Saved Font

Trước/613Sau

Nam Thần Nhà Tôi

Chương 50: Người Bạn Nhỏ Kia Chọn Giúp Ba Đấy!

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
CHƯƠNG 50: NGƯỜI BẠN NHỎ KIA CHỌN GIÚP BA ĐẤY!

Sắc mặt ông lão tốt lên không ít: " Ăn cơm chưa? Nếu chưa thì kêu dì Mai làm bữa khuya cho con nhé?"

" Lúc về con đã ăn rồi, bây giờ không đói."

" Ba mang về chút đồ uống cho con đấy." Nói xong, ông lão đứng dậy đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh lấy ra một cốc trà sữa, sau đó đặt trước mặt Phương Tinh Nghị.

" Trà sữa?" Phương Tinh Nghị dở khóc dở cười: " Cái này nhiều sữa lắm, con không uống đâu."

" Thỉnh thoảng uống một cốc mà thôi, cũng chẳng làm sao cả." Ông lão trừng mắt liếc anh: " Con nói xem, con mới chưa đến ba mươi, sao đã bắt đầu dưỡng sinh rồi, ngay cả ông lão như ba cũng không bằng!"

"....."

Thấy không từ chối được, Phương Tinh Nghị cắn ống hút, uống hai ngụm, lông mày nhíu chặt.

Rất ngọt và ngấy, nhưng mà cũng có thể chấp nhận được.

Ông lão hỏi: " Thế nào?"

" Cũng được ạ." Phương Tinh Nghị nhìn ly trà sữa, cười nói: " Ba chờ con về cả buổi tối, không phải vì muốn cho con uống cốc trà sữa chứ?"

" Đúng vậy, hôm nay ra ngoài chơi, một người bạn nhỏ gợi ý cho ba." Ông lão nói, thở dài hai cái: " Nhưng mà ba đúng là già rồi, đi kiểm tra trong cửa hàng mà cũng bị ghét nữa."

Nghe vậy, sắc mặt Phương Tinh Nghị tối lại, lạnh lùng nói: " Cửa hàng nào, ba nói cho con, con bảo trợ lý Tư sa thải hết những người trực ở cửa hàng hôm nay."

" Được rồi, công việc của người ta cũng không dễ dàng, cũng do ba ăn mặc quá giản dị." Ông lão khoát tay, đưa hộp quà trên bàn cho Phương Tinh Nghị, nói: " Sắp đến sinh nhật con rồi, ba chọn quà cho con, xem đi."

Phương Tinh Nghị mở hộp quà ra, nhìn hai cái cà vạt màu sắc rất đứng đắn, Armani.

" Đẹp lắm."

" Đúng vậy. Ba cũng thấy thế." Thấy Phương Tinh Nghị luôn luôn soi mói cà vạt cũng hài lòng, ông lão thẳng lưng, có chút đắc ý: " Đây cũng là do người bạn nhỏ kia của ba giúp ba chọn."

" Ba cứ nhắc đến người bạn nhỏ kia, mới quen hôm nay sao?" Phương Tinh Nghị cười hỏi: " Xem ra người bạn nhỏ kia khiến ba rất vui vẻ, lúc nào rảnh con cũng muốn gặp một lần."

Hơn nữa, Phương Tinh Nghị cũng rất ít khi thấy ông cụ ra lúc trở về từ bên ngoài lại vui vẻ như vậy.

" E rằng không có cơ hội đâu." Ông lão thở dài nói. Ông thấy cô bé kia xinh đẹp, khí chất lại tốt, phỏng chừng đã sớm kết hôn rồi, ở đâu còn chỗ cho người khác dòm ngó nữa?

Nghĩ đến việc kết hôn này, ông lão nhìn Phương Tinh Nghị, thử hỏi: " Tinh Nghị, con vẫn luôn bận rộn ở nước ngoài đã gặp được cô gái con thích chưa?"

" Vẫn chưa ạ?"

Ông lão bắt đầu thở dài, dạy bảo: " Con cũng đừng kén chọn quá, phải tìm cô gái mà mình thích. Ba cũng không cổ hủ, con không cần để ý mấy chú con nói gì."

" Tinh Nghị, con là do một tay ba nuôi lớn, từ nhỏ đến lớn vẫn cô đơn một mình. Ba không muốn khi ba mất rồi mà con vẫn một mình như vậy. Ba cũng muốn trông thấy con có vợ con của mình."

Nói rồi, ông lão lại đùa: " Con xem mấy chú của con, mấy đứa con đều kết hôn rồi, còn sinh ba đứa nhỏ nữa. Con nhìn lại con xem. Nếu lúc đó ba mất rồi, gia sản đều rơi vào tay bọn họ, một mình con một vợ một con, có thể được chia bao nhiêu chứ?"

" Ba sẽ sống lâu trăm tuổi." Phương Tinh Nghị trầm giọng nói: " Cho dù phải cố gắng nhiều hơn nữa, con cũng sẽ để ba sống tốt."

Ông lão nghe anh nói lời này thì rất vui mừng, lại nói: " Người già rồi, tất nhiên phải có sinh lão bệnh tử. Ba đã nhìn chán rồi, chỉ không bỏ được con."

Ông nhìn Phương Tinh Nghị cao ráo tuấn tú nói, ánh mắt thoáng qua chút phức tạp.

Nhà họ Phương nợ đứa bé này rất nhiều.

" Chờ thêm chút nữa đi ạ." Một lúc lâu sau, Phương Tinh Nghị nói: " Mấy hôm nữa con phải ra nước ngoài làm việc. Chờ xong việc rồi về xem, con nhất định sẽ mang con dâu về cho ba."

" Nói như thế, đến lúc đó đừng có bận rộn công việc." Ông lão rốt cuộc nở nụ cười, còn khuyên anh: " Tiền kiếm không hết, con nên học mấy đứa thanh niên, yêu đương nhiều một chút cũng tốt."

Phương Tinh Nghị mỉm cười.

Ông cụ đúng là rất lo cho anh mà. Nhưng mà anh lại không có hứng thú gì với chuyện yêu đương.

Hai cha con đang trò chuyện, điện thoại của Phương Tinh Nghị vang lên.

Thấy là điện thoại của trợ lý Tư, Phương Tinh Nghị cho là có công việc, liền nhận: " Sao vậy?"

" Tổng giám đốc Phương, Trần Khang theo dõi cô Dương báo lại, nói cô Dương uống say ở câu lạc bộ Thiên Nhạc Cung." Trợ lý Tư nói: " Một người bạn của cô Dương cũng say, bây giờ anh ta không biết phải làm gì."

" Anh ta không biết phải làm gì, cậu cũng không biết sao?" Phương Tinh Nghị tức đến bật cười: " Cậu gọi cho tôi, tôi có thể giúp cậu giải quyết vấn đề này sao?"

Trợ lý Tư nói: " Trần Khang nói hình như còn có người đang theo dõi cô Dương. Tôi đoán là người của Hứa Cung Diễn. Mấy ngày nữa sẽ ra nước ngoài, tôi sợ cô Dượng ở lúc mấu chốt lại gặp chuyện không may."

Phương Tinh Nghị xoa xoa đầu lông mày.

Suýt nữa thì anh đã quên, Dương Yến và Hứa Cung Diễn đã từng gặp nhau. Hứa Cung Diễn lần này tới cũng là vì lần hợp tác kia, có cơ hội nhất định sẽ ra tay với Dương Yến.

" Cậu đừng mang người theo, đi theo gặp Trần Khang, đưa người về." Phương Tinh Nghị phân phó.

" Tổng giám đốc Phương, khó là khó ở chỗ này....." Trợ lý Tư ấp úng nói: " Elizabeth của tôi bị tiêu chảy rồi, tôi đang mang nó đến viện thú y, nếu không cũng sẽ không cần phải gọi cho anh."

Phương Tinh Nghị không vui nói: " Một con mèo mà thôi, cậu đê nó ở viện thú y thì nó chạy được à?"

" Tổng giám đốc Phương, nó là Elizabeth của tôi, không chỉ là mèo." Trợ lý Tư vô cùng nghiêm túc sửa lại lời của anh: " Tôi kiếm tiền để nuôi nó, tôi sẽ không để nó xảy ra chuyện gì."

".........."

Phương Tinh Nghị cúp điện thoại, vẻ mặt u ám.

Nếu không phải khó khăn lắm mới tìm được một trợ lý toàn năng như trợ lý Tư, anh thật sự muốn sa thải người ta!

" Ba, không còn sớm nữa, ba cùng người giúp việc lên lầu nghỉ ngơi đi." Phương Tinh Nghị đứng lên, anh phải đến xem, không thể để cho Hứa Cung Diễn ra tay trước: “ Con ra ngoài với bạn có việc."

" Có phải là về phụ nữ không?" Cú điện thoại vừa rồi, ông lão cũng nghe được chút ít, nở nụ cười mờ ám: " Xem ra bên cạnh con đúng là có phụ nữ mà!"

Phương Tinh Nghị bất đắc dĩ: " Không phải, chỉ là bạn bè mà thôi."

" Bạn bè là tốt, ở cạnh nhau nhiều vào." Vẻ mặt ông lão đầy vẻ " tôi hiểu hết rồi", bảo anh lái xe cẩn thận một chút, tâm trạng cực tốt đi lên lầu. Phương Tinh Nghị chỉ có thể coi như không có gì.

Có giải thích ông lão cũng không tin.

Phương Tinh Nghị tùy tiện lấy một chiếc xe trong gara, hơn mười phút sau đã có mặt ở cửa Thiên Nhạc Cung.

" Tổng giám đốc Phương." Trần Khang nhìn xung quanh một lúc lâu, thấy Phương Tinh Nghị tới, lập tức nghênh đón.

Phương Tinh Nghị ngẩng đầu nhìn bảng hiệu Thiên Nhạc Cung một chút, nghĩ đến lúc bàn chuyện ở câu lạc bộ này, đụng phải Dương Yến. Không nghĩ mới qua bao lâu mà người phụ nữ đó lại còn đến chỗ này.

Không rút được bài học sao?

Vừa đi vào trong, Phương Tinh Nghị vừa hỏi: " Tình hình thế nào?"

" Nhắc đến cũng kỳ quái." Trần Khang nhức đầu, buồn bực nói: " Mấy người kia và cô Dương Yến, còn có bạn của cô ấy đang chơi trò chơi, cũng không có làm gì khác, uống rượu cũng rất quy củ."

Ánh mắt Phương Tinh Nghị tối lại.

Đến nơi này chơi đùa, mục đích cũng không đơn giản. Khả năng duy nhất chính là, những người đó đều là người của Hứa Cung Diễn.

Bước chân của người đàn ông nhanh hơn đi vào câu lạc bộ, đẩy ra cánh cửa vướng víu, nhanh chóng đi vào trong. Tiếng nhạc ầm ĩ và khí lạng phả vào mặt, ánh đèn bên trong lờ mờ.

" Tổng giám đốc Phương, cô Dương ở bên đó." Trần Khang chỉ ngón tay.

Phương Tinh Nghị nhìn theo ánh mắt của anh ta, trên ghế dài có mấy người nam nữ đang ngồi, cùng nhau chơi trò chơi. Dương Yến ngửa đầu uống cạn một ly rượu, khuôn mặt hồng hồng, hiển nhiên là say rồi.

Trước/613Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư