Saved Font

Trước/265Sau

Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan

Chương 262: Gương Mặt Si Dại

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Chương 262 : Gương mặt si dại

Cửa sảnh mở ra, Yên La không mời Lâm Nhữ vào mà ra dấu tay về phòng ngủ ở một bên.

Lâm Nhữ bước chậm đến trước cửa sổ, nhìn thử vào trong, suýt chút nữa nàng đã thốt lên một tiếng kinh hoàng.

Tạ phu nhân vốn là một mỹ nhân diễm sắc vô song tuyệt đại phong hoa, mà giờ, trên gương mặt chằng chịt sẹo, nhìn qua còn tưởng quỷ nữ án oan. Xiêm áo trên người bà cũng chẳng thẳng thớm, búi tóc nghiêm chỉnh nhưng đôi mắt lại vẩn đục mơ màng. Hai tay của bà lúc thì sờ mặt, lúc lại cầm gương đồng. Trên mặt gương quét một lớp sơn đen không thể soi, nhưng bà làm như thật, miệng lẩm bẩm. Yên La đẩy cửa vào, bà ném gương đồng đi, nắm lấy Yên La hỏi liên tục: “Ninh nương đến đúng không? Bộ dạng này của ta có dọa nó sợ không? Liệu nó biết ta đã ra lệnh cho Tạ Vận Hưng cưỡng bức Bạch Chỉ, từ giờ sẽ không nhận người mẫu thân này nữa đúng không?”

Tạ phu nhân không đợi Yên La trả lời, bà lại hoảng sợ kêu to: “Không được, ta không gặp nó đâu. Ta không muốn nó thấy bộ dạng này của ta. Muội kêu nó đi đi, kêu nó đi đi.”

“Tiểu thư đi rồi. Con bé nói vườn hoa quế đang nở rộ, muốn đích thân làm bánh hoa quế cho tỷ ăn, làm xong sẽ mang qua đây.” Yên La mỉm cười nói, vỗ nhẹ mu bàn tay của Tạ phu nhân.

“Ninh nương là một đứa nhỏ hiếu thảo.” Tạ phu nhân khóc thút thít, nước mắt từng giọt lớn, theo gò má hốc hác rơi xuống. Bộ dạng bà thật thê lương khiến người ta không nỡ nhìn.

Lâm Nhữ lui một bước, không dám đối diện với cửa sổ, sợ Tạ phu nhân nhìn thấy nàng.

“Mau. Muội mau thoa phấn cho ta, làm ta xinh đẹp hơn, đừng để Ninh nương sợ hãi khi nhìn thấy ta.” Tiếng động rầm rầm vang lên, Tạ phu nhân mở hộp trang điểm ra.

Yên La mỉm cười dạ vâng, vặn khăn ướt lau mặt cho Tạ phu nhân. Yên La dặm phấn thật cẩn thận, làm như không nhìn thấy gương mặt chằng chịt vết thương kia. Yên La cực kì kiên nhẫn dặm rồi tán phấn, thoa son, búi tóc cài trâm cho Tạ phu nhân.

“Hình như đẹp hơn rồi.” Tạ phu nhân lẩm bẩm, nhìn về gương đồng không thể soi được mà nghiêng trái nghiêng phải, đột ngột cau mày: “Không được, vẫn chưa đủ xinh đẹp, tẩy đi rồi trang điểm lại cho ta.”

“Được! Nghe tỷ hết!” Yên La cười nói.

Yên La lau đi son phấn trên mặt Tạ phu nhân rồi trang điểm lại. Nếu Tạ phu nhân vẫn chưa ưng ý thì cứ tẩy đi trang điểm lại tiếp. Cứ như vậy qua mười mấy lần, thoa son đánh phấn, lại thay xiêm áo, đổi hết bộ này đến bộ khác.

Yên La không hề để lộ vẻ mất kiên nhẫn, gương mặt luôn cười nhàn nhạt, tỉ mỉ chu đáo hầu hạ Tạ phu nhân, chiều theo ý bà, nói chuyện ôn hòa.

Lâm Nhữ nhìn mà kinh ngạc, không dám tin.

Sự thật trước mắt khiến nàng không thể không tin.

Thật khó lòng ngờ đến, Tạ phu nhân đã điên rồi.

Nàng ngẫm kĩ lại, dường như cũng hợp lẽ thôi.

Mỹ nhân diễm sắc vô song phong hoa tuyệt đại lại bị hủy dung, đả kích lớn biết bao.

Nhưng đáng lẽ bà không nên đối xử với Bạch Chỉ như vậy.

Vì đạt được mục đích cá nhân không cho ai biết, bà lại để Tạ Vận Hưng cưỡng bức Bạch Chỉ. Chuyện cay độc tàn nhẫn như vậy bại lộ trước mặt mọi người, chưa nói đến thanh danh nhà họ Tạ mất hết, chỉ phản ứng của Tạ Nghi Ninh cũng đủ khiến cho thần kinh của bà căng thẳng đến cực hạn.

Tạ Nghi Ninh ghét cái ác như kẻ thù, tính tình ngay thẳng, chắc chắn sẽ không thể tiếp nhận được.

Sùng Huy không chịu nhận bà, con gái bà thương như tâm can cũng bất hòa, thì chỉ thoáng suy nghĩ thôi, bà đã không chịu nổi rồi.

Còn nguyên nhân khác nữa thì có thể tưởng tượng được.

Mười mấy năm bà dốc lòng muốn lật đổ nhà họ Phương, khi đã làm được rồi, thì nhà họ Phương lại nhanh chóng quật khởi sau đòn nghiêm trọng ấy. Tất cả cố gắng của bà trở nên nực cười khó chịu đựng. Một người kiêu ngạo như bà, không thể nào đối mặt với thất bại, nhưng lại không thể đảo ngược tình hình, nên chắc chắn không thể nào chịu nổi.

Tinh thần thất thường là cách tiềm thức bảo vệ chính bản thân.

Không thể bình thản suy tư cân nhắc mọi thứ, liền có thể không cần đối mặt nữa.

Lâm Nhữ chậm rãi lui ra ngoài viện một cách âm thầm không dám phát ra tiếng vang.

Sùng Huy đi đâu rồi?

Lòng Lâm Nhữ như lửa đốt. Mấy ngày nay phái người hỏi thăm các nơi trong thành nhưng không hề nhận được chút tin tức gì.

Sau tết Trung thu, Giang Sở Trạch trở về Minh Châu, Lâm Nhữ tiễn hắn ra khỏi thành. Trên đường trở về, ven đường phía trước mặt có bóng một người mặc áo trắng với phong thái nhẹ nhàng, Lâm Nhữ vội giục ngựa đuổi theo, nhưng khi đến cạnh thì thấy đó không phải Sùng Huy, khiến người ta nhìn nàng như nhìn quái vật vậy.

Sùng Huy giận nàng nên không muốn gặp lại nàng sao?

Không! Không đâu!

Nhưng mà, nếu không phải hắn đang giận, thì sao hắn lẩn tránh không gặp nàng?

Lâm Nhữ chưa bao giờ cảm nhận mùi vị khói lửa tràn ngập như vậy, hơi thở cũng mang theo nỗi đau trong tâm tạng. Rơi vào tầm mắt của nàng, trong phường quạt hay phủ đệ, mỗi một bước đều có dấu vết lưu lại của Sùng Huy.

Từng ngày trôi đi không hề có tin tức gì của Sùng Huy. Mùa đông đã gần kề, lá xanh trên cành úa vàng. Hoa rơi điêu tàn. Ban đêm, nàng liên tục nằm mơ. Trong giấc mơ không cùng không tận, Sùng Huy nhìn nàng uất ức, lẩm bẩm gọi nàng, nàng nhào đến trước kéo tay hắn, nhưng tay hắn lạnh lẽo cứng ngắc, nàng muốn ủ ấm hắn nhưng hắn lại biến mất.

Đầu tháng chín, phường quạt nhà họ Phương đã xây xong, vuông vắn chỉnh tề, cảnh sắc tráng lệ. Ngày hai mươi tháng chín, đám thợ quạt vô cùng phấn khởi dời từ phường quạt nhà họ Tạ về đây. Khí thế nhà họ Phương ngất trời, người người trong thành Nhuận Châu đều khen ngợi.

Mùng ba tháng mười, triều đình phát công văn xuống, Hà Dư bị xử đánh một trăm gậy đày đến Lĩnh Nam, Quách Thành An và Phòng thị bị xử chém vào mùng mười tháng mười.

Hà Dư không bị xử tử hình, Lâm Nhữ vừa bất ngờ mà cũng vừa không bất ngờ. Phương Hương Văn không phải do y tự tay giết chết, chỉ tính là ngộ sát thôi, đi đày cũng là hợp lẽ. Có điều y sinh ra trong nhung lụa, những năm sống ở nhà họ Phương cũng chưa từng chịu khổ, một trăm gậy kia chưa chắc y chịu được.

Quả nhiên, hôm nhận hình phạt trăm gậy, chưa đánh đến gậy thứ một trăm, Hà Dư đã tắt thở, đau quá mà chết ngắc.

Hà Khương thị không đến, nản lòng thoái chí nương mình nơi cửa Phật, không đoái hoài đến thế tục hồng trần. Vẫn là Lâm Nhữ với Hà Lịch nhặt xác Hà Dư đem chôn.

Nấm mồ của Hà Dư ở cạnh Phương Hương Văn. Mộ phần của Phương Hương Văn đã um tùm cỏ dại. Lâm Nhữ đốt tiền giấy khẽ thở dài.

Hai người về thành, vó ngựa tung bay đến trước phố Quan Tiền, Lâm Nhữ đột ngột siết cương ngựa, do dự không tiến lên.

“Sao thế?” Hà Lịch ân cần hỏi. Mấy ngày nay Lâm Nhữ thường xuyên thất thần, tìm bóng dáng Sùng Huy trong những người đi đường. Hà Lịch nhìn xung quanh, trong tầm mắt hắn giờ không có bóng dáng ai giống Sùng Huy.

“Muội muốn đi thăm Quách Thành An.” Lâm Nhữ chậm rãi nói.

“Gã làm nhiều việc ác, chết chưa hết tội. Phường quạt nhà chúng ta bị đốt, nhiều người chết như vậy, cần gì phải niệm tình cùng tồn tại trong giới thương trường.” Hà Lịch không đồng ý lắm.

“Không phải muội đi tiễn biệt gã.” Mắt Lâm Nhữ nhìn phía trước, ánh nhìn của nàng sáng trong kiên định: “Biểu ca, muội muốn đòi chứng cứ ăn hối lộ bất hợp pháp của Lâm Nguyên từ trong tay gã.”

“Lấy chứng cứ lật đổ Lâm Nguyên?” Hà Lịch chần chừ: “Nay nhà chúng ta là hoàng thương, Lâm Nguyên không dám tùy tiện trêu chọc đâu, chớ dính vào rắc rối.”

“Nếu chỉ cầu tự bảo vệ được mình, chỉ vì lợi ích cá nhân thì tất nhiên mặc kệ rồi. Nhưng muội muốn vì trăm họ Nhuận Châu, vì nhà buôn trong thành làm chút chuyện.” Lâm Nhữ nói chậm rãi.

Nếu ai ai cũng bo bo giữ mình, không ai vạch trần tham quan, thì tham quan hoành hành không kiêng kị, trăm họ càng khổ không tả xiết.

Chuyện nàng đã quyết định thì không ai có thể thay đổi. Hà Lịch chỉ có thể gật đầu.

Dù đã đi qua đại lao nha môn, cũng không thể nào xóa đi cảm giác khó chịu kia. Lâm Nguyên hiển nhiên cũng không hề niệm tình xưa với Quách Thành An mà đặc biệt chăm sóc gã. Trong phòng giam bốc mùi hôi thối, Quách Thành An cuộn người lại nằm trong một góc. Mái tóc gã xác xơ rối bù như rơm rạ. Xiêm áo trên người gã bẩn thỉu không thể nhìn ra được dáng vẻ ban đầu. Dưới người gã là rơm rạ, trên người gã là tấm đệm bông màu đen sẫm. Tình cảnh cực kì khổ sở.

Lâm Nhữ hơi bất ngờ. Nàng nhớ phụ mẫu của Phòng thị vẫn còn sống. Cho dù thiếp thất và con cái dòng thứ của Quách Tiếu Minh với hạ nhân nhà họ Quách không màng đến họ, thì phụ mẫu của Phòng thị là máu mủ ruột rà, không đến mức lại phớt lờ mặc kệ thế này.

Giống như đọc được suy nghĩ trong lòng nàng, sai dịch giễu cợt nói: “Lúc mới vào, những người đó cho rằng họ còn có thể ra ngoài nên vẫn ân cần đưa đồ ăn thức uống. Sau đó án đã định, thấy không còn hi vọng ra ngoài bèn không đến nữa. Họ mấy lần không chịu nổi cầu cạnh bọn ta báo tin đến người nhà họ Phòng yêu cầu đồ ăn thức uống áo mặc vật dụng, huynh đệ muốn mấy đồng tiền thưởng nên đi báo tin, ngươi đoán xem nhà họ Phòng đã làm gì?”

Lâm Nhữ cười cười không đáp, im lặng chờ sai dịch nói tiếp.

Sai dịch phun nước bọt, bĩu môi nói: “Người nhà họ Phòng nói, bọn họ không có người thân mất trí như vậy, không thèm thừa nhận hai người.”

Nịnh hót bạc bẽo đến vậy, chẳng trách lại nuôi dưỡng ra loại người như Phòng thị với Quách Thành An xem mạng người như cỏ rác, con cháu chỉ vì lợi ích cá nhân mà không có lòng lương thiện nào. Lâm Nhữ lắc đầu, móc một xâu tiền nhét vào tay sai dịch, cười nói: “Ta ra ngoài mang ít đồ vào.”

“Mời Phương nhị lang tự nhiên.” Sai dịch cười toét miệng nói.

“Phương nhị, là ngươi.” Quách Thành An đang nằm rũ như chó chết chợt đứng dậy, vọt tới cửa phòng giam. Gã ở trong phòng giam nửa năm, sút mất mấy chục cân, lan bào màu tím hoa văn đám mây mặc lúc vào đại lao giờ rộng thùng thình. Không thấy gương mặt thịt béo của gã đâu nữa, da mặt vàng đen, hốc mắt lõm sâu, mắt lồi hơn nhiều sáng rực từng đốm lửa. Gã nắm lấy hàng rào gỗ tham lam nhìn Lâm Nhữ không chớp mắt.

Lâm Nhữ đi mấy bước, quay đầu mỉm cười, bước chân ra ngoài không ngừng.

Quách Thành An đứng không nhúc nhích, rướn cổ lên thò đầu ra.

Lâm Nhữ lại đi vào, nàng ôm một cái mền và một miếng đệm, còn có một hộp thức ăn trong tay. Mùi thức ăn thơm ngào ngạt.

Quách Thành An nhìn hộp thức ăn chằm chằm, gã nuốt nước miếng, liếm môi, nhỏ giọng nói: “Phiền ngươi đưa những thứ này cho mẫu thân của ta.”

Quả là mẫu tử tình thâm. Lâm Nhữ khẽ than rồi nói: “Phía mẫu thân ngươi biểu ca ta đã mang qua một phần tương tự rồi.”

“Đa tạ!” Quách Thành An cắn môi, nước mắt rơi không ngừng.

Lâm Nhữ khẽ thở dài, nàng nhìn quanh, không có thứ gì để lau nước mắt cho gã. Nàng thoáng chần chừ, lấy trong ống tay áo ra một chiếc khăn tay đưa qua.

Quách Thành An nhận lấy, hết lau nước mắt đến nước mũi, khăn trắng nhanh chóng thành khăn đen.

Lâm Nhữ lớn lên trong mùi hương thơm ngát, nàng ngoảnh đi không đành lòng nhìn.

“Phương nhị, sao mà đồ ngươi dùng không xông hương vẫn thơm thoang thoảng dễ ngửi như vậy.” Quách Thành An đặt khăn lên mũi, gương mặt si dại.

Lâm Nhữ chà tay, thầm vui mừng vì Hà Lịch muốn đi cùng nhưng nàng không đồng ý. Nếu bộ dạng này của Quách Thành An để Hà Lịch thấy, dù hắn có tốt tính hay chính chắn cách mấy, e cũng tức giận đánh gã một trận.

Quách Thành An nói xong thì tỉnh hồn, gương mặt vàng vọt chợt căng lên đỏ bừng. Gã cầm khăn tay lúng túng nói: “Nhất thời lỡ miệng, Phương nhị chớ trách.”

Lâm Nhữ cười khan.

“Phương nhị, có thể tặng ta chiếc khăn này không?” Quách Thành An thoáng lại điên lên rồi.

Lâm Nhữ không nói.

Có lấy lại khăn thì nàng cũng không dùng đến nữa. Chẳng qua, nàng là con gái, chuyện đưa khăn tay cho một chàng trai thì quyết không làm được. Nàng thầm ân hận vừa rồi đáng lí không nên móc khăn tay ra. Nàng trầm mặt chìa tay.

Quách Thành An ngượng ngùng trả khăn lại.

Lâm Nhữ nói rõ ý đồ. Quách Thành An chợt biến sắc mặt, đôi mắt trái đậu mở to tròn trịa: “Không phải vì ngươi nhớ đến giao tình ngày xưa nên đến thăm ta, mà là có dụng ý khác sao?”

Nếu không có dụng ý khác ai đến thăm gã chứ? Nàng với gã thì có giao tình gì?

Gã đốt phường quạt nhà họ Phương, khiến nhà họ Phương vừa chết vừa bị thương hơn ba mươi người. Khi xe lăn bánh thì tàn nhẫn muốn đẩy nàng vào chỗ chết. Nếu không phải Hà Lịch đến kịp, nàng đã sớm bị gã giết rồi.

Lâm Nhữ cười cười không phản bác lại lời gã, chỉ nói: “Ngươi cho Lâm Nguyên không ít lợi ích đúng không? Lâm Nguyên không hề nể ân nghĩa, ngươi không muốn báo thù sao?”

Quách Thành An cắn răng nghiến lợi nhìn Lâm Nhữ chằm chằm.

Lâm Nhữ dửng dưng nhìn lại gã.

“Ta sẽ không nói gì cả, ngươi đừng hòng trước khi ta chết còn muốn lợi dụng ta,” Quách Thành An cắn răng hồi lâu rồi nói.

Trước/265Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Trọng Sinh 80 Làm Đoàn Sủng Tiểu Phúc Bảo