Saved Font

Trước/265Sau

Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan

Chương 92: Ghen Tuông Ngập Họng

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Chương 92 : Ghen tuông ngập họng

Đôi bàn tay của Lâm Nhữ được băng lại ú nu như hai cái bánh chưng màu trắng. Sùng Huy ngồi một bên, trên người mặc cẩm bào màu xanh nhạt, lúc ôm lấy Lâm Nhữ dây phải một ít bụi đen, không hài hòa với gương mặt tuyệt thế xuất trần, thêm mấy phần khói lửa nhân gian. Hắn cắn nát môi, hốc mắt đỏ bừng, nước mắt muốn rơi nhưng không được, từ chập tối về từ phường quạt nhìn thấy Lâm Nhữ bị thương đã mang dáng vẻ như vậy.

“Ta nhớ tối qua huynh nói muốn dọn qua mái Lưu Thương.” Lâm Nhữ ghẹo hắn, sau khi chải đầu thay quần áo mới rửa sạch băng bó vết thương. Nàng mặc áo giữa màu trắng, bên ngoài khoác cẩm bào cùng màu, mái tóc mới tắm xong ướt rũ xuống, màu đen càng tôn lên gương mặt trắng nõn, nghiêng người dựa vào đệm lưng, bộ dạng lười biếng, bên môi nhoẻn lên nụ cười yếu ớt dưới ánh đèn, vô cùng xinh đẹp rực rỡ chói mắt.

Sùng Huy ngây ra, sợ run một lúc, trừng mắt nhìn, bĩu môi: “Nàng bị thương ta còn dọn gì nữa, ta phải chăm sóc nàng.”

Nói khoác không biết ngượng miệng, cái gì cũng không biết còn đòi chăm sóc nàng.

Lại nói, hôm qua nàng đâu bị thương, đâu cần hắn chăm sóc, sao không thấy hắn dọn đi.

Lâm Nhữ bật cười, mới trải qua cửu tử nhất sinh nên không có sức để so đo với hắn, ho khan một tiếng cho thanh giọng rồi nói: “Được, vậy chờ vết thương ta lành rồi dọn đi.”

“Sau này nàng đừng làm những chuyện không để ý đến bản thân như vậy.” Sùng Huy đỡ Lâm Nhữ ngồi xuống, khóe mắt liếc về tro bụi trên xiêm áo lại vội đứng dậy, nhanh chóng cởi áo khoác ra. Mùa hè mặc ít, bên trong là áo giữa và quần dài, bớt đi sự nghiêm chỉnh, thêm mấy phần phong lưu, lộ ra đôi chân dài thẳng tắp. Khóe mắt Lâm Nhữ lướt qua, không biết có phải vì hắn ngừng uống thuốc mà đập vào mặt nàng là khí huyết đàn ông nên có phần ngượng ngùng thấp thỏm. Vẻ mặt của Sùng Huy bình thường hai năm rõ mười lên gường, ngồi bên cạnh nàng cầm hai móng vuốt mũm mĩm của nàng, săm soi kỹ lưỡng, đau lòng xuýt xoa cứ như vết thương đau trên mình hắn.

Gò má Lâm Nhữ hơi nóng, muốn kêu hắn lui xuống về phòng sách nghỉ ngơi, nhìn bộ dạng thản nhiên của hắn, tự thấy mở miệng đuổi người giống như bản thân suy nghĩ nhiều, nên cố kìm nén khó chịu.

Sùng Huy nhìn một lúc, xem hai cái tay như móng héo kia tựa đóa hoa, ôm vào ngực, buồn rầu nói: “Về sau ta sẽ không rời nàng một bước, còn xảy ra chuyện giống như hồi chiều thì để ta điều khiển ngựa, ta sẽ bảo vệ nàng.”

Lâm Nhữ bật cười, cảm giác mất tự nhiên tan thành mây khói, nàng nhìn ánh mắt long lanh của Sùng Huy, giễu cợt hắn: “Vậy huynh phải luyện cưỡi ngựa cho tốt, dựa vào kỹ thuật cưỡi ngựa bây giờ của huynh, ta lại phải cứu huynh, bảo vệ huynh không biết chừng.”

“Ta sẽ luyện.” Sùng Huy chợt ngồi thẳng người, hắn nhếch môi, trong mắt như có ngọn lửa thiêu đốt: “Ta biết là con trai phải bảo vệ con gái. Ta sẽ học mọi thứ thật tốt để làm chỗ dựa cho nàng.”

Ăn nói hùng hồn rất có khí phách hiên ngang, dữ dội phóng khoáng, trái tim thuần khiết như vậy lộ ra mồn một trước mắt Lâm Nhữ.

Lâm Nhữ ngơ ngác nhìn Sùng Huy, cơ thể lúc lạnh lúc nóng. Đôi mắt của Sùng Huy lấp lánh có thần, kiên định cương quyết, như có ngọn núi lớn nặng nề đè lấy nàng. Lâm Nhữ thở gấp, hai người quá gần nhau, hơi thở như trong gang tấc. Cảm giác không có nơi bám víu cùng sợ hãi vào buổi chiều khi con ngựa điên nhào đến cổng phủ chậm chạp dâng trào vào thời khắc này. Từ khi phụ thân qua đời, gân cốt đã tôi luyện thành tường đồng vách sắt giờ đột ngột hòa tan, trái tim càng lúc càng nóng bừng vô cùng cảm động. Lâm Nhữ nhắm mắt, nghiêng người chầm chậm dựa vào Sùng Huy.

Sùng Huy ngồi thẳng để nàng dựa vào, đôi tay ôm lấy cặp móng giò của nàng, dè dặt giống như nâng đỡ giọt sương, sợ làm đau nàng.

Đêm đã khuya, đèn đuốc sáng bừng trong bóng tối yên tĩnh. Căn phòng im tiếng.

Lâm Nhữ đang tựa lên vai Sùng Huy chậm rãi ngẩng đầu, ở góc nhìn này nàng thấy lông mi Sùng Huy dài hơn, một vòng đen tuyền, khóe mắt rõ ràng, ánh mắt chuyên tâm nghiêm túc không biết đang nghĩ chuyện gì. Một luồng cảm giác mâu thuẫn không biết là dịu dàng hay tàn nhẫn, càng đẹp rực rỡ động lòng người. Lâm Nhữ như bị bắt mất hồn, không tự chủ được tiến tới, há đôi môi đỏ mọng tinh nghịch thổi gió. Luồng gió ấm lướt qua hàng mi như cánh bướm của Sùng Huy khiến nó khe khẽ run lên.

“Nhột.” Sùng Huy giật mình, cơ thể khẽ run, bĩu môi: “Nhị lang, sao tự dưng nàng giống Ninh nương vậy, vô lý trêu cợt người ta.”

Không phải trêu cợt, mà là… không kiềm được muốn làm hành động thân mật.

Đồ ngốc ngoại trừ cắn môi ra chẳng biết gì nữa cả.

Lâm Nhữ mím môi cười trộm, chợt cứng đờ người.

Sùng Huy gọi Tạ Nghi Ninh là Ninh nương quá thuận miệng, giống như đã gọi thầm trong lòng rất nhiều lần, vô cùng quen thuộc với Tạ Nghi Ninh.

Nàng chợt nhớ ra, Sùng Huy có ấn tượng tốt với Tạ Nghi Ninh.

Lâm Nhữ giật lại đôi tay mình đang được hắn ôm lấy, lười biếng dựa vào đầu giường, cười híp mắt nói: “Hôm đó nói muốn dẫn huynh đi gặp Tạ Nghi Ninh nhưng mãi chưa làm được, huynh có nhớ nàng ta không?”

“Nhớ chứ, đợi vết thương của nàng khỏi rồi, gọi Ninh nương đến chúng ta cùng ra ngoài dạo chơi.” Sùng Huy luôn tùy tiện không hề đề phòng, tất nhiên đồng ý, dứt lời lại muốn sát lại gần Lâm Nhữ.

“Ngồi thẳng lại, huynh lớn như vậy rồi mà như không xương ấy.” Cùi chỏ Lâm Nhữ chọt hắn. Sùng Huy đột ngột bị nàng chọt đỉnh đầu thật mạnh nên cơ thể bị nghiêng, ngã nhào ra sau không ngừng được, cổ rơi xuống mép giường, trượt một cái ngã xuống đất.

Con trai bị con gái hất xuống giường đúng là mất mặt. Lâm Nhữ cũng chẳng nghĩ tới đụng một cái mà hắn rơi luôn xuống đất, nhưng không nghĩ đến chuyện dỗ dành hắn. Nàng đợi hắn lắc đầu một cái, quay lưng lại với nàng, hay là hắn quay lại trừng nàng rồi giận dữ đùng đùng bỏ đi ra ngoài.

Sùng Huy ngây người ngồi trên đất, ánh mắt mê mang, không hiểu được sao Lâm Nhữ lại chọt hắn. Ngồi một lúc, không bỏ đi mà dùng cả tay chân bò lên giường, chẳng có chút khí khái kiêu ngạo nào cả, sợ nàng lại đẩy hắn ra. Tự học lấy không ôm cánh tay nàng đổi thành ôm eo giống tên gian tặc, như cây ngay không sợ chết đứng làm chuyện ngu xuẩn còn không tự biết.

Lâm Nhữ tức đến mức không cười nổi. Hắn đã mười tám mà đầu óc như em bé xấp xỉ mười tuổi. Hắn ở vườn trúc tía lớn lên ngăn cách với đời, thuần khiết như tờ giấy trắng, mơ hồ với những chuyện nhơ bẩn, không được dạy dỗ đàng hoàng, chỉ biết lấy hắn để trút giận là cái sai của nàng.

Sùng Huy ngây thơ không biết những suy nghĩ rối ren trong lòng Lâm Nhữ, hắn dính chặt lấy nàng không lo lắng bị đẩy xuống giường nữa, yên tâm vô cùng, đôi mắt to đen trắng rõ ràng lúng liếng hỏi: “Không phải cần một người đàn ông và một người đàn bà mới sinh ra em bé được sao? Ninh nương chỉ có mẫu thân không có phụ thân thì sao nàng lại được sinh ra?”

Nói cái gì thế?

Làm sao có em bé thì Lâm Nhữ đương nhiên đã nghe An thị dạy dỗ. Việc Tạ Nghi Ninh sao lại khác với những em bé khác, bởi vì hiện tại nàng không có phụ thân nhưng lúc nàng chào đời Tạ Thiên vẫn còn sống.

Lâm Nhữ nghe thấy rõ nhưng hồ đồ luôn, sau khi bị thương có hơi mệt mỏi, không muốn thảo luận với Sùng Huy chuyện đàn ông và đàn bà ngủ với nhau sinh ra em bé.

Bởi vì không tự xem bản thân là con gái nên nói mấy chuyện này cũng quá ngượng ngùng, nàng suy nghĩ một chút rồi nói: “Ngày mai kêu nhũ nương mang mấy quyển tiểu thuyết cho huynh xem sẽ hiểu thôi.”

“Nhũ nương mang đến rất nhiều quyển, chỉ là ta chưa xem hết, mới đọc có ba quyển thôi, ta đi xem tiếp đây.” Sùng Huy nói, chợt buông Lâm Nhữ ra, nhảy xuống giường, vội vã chạy ra ngoài.

Hắn vội vã muốn thiết lập mối quan hệ với Tạ Nghi Ninh như vậy!

Lâm Nhữ thoáng cảm thấy không vui nhưng sau đó dễ chịu ngay, lấy tay gõ đầu: “Phương Lâm Nhữ, sao cô lại hồ đồ như vậy. Sùng Huy bám dính lấy cô chỉ vì ở trong vườn trúc tía chẳng thấy người lạ nào, nhất thời thấy mới mẻ thôi.”

Nàng bước xuống giường, tắt đèn, lò mò về lại chỗ rồi chậm rãi nằm xuống.

Trước/265Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đô Thị Mạnh Nhất Võ Đế