Saved Font

Trước/81Sau

Nam Chính Cặn Bã Chiếm Hữu

Chương 48

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Editor: Endy.

Đầu kia điện thoại, thanh âm nghe hết sức kích động, An Sênh tò mò nhìn về phía Phí Hiên, Phí Hiên dừng động tác, cả người có chút căng thẳng, nghiêng đầu nhìn cô một chút, lập tức đứng lên, âm thanh trầm trầm nói.

“Chuyện gì? Tôi đang cùng An Sênh ăn điểm tâm.” Phí Hiên nói, “Chú hoảng sợ cái gì? Nghĩ xong lại nói.”

Lời nói vào tai nghe rất bình thường, nhưng trong giọng nói Phí Hiên hàm chứa uy hiếp. Phí Sư theo anh đã nhiều năm liền hiểu ý.

Quả nhiên đầu dây bên kia lập tức im lặng, ngay cả hô hấp cũng không nghe thấy.

Đuôi lông mày An Sênh không tự chủ nhảy dựng lên, Phí Hiên thật không dám nhìn cô, sợ cô phát hiện ra điều gì đó.

Phí Sư tuy rằng không có tiền đồ, chỉ biết nấp ở sau lưng anh, nhưng lăn lộn trên thương trường nhiều năm như vậy, cũng luyện được một thân trầm ổn, lần trước kích động như vậy là vào vài năm trước…

Thanh âm Phí Hiên bình tĩnh, hỏi lại một lần nữa, bên kia run rẩy một tiếng, “Anh..” sau đó lập tức nói, “Là..là ba! Ba lại bị một thằng nhóc ranh đánh.”

Phí Hiên đổi điện thoại sang tay khác, nghe những lời này, tâm tư treo ngược cành cây nhẹ nhàng buông xuống. Phí Sư bên cạnh anh mấy năm nay, thật sự không uổng công.

“Sao lại như vậy? Ông ấy lại cướp bạn gái của người ta?” Phí Hiên nhíu mày, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép lên án mạnh mẽ việc làm của Phí La Minh, “Ông ấy xứng đáng bị như vậy! Không cần quản!”

Nói xong đứng dậy, đưa tay sờ nhẹ gáy An Sênh, nhẹ nhàng vuốt hai lần, nghiêng đầu nhẹ giọng dụ dỗ cô, “Em ăn trước, đừng chờ anh, không phải việc gì quan trọng.”

An Sênh cũng nghe được, khoé miệng run rẩy. Kỳ thật cô hơi tò mò, nhưng Phí Hiên đứng dậy, cầm điện thoại, đi về phía phòng ngủ.

Phòng này rất lớn, phòng ngủ được thiết kế cách âm. An Sênh nhìn Phí Hiên đi vào phòng ngủ, hơn nữa còn đóng cửa, thần sắc có chút mất mát. Cô còn muốn nghe chuyện bát quái mà, chuyện này rất mới mẻ a.

Bất quá An Sênh xem chuyện này như “tốt khoe xấu che”, Phí Hiên…làm “gia trưởng” cũng không dễ dàng, anh cũng chỉ mới hai mươi mấy tuổi.

An Sênh lắc đầu, hung hăng cắn bánh bao, thu hồi ánh mắt, thưởng thức mỹ thực.

Mà Phí Hiên đem cửa phòng ngủ đóng lại, biểu tình nôn nóng táo bạo, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, không thể làm gì nháy mắt liền biến mất vô tung vô ảnh, thay vào đó là vẻ mặt mây đen dày đặc.

Thanh âm đè cực thấp nói, “Nói, đến cùng là có chuyện gì?”

Phí Sư còn đang diễn cảnh khóc lóc kể lể, nghe được giọng điệu Phí Hiên biến đổi, anh ta cũng lập tức thay đổi, một chữ vô nghĩa cũng không có, kể lại tình huống, “Sáng sớm hôm nay, đoàn thị sát đón Hầu tổng ở khách sạn, kết quả trợ lý nói hắn đã bị người khác đón đi, phòng chừng là người của Đồng Tứ.”

Phí Hiên bước về phía cửa sổ, càng nghe, sắc mặt càng âm trầm.

Phí Sư nói, “Nghe nói, đêm qua Đồng Tứ cũng đã cho người đi tìm Hầu tổng, nửa đêm nhét một người phụ nữ vào phòng ông ta…”

“Phụ nữ?” mắt Phí Hiên nheo lại. Ngày hôm qua, Đồng Tứ bị anh đạp một cước, sau lại bị đá xuống cầu thang. Bây giờ có thể phân thân liền xem như anh ta xương cốt cứng rắn, còn giở trò an bài phụ nữ đi câu dẫn tên họ Hầu?

Phí Sư bên kia dừng một lát, đột nhiên di động vang lên, một lát sau lại nói với Phí Hiên, “Hình ảnh theo dõi cho thấy, chính là người phụ nữ anh ta vẫn mang theo bên người.”

“A?” Phí Hiên cười nhạo một tiếng, “Lúc này thật sự chó cùng rứt giậu, ngay cả người phụ nữ của mình cũng dâng lên giường người khác…”

“Anh, hiện tại tổ khảo sát đã giải tán, phái người theo Hầu tổng, nhưng người Đồng Tứ đã điều tra ra, Phí gia thu mua mấy cửa hàng trong chợ thuỷ sản, đến cùng có bao nhiêu người biết, không có cách nào để thống kê, không bưng bít được, anh xem..”

Ở Thân Thị, có thể đảm nhận hạng mục Phí gia lớn như vậy, trừ tập đoàn Phí Thị, không thể nào là Phí gia khác. Vốn người ra mặt giải quyết là một người dưới quyền Phí Hiên, họ Lưu, bối cảnh sạch sẽ, xuống tay cũng không tra không được trên đầu anh.

Một chiêu này của Đồng Tứ, xem như đâm ở chỗ mềm của Phí Hiên. Anh vẫn luôn gạt An Sênh, lúc bắt đầu hạng mục này không phải bởi vì cô, nhưng chậm chạp không tiến hành, mượn dùng các loại tai mắt, đi cửa sau tạo thuận lợi để anh ở lại chợ theo đuổi An Sênh, là thật sự.

Mà màn theo đuổi này, Phí Hiên không sợ. Anh vốn cảm nhận được An Sênh dao động, vốn định trong tháng tiếp, để chợ thuỷ sản “gặp chuyện không may”, bà chủ sa thải An Sênh, sau đó anh liền ra mặt, dùng danh nghĩa chủ nợ, danh chính ngôn thuận an bài cho cô.

Bên cạnh anh lúc nào cũng có người, An Sênh đi, ngay cả bưng trà rót nước đều không cần làm.

Cô đột nhiên đáp ứng anh, Phí Hiên cao hứng thật sự. Anh cho Phí Sư đem “đại sự” chợ thuỷ sản rút lui, thời điểm thích hợp cho đoàn khảo sát làm việc, trình tự bình thường tiếp diễn, An Sênh cũng không cần ở lại trong chợ.

Vốn hết thảy đều “thiên y vô phùng” (không có sơ sót nào), cố tình nửa đường lại nhảy ra cẩu tóc dài!

Phí Hiên liếm răng, cảm giác một cước đêm qua thật là nhẹ.

Trong đầu anh suy nghĩ hỗn loạn, một hồi lâu sau không lên tiếng.

Phí Sư đợi một hồi, do dự nói, “Kỳ thật, chuyện này cũng không có gì phải tiếc, xem như chạy xe trống vậy. Chính phủ phê duyệt bên kia cũng là người có máu mặt, người quản lý cũng không được quen thuộc, nếu mở khách sạn, trừ để giải trí, công việc kinh doanh cũng có hạn.”

Phí Hiên ân một tiếng, mi tâm theo động tác nhướn mày nhảy lên, anh kéo bức màn nặng nề ra, ánh nắng theo cửa sổ nháy mắt phủ kín người Phí Hiên.

Đứng dưới ánh mặt trời ở cửa sổ sát đất, ngón tay thon dài chà xát, gò má được chiếu sáng, hiện ra lông tơ cực nhỏ. Ánh nắng chiếu rọi thật sự là tạo ra hào quang.

Phí Sư không nghe thấy Phí Hiên lên tiếng, thập phần kiên nhẫn chờ đợi. Phí Hiên đón ánh dương một hồi, lúc này mới chậm rãi mở miệng, “Tên họ Hầu kia dám chơi Phí Thị, trước hết không để ý đến bọn họ, lão già bên chính phủ không phải có tình nhân sao?”

Phí Hiên nói, “Chú đi xem một chút.”

Đè nặng phê văn, nếu Đồng Tứ lấy được hạng mục cũng chỉ có thể nện trong tay, nhìn tiền tổn thất đến không còn một xu. Dám cướp tay trên của anh, Phí Hiên không ngại dùng bất cứ thủ đoạn nào để làm anh chịu thiệt.

“Được, em đã hiểu.” Phí Sư rất nhanh ngầm hiểu ý tứ.

Phí Hiên còn nói, “Còn có chút việc muốn chú xử lý. Để Tiểu Lưu rời đi, cho ít tiền liền có thể giải quyết, phải nhanh một chút, muốn đem..”

“Rầm..rầm..rầm!” phòng ngủ đột nhiên vang lên tiếng đập cửa, vẻ mặt Phí Hiên khẽ biến, An Sênh vừa lên tiếng, tay anh cầm di động liền run run.

“Phí Hiên” An Sênh dán trên cửa, cái gì cũng không nghe được, sợ anh không nghe được tiếng cô gọi, gân cổ họng kêu, “Anh mau ra ăn sáng, điểm tâm sắp nguội rồi!”

Phí Sư bên kia đáp ứng, Phí Hiên nhanh chóng hạ giọng nói, “Lát nữa tôi sẽ gửi tin nhắn cho chú, nói phải làm gì tiếp theo. Mặt khác, không phải có cô gái đã có bạn trai vẫn cùng ba dây dưa sao?”

Phí Hiên môi mỏng vừa nói, vô tình vô nghĩa nói, “Chuyện này xảy ra, Phí La Minh hôm nay tất yếu bị đánh.”

Phí Sư nói dối trong điện thoại, mặt khác xử lý chuyện kia cần có thời gian, hôm nay tuyệt đối không thể để cho An Sênh về chợ, để cô theo Phí Hiên đi tìm cha già trượt chân là lý do tuyệt hảo.

“Phí Hiên?”

Phí Hiên cầm điện thoại cắt đứt, đi về phía cửa, biểu tình trên mặt theo mỗi bước đi đều thay đổi, đợi đến lúc mở cửa phòng ngủ, bộ dạng nắm mọi thứ trên tay biến mất triệt để không còn tung tích.

Thay vào đó là vẻ mặt sốt ruột buồn bực, đầy bất đắc dĩ cùng tức giận, rất hợp với vai “đại gia trưởng” bị cha già làm cho cả thể xác và tinh thần mệt mỏi phiền lòng.

An Sênh vừa thấy bộ dạng này của anh, nhất thời có chút đau lòng, kéo tay anh nói, “Anh nhanh đi dùng điểm tâm, lát nữa sẽ nguội mất.”

Phí Hiên nhếch môi, mở ra hai tay, bổ nhào lên người An Sênh. Cô lảo đảo vài bước, trên mặt lộ ra ý cười.

Nói ra kỳ thật có chút xấu hổ, cô thích Phí Hiên làm nũng với cô.

“Làm sao? Chuyện như thế nào rồi?” căn cứ vào những lời vừa nghe được, cô có thể đoán ra trong nhà Phí Hiên xảy ra chuyện gì.

-Hết chương 35.1-

Chương mới vì sự ủng hộ nhiệt tình của mụi người. Love you

Chương 35.2:

Editor: Endy.

“Làm sao? Chuyện như thế nào rồi?” căn cứ vào những lời vừa nghe được, cô có thể đoán ra trong nhà Phí Hiên xảy ra chuyện gì.

“Ba anh bị đánh.” Thanh âm Phí Hiên rầu rĩ, đầu gác trên vai An Sênh, “Bị một tên nhóc còn nhỏ hơn anh đánh.”

An Sênh biết loại chuyện này không thích hợp cười, nhưng cô nhớ tới bộ dạng bí hiểm của Phí La Minh kia. Thực tế nói hai câu cho dễ nghe, là không biết Đông Nam Tây Bắc, nhịn có chút cực khổ.

“Ông ấy như thế nào có thể như vậy a…” Phí Hiên ôm An Sênh, mặc dù là câu nói giả vờ để An Sênh không nhìn ra manh mối, nhưng một câu này lại có chút chân tình thật lòng, muốn oán giận cùng An Sênh.

“Mười mấy tuổi bắt đầu mối tình đầu, đằng này đã sống hơn mấy thập kỷ vẫn còn mối tình đầu” Phí Hiên nói, “Ông ấy không có trách nhiệm.”

Vô luận là làm một người cha hay một người chồng.

An Sênh vuốt ve lưng anh, vốn dĩ có chút muốn cười, nhưng nghe giọng điệu Phí Hiên, lại nhớ đến nội dung tác phẩm, Phí La Minh quả thật chính là một tra nam.

An Sênh ôm Phí Hiên, hai người đi đến sofa ngồi xuống. Xương cốt anh mềm nhũn, trực tiếp nằm trên ghế sofa, gối đầu lên chân cô, ôm eo cô.

An Sênh chưa từng trải qua tình huống như vậy, không biết làm cách nào để an ủi Phí Hiên, liền đem ngón tay khẽ luồn vào tóc anh, từ từ vuốt.

“Về sau anh nhất định sẽ không như vậy.” Phí Hiên nói, “Sênh Sênh, anh nhất định sẽ làm một người cha tốt, một người chồng tốt.”

Phí Hiên nói, nhìn về phía cô, “Sênh Sênh, em…”

An Sênh bưng kín miệng anh, đem những lời anh muốn nói chặn lại.

Ánh mắt Phí Hiên lộ ra bộ dáng tổn thương, cô hơi mím môi, nói, “Loại chuyện kia, không nên nói ra miệng.”

Cô nhẹ nhàng thở dài, “Đừng nói quá dễ dàng, bằng không…” Cô nghĩ đến cuộc hôn nhân thất bại ở kiếp trước, có chút khó chịu nói, “Bằng không, em rất khó tin tưởng.”

Phí Hiên bắt được tay An Sênh, không nhắc lại vấn đề này, mà là nhẹ nhàng xoa lòng bàn tay cô, gật gật đầu.

“Nhanh đi ăn điểm tâm, sắp nguội rồi.” An Sênh thúc giục, Phí Hiên a một tiếng, nhưng vẫn không đứng lên, cầm tay cô trong chốc lát, làm bộ thập phần khó mở miệng.

Hỏi An Sênh, “Đợi lát nữa, em có thể đi cùng anh không?”

Thần sắc của anh mang vẻ xấu hổ cùng chờ đợi, làm An Sênh có chút mềm lòng.

“Nhưng bạn cùng phòng hẹn em hôm nay dạo phố, còn có em muốn…”

“Sênh Sênh~” Phí Hiên ôm lấy eo cô, mặt chôn ở hông làm nũng, “Anh thật sự không muốn đi một mình, bằng không anh liền mặc kệ ông ấy, để cho ông ấy bị cảnh sát bắt đi.”

An Sênh không thể nói ra miệng, chủ yếu là vì cô đã hẹn trước với bạn cùng phòng, do dự nói, “Chung quy cũng không thể để ba anh bị bắt đi, anh nhiều em trai em gái như vậy, anh tuỳ tiện tìm…”

“Trừ Phí Sư, kỳ thật không phân biệt rõ lắm người nào là người nào…” Phí Hiên không lên tiếng nói, “Anh không thích bọn họ.”

Lời này đương nhiên là nói lung tung, Phí Hiên không chỉ có thể phân biệt rõ, trong nhà từ học phí đến cơm áo gạo tiền đều là anh chăm sóc. Anh biết đứa nào yêu sớm, thi trượt, mẫn cảm thứ gì, thậm chí còn biết bọn chúng giấu tiền tiêu vặt để làm gì.

Bên ngoài đều nói Phí Hiên là hoàng thái tử của Phí gia, kỳ thật không đúng. Phí Hiên chính là hoàng đế, hai năm trước Phí La Minh đã đổi ngôi làm thái thượng hoàng (cha của vua), đám con trai con gái hiện tại đều kêu Phí La Minh là ba, nhưng bọn chúng đều biết “người ba” nuôi chúng là Phí Hiên.

Về phần có thích hay không, Phí Hiên vui khi bọn chúng có giá trị, tốt nghiệp đều cho vào Phí Thị làm việc. Phòng ở xe đi đều có nhưng không thể nào quá xa xỉ, một đám người không được Phí Hiên coi vào đâu, đều thận trọng từ lời nói đến việc làm, cắp đuôi làm người.

Muốn trở nên nổi bật cũng không có khả năng. Trong đám người đó, Phí Sư xem như là người giỏi nhất.

Mà hắn có thể đi đến vị trí giỏi nhất, không phải bởi vì hắn ưu tú nhất, mà bởi vì là ngốc nhất. Từ nhỏ đã đi sau mông Phí Hiên, vô luận là anh đánh, bài xích, mắng chửi, khắt khe, hắn đều đi theo Phí Hiên, không mang thù. Phí Hiên thấy hắn thật sự ngốc, mới có thể thật sự dùng hắn.

Đã nhiều năm như vậy, đến bây giờ, Phí Hiên cũng là thật sự tin tưởng Phí Sư có thể làm tốt.

Phí Hiên chỉ cần nghĩ biện pháp giữ An Sênh lại là được.

An Sênh khó xử nói, “Nhưng em đã đáp ứng bạn cùng phòng rồi, hôm nay vừa lúc được nghỉ, muốn cùng nhau đi dạo phố a…”

Phí Hiên ôm cô càng chặt hơn. Mấy tháng qua, Đồng Tứ không có động chạm vào hạng mục của anh, hiện tại đột nhiên như vậy, trừ muốn báo thù đêm qua, nói không chừng là có ý đồ gì đó với An Sênh!

Phí Hiên cùng Đồng Tứ đối chọi gay gắt, không phải ngày một ngày hai. Đồng Tứ sẽ dùng thủ đoạn gì, Phí Hiên cũng đã quen thuộc. Chợ thuỷ sản bên kia, dù có thế nào cũng không thể để An Sênh tới đó.

“Ai..” Phí Hiên kéo dài, vùi đầu trên thắt lưng An Sênh. Cô nghe thấy giọng điệu của anh, da đầu có chút mềm.

Kỳ thật trong lòng đã muốn thoả hiệp, nhưng ngoài miệng còn cố ý không đồng ý, thử xem Phí Hiên còn có thể như thế nào.

An Sênh cảm thấy rất thần kỳ, thời điểm vừa xuyên không, bởi vì đã xem qua trước nội dung, An Sênh đối với Phí Hiên là tránh không kịp. Những miêu tả biếи ŧɦái kia, mỗi khi nhớ tới đều làm cho người khác hít thở không thông.

Nhưng ai có thể nghĩ tới, Phí Hiên có thể xem là ý trung nhân của An Sênh, ôn nhu săn sóc.

Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy yêu đương thật tốt, mà cô không chịu được nhất chính là lúc anh làm nũng chơi xấu.

An Sênh trong lòng đáp ứng đi cùng anh, nhưng ngoài miệng vẫn cứng rắn, “Em không thể nói không giữ lời, em đã đồng ý, không thể để cô ấy đi một mình…”

“Anh để Phí Sư dẫn cô ấy đi dạo phố.” Phí Hiên nghiêng mặt, nhìn An Sênh nói.

Biểu tình An Sênh có chút không nói nên lời, “Người ta đã có bạn trai, anh để Phí Sư đi là như thế nào chứ?”

“Em cũng có bạn trai, không dễ gì mới được nghỉ phép, đi dạo phố cùng cô ấy là sao chứ?” Phí Hiên vẻ mặt vô lại, “Anh mặc kệ.”

An Sênh không khống chế được nở nụ cười, Phí Hiên vừa thấy vẻ mặt này của cô, liền biết chiêu “làm nũng” của anh có hiệu quả, anh càng làm tới, “Anh mặc kệ..anh mặc kệ..anh mặc kệ..”

Vừa nói vừa duỗi chân, đạp ghế sofa “bộp bộp bộp”

An Sênh không nhịn được, ôm Phí Hiên cười cong mắt, nhận mệnh cầm điện thoại lên, gọi xin lỗi bạn cùng phòng, nói cô hôm nay không thể đi dạo phố cùng cô ấy.

Phí Hiên an vị ở bên cạnh, nhìn cô gọi điện. Cô gọi xong, cầm điện thoại đưa tới trước mặt anh lắc lắc, “Được chưa?”

Ánh mắt Phí Hiên trừng tròn vo, cắn môi dưới từng chút một, hài lòng gật đầu. An Sênh thực tự nhiên ghé sát lại, tưởng chừng sắp hôn anh, nhưng lại một phen đè đầu anh xuống.

Cô lôi kéo anh đi về phía bàn ăn, “Ăn cơm, ăn cơm, đồ ăn đã nguội rồi. Hay là gọi người lên hâm nóng lại?”

“Không cần.” Phí Hiên nói, “Anh tuỳ tiện ăn một miếng là được.”

“Tuỳ tiện cái gì?” An Sênh nói, “Anh không cần luôn tuỳ tiện như vậy.” Như vậy cô cảm thấy anh thật thiệt thòi.

Phí Hiên cúi xuống, cảm động hết sức ôm lấy cô, “Đồ ăn lạnh nóng thật sự không quan hệ, anh thích ăn lạnh hơn.”

Phí Hiên gạt tóc mái, hôn hôn lên trán cô.

Nghiêm túc nói, “Hôm nay những món này đều là những món anh thích.”

An Sênh không biết anh sẽ cảm động từng việc nhỏ như vậy, chỉ cho rằng anh lại dính người. Cô hưởng thụ, lại không chịu được đẩy anh, “Vậy anh mau ăn đi…”

Phí Hiên gật đầu, đang muốn ngồi xuống, An Sênh đứng phía sau lại buồn bã nói, “Anh không rửa tay mà đã ăn?”

Phí Hiên:…

“Anh vừa rồi chỉ là đi nghe điện thoại.” không phải đi WC, Phí Hiên lại lộ ra biểu tình uỷ khuất, anh cảm thấy cô thật sự ghét bỏ anh.

An Sênh gãi gãi đầu, “Nhưng anh cầm di động, di động rất bẩn, ăn cái gì…”

“Được rồi! Phải đi phải đi!” Phí Hiên tự nhận thức vấn đề vệ sinh luôn trong phạm vi bình thường, nhưng anh thật sự bị An Sênh ghét bỏ quá nhiều lần, bắt đầu hoài nghi bản thân.

Rửa tay xong, Phí Hiên ăn, An Sênh nhìn trong chốc lát, cảm thấy không có gì, liền đứng ở cửa sổ sát đất, nhìn ra cảnh vật bên ngoài, nhân tiện vận động tay chân.

Phí Hiên vừa ăn vừa nhìn cô, nhìn cô một thân áo ngủ rộng rãi thoải mái, giơ tay uốn eo, lộ ra đường cong duyên dáng.

Tóc cô cũng chỉ tuỳ tiện buộc lại, sợi tóc rũ trên gương mặt theo động tác của cô chậm rãi đung đưa. Cô thường quay đầu nhìn ánh mắt Phí Hiên, mang theo ánh sáng ấm áp, mỉm cười, xinh đẹp không nói nên lời.

Phí Hiên cảm thấy tựa hồ so với lúc trước, An Sênh đã thay đổi. Vô luận là khí chất hay bộ dáng, cùng người chiếm tiện nghi lúc trước bên cạnh anh vay tiền, thật sự khác quá nhiều.

-Hết chương 35.2-

Chương mới cho cú đêm nè!

Cuối tuần vui vẻ nhé các nàng

Chương 35.3:

Editor: Endy.

Phí Hiên cảm thấy tựa hồ so với lúc trước, An Sênh đã thay đổi. Vô luận là khí chất hay bộ dáng, cùng người chiếm tiện nghi lúc trước bên cạnh anh vay tiền, thật sự khác quá nhiều.

Nhưng ngược lại, Phí Hiên đối với tính cách trước sau biến hoá của An Sênh cũng không có suy đoán nhiều, bởi vì theo anh, một người có thể có rất nhiều mặt tính cách, anh chính là ví dụ tốt nhất.

An Sênh đứng trước cửa sổ nhìn phong cảnh thành phố, Phí Hiên lại xem An Sênh là phong cảnh để vừa ngắm vừa ăn cơm.

Chờ Phí Hiên chậm rãi ăn xong, Phí Sư cũng gửi tin tức tới.

--Mọi chuyện đã ổn thoả, đã cho ba người đi đưa tin tức, nội dung kình bạo, nhất định đám người kia sẽ rút lui.

Phí Hiên nuốt miếng đồ ăn cuối cùng xuống, đem tin nhắn xoá bỏ, cất di động.

“Anh đã ăn xong.” Phí Hiên nói.

An Sênh đang chậm rãi vận động cơ thể, nghe vậy liền quay đầu, “Em mới nhớ ra không có đồ để thay. Nếu em mặc đồ ngủ đi cùng anh trên đường, anh có dám nhận quen em không?”

Phí Hiên kéo ra một tờ khăn giấy lau miệng, “Chiếc đầm tối qua của em đã được đem đi giặt, gọi điện thoại bọn họ liền đem lên.”

An Sênh lại lần nữa bị tính cẩn thận của anh thuyết phục. Bấm điện thoại, rất nhanh đã có người đem quần áo lên. Cô thay đồ xong, hai người ra khỏi khách sạn.

“Bây giờ chúng ta đi đâu?” An Sênh hỏi Phí Hiên, “Đi sở cảnh sát đón ba anh?”

Còn chưa bắt đầu đánh người, đi sở cảnh sát làm cái gì? Hiện tại đi mọi chuyện sẽ lộ.

Phí Hiên mím môi, biểu hiện ưu sầu, một tay đỡ tay lái, một tay đặt trên cửa kính xe, cắn cắn ngón trỏ, lời nói dối nhưng cũng coi như thật nói ra, “Còn chưa đánh xong đâu…”

“Cái gì?” An Sênh khiếp sợ, nhìn thoáng qua thời gian, nghiêng đầu nhìn về phía anh, do dự nói, “Anh mưu tính soán ngôi sao?”

“Hả?” Phí Hiên nghiêng đầu nhướn mày.

An Sênh lại nói, “Ba anh bị đánh thời gian lâu như vậy, còn khoẻ mạnh sao?”

Đúng là từ lúc Phí Sư gọi đến bây giờ cũng đã qua hai tiếng đồng hồ, vừa rồi Phí Hiên chậm rãi ăn, An Sênh cũng tập thể dục trước cửa sổ sát đất.

Ba anh lớn tuổi như vậy, bị một tên tiểu tử đánh hai giờ đồng hồ, An Sênh thập phần hoài nghi lúc hai người tới nơi, Phí La Minh đại khái cũng gặp ông bà tổ tiên rồi.

Như vậy thật sự…OK sao?

Phí Hiên theo cổ họng hàm hồ hừ một tiếng, “Yên tâm đi, cũng không phải lần đầu tiên.”

Quả thật đây không phải lần đầu tiên, Phí La Minh thật sự đã từng bị đánh, hơn nữa còn là người bằng tuổi Phí Hiên.

Lúc Phí Hiên tới hiện trường, hai bên đều không chiếm được tiện nghi gì. Phí La Minh tuy rằng lớn tuổi, nhưng lúc còn trẻ cũng từng luyện tập, chỉ là lớn tuổi sẽ không còn linh hoạt, đánh nhau với một thanh niên trẻ tuổi khí thịnh, huyết khí phương cương cũng ăn không ít mệt.

Phí La Minh đào góc tường người khác rất hoàn hảo, ăn vụng rất ít khi bị bắt được. Lúc này, lại để Phí Sư đào chuyện này ra, phỏng chừng chờ ông kịp phản ứng, chắc chắn sẽ cùng Phí Hiên ầm ĩ một trận.

Bất quá anh không thèm để ý, dù ông có ầm ĩ đến đâu, Phí Hiên chỉ cần làm bộ bỏ gánh (ý chỉ anh không quan tâm chuyện gì nữa), ông nhất định liền đàng hoàng.

Bởi vì ông là một người không có trách nhiệm, bất kể là chuyện công ty, gia đình hay tình nhân, tất cả trách nhiệm ông đều không nghĩ sẽ phụ trách, có thể ném liền ném.

Nhìn biểu tình An Sênh vẫn là không đúng lắm, Phí Hiên biết chuyện này nghe có vẻ không hợp lý, nhưng không nghĩ sẽ tìm lý do khác nói dối cô. Anh nhíu mày, làm ra bộ dáng thập phần khổ sở, lái xe đặc biệt chậm.

An Sênh nhìn một thanh niên đi ván trượt vượt qua xe hai người, cô nhìn đồng hồ, đưa tay xoa xoa trán.

Phía sau có người ấn còi sau đó vượt qua, cô nhìn gò má Phí Hiên, nghĩ đến giọng điệu mất mát của anh khi nói về Phí La Minh, đó không phải là lần đầu tiên, cô lại cảm thấy một trận đau lòng.

Chuyện này thật là bất đắc dĩ, làm sao có thể kháng cự. Ba ruột bị đánh hai giờ rồi, anh còn đi đường với tốc độ rùa bò…

Đèn đỏ, Phí Hiên dừng xe, An Sênh nắm lấy tay anh, vuốt nhẹ mu bàn tay, “Nếu anh không muốn đi, vậy để người khác đi.”

Phí Hiên lắc đầu, cuộn lưỡi, bắt lấy tay cô, nhẹ nhèng nhéo nhéo, nhìn thoáng qua thời gian, tính toán thời gian việc bên kia, sau đó ngay trước mặt An Sênh thở dài một hơi, “Chậm một chút đi, lại đợi trong chốc lát.”

Phí Hiên nói, “Chuyện ông ấy làm thật không thể chấp nhận được, cậu thanh niên đó cùng cô bé kia định tốt nghiệp xong liền kết hôn, mắt thấy đã gần đến lúc tốt nghiệp…”

“Ba anh cũng sẽ không phụ trách, nói không chừng lại sắp có thêm một em gái hoặc em trai, phải dùng tiền để giải quyết, dù sao cũng phải bồi thường cho người thanh niên kia.”

Phí Hiên nói điều này ngược lại là sự thật. Hành tung của mọi người trong Phí gia đều có người báo lại cho anh, Phí La Minh đúng là có một chân với cô gái đó.

Đôi uyên ương đó yêu nhau cũng đã bốn năm, nếu về sau thật sự kết hôn, cậu ta nâng niu đứa bé cưng chìu, kết quả lại không phải con của mình, nói thế nào cũng là chuyện lớn.

Sớm lôi chuyện này ra ánh sáng, dù hai người đó có “đường ai nấy đi”, cũng xem như tích đức cho Phí La Minh.

An Sênh khẽ nhếch miệng, thật sự không biết phải nói gì cho tốt, nhìn biểu tình khó chịu của Phí Hiên, cô xúc động muốn ôm anh vào trong ngực.

An Sênh không trải qua chuyện phiền lòng của gia đình, vô luận là kiếp trước hay đời này, quan hệ giữa mọi người trong nhà rất hoà thuận.

Cô tìm từ ngữ một hồi, nói như thế nào cũng không quá thích hợp, cũng không an ủi được anh. Điều duy nhất có thể làm là ở bên cạnh anh.

Nhưng Phí Hiên lại lái xe đến một khu trung tâm thương mại, kéo cô đến khu thời trang nữ, vẻ mặt đầy hưng phấn chọn quần áo cho cô.

Trong lòng An Sênh không khỏi sinh ra một cảm giác quái dị.

Cô yên lặng lấy di động ra nhìn đồng hồ, ba Phí Hiên bị đánh cũng gần ba giờ rồi, đừng nói là người, dù có là yêu quái bị đánh trong thời gian dài như vậy cũng duỗi thẳng chân rồi.

Nhưng Phí Hiên một chút cũng không có sốt ruột, hơn nữa người lúc trước thập phần lo lắng gọi điện thoại cho anh cũng không có gọi lại lần nào nữa.

Phí Hiên vẫn muốn An Sênh đi thử quần áo, cô không ngừng bị đẩy mạnh vào phòng thử đồ, mỗi lần muốn nói gì đó đều bị anh đánh gãy.

“Sênh Sênh em xem cái này, rất hợp với màu da của em, em nhanh đi thử xem.” Phí Hiên đem hai bộ quần áo có kiểu dáng không khác nhau lắm, ướm trên người An Sênh, sau đó nhét vào tay cô, đẩy vào phòng thử đồ.

“Phí Hiên chúng ta không…” đi xem ba của anh sao?

“Sênh Sênh” Phí Hiên đánh gãy lời cô, nói sang chuyện khác, “Chúng ta đã ở cùng nhau, anh tặng em cái gì đó, em cũng không cần phải cự tuyệt. Những thứ này cũng không đắt, em không cần có áp lực tâm lý, tất cả của anh đều là của em…”

Lời này của anh là thật lòng, ánh mắt nhìn về phía An Sênh, sự nóng bỏng làm cho người khác không thể cự tuyệt.

Cô lại một lần nữa bị đẩy đi thử đồ, thay xong quần áo đi ra, anh liên tiếp khen, sau đó vung tay, tất cả đều cho vào túi, xách đi.

Lúc trước, An Sênh bị động nhận đồ Phí Hiên đưa, sợ liên luỵ về sau không rõ. Nhưng hiện tại quan hệ của hai người đã thay đổi, mỗi tháng cô đều đưa tiền lương cho anh, Phí Hiên mua đồ cho cô, An Sênh liền vui vẻ tiếp nhận.

Vốn dĩ Phí Hiên đưa cô đến trung tâm thương mại, tự tay chọn cho cô món gì đó, An Sênh hẳn là rất vui vẻ, điều kiện tiên quyết là không tồn tại sự kiện Phí La Minh bị đánh trong ba tiếng đồng hồ.

Cô cũng đã nhìn ra anh đang kéo dài thời gian, nhưng anh càng như vậy, cảm gíac quái dị trong lòng cô càng lớn.

Cô đương nhiên tin tưởng, Phí Hiên tuyệt đối sẽ không có khả năng nhìn Phí La Minh bị đánh chết, bởi vì hiện tại Phí gia là của anh, anh cũng không cần “lập mưu soán ngôi”.

Vậy vì cái gì lại kéo dài thời gian?

-Hết chương 35.3-

Chương mới đêm khuyaaa

Chương 35.4:

Editor: Endy.

Cô vừa nhắc tới liền bị Phí Hiên đánh gãy lời nói, đơn giản không nhắc tới nữa, tuỳ anh mang cô đi đâu thì theo đó trong trung tâm thương mại.

“Em thích trang

sức gì?” Phí Hiên niết vành tai An Sênh một chút, “Em có xỏ khuyên nhưng lại không thấy mang bông tai, là không thích sao?”

“Dây chuyền đâu? Phía trước có một cửa hàng…” một tay Phí Hiên xách đống lớn quần áo, một tay lôi kéo An Sênh đi về phía cửa hàng phía trước.

“Em không thích đeo trang sức, mua cũng không đeo.” An Sênh đứng im không chịu đi, Phí Hiên tiếc nuối, thở dài một hơi, “Kỳ thật muốn đưa cho em…”

Anh đột nhiên ghé sát vào tai cô, hơi thở mang theo độ ấm hầm hập nói, “Là nhẫn.”

Hô hấp An Sênh dừng lại một chút, chống lại thần sắc nghiêm túc của Phí Hiên, nhấp đôi môi xinh đẹp, bên tai có chút nóng, “Chúng ta cứ từ từ đi…”

Phí Hiên gật đầu, “Tất cả nghe theo em, em nói thế nào cũng được.”

Anh còn nói, “Nếu không thích trang sức, vậy chúng ta đi xem giày đi?”

An Sênh vội vàng kéo Phí Hiên, “Không được, không được, em cả ngày phải ở chợ thuỷ sản, không thể mang giày đẹp nha…”

An Sênh chỉ vào ghế ngồi nghỉ ngơi cách đó không xa, nói với Phí Hiên, “Em có chút mệt, qua đó nghỉ ngơi một chút được không?”

Phí Hiên bất đắc dĩ cười một cái, trong lòng thầm nói “Rất nhanh thôi, em sẽ không còn làm ở chợ thuỷ sản nữa.”, nhưng trên mặt vẫn là thuận theo cô ngồi xuống hàng ghế nghỉ.

Sau khi ngồi xuống, ngăn cách trong chốc lát, cô lại gợi chuyện với Phí Hiên, “Bằng không chúng ta…”

“Em khát sao? Anh thấy bên kia có bán đồ uống, còn có cả kem.” Phí Hiên đứng lên, đem gói to gói nhỏ đặt bên người An Sênh, “Em chờ chút, anh đi mua cho em.”

An Sênh lắc đầu, “Phí Hiên, em không khát, cũng không muốn ăn…”

Phí Hiên bày ra bộ dáng không nghe, đứng dậy sờ sờ tóc cô, sải bước đi về phía quầy bán kem.

An Sênh gãi gãi đầu, Phí Hiên nói muốn cô cùng đi xử lý chuyện Phí La Minh, chết sống không buông, chờ cô đồng ý nhưng lại dây dưa, xem ra chính là không muốn đi.

An Sênh ngồi ở chỗ kia suy nghĩ trong chốc lát, ngẩng đầu nhìn anh một tay cầm cây kem, một tay cầm nước trái cây, khuôn mặt tuấn tú làm người người yêu thích đi về phía cô. Đột nhiên cô nhận ra, vỗ đùi cái đét.

Phí Hiên đây căn bản là không phải muốn cô cùng đi xử lý chuyện Phí La Minh, vừa rồi anh làm nũng chơi xấu, chính là muốn cùng cô đi…

Người này như thế nào lại như vậy?

Như thế nào lại…đáng yêu như vậy.

“Vừa rồi anh quên hỏi.” vừa đến, Phí Hiên mang vẻ mặt đầy xin lỗi, “Kem là hương cam, đồ uống là nước xoài…”

An Sênh nhìn về phía anh, Phí Hiên có chút chần chừ nói, “Em thích không?”

Sau khi nghĩ thông suốt, An Sênh cũng an tâm, cô chưa nói có thích hay không, chỉ tiếp nhận kem, đưa đến bên miệng cắn một cái, sau đó lại đưa đến bên miệng Phí Hiên, “Anh cũng ăn một miếng đi, là vị anh thích sao?”

Phí Hiên gật gật đầu, mở miềng cắn một cái, vị ngọt theo đầu lưỡi lan đến tận đáy lòng. Anh lớn như vậy, vẫn là thấy cây kem này thật ngọt.

Hai người anh một ngụm em một ngụm, uống nước xoài rồi ăn kem. Lúc ăn được một nửa, An Sênh mới đột nhiên nói một câu, “Ba anh thật sự đã có người qua giúp xử lý rồi hả?”

Động tác Phí Hiên dừng lại, liếm liềm kem ngoài miệng, trong đầu nhanh chóng tổ chức tìm từ ngữ.

An Sênh lại ghé sát vào anh nói, “Nói dối không phải là đứa bé ngoan nha!”

Cả người anh cứng đờ, kéo ra một nụ cười, “Anh không lừa gạt em…”

“Anh còn già mồm.” An Sênh nhéo gương mặt anh, “Đã qua ba tiếng đồng hồ, xem như ba anh có mình đồng da sắt, cũng đã bị đánh thành mảnh vụn.”

Cô trực tiếp phá án, “Người gọi điện thoại cho anh nghe có chút quen tai, chắc là em trai Phí Sư của anh. Là anh ta đi xử lý?”

Phí Hiên mím môi, thần sắc có chút sốt ruột, bây giờ nếu anh nói chỉ là lời nói dối, nhưng anh không nghĩ sẽ lừa gạt cô.

“Anh nói nhanh đi. “ An Sênh nhún vai, “Hại em vẫn còn lo lắng cho ba anh, còn nghĩ “hoàng thái tử” anh muốn mượn dao gϊếŧ người, mưu đồ soán ngôi kế triều đó…”

An Sênh híp mắt cười, nhìn biểu tình bối rối của Phí Hiên, “Cứ việc nói thẳng với em, về sau anh đừng dùng loại lý do này để lừa em, vừa rồi trên xe còn biểu hiện ưu thương như vậy…”

An Sênh cắn một ngụm kem lớn, rồi đưa cây kem đến bên miệng anh, hàm hồ oán giận, “Làm em còn tưởng anh thật ác độc!”

Nghe cách nói chuyện này của cô, Phí Hiên nhẹ thở dài một hơi, cắn một miếng kem, đơn giản thuận theo lý do của An Sênh nói, “Ai bảo em không dễ gì mới được nghỉ một ngày, còn nhất định muốn cùng người khác đi dạo phố…”

An Sênh cuộn nắm tay, gõ nhẹ lên đầu anh một cái. Phí Hiên lập tức bày ra bộ dáng uỷ khuất.

“Anh lại giả bộ!” cô nói, nắm cằm Phí hiên xoay về phía mình, còn nghĩ muốn giáo dục hai câu.

Phí Hiên lại bày ra bộ dạng đáng thương, lưu loát nhận lỗi, “Anh sai rồi, về sau không dám.”

Hai người đối diện nhau một lát, rất nhanh đều không nhịn được nở nụ cười.

Phí Hiên giả vờ để An Sênh sửa sang lại cổ áo, mượn cớ dựa sát vào, nhanh chóng hôn một cái, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được nói, “Hiện tại anh rất muốn hung hăng hôn em.”

Tai An Sênh thoáng chốc đỏ bừng, ở đây người đến người đi, cách đó không xa còn có hai cô gái, đại khái bởi vì Phí Hiên thật sự gây chú ý quá lớn, hai người đó đều vô tình hay cố ý nhìn qua bên này.

An Sênh nhanh chóng đẩy Phí Hiên một chút. Anh ngồi thẳng người, đem ống kem cuối cùng trong tay cô ăn hết.

Một bên ăn một bên hàm hồ nói, “Anh thích ăn ống kem.”

Nói cho em biết, em phải nhớ kỹ nha.

Phí Hiên vốn là chuẩn bị kéo dài thời gian, sau đó mới mang An Sênh đến hiện trường lật xe của Phí La Minh, nhưng nếu cô đã lý giải mọi chuyện thành như vậy, vậy thì càng tốt, hai người có thể ở cùng một chỗ, không cần đi xử lý những chuyện phiền lòng kia.

Uống nước trái cây, Phí Hiên nghiêng đầu nói, “Lát nữa anh dẫn em đi chơi.”

“Chỗ nào?” An Sênh cầm ly nước trái cây, hút từ từ.

Phí Hiên lắc đầu, thần thần bí bí nói, “Chờ đến đó em sẽ biết.”

Nói xong còn hạ giọng nói với cô, “Em ở đây chờ một chút, anh đi vệ sinh…”

An Sênh gật đầu, Phí hiên đứng dậy hỏi thăm người bán hàng bên cạnh, theo hướng người đó chỉ đến nhà vệ sinh. Đợi qua góc cua, lấy điện thoại trong túi ra, gọi cho Phí Sư.

“Chuyện của ba, cậu đi xử lý đi, tôi sẽ không qua.”

“À, hôm nay tôi cũng không đến công ty, giúp tôi tiếp đãi người kia. Cậu đi tìm sao?”

“Giải quyết cho gọn gàng.”

Sau khi nói xong, Phí Hiên cũng không có tiếp tục đi đến nhà vệ sinh, mà đứng tại khúc cua, đứng một lát rồi trở về tìm An Sênh.

Mà An Sênh bên này đang hút nước trái cây, ánh mắt nhìn về hướng Phí Hiên đi, nhìn thoáng qua, sau đó chợt trừng lớn mắt.

An Sênh đem ống hút trong miệng phun ra, ánh mắt nhìn chằm chằm cửa hàng kem, rồi cửa hàng bán túi xách, có một thân ảnh quen thuộc xoay đến xoay đi.

Sở dĩ An Sênh nhận ra người trong cửa hàng bởi vì người duy nhất có nhiều hành động “bệnh” xoay đến xoay đi như vậy---- chỉ có “Tiểu bạch thỏ”.

Giờ phút này, “Tiểu bạch thỏ” đang cầm túi xách hàng hiệu lên ngắm, bên cạnh là một người đàn ông, liên tiếp gật đầu.

Mà An Sênh trừng lớn mắt cũng không phải nhìn “Tiểu bạch thỏ”, mà là người đứng bên cạnh cô ta, căn bản không phải Đồng Tứ!

“Đây là muốn cắm sừng sao? Đồng Tứ còn chưa bị mù…”

An Sênh vội vàng móc điện thoại ra, nhắm về phía “Tiểu bạch thỏ”, chờ lúc cô ta lại gần tên “Địa Trung Hải” ( theo mình là chỉ người đầu hói), chụp hình “răng rắc!”

Chụp xong, cô nhìn ảnh chụp liền rơi vào trầm mặc. Cô tính toán không muốn quản chuyện Đồng Tứ nữa, vậy còn chụp hình làm cái gì?

Đanh chuẩn bị cắt hình, lại không cẩn thận phóng lớn, kết quả nhìn qua lớp kính phản chiếu, có bóng hình một người quen thuộc…

An Sênh đem tấm hình phóng lớn hơn nữa, sau đó nhăn mày lại…

Trước/81Sau

Theo Dõi Bình Luận