Saved Font

Trước/101Sau

Nam Chủ Luôn Là Quá Mức Phối Hợp Ta Hủy Đi Hắn Cp

Chương 30-2

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Phùng Tiếu biết đám người Đái Đồng đi theo, nàng cũng không để ý, lần này nàng chỉ là ra ngoài vui chơi, có tay đấm miễn phí đi theo càng tốt.

Phùng Tiếu giống hệt phá gia chi tử, dọc đường đi mua một đống đồ vật, chỉ cần chủ quán nói hai câu lời hay, nàng liền mua toàn bộ, một người một khối bạc, một chút cũng không đau lòng.

Đám người Đái Đồng nhìn đến khóe miệng co quắp, lại thấy nàng đột nhiên xoay người, vẫy vẫy tay với bọn họ, làm đám người giật mình sửng sốt.

Bọn họ đều từng được đào tạo qua, lần này trộm đi theo tiểu hoàng đế, vốn tưởng không bị phát hiện, không nghĩ tới vừa ra khỏi cửa cung, hành tung đã bại lộ rồi.

Đái Đồng rùng mình, biểu hiện của hoàng đế, dường như không vô dụng như trong lời đồn.

Mười mấy người ngoan ngoãn đi qua, Phùng Tiếu chỉ vào hơn mười quầy hàng: “Mang về.”

Đái Đồng: “……” Bệ hạ, ngài đây là cố ý khó xử chúng ta!

Đái Đồng bị Phùng Tiếu nhìn chằm chằm đến phát lạnh, hắn như thế nào trước nay không phát hiện, ánh mắt của hoàng đế có lực chấn nhiếp như vậy?

Hắn cười khổ, phất tay sai thủ hạ trở về gọi người, nhiều đồ như vậy, ít nhất phải mang mấy chiếc xe tới mới có thể chở hết.

“Đồ vật nơi này một cái cũng không được thiếu, nếu không……” Phùng Tiếu đảo mắt nhìn qua đám người, khóe miệng mỉm cười, cười tới lạnh lẽo.

“Bệ…… Công tử xin yên tâm.” Đái Đồng cung kính trả lời.

Phùng Tiếu vừa lòng gật gật đầu, tùy tay cầm lấy một cây quạt từ quầy hàng, bá một tiếng mở ra, xoay người đi về phía trước.

Đái Đồng thở dài, đành lại để lại một thuộc trông giữ đồ vật, bản thân mang theo người tiếp tục theo sau hoàng đế.

Tiểu hoàng đế hôm nay, so quá với mấy năm trong quá khứ còn phiếu toái hơn nhiều.

Đại tướng quân, ngài vì sao phải đem một cái phiền toái lớn như vậy thả ra?

————

Thẩm Giác vừa đến cửa cung, liền nhìn thấy thị vệ đánh vài chiếc xe ngựa lớn ra ngoài, hắn giật mình, hỏi một câu.

Sau đó liền nghe được tin tức tiểu hoàng đế cầm ngọc bội của hắn quang minh chính đại ra cung phá của.

Thẩm Giác cười cười, thị vệ bên cạnh sôi nổi run lên, đều cảm thấy có điểm rét run.

“Đi, dẫn đường cho bản tướng quân.” Hắn muốn nhìn xem, tiểu hoàng đế rốt cuộc muốn làm gì.

Nếu là có âm mưu gì đó, hắn không ngại lại đổi một cái.

Đoàn người tới rồi, lại chỉ nhìn thấy một vị thị vệ khổ bức chờ đợi.

Hoàng đế bệ hạ? Không có!

Đại tướng quân mặt mày đều lạnh lẽo sắp đóng băng rồi, bất quá hắn muốn tìm người, đó là một giây là có thể tìm được.

Rất nhanh đã có hạ nhân tới bẩm báo, tiểu hoàng đế hiện tại đang ở song bạc lớn nhất kinh thành – Như Ý.

“Hắn là cảm thấy quốc khố quá đầy, nên qua đưa tiền?” sau lưng sòng bạc Như ý có chỗ dựa, luôn luôn thích nhất là thịt dê béo, tiểu hoàng đế vừa nhìn chính là chuyên môn đi cho người ta thịt.

Người xung quanh đều cúi đầu, không ai dám đáp lời.

“Đi, đi xem hắn thua hết bao nhiêu.”

Phùng Tiếu vừa mới phe phẩy quạt tiến vào Như ý, người trong sòng bạc liền giống như nhìn thấy bánh bao nhân thịt, một đám mắt lập lòe lục quang nhìn về phía nàng.

Quần áo bất phàm, khuôn mặt tuấn tú, mặt mày gian mang theo nồng đậm tính trẻ con, thủ hạ đi bên cạnh rõ ràng cũng không phải người thường, vừa nhìn là biết con em nhà đại gia chưa biết sự đời ———— dê béo nha!!!

Đái Đồng để thủ hạ canh giữ ở bên ngoài, hắn tự mình theo vào tới, vừa thấy phản ứng của bang nhân liền biết kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì. Hắn ngầm trợn trắng mắt, hắn chỉ phụ trách an toàn của tiểu hoàng đế, tiểu hoàng đế tự mình muốn tới song bạc đưa tiền, hắn mới mặc kệ.

Quản sự Như ý sòng bạc liếc mắt một cái, bọn thuộc hạ trong quán lập tức ngăn cách các dân cờ bạc khác, quản sự tự mình đi ra ngoài tiếp đãi Phùng Tiếu, dâng lên trà tốt nhất, thân thủ dâng cho nàng.

Phùng Tiếu nhận lấy nhìn một chút, liền cười cười thưởng thức chén trà, nhưng từ đầu tới cuối cũng không dính môi.

Quản sự minh bạch, đây là ghét bỏ trà của bọn họ, có lẽ xuất phát từ lễ giáo, cho nên không có trực tiếp biểu hiện ghét bỏ.

Đây mới là phong phạm chân chính của thế gia công tử, quản sự ở trong lòng tán thưởng.

“Công tử, xin hỏi muốn chơi cái gì?”

“Đương nhiên là cái gì chơi vui liền chơi cái đó.” Phùng Tiếu tò mò nhìn mấy cái bàn trước mặt, “Mấy thứ này chơi thế nào?”

Đái Đồng trong lòng cười thầm, vừa trả lời đã biết là thiếu niên chưa trải sự đời a! Tiểu hoàng đế, hôm nay để đám cờ bạc này dạy ngươi làm người đi.

Nhóm cờ bạc liều mạng chen qua muốn chơi cùng Phùng Tiếu, nàng ai đến cũng không cự tuyệt: “Tới tới tới, cùng nhau chơi.”

Quản sự lắc lắc đầu, đáng thương cho tiểu công tử a! Hắn nháy mắt với thuộc hạ, hôm nay không đem người này thắng sạch, bọn họ liền không thả người.

Sau nửa canh giờ.

Quản gia mặt không có chút máu, môi không tự chủ được run rẩy, cả người lắc lư, một bộ sắp muốn trúng gió.

Bên cạnh Phùng Tiếu đã sớm không còn ai vây quanh, nhóm cờ bạc thèm nhỏ dãi nhìn từng đống bạc cùng ngân phiếu trên bàn Phùng Tiếu. Tiền bọn họ đều thua hết, nhưng nhất thảm vẫn là Như ý sòng bạc nha.

Đái Đồng vẻ mặt dại ra, rất nhiều lần hắn hoài nghi mình đang nằm mơ, ngầm cắn chính mình vài cái, đều đau.

Người duy nhất còn có thể cười trong hiện trường, cũng chỉ có cừu non Phùng Tiếu, lúc này nàng phe phẩy quạt, cười khẽ hỏi: “Còn có cái gì chơi vui?”

Quản sự đờ đẫn lắc đầu, Phùng Tiếu đứng lên: “Như ý sòng bạc chẳng qua cũng như thế, ta chơi còn chưa tận hứng.”

Nàng vừa đứng lên, không khí sòng bạc đã khẩn trương đến mức tận cùng, giống như sắp kéo rách cực hạn, tất cả mọi người nhìn chằm chằm Phùng Tiếu, trong mắt không còn là lục quang, mà là hồng quang, sắp mất đi lý trí hồng quang.

Đám tay đấm của song bạc đã sớm vây kín cửa, quản sự sắc mặt âm ngoan, nàng thắng toàn bộ tiền của sòng bạc, tuyệt đối không thể để nàng đi.

Ngay từ đầu sòng bạc vẫn là thắng, như thế nào về sau lại thua nhiều như vậy? Chờ hắn phục hồi tinh thần, tiền đã thua không sai biệt lắm, hắn chỉ có thể tiếp tục đánh cuộc, thắng được hai ván, còn chưa kịp cao hứng, sòng bạc lại tiếp tục thua.

Hồi tưởng lại toàn bộ quá trình mới phát hiện ra, chiêu thức người này dùng với bọn họ, còn không phải là chiêu thức bình thường họ dùng với khách nhân sao?

Quản sự trong lòng rùng mình, biết bản thân chính mình tự nhảy vào bẫy rồi.

Hắn hạ quyết tâm, trước hết cần đem người này giữ lại, đi xin chỉ thị chủ nhân, để chủ nhân quyết định. Tuy rằng sẽ làm chủ nhân hoài nghi năng lực làm việc hắn, nhưng như vậy là an toàn nhất.

Nhưng mà Phùng Tiếu không có khả năng làm theo kế hoạch của hắn, nàng tiện tay lấy cái túi bên cạnh, đem bạc với ngân phiếu trên bàn quét vào, tư thế giống như quét rác vậy.

Đái Đồng nhìn đến khóe miệng run rẩy, tuy là hắn vẫn luôn cảm thấy bản thân không coi trọng tiền tài, nhưng nhìn nhiều bạc và ngân phiếu bị đối xử như vậy, hắn cũng chưa biện pháp bình tĩnh.

Quản sự lạnh giọng nói: “Công tử, thỉnh chờ một một lát, chủ nhân nhà ta muốn gặp mặt công tử.”

“Không gặp.”

“Công tử, chủ nhân nhà chúng ra vô cùng muốn gặp ngày, vẫn là xin công tử phối hợp một chút.” Quản sự thanh âm càng ngày càng tàn nhẫn.

Phùng Tiếu liếc xéo Đái Đồng: “Ngươi định tiếp tục làm đồ trang trí?”

Đái Đồng thở dài, kêu nhóm thủ hạ tiến vào, chủ nhân sòng bạc với đại tướng quân là bằng hữu, hắn thật sự là không muốn nhảy vào vũng nước đục này a!

Đáng tiếc ngay từ đầu hắn không ngăn tiểu hoàng đế lại, hiện tại chính là cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, dù sao không thể nhìn tiểu hoàng đế lâm vào nguy hiểm, chỉ có thể ổn định trước thế cục.

Người sòng bạc đã cả đỏ mắt, mấy chục người đánh lên, đám cờ bạc càng muốn nhân cơ hội đục nước béo cò, trong nhất thời sòng bạc đã loạn thành một nồi cháo.

——

Chủ nhân Như ý sòng bạc Đông Phương Dạ dẫn đường cho Thẩm Giác, hai người vừa đi vừa nói chuyện, một chút cũng không nóng nảy, Đông Phương Dạ cười nói: “Mặc kệ bằng hữu của tướng quân thua nhiều hay ít, ta đều sẽ để sòng bạc dâng trả.”

Thẩm Giác hừ lạnh một tiếng: “Không cần, thua hết càng tốt, thiếu nợ là tốt nhất, đến lúc đó cho hắn ăn chút đau khổ.” Dám trộm ngọc bội của hắn ra ngoài chơi đùa? Tiểu hoàng đế đây là ngứa da.

Một đám người đi đến phụ cận sòng bạc, liền nhìn thấy trước cửa vây quay rất nhiều người, một đám duỗi cổ nhìn vào, bên trong sòng bạc còn rối tinh rối mù, thỉnh thoảng còn có âm thanh bàn ghế bị đập vỡ, nghe thôi cũng biết bên trong đang đánh nhau kịch liệt.

Đông Phương Dạ có điểm xấu hổ, cười gượng nói: “Chẳng lẽ là vị công tử kia thua nên nóng nảy, cùng sòng bạc đánh nhau rồi?”

Nếu là tiểu hoàng đế trước đây tuyệt đối không có khả năng.

Nhưng Thẩm Giác nghĩ đến biểu hiện hôm nay của Phùng Tiếu, thật sự có khả năng này!

Vừa đi tới cửa, đột nhiên một đại nội thị vệ từ bên trong nhảy ra, đối với một người của sòng bạc tay đấm chân đá, hùng hùng hổ hổ, đá xong còn lấy dây thừng trói người ta lại, không hề có phong phạm của đại nội thị vệ, ngược lại càng giống như côn đồ kéo bè kéo lũ đánh nhau.

Thẩm Giác: “……”

Ám Giác đứng phía sau hắn ho khan một tiếng, nhắc nhở nói: “Gia, đó là thủ hạ của thống lĩnh Đái Đồng.”

Thẩm Giác nhàn nhạt liếc Ám Giác một cái, hắn cần nhắc nhở cái này sao? Hắn là muốn biết nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì! Hơn nữa tiểu hoàng đế chạy đi đâu rồi?

Mới vừa nghĩ như vậy, liền nghe thấy thanh âm hưng phấn của tiểu hoàng đế truyền tới: “Một tên mười lượng bạc, trói tốt rồi tới chỗ ta đăng ký, cuối cùng thống nhất lãnh tiền, yêu cầu không cao, bắt nhiều được nhiều. Không cần đoạt, chú ý trật tự, nếu không không trả tiền.”

Thẩm Giác: “……”

“Quản sự sòng bạc mươi lượng bạc, hắn núp ở phía sau bình phong, người tương đối yếu ớt, các ngươi xuống tay nhẹ chút, nếu đánh bị thương người ta, tiền thuốc men trừ trong ba mươi lượng kia nha.” Phùng Tiếu lại nói.

Một đám nhốn nháo cùng kêu lên đáp: “Tuân mệnh.”

Bộ dáng công tử tiêu sái của Đông Phương Dạ đã không còn, vẻ mặt mờ mịt: “Sòng bạc là bị nhóm cờ bạc kia thua nhiều quá tức giận đập phá sao?”

“Không phải a công tử, là người của sòng bạc thua nóng mắt không cho người đi, lúc này mới đánh lên tới. Vị tiểu công tử siêu đẹp kia nói, bắt được một cái tay đấm của sòng bạc hắn đưa mười lượng, ai cũng có thể đi bắt, nhóm công tử nhiều người như vậy, có thể đi a!” Bên cạnh một đại nương lắc đầu thở dài, “Đáng tiếc chúng ta không có sức lực gì, bằng không chúng ta cũng lên rồi.”

Một tiểu hài tử bên cạnh hưng phấn nói: “Đại nương không cần thương tâm, tiểu công tử không phải nói, chỉ cần chặn kín cửa không cho người của sòng bạc ra ngoài truyền tin tức, sau khi kết thúc chúng ta mỗi người có thể lãnh một lượng bạc sao, một lượng bạc a, nhà ta một tháng mới kiếm một hai lượng thôi đó.”

Đại nương cũng vui vẻ lên: “Đúng đúng đúng, mọi người đều có tiền để kiếm, tiểu công tử không chỉ có người đẹp, tâm càng giống như Bồ Tát.”

Đông Phương Dạ: “……”

Khó trách nơi này đều đánh thành như vậy, hắn cũng không có thu được tin tức, thì ra là thế.

Thẩm Giác: “……”

Nghe như vậy, tiểu hoàng đế còn rất có sách lược?

Hắn vốn là tính toán bắt được người liền hồi cung, hảo hảo trừng phạt tiểu hoàng đế một chút, hiện tại không vội, hắn muốn nhìn xem tiểu hoàng đế còn có thể chơi đa dạng cái gì.

Sau khi trở về cùng nhau phạt!

- ---------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Thẩm Giác: Tiểu hoàng đế, ngươi chờ bị phạt đi!

Phùng Tiếu: Cứu mạng a! Có người muốn gia bạo a

Thẩm Giác: ……

Trước/101Sau

Theo Dõi Bình Luận