"Túi của anh?" Thiệu Huy nhìn liếc qua cái túi đeo chéo của mình, lại nhìn người bên cạnh rõ ràng đang rất khó chịu vẫn tha thiết mong chờ nhìn mình, ánh mắt quét từ Điền Điềm sang chiếc túi, cuối cùng vẫn lựa chọn đưa cái túi nhỏ kia cho Điền Điềm. "Vậy em xem đi." Thiệu Huy xoa xoa thái dương cho Điền Điềm, "Dời lực chú ý đi một chút cũng tốt. Cái túi này nhìn thì nhỏ, nhưng thể tích ngược lại khá lớn, bên trong đựng được không ít đồ vật. Chỉ là thuốc thôi cũng đã có rất nhiều loại rồi, thuốc say xe, thuốc say máy bay, thuốc đau dạ dày... Điền Điềm cảm thấy kỳ quái: "Không phải lúc nào ra khỏi nhà em cũng quên mang theo thuốc đâu, sao anh lại phải mang nhiều như vậy?" Thiệu Huy cười cười không giải thích, quả thật Điền Điềm luôn nhớ mang theo thuốc, chỉ là đa số đều dành cho vết thương cũ trên chân của Thiệu Huy, nếu không thì chỉ là một vài viên thuốc cảm, không hề suy nghĩ cho bản thân chút nào. —————— Mấy năm trước Điền Điềm ra nước ngoài công tác với hắn, giống như không hợp với khí hậu nơi đó, ban đầu vẫn chưa quá nghiêm trọng, sau khi tùy ý uống mấy viên thuốc y liền bắt đầu ói mửa tiêu chảy, mặt cũng trắng bệt đến mức gần như trong suốt, phải nhập viện rồi mới từ từ khỏe lại, Thiệu Huy bị dọa đến cả đêm thức trắng, mấy ngày liên tiếp đều không ngủ được. Lần đó Thiệu Huy mới hiểu được thể chất của Điền Điềm yếu ớt đến nhường nào, các loại thuốc phổ thông đều vô dụng, rất nhiều loại thuốc thường dùng đều không đem lại hiệu quả gì, một khi cơ thể không thoải mái, nếu như ban đầu không chăm sóc kĩ uống đúng thuốc, thì sau này chính là một trận dằn vặt, đến khi khỏe lại người cũng đã gầy đi một vòng. Điền Điềm vốn đã ốm, nếu như cứ dằn vặt thêm mấy lần như vậy, Thiệu Huy sợ sẽ có một ngày nào đó Điền Điềm chỉ còn lại da bọc xương. Do sự không an lòng này, mỗi lần đi công tác đều phải mang theo thuốc cũng đã trở thành thói quen của Thiệu Huy, một chiếc thuyền nếu dùng cẩn thận cũng có thể giữ được ngàn năm, hắn lại càng không muốn lấy thân thể khỏe mạnh của Điền Điềm đánh cược với mấy thứ mịt mờ như vận may này. Dù cho là chỉ dùng được một lần trong một trăm lần một ngàn lần, hoặc là không lần nào được dùng tới cũng chẳng sao cả. Cho nên hắn vẫn luôn mang theo, giống như mang theo một tấm bùa hộ mệnh ở bên người, như vậy mới có thể an tâm. —————— "Em đâu có yếu ớt đến vậy." Điền Điềm nhìn thuốc trong tay, lẩm bẩm nói. Dù sao thì lần này cũng đã được dùng tới rồi không phải sao. Thiệu Huy nghĩ thầm, lại không tranh luận mà chỉ nhẹ nhàng nói: "Chuẩn bị trước thì khi gặp chuyện cũng không cần phải sợ thôi." Điền Điềm mở to hai mắt, phát hiện các loại thuốc trong tay đều là dành cho mình, không biết phải nói cái gì nữa. Đành phải cho thuốc vào lại trong túi, lại phát hiện bên trong còn có một ngăn nhỏ, y đưa tay vào trong ngăn nhỏ mò mẫm, lại lấy được một túi gấm nho nhỏ màu đen. "Đây là cái gì?" Điền Điềm cầm túi gấm trong tay, nghi hoặc nhìn Thiệu Huy liếc mắt một cái, lại phát hiện đôi mắt Thiệu Huy lóe sáng, giống như mới đột ngột nhớ ra. "Không là gì đâu, cái này em không cần..." Điền Điềm nhíu mày, tay không ngừng kéo dãn dây thừng của túi gấm ra, y biết rõ đây là một vật rất qua trọng, quan trọng tới mức có thể khiến cho một Thiệu tổng dù núi Thái Sơn đổ sập ngay trước mặt cũng không thèm chớp mắt lấy một cái lại sốt sắng đến như vậy. Điền Điềm đổ vật trong túi gấm vào lòng bàn tay. "Tiểu Điềm..." Điền Điềm nhìn chiếc bùa bình an cũ kĩ gần như mục nát trong tay, ngây ngẩn cả người. Đôi mắt y không tiền đồ mà đỏ lên, ngẩng đầu nhìn người đang lúng túng nhìn mình. "Em còn tưởng rằng, anh đã vứt nó đi rồi..." Còn tưởng rằng, anh đã từng rất ghét bỏ em, rất chán ghét em nữa.