Saved Font

Trước/73Sau

Mỹ Nữ Đại Tiểu Thư Của Ta

Chương 36: Lão Công! Lão Bà? Biễu Diễn Kịch Tam Lưu.

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Ba người ngồi trong phòng khách, Hạ Tuyết và Hạ Vũ ngồi ở hai bên sô pha, mà Lưu Tinh chắc chắn ngồi giữa. Hạ Tuyết và Hạ Vũ mắt to trừng mắt nhỏ, ai cũng không nhường ai, tia chớp giữa hai người làm cho Lưu Tinh sợ bị lan đến, cho nên không thể không cúi đầu.

" A ô~~!" Lưu Tinh nhịn không được ngáp, không có biện pháp, sáng nay thật sự dậy quá sớm, bây giờ đồng hồ trên tường đã chỉ mười giờ, nói cách khác, hai vị đại tiểu thư trước mắt này đã nhìn nhau ít nhất có nửa giờ.

" Tư~~!" Mới ngáp một nửa, ánh mắt hai nàng đồng thời tập trung trên người Lưu Tinh bộc phát ra mãnh liệt hỏa hoa. Bất đồng là Hạ Tuyết vẫn là bộ dáng nhân thú vô hại đáng yêu nàng thưòng dùng, mà Hạ Vũ...... Liền giống như lúc ban đầu nhìn thấy nàng lãnh diễm, ánh mắt đủ có thể dùng giết người.

Lưu Tinh đột nhiên thực hối hận, cái ngáp này rất không phải lúc.

" Buồn ngủ rồi à?" Hạ Vũ thanh âm lạnh như băng truyền đến, đồng thời mang theo ánh mắt lạnh như băng.

" Ừ, có một chút !" Lưu Tinh ăn ngay nói thật.

" Muốn ngủ không?" Hạ Vũ nhìn Lưu Tinh nói.

" Muốn~~!" Lưu Tinh gật gật đầu, vẫn như cũ là lời nói thật.

" Anh còn muốn ngủ? Chẳng lẽ anh không biết hiện tại anh là tiêu điểm sao?" Hạ Vũ nhìn Lưu Tinh hung hăng nói.

" Phải không? Nhưng là...... Anh thấy đây là chuyện tỷ muội các em, anh là người ngoài tham dự không tốt." Lưu Tinh nhìn đối phương nói.

" Người ngoài? Anh rất khách khí, không phải anh cùng nàng cũng đã ở chung sao?" Hạ Vũ nhìn Lưu Tinh nói.

" Ở chung? Ở chung một phòng, nhưng không tương đương ngủ chung một cái giường, anh và Hạ Tuyết là quan hệ nam nữ thực thuần khiết, trăm ngàn không nên hiểu sai!" Lưu Tinh nhìn đối phương nói.

" Vậy tình lữ trang là chuyện gì ?" Hạ Vũ hồ nghi nhìn Lưu Tinh hỏi.

" Nếu em hiểu tỷ tỷ của em thập phần, vậy trong lòng em nên hiểu được, không cần anh giải thích!" Lưu Tinh nhìn đối phương nói.

Hạ Vũ nghe thấy Lưu Tinh nói sau nghĩ nghĩ, không biết suy nghĩ cẩn thận không có.

" Lão công, anh muốn bỏ lại em sao?" Lúc này, Hạ Tuyết ngồi bên cạnh không chịu cô đơn ngồi gần vào Lưu Tinh, thân mình gắt gao dán lên người Lưu Tinh, sở sở động lòng người nhìn Lưu Tinh, trong hốc mắt hơi nước đang tràn ra.

" Hả?" Hạ Vũ vốn muốn tính hỏi câu kế tiếp nghe thấy câu nói của tỷ tỷ đột nhiên ngẩng đầu nhìn Lưu Tinh.

" Lão...... Lão công? Cô ...... cô nói bừa cái gì?" Lưu Tinh bị hành động đột nhiên của Hạ Tuyết làm bất ngờ, nhìn Hạ Vũ ngồi một bên đang hung hăng trừng mắt mình, lại nhìn Hạ Tuyết đang dựa vào trong lòng mình.

" Không...... Không phải, anh...... nàng...... chuyện đó......!" Lưu Tinh thật sự không biết nên nói cái gì.

" Lão công, anh không muốn nhận em sao? Chúng ta không phải đã ở chung sao? Chúng ta không phải đã có ước định sao, em còn phải hầu hạ anh cả đời sao?" biểu tình Hạ Tuyết thoạt nhìn rất giống một tiểu tức phụ bị nỗi oan cực kỳ lớn, mà lúc này tựa hồ Lưu Tinh cũng biến thành Trần Thế Mĩ!

" Lão công, anh không muốn nhận em sao? Chúng ta không phải đã ở chung sao? Chúng ta không phải đã có ước định sao, em còn phải hầu hạ anh cả đời sao?" biểu tình Hạ Tuyết thoạt nhìn rất giống một tiểu tức phụ bị nỗi oan cực kỳ lớn, mà lúc này tựa hồ Lưu Tinh cũng biến thành Trần Thế Mĩ!

" Tiểu thư, cô cũng không nên nói lung tung, khi nào tôi nói qua nói như vậy? Cô không nên nói oan người khác được không?" Lưu Tinh hướng thân mình xê dịch một bên, tránh đi ánh mắt đáng thương của đối phương.

" Lưu Tinh, anh còn muốn nói cái gì?" Một bên Hạ Vũ rốt cuộc chịu được không được, đứng lên kéo theo áo Lưu Tinh.

" Nói cái gì, anh...... anh và nàng hoàn toàn không có vấn đề gì~~" Lưu Tinh vội vàng biện giải.

" Chị không cho em đối đãi hắn như vậy!" Hạ Tuyết đột nhiên đẩy Hạ Vũ ra, sau đó che ở Lưu Tinh phía trước.

" Chị...... chị bị choáng váng à, hắn cũng đã đối với chị như vậy, sao chị còn...... Còn che chở hắn?" Hạ Vũ tức giận nói.

" Thật là oan uổng mà, anh thật là rất hy vọng. Hạ Tuyết, đừng đùa, nói rõ ràng cho nàng đi?" Lưu Tinh bắt lấy bả vai Hạ Tuyết trước người nhìn đối phương cầu xin nói. Ai, nếu cứ thế này đùa tiếp là có người chết.

" Lão công? Anh không muốn tiếp thu em? Cũng đúng, bất quá em chỉ đồ chơi của lão công mà thôi. Em sẽ quên hết thảy, chúc lão công ngài hạnh phúc~~!" Nói xong Hạ Tuyết che mặt chạy về phòng của nàng.

" Lão bà, em chờ một chút~~! Chết~!" Bị Hạ Tuyết làm líu lưỡi luôn rồi.

"Lão bà cũng gọi luôn rồi, còn không thừa nhận? Đại sắc lang như anh, một tên mặt người dạ thú, anh còn lời gì muốn nói?" Hạ Vũ nhìn Lưu Tinh hung hăng nói.

" Trả tôi mười ba vạn, cô mang người đi!" Lưu Tinh nhìn đối phương nói, rõ ràng hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, quyết tâm đem sự tình giải quyết cho xong, làm mà không xong, tất chịu loạn!

" Anh...... Thật không ngờ anh là người như vậy, lại còn muốn dùng tiền ......! Tôi nhìn lầm anh, anh chờ, tôi về lấy tiền!" Hạ Vũ chỉ vào Lưu Tinh giận đùng đùng nói, sau đó hướng ra ngoài đi.

"***, ta đây là chiêu ai nhạ ai?" Lưu Tinh nhìn Hạ Vũ đá cửa rời đi lớn tiếng mắng, đột nhiên nghĩ đến cái gì, đi tới trước phòng Hạ Tuyết, dùng sức đẩy. Mẹ nó, tối cả tuần ngủ cũng không thấy nàng khóa cửa, hôm nay lại ở bên trong khóa trái.

" Hạ Tuyết, cô đi ra cho tôi, cô là nữ nhân vong ân phụ nghĩa, cô phải đem chuyện vừa rồi giải thích rõ ràng cho tôi~~!" Lưu Tinh vừa hung hăng gõ cửa vừa bên lớn tiếng hô.

" Ô~~! Còn có cái gì mà giải thích, ô~~!" Bên trong truyền đến tiếng khóc Hạ Tuyết.

Mẹ nó, em này rất*** biết biểu diễn! Cứ y như thật~~!

" Mở cửa, mở cửa cho tôi mau~~! Mẹ nó!" Lưu Tinh tức giận đi vào phòng bếp, lấy một ly nước, bỏ đá!

Ngồi lên sô pha, trên TV đang chiếu kịch hạng ba Đài Loan, một đám đều*** giống lũ ngốc. Mẹ con cãi nhau, tỷ muội cãi nhau ủa?

Chà, không nghĩ qua là mắng luôn chính mình!

" Cốp cốp cốp~~! Mở cửa~~!" Không bao lâu, ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa dồn dập, hơn nữa thanh âm rất lớn.

" Cốp cốp cốp~~! Mở cửa~~!" Không bao lâu, ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa dồn dập, hơn nữa thanh âm rất lớn.

" La cái gì? Không cho hàng xóm ngủ à!" Lưu Tinh không tức giận mở cửa, chỉ thấy đối phương mang theo một bao to, đẩy Lưu Tinh đi vào phòng khách. Mở khóa kéo, cầm đáy bào lật ngược đổ lên bàn trà, mười ba cọc tiền rớt xuống mặt bàn.

" Đây là mười ba vạn, trả anh!" Hạ Vũ lạnh lùng nhìn Lưu Tinh nói.

Hả? Em này ngưu quá, nói lấy hơn mười vạn liền lấy hơn mười vạn, ngân hàng là không có khả năng, ngân hàng tự động chung quanh cũng không có, chẳng lẽ đống tiền này đều đều trong nhà? Có tiền nữ nhân chính là không giống với.

" Cho không thì cứ lấy, cô đi đem chị cô mang đi đi, đừng để ra cửa còn trách tôi!" Lưu Tinh ôm tiền vào trong ngực nhìn Hạ Vũ nói, sau đó trở lại chính mình phòng, đem tiền đặt bên cạnh gối đầu. Biết hai vị đại tiểu thư khẳng định không thể tránh được một trận khắc khẩu, Lưu Tinh nhanh chóng đóng cửa, tai không nghe thì tĩnh.

Ngủ, làm một đứa trẻ ngoan thôi!

" Cốp cốp cốp~~!" Ngoài dự liệu của Lưu Tinh, hơn mười phút trôi qua, hắn cũng không có nghe thấy tranh cãi ầm ĩ như tưởng tượng, chỉ nghe thấy một loạt tiếng đập cửa, tiếp theo chính mình phòng cũng bị gõ.

" Làm gì?" Lưu Tinh mở cửa nhìn vẻ mặt tức giận Hạ Vũ nói.

" Mặc kệ cái gì!" Hạ Vũ hung hăng trừng mắt nhìn liếc mắt một cái Lưu Tinh, sau đó đẩy Lưu Tinh vào phòng, nàng tùy tay đóng luôn cửa.

" Cô muốn thế nào? Cô nam quả nữ cùng một phòng, tôi nói cho cô, nhưng tôi là người đứng đắn!" Lưu Tinh khinh thường liếc mắt đối phương nói, sau đó trở lại trên giường nằm xuống.

" Đừng vô nghĩa, còn mền gối không?" Hạ Vũ nhìn Lưu Tinh hỏi.

" Cô muốn làm gì thì nói, nhức răng thật?"

" Lấy chăn mền cho tôi, tối nay tôi sẽ ngủ chỗ anh!"

" Ân? Cô muốn làm gì? Sẽ không là muốn......!" Lưu Tinh liền đem chăn đắp lên người mình. Em này nóng tính vậy, không phải là muốn lấy đi sự trong sạch của mình chứ? Nếu phải vậy thì làm sao bây giờ? Cho nàng cũng tốt, ta cũng không có biện pháp, ai bảo chính mình là nam nhân đáng thương đây?

" Đừng làm ra bộ dạng ghê tởm như vậy, tuy rằng tôi và chị tôi là đối đầu, nhưng là đầu óc chị ấy bị thiếu một dây. Hiện tại là giai cấp mâu thuẫn!" Hạ Tuyết hung hăng nhìn Lưu Tinh.

" Không có!" Lưu Tinh nghe thấy đối phương nói sau thực rõ ràng cự tuyệt, này hai tỷ muội đầu tựa hồ đều thiếu một dây.

" Không có? Hừ!" Nghe thấy Lưu Tinh trả lời, Hạ Vũ lại hừ lạnh một tiếng, đi đến trước giường Lưu Tinh, cầm chặc cái chăn trên người Lưu Tinh, Lưu Tinh không có đề phòng, chăn bị đối phương đoạt mất. Sau đó thấy đối phương trải chăn trên sàn giữa giường và cửa, cả người mặc quần áo nằm lên.

" Nếu buổi tối anh dám làm gì với tôi, tôi sẽ cho anh thành thái giám!" Hạ Vũ nhìn kỹ Lưu Tinh trên giường hung hăng nói.

" Hừ, nói lời tạm biệt nói quá sớm. Nếu buổi tối cô dám làm gì tôi, tôi sẽ rất không khách khí cho cô biết cảm giác làm nữ nhân!" Lưu Tinh hung hăng nói.

" Lăn!" Hạ Vũ đột nhiên đứng lên, hướng về phía Lưu Tinh hung hăng ột cước.

" Lăn!" Hạ Vũ đột nhiên đứng lên, hướng về phía Lưu Tinh hung hăng ột cước.

" Chẳng lẽ cô đã không phải xử nữ?" Lưu Tinh một mặt hồ nghi nhìn đối phương, một mặt xoa chính mình đùi. Mẹ nó, chệch chút là đá trúng tiểu đệ, em này ra đòn ác quá.

" Anh muốn thử lại nữa không?"

" Miễn!"

Tắt đèn, hai người phân biệt nằm ở trên giường và trên sàn, may mắn là mùa hè, cho dù không có chăn cũng không lạnh.

" Cốp cốp cốp~~!" Qua hơn nửa giờ, ngay tại lúc Lưu Tinh đang mơ hồ chuẩn bị ngủ, tiếng đập cửa lại vang lên, sau đó cửa bị mở ra, chỉ thấy Hạ Tuyết khinh thủ khinh cước mặc áo ngủ tiến vào.

Hai tỷ muội này sẽ không là thương lượng tốt chọc phá mình à?

" Lưu Tinh~~! Lưu Tinh~~! Anh ngủ rồi à?" Hạ Tuyết tới giường Lưu Tinh đẩy nhẹ Lưu Tinh.

" Tôi còn tưởng cả đời cô cũng không ra cửa nữa chứ." Lưu Tinh nghiêng thân nhìn đối phương nói.

" Hắc hắc, muội muội em đâu?" Hạ Tuyết hỏi.

" Đã chết!" Lưu Tinh liếc Hạ Vũ phía dưới giường bên kia không có tức giận nói.

" Nga, thật tốt quá!" Nghe thấy Lưu Tinh nói, Hạ Tuyết cười cười, xem ra nàng nghĩ Lưu Tinh là nói Hạ Vũ ly khai.

" Xê vào một chút~~!" Hạ Tuyết lại đẩy Lưu Tinh nói.

" Đại tiểu thư, cô lại muốn làm cái gì?" Lưu Tinh bất đắc dĩ nhìn nàng, trên giường? Ta ngất, muội muội ngươi ngay tại dưới giường.

" Nằm một lát! Một mình anh ngủ giường đôi quá lãng phí, nhanh lên đi!" Hạ Tuyết vừa đẩy mạnh hơn, cũng không quản Lưu Tinh có nguyện ý hay không, trực tiếp nằm lên giường.

" Cô......!" Qua ánh trăng rọi xuống từ khe hở tấm rèm, Lưu Tinh có thể rõ ràng thấy ánh mắt giết người của Hạ Vũ dưới giường.

" Oa, tiền nhiều như vậy sao? Tiền là muội muội em đưa cho anh à?" Hạ Tuyết nhìn đống tiền Lưu Tinh đặt bên cạnh gối đầu bên cạnh hỏi.

" Ừ, tiền chuộc cô dó!" Lưu Tinh không tức giận nói, đồng thời trong lòng run lên, không biết này đại tiểu thư lại muốn chơi trò gì nữa đây!

Trước/73Sau

Theo Dõi Bình Luận