn nói với em sao?”

Thẩm Vọng Tân quay qua: “Hả? Nói gì?”

Tô Tinh Dã nhướng môi rồi từng bước đi đến chỗ anh: “Anh nói thử xem?”

Thẩm Vọng Tân theo phản xạ lui về sau một bước và mỉm cười.

Ngón tay thon dài của Tô Tinh Dã chọc vào lồng ngực anh: “Lúc Tiểu Thuần nói đến hỗ trợ kia đó, mắc gì anh phải căng thẳng?”

“Anh căng thẳng lúc nào?”

“Giả bộ, anh cứ giả bộ đi?”

Thẩm Vọng Tân nhìn vào đôi mắt trong sáng của cô, cuối cùng bất đắc dĩ phì cười.

Tô Tinh Dã cười càng tươi hơn: “Em biết ngay là anh mà, đúng không?”

Thẩm Vọng Tân đưa tay véo má cô.

Tô Tinh Dã giơ đấm tay và bặm môi: “Lần trước không phải ai đó nói với em không muốn lãng phí tiền à? Lần này sao người ta lại bỏ nhiều tiền ra hỗ trợ em vậy ta?”

Thẩm Vọng Tân thấy được sự hài hước trong ánh mắt cô, nhất thời không nói thành lời nên anh dứt khoát đưa tay ôm cô vào lòng.

Tô Tinh Dã hừ một tiếng rồi nhón chân hôn lên cằm anh: “Cảm ơn anh.”

Thẩm Vọng Tân giữ được cằm cô, nâng nó lên, sau đó môi mỏng lập tức đè xuống.

Tô Tinh Dã bị hôn đến thở hổn hển, trong đầu đột nhiên nghĩ ra một vấn đề, vì thế cô ưm á hai tiếng: “... Không đúng.”

Mắt anh hơi sa sầm, giọng nói còn có vẻ khàn khàn: “Không đúng gì nào?”

“Không phải anh lấy tiền đi đầu tư hết rồi sao? Tiền ở đâu ra hỗ trợ em vậy?”

Thẩm Vọng Tân dở khóc dở cười, ngón tay xoa nhẹ đôi môi đã bị anh hôn đỏ hồng: “Cưng à, anh không nghèo như em nghĩ đâu biết chưa?”

Tô Tinh Dã há mồm cắn ngón tay anh.

Thẩm Vọng Tân chuyển động yết hầu, sau đó bàn tay nhéo eo cô rồi ôm bổng cô lên, đi thẳng lên lầu.

Tô Tinh Dã ôm chặt cổ anh: “Anh vội vã lên lầu làm gì đấy hả?”

“Em đoán xem?” Giọng của anh cực kỳ thấp.

Thẩm Vọng Tân nhấc chân đóng cửa phòng lại, sau đó một âm thanh mơ màng nhanh chóng len lỏi ra từ khe cửa.

“Á, anh đừng cắn cổ em... Ngày mai em phải đi tham gia hoạt động đó.”

“Em xin anh đi.”

“Cầu xin anh, lạy anh luôn...”

“...”

Trong phút chốc, tiếng động hỗn tạp vang lên không dứt bên tai.

...

Trước khi đến địa điểm tổ chức sự kiện, Tô Tinh Dã đổi bộ lễ phục hở vai thành bộ cao cổ, vừa đổi vừa thầm mắng chửi khốn kiếp, hôm qua cô cầu xin anh vậy rồi mà anh còn cắn cô thành thế này!!

“Tinh Dã, xong chưa em?” Thợ trang điểm hỏi vọng vào.

“Sắp rồi chị ơi.”

Thợ trang điểm vừa tạo hình cho cô vừa thầm nghĩ ngợi, tuy cao cổ cũng đẹp nhưng chị vẫn cảm thấy hở vai xinh hơn, gáy thiên nga và lưng bươm bướm của Tô Tinh Dã nổi tiếng mỹ miều, hôm nay chị đã chuẩn bị tạo mẫu tóc cho cô nhưng khi nhấc tóc cô lên cao thì ánh mắt chị đột nhiên bị chiếc khóa phía sau gáy thu hút, ở chỗ khuất lờ mờ có một dấu vết màu đỏ.

Tô Tinh Dã nhận thấy sự chần chừ của thợ trang điểm nên cô hỏi ngay: “Sao vậy chị?”

Thợ trang điểm thả tóc cô xuống, chị không phải mới vào giới giải trí này nên đương nhiên chị biết cái gì nên nói và cái gì không nên nói, suy cho cùng điều kiêng kỵ nhất trong giới chính là sự rò rỉ tin tức của những người trong giới, chưa kể đến công việc của họ, vì vậy chị cười đáp: “Không có gì, chị cảm thấy hôm nay chúng ta thả tóc xuống, tạo thành kiểu tóc tết được không?”

Tô Tinh Dã không có ý kiến gì, sau khi thợ trang điểm nói sơ về tạo hình thì cô chỉ cười trả lời: “Được ạ, cô làm thế nào ổn là được rồi ạ.”

Thợ trang điểm thấy được nụ cười chân thành của Tô Tinh Dã qua gương thì mát lòng hẳn: “Được.”

Thật ra, trong giới này có khá nhiều nghệ sĩ không mấy nổi tiếng nhưng lại mắc bệnh ngôi sao, có kiểu người chỉ có các cô được yêu cầu nhân viên trang phục và thợ trang điểm phối hợp với các cô ấy, rất ít ai chịu nhân nhượng người khác. Tô Tinh Dã không biết chính vì cô không có những tật xấu đó, nên bí mật sau gáy của cô đã được thợ trang điểm thiện ý che đậy giúp.

Trước/122Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Thần Cấp Long Vệ