Saved Font

Trước/65Sau

Một Phần Cày Cấy, Một Phần Thu Hoạch

Chương 61: Đứa nhỏ

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Trong thôn gần đây lại tới một đám lưu dân, sau khi lý trưởng đến bàn với Đại Tráng liền quyết định cho bọn họ ở lại.

“Nói là tránh ở trong một cái sơn động, trước đó vài ngày lúc Tiểu Liễu lên núi hái thảo dược gặp được...” Lý trưởng vừa thổi thổi lá trà nổi trên chén vừa nói.

Lá trà là do Đại Tráng mang từ kinh thành về, sau khi tặng một vòng mấy nhân vật lớn nhỏ trên trấn, còn lại đều lấy để đãi khách, Đại Tráng tự mình uống dù sao cũng không khác gì nhau.

“Ngài nếm thử chút, này là lá trà từ kinh thành mang về, nghe nói là đặc sản bên đó!” Đại Tráng nghe được hai chữ “sơn động”, trong lòng khẽ động một chút, trên mặt cũng không lộ ra, còn khách khí mời lý trưởng uống trà.

“Kia cần phải nếm thử một chút!” Lý trưởng lộ ra biểu tình nghiêm túc, thận trọng bưng chén trà nhấp một ngụm nhỏ, qua nửa ngày mới nói: “Trà ngon!”

Đại Tráng miệng hơi co lại, cười nói: “Ngài nếu thích chờ một lát mang về một ít là được!”

Lý trưởng từ chối vài câu, liền nhận lấy một bọc lá trà từ Ngốc Tử, lại nói bảy tám câu về chuyện đám lưu dân mới rời đi.

Đại Tráng ngồi trong phòng khách trầm tư một lúc, quyết định tạm thời không cần động tới mấy lưu dân có thể là kẻ thù.

“Đại Tráng, Tiểu Liễu bảo chúng ta qua đó ăn cơm!” Ngốc Tử từ ngoài cửa đi đến, vui cười nói.

“Hắn đâu?” Đại Tráng phục hồi tinh thần hỏi.

“Hắn nói trong thời gian mang thai sẽ không đi, trở về cùng Đại Nựu Nhi!” Ngốc Tử cao hứng nói.

“Được rồi, gọi Tam Tráng cùng Tứ tráng về rồi thu dọn một chút liền qua!” Đại Tráng đứng ở bên ngoài vừa đi vừa nói.

Ngốc Tử đáp, tiến lên đi cùng với Đại Tráng, lúc ở trong sân, thừa dịp không có ai vội dùng  miệng hôn lên mặt Đại Tráng một cái.

Đại Tráng trừng mắt nhìn Ngốc Tử, lấy tay xoa xoay mặt.

Ngốc Tử cười tủm tỉm nhìn Đại Tráng không nói lời nào.

Đại Tráng hừ một tiếng, trong lòng thầm nghĩ người này học thật nhanh ghê...

“Tam Nựu Nhi, Tam Nựu Nhi, em đang làm gì?” Đại Tráng quay đầu gọi.

Ngốc Tử vội đi ra cổng, tìm Tam Tráng cùng Tứ Tráng đang đùa giỡn như điên ở đầu thôn...

Đại Tráng tìm cơ hội, nhân lúc nhiều người ở xung quanh, đi theo bảy, tám người lưu dân đang xây nhà nói chuyện. Vừa lòng phát hiện không ai nhận ra mình, Đại Tráng lắc lắc đầu, đối với sự khẩn trương mấy ngày trước của mình có chút buồn cười. Hiện tại bản thân cùng với lúc trên núi có thể nói là hai bộ dạng hoàn toàn khác nhau, tuy rằng không đến mức đầy người lụa là lăng tơ, nhưng chất vải tuyệt đối không kém, hơn nữa cũng rất ít khi mặc lại quần áo vá...

“Tiểu huynh đệ, các ngươi lúc xuống dưới tình hình trên núi thế nào rồi? Còn có ai chưa xuống không.” Đại Tráng tiến lên ôn hòa hỏi.

Một tiểu tử mang một cây to làm xà nhà, có chút căng thẳng nhìn Đại Tráng cười, câu nệ đáp: “Chúng ta có lẽ là nhóm cuối cùng từ trên núi xuống!”

“Cảm ơn tiểu huynh đệ nha!” Đại Tráng vỗ vỗ bả vai người nọ, cười nói: “Chỗ của ta cần vài người tới giúp đỡ, tiền công năm ngày tính một lần, các ngươi nếu đồng ý thì tìm nhà của ta!”

“Thật sự?” Người nọ buông thanh xà, kinh hỉ hỏi.

“Tiểu ca, tiền công của Vương lão gia chính là cao nhất đó!” Người bên cạnh nhiệt tình đi qua nói.

Đại Tráng nở nụ cười, xoay người rời đi.

Hiện tại trong thôn không có nhiều đất để trồng trọt, với lại đều là ở mấy chỗ khá xa, cho nên khoảng mười người đó có thể đến đến làm công ngắn hạn. Như vậy ruộng nước ở bờ sông cũng có thể bắt đầu làm thành ruộng sen, cố gắng làm tới đầu xuân sang năm còn có thể có một đám củ sen... Đại Tráng vừa đi vào nhà, vừa lên kế hoạch trong đầu.

Đại Tráng lúc về đến nhà thấy Ngốc Tử vội vã từ bên ngoài đi vào, trong tay còn cầm một cái giỏ nhỏ, hiện tại Đại Tráng đã không còn đan giỏ, mấy cái dùng trong nhà đều là do Ngốc Tử bớt chút thời gian ra đan.

“Làm sao vậy?” Đại Tráng hỏi.

Ngốc Tử bình thường rất ít khi một mình ra ngoài, đại đa số là đi cùng với Đại Tráng, gần đây lại có chút kì lạ, luôn thừa dịp Đại Tráng ra ngoài liền lẻn ra, cũng không biết đang vội cái gì.

Ngốc Tử ấp úng không trả lời.

“Ngươi muốn làm cái gì thì làm, ta sẽ không ngăn cản ngươi, chúng ta đi vào thôi!” Đại Tráng thấy thế kéo Ngốc Tử  nói một câu.

Ngốc Tử gật gật đầu, do dự một lát, môi mấp máy, cuối cùng vẫn không nói gì.

Tam Nựu Nhi năm nay hơn 11 tuổi, chính là được 12 tuổi, đã bắt đầu phải từ từ lưu ý người thích hợp, Đại Tráng trong lòng buồn rầu hồi lâu, dựa theo tính tình nóng nảy của Tam Nựu Nhi, nghĩ tìm một người thích hợp là một một điều khá khó khăn...

“Đại ca, anh cùng A Đại ca ca có phải muốn có một đứa con thừa tự không?” Tam Nựu Nhi vừa thu dọn chén bát vừa thấp giọng hỏi.

Lúc này Ngốc Tử mang Tam Tráng cùng Tứ Tráng đi ra ngoài đặt bẫy cá, Tam Nựu Nhi là cố ý chọn lúc này để hỏi.

“Như thế nào lại hỏi cái này?” Đại Tráng trong phòng đi qua tiêu thực, có chút kinh ngạc hỏi ngược lại.

“Nha, em thấy A Đại ca ca luôn chạy qua nhà em của anh ấy, hơn nữa em của anh ấy giống như bệnh không xong rồi...” Tam Nựu Nhi tùy ý đáp.

Đại Tráng dừng lại, Ngốc Tử là theo mình lớn lên, cùng với mấy người quan hệ huyết thống của hắn ngược lại không thân lắm. Lần trước nghe Đại Nựu Nhi nói em trai của hắn mang theo hai con trai đã trở lại, bản thân cũng không để ý...

Buổi tối, sau khi Đại Tráng cùng Ngốc Tử vừa xong một trận đánh nhau nhỏ nho, bị đè đến hai lần. Hai người đều thở hổn hển nằm ở trong chăn.

“Ta đi đung chút nước ấm để ngươi lau người.” Ngốc Tử sau khi nằm một lát nói.

“Ừm.” Đại Tráng có chút hỗn loạn đáp, vuốt thắt lưng có chút đau nhức, lung tung gặm bên khóe miệng Ngốc Tử một cái cho hả giận.

Ngốc Tử kêu một tiếng, che miệng xuống giường.

Được khăn ấm áp lau từ đầu đến chân, rồi lại đổi chăn mềm, Đại Tráng trái ngược lại có chút thanh tỉnh. Hai người một lần nữa quay về nằm trên chiếc giường ấm áp, Đại Tráng bắt đầu câu được câu không cùng Ngốc Tử nói chuyện.

“Đúng rồi, chúng ta ngày mai cùng đi thăm em trai của ngươi đi!” Đại Tráng đột nhiên nhớ tới lời của Tam Nựu Nhi, thuận miệng hỏi.

Ngốc Tử sửng sốt một chút, có chút ngượng ngùng nói “Đại Tráng ngươi biết rồi?”

“Coi ngươi nè, này cũng không phải chuyện gì lớn!” Đại Tráng ngáp một cái nói.

“Ừ.” Ngốc Tử cao hứng đáp, đưa tay ôm Đại Tráng vào lòng, không nói gì nữa.

Đại Tráng lầm bầm vài câu, nhanh chóng thiếp đi...

Ngày hôm sau, Đại Tráng cầm một miếng thịt cùng mười mấy trái trứng, cùng Ngốc Tử đến gian nhà tranh của em trai Ngốc Tử.

“Đại ca...” Người nọ kêu một tiếng giãy dụa từ trên giường xuống.

“Ngươi nằm yên đừng động đậy, ta đi nấu cái gì cho ngươi ăn!” Ngốc Tử dứt lời liền vội vàng chạy lên đè người nọ lại, cầm mấy đồ vật được mang tới đi vào nhà bếp. Chỗ được coi là nhà bếp chỉ là một cái phòng làm bằng cỏ tranh, bên trong đặt bừa bãi mấy đồ làm bếp đơn giản.

Đại Tráng đánh giá một vòng mọi nơi, một đứa nhỏ khoảng chừng hai tuổi ngồi dưới đất chơi, trên người bẩn thỉu không thấy rõ bộ dáng, còn có một đứa bé sơ sinh nằm trên giương kêu “Hừ hừ...”

“Ngươi ngồi!” Người nọ cố hết sức nửa ngồi dậy, cười nói.

“Ngươi không cần để ý đến ta!” Đại Tráng ôn hòa nói, kéo một cái ghế có chút lung lay lại rồi ngồi xuống.

Người nọ thực gầy, trên mặt cơ hồ không nhìn thấy thịt, hai mắt hãm sâu, mặt mày xanh lè, thường hay ho khan.

Đại Tráng cố tìm xem trên gương mặt người nọ có chỗ nào giống Ngốc Tử hay không, đáng tiếc là nửa điểm cũng không có, lúc trước còn ở Ngô gia, trừ bỏ Ngốc Tử, Đại Tráng chưa bao giờ chú ý đến mấy đứa nhỏ khác của Ngô gia, cho nên căn bản cũng không biết người này...

“Đại Vọng, Tiểu Vọng, ăn cái này đi!” Ngốc Tử một tay bưng một cái bái đi lên kêu.

“A, đại bá, đại bá, là cái gì thế?” Đứa bé trên mặt đất vui vẻ nhảy dựng lên bổ nhào trên đùi Ngốc Tử kêu lên.

“Đại Vọng!” Em trai Ngốc Tử nghiêm khắc nhắc nhở.

Động tác của Đại Vọng lập tức dừng lại, đôi mắt trong ngóng nhìn về phía em trai của Ngốc Tử.

Đại Tráng đi qua đỡ lấy cái bát từ Ngốc Tử, bên trong chỉ là canh trứng đơn giản, ngay cả hành cũng không có bỏ vào.

“Ta đến đút cho Đại Vọng với Tiểu vọng ăn!” Ngốc Tử thấp giọng nói.

Đại Tráng đáp, đưa bát cho em của Ngốc Tử.

Ngốc Tử trước để cho Đại Tráng bưng một cái bát, ôm lấy đứa nhỏ đặt trên giường, ngồi trên chiếc ghế nhỏ, để Đại Vọng ngồi ở trước mặt mình, bưng canh trứng, mỗi đứa một thìa thay phiên nhau đút.

Đợi mấy bé ăn xong, Đại Tráng cẩn thận bắt mạch cho em trai Ngốc Tử, rồi nhìn Ngốc Tử lắc đầu, người nọ thân thể đã muốn trống rỗng, cho dù có nhân sâm, tổ yến bồi bỏ cũng chỉ kéo dài được một chút thời gian.

Ánh mắt Ngốc Tử có chút mờ mịt, không nói gì.

Khi trở về, trong lòng Ngốc Tử liền ôm theo đứa bé sơ sinh. Đại Vọng đã có thể nghe hiểu, trong lúc này cũng không cần chăm sóc, ý của Ngốc Tử là muốn để Đại Vọng có thể tiễn em trai hắn ở lúc lâm chung.

Buổi tối, Đại Tráng mời lý trưởng tới, lập giấy tờ, nói rõ Đại Vọng với Tiểu Vọng làm con thừa tự danh nghĩa của Ngốc Tử, hai người con trai vẫn mang họ Ngô, tên cũng không cần sửa...

“Đại Tráng, kỳ thật Đại Vọng không phải là người thân, nếu ngươi muốn, có thể để bé mang họ Vương.” Sau khi đợi lý trưởng đi, Ngốc Tử do dự nói.

“Họ gì đâu quan trọng, dù sao hai đứa đều là con của chúng ta nuôi.” Đại Tráng cười cười nói.

Đại khái là xong được tâm sự cuối cùng, em trai của Ngốc Tử hai ngày sau liền qua đời. Ngày đó Ngốc Tử mang theo đồ ăn đi qua phát hiện người gọi nằm cứng trên giường, có lẽ là ra đi vào ban đêm, Đại Vọng vẫn ngồi chơi trên đất, căn bản không biết xảy ra chuyện gì...

Cũng không kịp đi đặt quan tài hay lên trấn mua, Đại Tráng cùng Ngốc Tử chỉ có thể lấy một cái chiếu bao lấy thi thể mà hỏa táng.

Đại Vọng chỉ mới hai tuổi sau khi được ăn no mặc quần áo mới, rất nhanh liền quên đi người thân, mỗi ngày đều gọi Ngốc Tử là “Phụ thân” vô cùng ngọt ngào. Dựa theo quy củ nơi này, đứa nhỏ được nhận làm con thừa tự của Ngốc Tử, nên gọi Đại Tráng là “Đa thân” (Cha thân), đối với cách gọi kì quái này, Đại Tráng cũng không quen lắm, thế nhưng cũng không còn cách gọi khác.

Lần này sau khi thu hoạch vụ thu, Đại Tráng quyết định mang lương thực thu được đi bán, thêm bán củ sen cùng mấy cửa hàng trên trấn, Đại Tráng tính một chút, cầm hơn phân nửa tiền tích góp được đi tới Tân Hồ thành.

Sau mấy lần giao tế với đại tỷ phu, Đại Tráng liền phát hiện đại tỷ phu mặt tuy lạnh, sát khí trên người cũng là rèn trên chiến trường, tâm địa lại không hề xấu, chính là thái độ làm người có chút không ổn.

“Lần trước cùng đại tỉ phu nói chuyện đại tỉ phu thấy thế nào?” Đại Tráng đi thẳng vào vấn đề hỏi.

“Đại đa số cửa hàng ở Tân Hồ thành sau lưng đều có chủ, phía tây có một cái chợ vẫn còn mấy chục cửa hàng không ai để ý, tình huống coi như khá được...” Đại tỉ phu không nhanh không chậm nói.

“Ha ha, nơi đó chính là cửa hàng của ta, chúng ta bán lương thực, rau dưa, củ sen, ở chợ bên cạnh là tốt nhất...” Đại Tráng cao hứng cười rộ lên.

Đại tỉ phu nhíu nhíu mày, cuối cùng vẫn đồng ý, hơn nữa rất nhanh tìm được đối tác, là một chưởng quầy trung niên có rất nhiều kinh nghiệp, họ Lưu, ba người cùng nhau lấy tiền xây nhà trọ, Đại Tráng phụ trách nguồn cùng, đại tỉ phu phụ tránh giao tế với các đạo nhân mã, Lưu chưởng quầy phụ trách kinh doanh cửa hàng. Trong đó Đại Tráng ra nhiều tiền nhất, chiếm 5 phần, đại tỉ phu 3 phần, còn lại 2 phần là của Lưu chưởng quầy. Tương lai nếu tính tiền lãi cũng là dựa vào phần này. Sau khi thương lượng xong ba người liền lập tức làm khế ước, tạm thời chỉ mua được hai cái cửa hàng, một cái bán các loại lương thực, một cái chủ yếu là bán củ sen, tiện thế bán một chút rau dưa trong mùa cùng đồ ăn khô...

Cứ như vậy, Đại Tráng cũng thường xuyên chạy đến Tân Hồ thành, sau khi suy tính, Đại Tráng đem số tiền còn lại lấy ra nữa, nhờ đại tỉ phu giúp đỡ mua một căn nhà nhỏ.

“Ngay gần chợ phía tây, cũng không cần quá lớn, nếu không đủ tiền, phiền đại tỉ phu trước hỗ trợ thêm, chúng ta lần sau tới sẽ bù thêm...” Đại Tráng đơn giản nói mấy điều yêu cầu liền vội rời khỏi, trong lòng suy tính phải trở về trước khi trời tối.

“Đại tỉ phu hẹn gặp lại!” Ngốc Tử trước đó vẫn không nói chuyện liền nói lời tạm biệt đơn giản.

Ngốc Tử vốn cũng không nói nhiều, mỗi lần ra ngoài với Đại Tráng liền càng không nói lời nào, Đại Tráng nói Ngốc Tử vài lần, cũng tùy theo ý hắn.

“Được, ta biết rồi!” Đại tỉ phu gật gật đầu, tiễn Ngốc Tử cùng Đại Tráng ra ngoài.

Đại đường tỉ gần đây lại mang thai, trăm mong ngàn muốn một đứa bé trai, hiện giờ lại có chút khẩn trương, chỉ đón tiếp Ngốc Tử với Đại Tráng một chút liền trở về phòng, thẳng cho tới khi Đại Tráng đi cũng không trở ra.

Vào thời điểm cuối năm, Đại Tráng mới nhàn rỗi một chút, liền có hứng thủ tìm chút thảo dược. Đại Tráng luôn luôn muốn tới xem tình hình bên trong động, vào lúc ban đêm liền chuẩn bị đầy đủ để lên núi, dự tính ngày hôm sau liền lên núi.

“Tam Nựu Nhi, giữa trưa các em tự mình làm đồ ăn ăn, không cần phải chờ anh với A Đại ca ca...” Đại Tráng dặn dò Tam Nựu Nhi với Tam Tráng, Tứ Tráng, cùng Ngốc Tử sớm đi ra cổng.

“Đại Tráng, đồ đạc để ta vác!” Ngốc Tử đưa tay lấy đồ, nói.

Đồ đạc này nọ đều đã được Ngốc Tử vác trên lưng, phần thức ăn nước uống Đại Tráng phần làm hai phần, một phần để trên lưng Ngốc Tử, một phần cột trên lưng mình, này là để phòng ngừa vạn nhất...

“Không cần, chỉ có chút đồ đạc thôi mà!” Đại Tráng lắc đầu nói.

“Ngươi nếu không chịu nổi thì phải nói...” Ngốc Tử đi theo sát Đại Tráng lo lắng dặn.

“Được, không có việc gì đâu, ta biết chừng mực mà.” Đại Tráng cười cười, có chút bất đắc dĩ đáp.

Hai người một đường lên núi, đi theo đường tìm thảo dược thông thường. Núi rừng trải qua hai năm nghỉ ngơi đã khôi phục lại sức sống, cơ hồ mấy loài động vật lớn nhỏ tuyệt tích cũng đã bắt đầu xuất hiện, mấy chú chim trên ngọn cây bị diệt sạch nay cũng dần dần trở nên đông đúc..

Đại Tráng cùng Ngốc Tử bàn bạc một chút, quyết định đi tới hang động ban đầu nhìn xem, mấy thứ chôn trước đây cũng không có giá trị gì, nhưng tóm lại vẫn là tâm huyết của cả nhà, có thể lấy lại khẳng định là tốt.

“Ngao ô—-”

Phía sau đám cây, có một cái bóng nho nhỏ, hướng về phía hai người phát ra tiếng kêu kì quái.

Đại Tráng hoảng sợ, còn chưa  kịp phản ứng đã được Ngốc Tử kéo về phía sau, bảo hộ chặt chẽ.

Ngốc Tử tiện tay nhặt lên một nhánh cây khô, cảnh giác nhìn chằm chằm thân ảnh màu đen kia.

“Ô— ô, ngao—“

Cái bóng nho nhỏ phát ra tiếng kêu uy hiếp sinh vật khác giống như cách đánh nhau của chó, tru lên vài tiếng, rồi mạnh mẽ nhảy dựng lên.

Ngốc Tử vung nhánh cây khô, không chút do dự quật qua, khiến người kia rớt xuống giữa không trung, sau đó dùng cây đè lên, hạn chế hành động của nó.

“Ngao—”

Vật nhỏ kia phát ra tiếng rên, liều mạng giãy dụa.

Đại Tráng ló ra nhìn vài lần, càng xem càng thấy con vật đen tuyền kia có gì đó quen mắt.

Ngốc Tử một tay ấn cây gỗ, cẩn thận từ từ lại gần, một tay kia cầm lấy lưng của vật nhỏ kia để nó đứng lên.

“Là một đứa nhỏ!” Đại Tráng từ trong đám tóc rối bù của vật nhỏ nhìn được mặt của nó, nhịn không được hô lên một tiếng.

Đứa nhỏ kia tay chân giãy dụa, liều mạng lắc lắc đầu cắn lấy cắn tay đang nắm lấy nó của Ngốc Tử.

Ngốc Tử có chút kinh nạc, tựa hồ muốn ném nó xuống dưới đất.

“Đợi một chút!” Đại Tráng vội vàng kêu lên, xé áo tạo thành một miếng vải, cẩn thận chặn trong miệng đứa bé, ngăn ngừa nó cắn người.

Ngốc Tử sau khi buông tay, đứa nhỏ cũng không có chạy, cũng không có ý muốn nhả miếng vải, cư nhiên hung dữ bổ nhào về phía Ngốc Tử.

“Cẩn thận!” Đại Tráng kêu lên.

Ngốc Tử nhanh nhạy tránh ra, tiểu gia hỏa kia té thật mạnh trên mặt đất, miệng phát ra tiếng rên, lại giãy dụa đứng lên, tựa hồ muốn tấn công tiếp.

Đại Tráng chỉ đành lấy ra dây thừng, trói bé lại.

“Đứa nhỏ này làm sao vậy?” Ngốc Tử trong lòng còn sợ hãi hỏi.

Đứa bé kia móng tay đại đa số đều bị gãy, chỉ có một hai cái thật dài, hiển nhiên rất lâu rồi không có cắt móng tay, trên chân cũng vậy, tóc dài tới lưng, bết lại thành từng nhánh rối tung, trên người nơi nơi đều là vết thương, còn có không ít miệng vết thương còn mới, toàn thân đều  dơ bẩn cơ hồ không nhìn rõ mắt mũi...

“Có lẽ là trẻ con trong lúc chiến tranh ở trên núi, được chó hoang hay chó sói tìm thấy rồi nuôi tới bây giờ...” Đại Tráng thở dài một hơi nói.

Ngốc Tử nhíu mày lại, nhìn từ trên xuống dưới con sói con kia.

Gặp chuyện này, Đại Tráng cùng Ngốc Tử đành phải hủy bỏ kế hoạch đi sơn động, dẫn theo con sói con bị trói vội vã xuống núi.

Trong thôn ngoại trừ Tiểu Liễu đi vào núi tìm thảo dược, những người khác đều vội vã trồng trọt, đông nhất cũng chỉ ở chân núi đốn củi. Tiểu Liễu vô cùng quen thuộc vùng này, biết tránh đi những bầy sói, chó hoang nguy hiểm, cho nên không có gặp đứa bé này, mà lưu dân tránh ở trên núi, đại đa số đều tìm một chỗ cố định, chỉ hoạt động xung quanh vùng đó... Cũng là do vận khí của Đại Tráng với Ngốc Tử, ngày đó có một bầy sói nhỏ đem theo con đi ngang qua, nếu đi sớm một chút, có lẽ phải chạm mặt bầy sói này...

Trước/65Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Luyện Khí Năm Ngàn Năm