Saved Font

Trước/171Sau

Nam Chủ, Anh Ta Công Đức Vô Lượng

Chương 77

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Edit: Heo Lười, Qing yun

Ánh nắng mặt trời mùa đông từ trên trần nhà rơi xuống dưới, cho dù ánh mắt trời có rực rỡ như thế nào, cũng không khiến người cảm thấy ấm áp hơn dù chỉ một chút. Vô số cánh hoa màu hồng đang bay phấp phới trên bầu trời, cảnh tượng này quả thức giống như mấy cảnh nam nữ chính gặp nhau trong phim thần tượng lãng mạn, nhưng mà đáng tiếc không khí hiện tại lại không được đẹp như bên trong phim, ngược lại giương cung bạc kiếm, âm trầm đến đáng sợ.

Lục Minh vẫy tay một cái, chỉ thấy trên mặt đất có mấy con quỷ nhỏ chạy đến bên người, đồng tử trắng bạch nhìn chằm chằm về phía Việt Khê, ánh mắt lạnh băng, không có một chút tình cảm nào của con người, ánh mắt của anh ta, làm người nhìn vào có cảm giác như một con dã thú đang nhìn mình.

“……Đào hoa tinh năm trăm năm, sắp hoá thành hình thế mà cứ bị cô phá hủy như vậy, đây chính là tâm huyết mà lão đại tôi chuẩn bị suốt mấy chục năm nay. Cô bé này, cô cũng thật sự quá đáng.” Lục Minh vuốt cằm, ý cười âm trầm nhìn Việt Khê, ánh mắt đầy hứng thú của anh ta đảo quanh khuôn mặt của Việt Khê, sau đó làm ra vẻ thương hại nói: “Một cô gái xinh đẹp, mà phải chết sớm như vậy cũng quá đáng tiếc…..Nhưng mà không sao, cho dù cô có chết, tôi cũng sẽ luyện hoá cô thành cương thi, để lưu giữ vĩnh viễn lại vẻ đẹp của cô trên thế gian này.”

“Lôi pháp, cửu thiên!”

Vẻ mặt Việt Khê không chút cảm xúc, hai ngón tay áp sát lại với nhau,tạo thành một đoá hoa trên không trung, một tia sấm sét tím bay thẳng về hướng đỉnh đầu của Lục Minh mà mạnh mẽ đánh xuống theo cử động của ngón tay cô.

Bùm một tiếng, sấm sét màu tím đánh vào không trung, sức mạnh của nó khiến căn nhà lung động đến mức có thể cảm nhận được.

Trong lòng Lục Minh kinh hoảng, nhịn không được sờ sờ cổ của mình—-vừa rồi thiếu một chút nữa là anh ta bị tia sét đó đánh trúng, nếu bị tia sét màu tím này đánh trúng, chỉ sợ cho dù là không chết cũng bị đánh cho tàn phế.

Ngay lập tức, ánh mắt anh ta nhìn Việt Khê trở nên nghiêm túc hơn. Có thể tạo ra tia sét mạnh mẽ như vậy, lại còn là một người trẻ tuổi, tại sao trước giờ đều chưa từng nghe nhắc đến?

“Đi!”

Lục Minh ra lệnh cho tiểu quỷ ở bênh cạnh, hai mắt trắng dã của tiểu quỷ xoay tròn, nhếch môi, để lộ ra hàm răng trắng bên trong, đồng thời từ bên trong cổ họng phát ra âm thanh như dã thú đang gầm gừ.

Dưới chân dẫm một cái, nó lao nhanh về phía Việt Khê, ngón tay khô quắt lộ ra mấy cái móng tay sắc nhọn.

“Con tiểu quỷ này là cơ thể thuần âm khó tìm, loại thể chất này vốn dĩ chỉ bé gái mới có…..Sau khi nó chết tôi phải mất rất nhiều công sức để luyện chế, toàn thân trên dưới của nó đều là huyết độc, chỉ cần anh đến gần chỗ người thì cho dù là một vết thương nhỏ đi chăng nữa thì đối với anh đó cũng sẽ là một vết thương chí mạng!” Lục Minh cười tủm tỉm nói, trên mặt tràn đầy vẻ tự tin.

Việt Khê a một tiếng, một chân đạp lên đầu tiểu quỷ, đối mặt với ánh mắt không thể nào tin tưởng được của Lục Minh, cô cũng cười tủm tỉm nhìn anh tôi: “Nhưng mà thật sự đáng tiếc, con người của tôi, từ trước đến nay chưa bao giờ sợ mấy thứ tà vật này cả.”

Nói rồi, cô dùng thêm sức ở dưới chân, tiểu quỷ kia lập kêu lên the thé, âm khí trên người nhanh chóng biến mất, khí thế ngay lập tức biến mất trạng thái tinh thần của nó cũng giảm xuống. Loại yêu quái âm tà chi vậy này, vốn dĩ là dựa vào âm khí cùng huyết khí mà sống, hiện tại âm khí đột nhiên mất đi, chính vì vậy nên nó hoàn toàn có thể coi là bị thương nặng.

Thấy tình thế không tốt, sắc mặc Lục Minh biến đổi, vội vàng triệu hoán tiểu quỷ quay trở về.

“Tứ phương, Chu Tước!” Việt Khê thì thầm một tiếng, một ngọn lửa khổng lồ phóng lên cao, hoá thành một con chim đỏ rực, đi đến nơi nào, ngọn lửa nóng cực độ, đủ để có thể thiêu đốt hết tất cả âm vật chi tà trên thế gian này.

“Rầm!”

Chim lửa Chu Tước trực tiếp đánh vào ngực của Lục Minh, anh tôi lập tức phun ra một ngụm máu, nhìn Việt Khê, ánh mắt nặng nề nói: “Không nghĩ tới, hai thầy trò các người, đều khó đối phó như vậy.”

Nói rồi, anh tôi móc một con bù nhìn từ trong ngực áo ra, nôn ra một ngụm máu nữa rồi trực tiếp bôi lên người con bù nhìn đó, ngay lập tức, vết máu đó di chuyển trên người con bù nhìn, rồi sau đó hình thành một chữ “Chết”.

Nghe được lời của anh tôi nói, vẻ mặt Việt Khê luôn bình tĩnh đột nhiên thay đổi, hoa sen vàng ở chân mày chớp sáng, nguồn năng lượng âm khí khổng lồ nháy mắt bùng nổ, trong nháy mắt, toàn bộ không gian đều bị âm khí của cô bao trùm, đè ép đến mức khiến cho người tôi cảm thấy không thở nổi.

“Bùm!”

Con bù nhìn trên tay bùm một tiếng nổ tung, Lục Minh trừng lớn đôi mắt, lại nhìn Việt Khê với ánh mắt không thể nào tưởng tượng được.

Một người, trên cơ thể làm sao có thể có âm khí khổng lồ đến như vậy? Thể chất như vậy, cũng không thể nào lấy cớ cơ thể thuần âm để giải thích, người như thế, sao lại có thể sống được đến bây giờ?

Chủ yếu chính là, cho dù anh ta thi triển pháp thuật gì để đối phó đối phương thì cũng không thể làm gì được, pháp thuật sẽ bị phá ngay lập tức.

Việt Khê đi tới, từ trên cao nhìn xuống nhìn anh ta, ánh mắt âm trầm, cô nhẹ giọng nói: “Anh nói cái gì, anh vừa mới nói thầy trò hai người…..Các người đi tìm đồ đệ của tôi?”

Lục Minh đột nhiên la lên một tiếng: “Đánh không lại, tôi không chơi cùng cô nữa!”

Nói rồi, anh ta trực tiếp bổ nhào vào cây đào hoa khô đằng trước, không biết là bắt được thứ gì, thần hành phù dưới chân anh ta khởi động, nhanh chóng rời khỏi chỗ này.

“Muốn chạy?” Việt Khê dơ chân lên đạp nhẹ một cái, cô thấp giọng nói: “Bát phương toàn minh, thiên la địa võng!”

Cô thong dong bước đi rời khỏi biệt thự, trong mắt có những đường trắng đen chạy dài, khi cô bước ra khỏi biệt thự, thì căn biệt thự phía sau lưng cô đã đổ sập chìm trong biển lửa.

Đám người Mạnh Tân thấy cô đi ra, vội vàng hỏi: “Thế nào, Việt tiểu thư, cô không sao chứ?”

Chờ đến khi thấy dáng vẻ của Việt Khê, bọn họ liền hoảng sợ, chỉ thấy dưới đáy mắt Việt Khê quang hoa kích động, nếu bạn nhìn thẳng vào mắt của cô ấy, sẽ cảm thấy có cảm giác giống như là choáng váng, trời đất quay cuồng.

“Tôi không có việc gì…..Nhưng mà có người chạy mất, tuy nhiên anh ta chạy không xa được đâu!”

Mà lúc này, Lục Minh đã chạy đi thật xa nôn ra một bụm máu, anh ta nhìn chuỗi hạt màu hồng trên tay, nói: “Thật sự là tổn thất lớn mà, vì con nhóc đó mà mình bị thành ra thế này!”

Vừa nói xong, không biết anh ta cảm nhận được cái gì, sắc mặt anh ta đột nhiên biến đổi, ánh mắt trở nên kinh hoảng.

Ngay phía đối diện, Việt Khê đang mỉm cười nhìn anh ta, nói: “Anh không cần phải chạy đâu, anh chạy không thoát được.”

Đụng phải quỷ rồi.

Giờ phút này, trong lòng Lục Minh muốn chửi thề thật to, từ khi anh ta trở thành thiên sư cho tới nay, một trăm tám mươi năm qua anh ta chưa bao giờ cảm nhận cảm giác đụng phải quỷ như vậy.

“Khụ…..cô gái, tôi không có sức lực để đối phó với cô, tôi chỉ là muốn lấy lại đồ vật của mình mà thôi.” Giơ tay ra, Lục Minh vô tội nói.

Việt Khê hỏi: “Anh còn chưa trả lời vấn đề của tôi, các anh đi tìm đồ đệ của tôi? Tìm cậu ấy vì có điều muốn hỏi? Hay bắt nạt cậu ấy?”

Cô liên tục hỏi ba vấn đề, vẻ mặt trên cũng càng ngày càng nghiêm túc hơn, càng lúc càng tức giận hơn.

Lục Minh: “……”

Vẻ mặt của anh ta có phần một lời khó có thể nói hết, nói: “Cô gái, có phải cô có hiểu lầm gì với năng lực của đồ đệ mình không? Chúng tôi phái một nhóm năm người, toàn bộ đều chết trong tay của đồ đệ cô, dù có chịu thiệt thì cũng không phải anh ta.”

Nghe vậy, mí mắt của Việt Khê giật giật, cô hỏi: “Các người muốn lấy cái gì từ trong tay của đồ đệ tôi?”

“Cái này, không phải cậu ta đang cầm trong tay thuỷ linh thạch hay sao? Đây là thứ mà đại ca của chúng tôi nuôi dưỡng nhiều năm, cho dù đó chỉ là một viên thuỷ linh thạch…. Hiện nó đang ở trên người của cậu ta, tất nhiên chúng tôi phải tìm cậu ta lấy lại rồi.” Lục Minh nói.

Thuỷ linh thạch…..

Đó là cái gì?

Việt Khê có chút mơ hồ, hoàn toàn không biết đó là cái thứ gì, ở đâu mà Hàn Húc lại có được thứ đó.

Lục Minh nhìn thấy vẻ mặt buông lỏng của cô, nói: “Cô gái à, không bằng cô thả tôi đi đi, về sau tôi tuyệt đối sẽ không đến làm phiền tới cô nữa, tôi đảm bảo.”

“Việt tiểu thư….” Đúng lúc này, nhóm người Mạnh Tân cũng đuổi kịp đến chỗ Việt Khê.

Nhìn thấy bọn họ, trong mắt Lục Minh hiện lên một tia tàng nhẫn, lũ quỷ nhỏ bên người anh ta lao ra, nhắm thẳng đến phía bọn Mạnh Tân mà nhào đến.

“Đây là cái thứ gì thế?”

Bảy tám con quỷ nhỏ màu sắc đen nhánh bay qua đây, đám người Mạnh Tân lập tức hoảng sợ.

Sắc mặt Việt Khê khẽ biến, ném một đoạn dây tơ hồng ra, lập tức biến thành một cây roi sắc bén, trực tiếp đánh vào người của mấy con quỷ nhỏ đó. Đoạn dây tơ hồng được đặc chế từ chỉ vàng, trừ tà trừ quỷ, một phát này đánh trên người bọn quỷ nhỏ, ngay lập tức chúng nó chưa kịp phát ra tiếng hét đầy thảm thiết, thì nháy mắt đều biến thành tro bụi.

Mà nhân cơ hội ngay này, Lục Minh tìm được một con đường trống để chạy trốn thoát

Việt Khê quay đầu lại, dây tơ hồng hoá thành một đạo ánh sáng mà bay tới, nhanh chóng cuốn trên người anh.

“A!” Lục Minh nhẹ rên lên một tiếng, nhanh chóng quyết định, quyết đoán chặt bỏ một cánh tay của mình, sau đó cả người anh biến mất ngay tại chỗ, sau đó con bù nhìn bị mất một cánh tay cũng đứng lại chỗ đó rơi xuống bãi cỏ.

Mấy người Việt Khê đi tới, Mạnh Tân nói: “Thế mà người này lại tự chặt bỏ một cánh tay của mình, không nghĩ tới, đối với chính mình lại cũng tàn nhẫn đến mức như vậy…”

“Con rối ma thuật….” Việt Khê lẩm bẩm, cô duỗi tay nhặt con bù nhìn nhỏ kia lên, đột nhiên đưa taylên vẽ vài nét trên người con bù nhìn nhỏ đó. Chờ đến khi nét bút cuối cùng hạ xuống, xuy một tiếng, con bù nhìn nháy mắt bị đốt cháy, nhưng mà ngọn lửa đang cháy lại là màu xanh lá.

Mạnh Tân hỏi: “Việt tiểu thư, cô đây là?”

Việt Khê nhàn nhạt nói: “Nguyền rủa, anh ta cho rằng mình đã chạy thoát thì tôi không có cách nào bắt anh ta lại sao? Có người từng nói, đắc tội với người nào cũng có thể, nhưng đều không nên đắc tội với thiên sư, bởi vì bọn họ luôn có thể dựa vào hơi thở, một sợi tóc, là có thể khiến anh ta vạn kiếp bất phục.”

Đương nhiên, dưới điều kiện khắc nghiệt như vậy, người có thể làm được điều này thì tu vi của người đó phải cao hơn rất nhiều so với những thiên sư bình thường.

Trừ bỏ một cánh tay, Lục Minh còn để lại một thứ, đó chính là cành cây hoa đào tinh có chân linh. Cây hoa đào đó hấp thụ sinh mệnh của nhiều người vì mục đích chính là để hoá thành hình người, đáng tiếc lại thất bại trong gang tấc, hiện giờ lại dư ra một viên chân linh.

Viên chân linh đó nhìn giống như viên đá hồng ngọc, màu sắc vô cùng xinh đẹp, nhưng mà ở trong mắt Việt Khê. Bên trên viên chân linh này lại tràn ngập hương vị xấu xa.

Dựa vào việc hấp thụ sinh mệnh của người khác để mà sống, thì cái cây hoa đào tinh này sớm đã là tà vật.

Việt Khê tuỳ tiện ném đào hoa tinh vào bên trong túi, cô cầm di động gọi cho Hàn Húc.

“Sư phụ? Tìm tôi có việc gì à?” Di động truyền đến giọng nói vui vẻ của Hàn Húc.

Việt Khê hỏi: “Cậu đang ở đâu?”

“Ở nhà của tôi…Mới vừa rồi có chút chuyện xảy ra, có mấy con chuột nhỏ chạy vào trong nhà, tuy nhiên chúng đã bị tôi xử lý xong hết rồi.” Hàn Húc mỉm cười nói, vừa nói vừa đi bên trong nhà, cười nói: “Mấy con chuột cống này, rất thích lén la lén lúc.”

Ở phía sau cậu, trong vườn hoa phát ra âm thanh sột soạt, cho dù hiện tại đã vào đông nhưng hoa mẫu đơn màu đỏ rực vẫn nở rực rỡ xinh đẹp diễm lệ, những thi thể đang nằm trên mặt đất bị kéo vào trong vườn hoa, rất nhanh, trong vườn hoa lại khôi phục ai yên tĩnh, chỉ là hiện giờ màu đỏ của hoa mẫu đơn càng nở rực rỡ diễm lệ hơn.

Nghe thấy cậu nói như vậy, Việt Khê nhẹ nhàng thở ra một hơi, cô kể với Hàn Húc một chút việc vừa mới xảy ra ở phía bên này, cuối cùng nói: “Có phải gần đây những người đó đã đi tìm cậu gây phiền toái hay không? Trách không được thời gian dạo gần đây cậu ít đến chỗ của tôi, nhưng mà cậu yên tâm, tôi báo thù cho cậu rồi….”

Hàn Húc tủm tỉm cười nói: “ Vậy cảm ơn sư phụ nhiều.”

Bên trong nhà, người giúp việc của nhà họ Hàn đang nói chuyện với Hàn phu nhân: “Mấy cây hoa mẫu đơn mà cậu hai trồng ngoài kia thật sự xinh đẹp, bây giờ trời đã lạnh như vậy mà vẫn còn nở hoa, thật đúng là khó mà thấy được, mấy người hàng xóm gần đây ai cũng tới hỏi thăm tôi.”

*

Lục Minh vừa chạy trốn thoát ra ngoài, nhịn không được phun ra một bụm máu, chỉ sợ hôm nay anh ta nôn ra máu còn nhiều hơn anh ta ăn cơm.

Du Thư bị dáng vẻ máu me của anh ta dọa sợ, vội vàng chạy tới dìu anh, hỏi: “Anh làm gì mà khiến bản thân thành ra thế này? Tay của anh đâu?”

Sắc mặt Lục Minh trắng bệch, anh ta lấy một cái bùa cầm máu ra để cầm máu cho mình trước, khuôn mặt đầy mồ hôi lạnh, nói: “Vừa đụng phải đá tảng, nếu không phải có cánh tay đó, chỉ sợ từ hôm nay cậu còn không gặp được tôi nữa đâu. Những người phái đi lấy thuỷ linh thạch đâu rồi, bọn họ chưa trở về nữa sao?”

Du Thư xoay người đi lấy hòm thuốc, nghe vậy nói: “Chưa về.”

“Chết tiệt, cặp thầy trò này là cái thứ gì vậy, một người so với một người còn ác liệt hơn…..Á!” Đột nhiên Lục Minh hét thảm một tiếng, mồ hôi trên mặt chảy ròng ròng, anh ta nhìn cánh tay phải còn lại của mình, lúc này làn da rám nắng của anh ta dần biến thành màu đen, từng cơn đau đớn cũng đồng thời truyền đến.

Một bóng người đi tới, vươn tay điểm vài cái trên cánh tay của anh ta, nhìn cái tay đầy vết xanh đen của anh ta rồi ngồi xuống, mở miệng nói: “Không phải cậu đi tới chỗ của Lý Tú Ngọc lấy hoa đào tinh về à? Sao lại bị thương thành cái dạng này?”

“Lão đại……”

“Tiên sinh!”

Hai người lập tức cung kính chào người mới tới.

Lục Minh rên lên một tiếng, nói: “Lúc tôi đi, hoa đào tinh thiếu một chút nữa thì bị người ta dùng sấm sét đánh tan thần hồn, đều do nó ra tay quá nóng vội, nên bị cảnh sát phát hiện ra. Ở chỗ đó, tôi gặp được một cô gái, chính là cô gái tên là Việt Khê, hai người còn nhớ chứ?”

“Ý của cậu là cô gái đã bắt hoa tiêu thú của tôi ăn trong cuộc thi thiên sư?” Tiên sinh hỏi.

Lục Minh gật đầu.

“Vậy thì chỉ là một con nhóc mười bảy tuổi, sao lại có thể làm anh bị thương thành ra cái dáng vẻ này?” Du Thư khó hiểu hỏi.

“Đó có thể không phải là một con nhóc bình thường….” Lục Minh lắc đầu cười khổ nói: “Vừa ra tay tôi liền biết, con nhóc đó rất mạnh, tôi căn bản không phải là đối thủ của con bé đó. Nhưng mà, theo tôi thấy thực lực của con nhóc đó có thể mạnh hơn tôi nghĩ nhiều….. Nó muốn giết chết tôi, quả thực đơn giản giống như bóp chết một con kiến. Con nhóc này thực sự rất kỳ quái.”

Nghe vậy, ánh mắt của Tiên sinh tối sầm đi, anh nói với Lục Minh: “Trước mắt cậu cứ tĩnh dưỡng cho tốt đi.”

Lục Minh hỏi: “Tiên sinh, lúc nãy……Trên người tôi có vấn đề gì sao?”

“Cậu bị nguyền rủa!” Tiên sinh trả lời anh ta, ngữ khí nhàn nhạt: “Con nhóc đó nguyền rủa cậu, chỉ cần lời nguyền rủa này không được giải trừ thì dù có dùng cách nào đi chăng nữa, tay của cậu sẽ không thể khỏi được…..Càng để lâu, lời nguyền rủa này sẽ biến tay cậu thành gỗ, cơ thể của cậu cũng sẽ biến thành gỗ theo.”

“……Vậy thì phải làm sao bậy giờ.”

“Phải tìm pháp sư giải trừ lời nguyền, ở bên nước M có pháp sư giải trừ lời nguyền, tôi sẽ cho người mời pháp sư giải trừ lời nguyền đến giúp cậu phá bỏ lời nguyền.”

Nghe vậy, Lục Minh cảm kích nói: “Cảm ơn lão đại.”

Tiên sinh suy tư rồi nói: “Có thể làm cho các người bị thương đến gần chết mà chạy về đây, nói với người ở bên dưới, trong khoảng thời gian này không cần phải đi trêu trọc hai thầy trò kia. Sức mạnh của tôi còn chưa khôi phục hoàn toàn, lúc này, không thích hợp đi trêu trọc những kẻ có thực lực mạnh như thế.”

“Vâng.”

Mạnh Tân và những người khác bắt Lý Tú Ngọc về đồn cảnh sát, chờ đến ngày sau, mới đem người ra tra hỏi, thế nhưng chỉ trong một đêm ngắn ngủi. Lý Tú Ngọc vốn là người có vẻ ngoài xinh đẹp, trẻ trung nay lại trở nên già nua đi rất nhiều, làn da mịn màng săn chắc, nay cũng bị những nếp nhăn lắp đầy trên khuôn mặt, ngay cả cơ thể cũng bị gù đi một chút. Lúc này, trong bà ta tôi những mấy người già bảy tám chục tuổi.

“Khuôn mặt của tôi, dáng người của tôi….” Lý Tú Ngọc hoàn toàn không thể chấp nhận được kết quả như vậy, nhìn thấy đôi tay cũng trở nên già nua, cả người gần như đều muốn phát điên.

Việt Khê nói: “Cơ thể của bà như thế này mới là bình thường, dáng vẻ trước kia vốn chỉ là lấy sức mạnh của hoa đào tinh đi hấp thụ sinh mệnh của người khác để duy trì,hiện tại không còn sức mạnh nữa, tất nhiên vẻ ngoài trẻ trung cũng không thể nào duy trì được nữa, thậm chí nhìn còn già hơn những người cùng tuổi.

Bây giờ bà biến thành như vậy, âu cũng là tự làm tự chịu.”

Lúc Lý Tú Ngọc còn trẻ cũng là một người rất đẹp, bởi vì xinh đẹp như vậy, cho nên bà ta không thể nào chấp nhận được bản thân mình sẽ trở nên già nua xấu xí, bởi vậy mới hợp tác với hoa đào tinh. Bà ta dùng gỗ của hoa đào tinh chế ra đào hoa phù, bán cho mấy cô bé không hiểu chuyện, dễ bị lười, rút lấy sinh mệnh của các cô, rồi lấy những sinh mệnh đó làm năng lượng để duy trì sắc đẹp của mình.

Mà Hà Liên Nguyệt hợp tác cũng với bà ta, cũng là sự trùng hợp, nói đúng ra thì trước kia Hà Liên Nguyệt cũng là khách hàng của bà ta.

Chồng của Hà Liên Nguyệt là Lục Bình Sinh, hai người là thời đại học, cô ta vẫn luôn yêu thầm Lục Bình Sinh, đáng tiếc lúc ấy Lục Bình Sinh đã có một cô bạn gái rất xinh đẹp. Sự việc sau đó, mọi người cũng có thể đoán ra được, Hà Liên Nguyệt sử dụng đào hoa phù để cho Lục Bình Sinh yêu mình, rồi sau đó hai người kết hôn, người bên ngoài nhìn vào trong hai người rất ngọt ngào và hạnh phúc.

Nhưng mà, tình cảm có được nhờ phép thuật của hoa đào tinh chung quy cũng không phải là thật, ba năm trước đây, đột nhiên Lục Bình Sinh thoát được khống chế của hoa đào tinh. Nhớ lại mọi chuyện trong quá khứ, anh ta cảm thấy quả thật không thể nào tưởng tượng được, thậm chí còn hoàn toàn không thể nào tiếp thu được. Dưới tình huống như vậy, anh ta hoàn toàn có lý do hoài nghi cô ta hạ bùa chú lên mình, anh ta chất vấn Hà Liên Nguyệt, thậm chí muốn ly hôn với cô ta.

“….Bạn gái cũ của Lục Bình Sinh nói, lúc Lục Bình Sinh tỉnh táo lại đã đi tìm mình, anh ta vẫn luôn nói xin lỗi cô, anh ta nói người anh yêu vẫn luôn là cô…..Không bao lâu sau đó, Lục Bình Sinh rơi từ toà nhà cao tầng xuốngt, đó là một tai nạn.”

Anh ta chỉ cảm thấy người phụ nữ bên cạnh mình thật đáng sợ, vội vàng muốn rời khỏi cô ta. Chỉ là, Hà Liên Nguyệt sao có thể để chuyện này xảy ra đây, cô ta dùng trò cũ, nghĩ rằng lại sử dụng đào hoa phù là có thể khống chế anh ta, nhưng không nghĩ rằng lần này lại làm đại não Lục Bình Sinh hoàn toàn hỗn loạn, lúc thì anh ta cảm thấy mình rất yêu Hà Liên Nguyệt, nhưng bất chợt lại cảm thấy mình vô cùng căm hận cô ta. Ở trong trạng thái suy nghĩ mâu thuẫn hỗn loạn như vậy, anh ta đã phát điên, sau đó không cẩn thận ngã từ trên tầng xuống, tử vong ngay lập tức.

Chỉ là dù anh ta đã chết, Hà Liên Nguyệt vẫn cảm thấy không cam lòng, tình yêu cô ta dành cho Lục Bình Sinh đã tới mức biến thái, cô ta giữa thi thể lại, đặt ở trong phòng ngủ của mình. Sau đó hợp tác với Lý Tú Ngọc, chờ mong họ có thể khiến Lục Bình Sinh sống lại.

Những việc này đều là bạn bè và người của Hà Liên Nguyệt và Lục Bình Sinh suy đoán. Lúc ấy Lục Bình Sinh chia tay với bạn gái cũ để ở bên Hà Liên Nguyệt đã làm rất nhiều người kinh ngạc.

“Lục Bình Sinh và bạn gái cũ là thanh mai trúc mã, từ nhỏ cho đến khi học đại học, hai người vẫn luôn ở bên nhau, tình cảm cũng rất sâu sắc… Chúng tôi đều có thể nhìn ra, anh ta thực sự rất yêu bạn gái của mình, nhưng mà có một ngày đột nhiên lại thích Hà Liên Nguyệt, chuyện này quá không bình thường.”

Nhưng mà, bọn họ nào biết anh ta bị trúng tà đâu?

Mà bạn gái cũ của Lục Bình Sinh, đến nay vẫn là độc thân, cô thực sự rất yêu Lục Bình Sinh, lúc ấy hai người đều yêu thích lẫn nhau. Đúng là bởi vì đoạn tình cảm này quá dài, suốt mười mấy năm, tình cảm quá mức khắc sâu, khiến cô khó có thể quên được nó.

Thời điểm biết được Lục Bình Sinh ở bên Hà Liên Nguyệt là vì trúng tà, cô không nhịn được mà òa khóc, lẩm bẩm nói: “Ba năm trước, anh ấy đến tìm tôi, tôi đã cảm giác được… Anh ấy không phải loại người đứng núi này trông núi nọ, anh ấy nói mình có lỗi với tôi, nói không phải anh cố ý, tôi tin tưởng, chỉ là lòng tôi vẫn khó có thể tiêu tan. Nhưng mà hiện tại tôi đã biết, anh không làm gì có lỗi với tôi cả, không làm gì có lỗi cả….”

Người bên cạnh nhìn thấy vậy cũng cảm thấy hơi khó chịu, có nữ cảnh sát mềm lòng nói: “Hizzz, thật đáng tiếc, có lẽ tình cảm của hai người rất sâu đậm, đã cùng nhau trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, nhưng chỉ bởi vì sự ích kỷ của Hà Liên Nguyệt mà hủy hoại cuộc sống của cả ba người.”

“Người phụ nữ này yêu quá cố chấp, cũng quá điên cuồng, quả thật là khiến người sợ hãi…” Mạnh Tân lẩm bẩm nói.

Anh có thể hiểu được đại khái suy nghĩ của Lục Bình Sinh, một người phụ nữ yêu mình sâu sắc như vậy, không chỉ không làm anh ta hạnh phúc, ngược lại sẽ khiến anh ta sợ hãi bất an, ai lại hy vọng mình bị một kẻ điên yêu đây?

Mà Hà Liên Nguyệt, nhìn thấy Việt Khê làm hỏng thi thể của Lục Bình Sinh, cảm xúc lập tức hỏng mất, cả người có chút điên cuồng, cuối cùng là trực tiếp phát điên rồi, cô ta ôm lấy một cái gối đầu rồi la hét đây là Lục Bình Sinh, là chồng cô ta.

“….Anh đã nói anh yêu em nhất, chúng ta sẽ ở bên nhau cả đời!”

Cô ta ôm gối đầu, tươi cười si ngốc, ở trong thế giới của cô ta, cô ta vẫn luôn ở bên cạnh Lục Bình Sinh, hai người chưa bao giờ rời xa.

Người đáng thương tất có chỗ đáng giận!

Mạnh Tân thở dài, Hà Liên Nguyệt như vậy cũng thật sự là đáng buồn.

Anh nhìn về phía việt Khê, lấy một lì xì ra đưa cho cô, lúc đưa ra lại có chút ngượng ngùng, anh nói: “Tài chính của cục cảnh sát có hạn, lì xì không so được với những vị khách khác của cô…. Lần này thật sự muốn cảm ơn cô đã trợ giúp.”

Việt Khê nhận lấy lì xì, cô cũng không mở ra xem mà tùy tay nhét vào túi áo luôn, khuôn mặt luôn treo ý cười, nhìn qua có vẻ tâm trạng đang rất tôt.

“Vậy nếu không có việc gì thì tôi về trước đây!”

Mạnh Tân gật đầu, chờ Việt Khê rời đi thì anh cũng quay trở lại cục cảnh sát, nhưng vừa bước vào đã phát hiện không khí nghiêm túc bao trùm nơi này.

Đồng nghiệp nhìn về phía anh, nói với vẻ mặt nghiêm nghị: “Lại có án mạng xảy ra, người chết học sinh trường cấp ba Vũ Dương, năm nay 18 tuổi… Tướng chết, thực sự thê thảm.”

Nghe vậy, sắc mặt Mạnh Tân hơi cứng lại.

Mà bên này, Việt Khê cầm lì xì còn nóng hổi, mua chua mình một túi hạt dẻ rang đường thật lớn. Ăn hạt dẻ nóng hầm hập giữa ngày mùa đông, đây quả thật là quá hạnh phúc.

Lúc đi đến cửa nhà, cô phát hiện cửa nhà mở rộng, Hàn Húc đang ngồi ở ghế đá dưới giàn nho để phơi nắng, nghe được động tĩnh ngoài cửa thì quay đầu lại.

“Sư phụ, cô đã về rồi….”

Trước/171Sau

Theo Dõi Bình Luận