Saved Font

Trước/265Sau

Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan

Chương 211: Sáng Tỏ Thân Thế

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Chương 211 : Sáng tỏ thân thế

Đầu này sắp mời quạt hợp hoan mỹ nhân ra, cử hành lễ lớn kế vị chức gia chủ; phía nhà họ Tạ, Tạ phu nhân búi tóc cao cài thoa phượng, dẫn theo đám Lan Tôn lên cỗ xe ngựa lớn, đi về phía phố Quan Tiền.

Tuy không tìm được Mai nương, nhưng buổi sáng Bạch Chỉ lại đến chỗ Dẫn Tuyền dò hỏi, Mai nương chưa hề đến Phương phủ.

Tạ phu nhân mừng rỡ, xem ra sau khi Mai nương chạy trốn đã gặp phải chuyện gì đó, không thuận lợi báo tin cho Lâm Nhữ, trời giúp nhà họ Tạ diệt nhà họ Phương. Bà tính toán chuẩn thời gian, dẫn người ngồi xe ngựa đến đó.

Bắt đầu từ cửa phố thì phố Quan Tiền đã bị biển người ngăn chặn từ sớm. Trăm họ thành Nhuận Châu đã sớm đến trước tranh giành chỗ, người tới trễ chỉ có thể quan sát từ xa, người buôn quạt ở khắp nơi do Phương Thành chiêu đãi, người có đến chậm cũng đã được dẫn lên hàng trước. Tạ phu nhân xuống xe trước cửa lầu, vừa bước xuống đã có người sắp xếp trước âm thầm vây quanh. Năm mỹ nhân từng làm mặt quạt thì mỗi người được hai kẻ bảo vệ, những người khác thì một kẻ. Đám Lan Tôn mặc áo váy tinh xảo, thoa châu trâm ngọc, nhưng bên ngoài lại mặc áo khoác bình thường, đội nón trùm đầu che kín mặt. Sóng người như biển, thời tiết lạnh cóng, mây đen đè thấp, tơ liễu như hạt tuyết nhỏ tung bay. Rất nhiều người mặc áo khoác rộng thùng thình, đội nón che kín đầu với mặt, nên không ai chú ý.

Hôm nay nhà họ Tạ điều động tất cả tay trong, mấy trăm người rải rác trong đám người, làm như tình cờ nhường lối mở đường cho đoàn người của Tạ phu nhân. Tạ phu nhân nhanh chóng đưa người đến gần đài ngắm quạt, đứng ở vị trí không xa không gần, ở trước mặt đã sắp xếp trước mấy người vóc dáng cao cản tầm nhìn, để phòng ngừa Lâm Nhữ lên đài ngắm quạt, đứng ở vị trí cao nhìn thấy được bọn họ sẽ tạm thời nghĩ ra cách ứng phó.

Giờ lành đến, hai mặt trống ở đài ngắm quạt được đánh vang dội. Hạ nhân của nhà họ Phương đồng loạt kêu lên: “Mời gia chủ lên đài ngắm quạt!”

Giọng nói vang vọng, đều nhịp, như trăm sông đổ về biển, như sấm xuân vào ngày Kinh Trập, rung trời dậy đất, khí thế hào hùng, sục sôi lan tỏa.

Đám người vốn đang bàn bạc sôi nổi chợt im tiếng.

Mọi người nén hơi thở, kính sợ, quỳ lại, ánh mắt mong chờ đồng loạt nhìn về phía cổng Phương phủ.

Thảm đỏ trải dài từ cổng phủ đến đài ngắm quạt, qua nhiều năm như vậy, mọi người tự động tự giác dạt qua hai bên, cũng không có ai không theo quy củ mà ùn đẩy về phía trước.

Hai mươi nô tỳ xinh đẹp đi trước mở đường, áo váy hoa lệ, dáng người thướt tha, mặt mày đoan trang, hình dáng muôn nghìn, vô cùng xinh đẹp.

Kẻ háo sắc chảy nước miếng, ánh mắt trợn tròn, con ngươi muốn rơi xuống.

Kẻ tham tiền âm thầm tính toán, áo váy trên người hai mươi nô tỳ xinh đẹp này e là hoàng phi trong cung cũng không mặc nổi.

Trong lòng đều là những suy nghĩ làm sao để phát triển kinh doanh đưa gia tộc lên nấc thang, thầm than thở nhà họ Phương đúng là biết cách tạo khí thế, phong thái này, phong độ này, thật là khó mà đạt đến được.

Sau các nô tỳ xinh đẹp, Lâm Nhữ mặc hồ bào cổ bẻ rộng màu đỏ tươi, trước ánh mắt dõi theo của vạn người, hai tay cầm ngang hộp gỗ trắc đựng quạt hợp hoan mỹ nhân chậm bước ra ngoài.

Xiêm áo màu đỏ tươi không phải ai cũng mặc hợp, khí chất nổi trội sẽ lộ ra vẻ dung tục, khí chất quá chìm sẽ giống như tượng gỗ. Con trai mặc còn sợ lộ ra vẻ gái tính lòe loẹt diêm dúa không hề có khí khái con trai. Nhưng những vẻ này không hề nhìn thấy trên người Lâm Nhữ. Người đẹp vì lụa, lụa đẹp vì người, hài hòa khăng khít. Gương mặt hình trứng ngỗng hoàn mĩ, lông mày thanh tú rủ xuống, đôi mắt phượng trong cong ngoài rũ, đuôi mắt cong lên, lúc đôi mắt khép mở lộ ra ánh sáng đẹp bức người, phong thái vô song khiến ngôn ngữ trên thế gian này khó lòng hình dung. Có vẻ xinh đẹp tuyệt trần của non nước Giang Nam mông lung mưa bụi. Cỏ vẻ cao ngạo kiêu hãnh của đỉnh tuyết sông băng vùng bắc. Có vẻ phóng khoáng bao la của đại mạc trải dài. Bao nhiêu vẻ trơn mịn tinh xảo cùng rộng rãi khoáng đạt hòa vào một thể. Khiến cho người nhìn thấy quên cả bản thân mình, si ngốc đắm say đến thất hồn lạc phách.

“Phương nhị lang thật là khôi ngô!”

“Phương nhị lang quá khí phách rồi!”

“Phương nhị lang phong độ quá đi!”

Trong những tiếng tán thưởng còn có tiếng hít hơi, ánh mắt mọi người đều bị Lâm Nhữ hấp dẫn.

“Không cần nhìn quạt hợp hoan mỹ nhân nữa, nhìn Phương nhị lang cũng đủ rồi!”

“Nếu Phương nhị lang là con gái, ta quyết khăng khăng một lòng yêu thương y, nhưng mà y lại là con trai. Cầu cho kiếp sau y là con gái để có thể yêu y…” Có chàng trai lẩm bẩm.

“Ta muốn gả cho Phương nhị lang, làm thiếp cũng đã mãn nguyện lắm rồi.” Có cô gái si ngốc nói thầm.

Lâm Nguyên nhìn chằm chằm, nhưng gã không nhìn Lâm Nhữ mà là hộp gỗ trắc trong tay nàng.

Gã rất muốn biết, liệu mỹ nhân trên mặt quạt có thật sự trở thành người sống hay không.

Phấn vàng trên thân tượng phật chùa Thiên Thiện đã bị cạo xuống nung lại thành vàng thỏi, đút lót vào thành Trường An, nhưng thế vẫn chưa đủ, nhiệm kì chưa đến một năm, không có thành tích vượt trội, rất khó lòng để được một bước lên trời.

Mỹ nhân trên mặt quạt nhà họ Phương đều là tuyệt sắc vô song, nếu có thể trở thành người sống, thu được quạt hợp hoan mỹ nhân dâng lên quan trên thì chuyện thăng quan phát tài nằm gọn trong lòng bàn tay.

Sau Lâm Nhữ, Sùng Huy với Hà Lịch theo sát như thần bảo vệ, đám người lại bộc phát một tràng khen ngợi.

Hà Lịch thì không cần phải nói, phong thái của Sùng Huy dù có che bằng màn lụa trắng cũng khiến cho người ta cảm thấy xinh đẹp bức người.

Tạ phu nhân nhìn chằm chằm Sùng Huy, kiềm chế hết sức mới không tiến lên nắm tay Sùng Huy, lớn tiếng tuyên bố đây là con trai bà, cũng là con trai của Tạ Thiên. Vị thiếu gia xuất sắc nhất thành Nhuận Châu chính là con trai nhà họ Tạ.

Giống như bị rắn độc quấn thân, Sùng Huy chợt rùng mình một cái, nhìn về phía đám người, đầu người nhốn nháo chằng chịt còn cách một lớp màn lụa trắng, không thấy gì cả, nhưng sau khi liếc mắt một cái, cảm giác rét lạnh thấu xương kia càng sâu, huyết dịch gần như đông lại, cất bước cũng khó khăn.

“Sao thế?” Hà Lịch nhỏ giọng hỏi. Lâm Nhữ đã bước lên đài ngắm quạt. Hắn kéo Sùng Huy đi nhanh, nơi tay hắn chạm vào, đầu ngón tay của Sùng Huy lạnh như băng giống nắm vào đá viên vậy. Hà Lịch thoáng lạnh cả người. Mấy ngày nay hắn cực kì lo lắng căng thẳng, lúc mới mời quạt báu ra lại dấy lên nghi ngờ, mạnh mẽ cầm lấy tay Sùng Huy, bóp chặt: “Sùng Huy, mỗi bước đi của Nhữ lang đều có lý do của muội ấy, chu đáo ổn thỏa, huynh không cản trở đại sự của muội ấy chứ?”

“Không có.” Sùng Huy nhìn thẳng, con ngươi không nhúc nhích.

“Thật sự không có? Huyng đang giấu chuyện gì thì mau nói ta nghe, có lẽ còn có thể cứu vãn.” Hà Lịch trầm mặt, nói rất vội.

Trên đài ngắm quạt, sau khi Lâm Nhữ đọc bài diễn văn kế vị lưu loát, nàng cất hộp gỗ trắc lên giá.

Kế hoạch ban đầu là Hà Lịch đứng vị trí giữa ở phía dưới đài ngắm quạt. Sau khi Lâm Nhữ mời quạt báu để mọi người thưởng thức xong thì đưa quạt báu đến trước mặt hắn, để hắn vẩy bột phấn, mặt quạt sẽ lộ ra dòng chữ “Đại tộc trăm năm phát triển thịnh vượng, thần quạt coi trọng thương nhân thần phục, quạt nhà họ Phương lấy con gái nhà họ Phương làm điểm kết thúc, thuận dư luận xem mệnh trời từ đó thần quy ẩn.” Lại cho mọi người xem qua, cất vào trong hộp, Lâm Nhữ mượn ngăn trở của nắp hộp mà đánh đá lửa đốt quạt hợp hoan mỹ nhân, tạo ra dáng vẻ do tự nhiên làm.

Sùng Huy kiên trì muốn đi theo nên cũng chiều ý, vốn do Hà Lịch ném bột phấn giờ cũng nhường cho Sùng Huy, nhưng trạng thái tinh thần hiện giờ của Sùng Huy làm hắn âm thầm sợ hãi.

“Ta không muốn để người khác thấy dáng vẻ đổi nữ trang của nhị lang, nên chân dung mỹ nhân trên mặt quạt báu là ta. Con gái nhà họ Phương đổi thành con dâu nhà họ Phương.” Sùng Huy nhỏ giọng nói.

Nếu chỉ như vậy thì không có vấn đề gì lớn.

Hà Lịch hắn cũng không muốn dáng vẻ đổi nữ trang của Lâm Nhữ bị người ta nhìn thấy.

Hà Lịch thở phào một hơi, cho rằng Sùng Huy sợ Lâm Nhữ phát hiện ra sẽ trách cứ nên nhỏ giọng an ủi: “Đừng lo lắng, Nhữ lang sẽ không tức giận.”

“Hà đại lang, ta bỗng nhiên rất sợ hãi.” Sùng Huy lật tay nắm ngược Hà Lịch, lòng bàn tay ướt nhẹp thấm mồ hôi lạnh. Sùng Huy nhìn về phía đám người, cảm giác rắn độc quấn quanh cơ thể càng thêm mãnh liệt: “Hà đại lang… Tạ… Tạ phu nhân sẽ không đến chứ?”

“Trước đây chưa bao giờ đến, năm nay thì khó nói.” Hà Lịch nói.

Cơ thể Sùng Huy run rẩy kịch liệt, hai hàm răng va đập nhau vang tiếng cạch cạch, run rẩy mò bột phấn trong tay áo ra nhét vào tay Hà Lịch: “Hà đại lang… Ta… Ta về phủ… Huynh… Huynh vẩy bột phấn đi…”

Cơ thể Hà Lịch giật thót lên một cái, ngơ ngác nhìn Sùng Huy.

Từng hoài nghi rất nhiều lần, lại từng chút một gạt đi. Vào thời khắc này, nỗi hoài nghi đó lại hiện lên rõ ràng sinh động như vậy.

Sùng Huy là con trai của Tạ Thiên!

Tạ phu nhân chính là người đã bạo hành hắn, ép hắn mới bốn tuổi đã trốn khỏi nhà.

“Mời quạt báu!” Hạ nhân của nhà họ Phương đồng loạt kêu lên.

“Mời quạt báu!” Các người buôn quạt cùng trăm họ thành Nhuận Châu đến xem quạt báu cũng đồng thanh hò hét.

Tiếng kêu vang vọng đến tầng trời, dậy cả mặt đất dưới chân.

Dự cảm không lành chiếm cứ đầu óc, tay chân Hà Lịch lạnh như băng.

Không còn thời gian, Hà Lịch cất bột phấn vào trong tay áo, siết mạnh tay của Sùng Huy, nhỏ giọng nói: “Được rồi, để ta, huynh mau về phủ đi!”

Trước/265Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Trùng Sinh Thời Năm 1970: Quân Tẩu, Có Chút Ruộng