Cái chân bị thương của Điền Điềm rất nhanh được bó thạch cao, bất quá y không chấp nhận kiến nghị về "nhà an dưỡng" của Thiệu Huy, kiên trì ở lại bệnh viện. "Em không muốn về đó cũng không sao, nhưng trước tiên phải tìm chỗ ở đã." "Trước đó tôi đã nhờ người đi tìm phòng rồi." Nói đến đây Điền Điềm có chút buồn phiền, lúc trước y quá kích động, chẳng kịp chuẩn bị đường lui nào cho mình liền kéo vali rời khỏi nhà. Vốn định sẽ ở tạm khách sạn nào đó, ai biết cố tình vào lúc này lại bị thương, muốn làm cái gì cũng không tiện, bây giờ kêu y về nhà thì y làm không được, đừng nói là về lại, chỉ với việc hiện tại Thiệu Huy mỗi ngày canh giữ ở bệnh viện, y liền cảm thấy bản thân dần xuất hiện tính biệt nữu. Rõ ràng đã nói sẽ ly hôn với nhau rồi, còn dây dưa như vậy, trong lòng y cũng không thoải mái. "Buổi họp sáng mai anh bắt buộc phải có mặt, ngày mai chờ ăn sáng xong anh sẽ mang em theo." "Được rồi được rồi." Điền Điềm ôm nửa trái dưa hấu ngồi ở trên giường, đang cầm muỗng múc ăn, nghe như vậy cũng không ăn nữa, liên tục xua xua tay, "Tôi hiện tại cũng không giúp được gì, không cần đến công ty, khiến mọi việc càng làm càng loạn... Lại nói, tôi cũng không muốn đi đâu cả, như vậy mệt lắm." "Vậy một lát chúng ta xuống dưới đi dạo đi." Thiệu Huy nói sang chuyện khác, "Ở một chỗ hoài cũng chán, đối với thân thể cũng không tốt, ngày hôm nay khí trời lại rất tốt." "... Được thôi." Điền Điềm suy nghĩ một chút, vẫn là không nhẫn tâm từ chối mãi, "Tiện đường đi thăm Tư An một chút vậy, tôi ở đây đã được mười ngày cũng chưa đi thăm cậu ấy." "Ngày hôm nay hình như Thiệu Hàm đã mang Trần Tư An ra ngoài đi dạo rồi, khi nãy anh xuống lầu còn nhìn thấy bọn họ đi ra ngoài." (Editor: sao tui nghe mùi thuyết âm mưu????????????.) "Vậy à." Điền Điềm bán tín bán nghi đáp một tiếng, tận đến lúc xuống lầu, tiện đường đi đến phòng của Trần Tư An, tận mắt nhìn thấy phòng bệnh trống rỗng, mới không thể làm gì mà bị Thiệu Huy đẩy đi xuống lầu. - ----- Nói thật, y hiện tại hoàn toàn không hiểu Thiệu Huy đến cùng là đang nghĩ gì, chuyện tình trước của hắn cũng là tan trong không vui, nhưng hắn vẫn là Thiệu tổng làm việc dứt khoát không dây dưa, lần này lại không có phản ứng gì quá lớn, như là đã đem việc lúc trước đều quăng ra sau đầu. Y nằm trên giường mấy ngày, Thiệu tổng cũng mấy ngày bồi bên giường bệnh, Điền Điềm cảm thấy một ngày ba bữa cùng thời gian ngủ nghỉ của mình cơ hồ đều bị Thiệu Huy bao trọn. Có lúc chính y cũng hoảng hốt, hai người bọn họ thật sự là người đang muốn ly hôn sao? "Mặt trời ở đây có quá nắng không? Có muốn qua hành lang bên kia cho mát hay không?" "A..." Điền Điềm bây giờ mới phản ứng lại, y ngẩng đầu nhìn người đang hơi khom lưng bên cạnh, cảm thấy khoảng thời gian mình bị thương ở chân tựa hồ não cũng bị thương luôn rồi. "Muốn ở đây phơi nắng hay qua bên kia hóng gió?" Thiệu Huy nói rất khẽ, âm thanh của hắn cùng với gió đồng thời thổi tới bên tai y, hắn đang đứng thẳng, ngược với ánh nắng mặt trời, xung quanh được một vầng sáng bao bọc lấy, ôn nhu đến khó tin. Điền Điềm nhìn thấy một Thiệu Huy như vậy, cơ hồ cảm thấy thời gian đang bị đảo ngược, thật giống đã rất lâu trước đây, y cũng từng nhìn thấy đối phương như vậy. Đến tột cùng là lúc nào vậy? Y nhất thời không nhớ ra được. Mấy năm nay trong lòng y ôm ấp quá nhiều thứ, chỉ riêng việc kiếm tiền trả nợ cũng đè đến y không thở nổi, những ngọt ngào ngắn ngủi trước đó sớm đã bị những gánh nặng ở hiện thực chồng chất lên, y luôn cảm thấy nơm nớp lo sợ mà nhìn Thiệu Huy, sợ bản thân không cẩn thận sẽ thành một phế vật vô dụng bên cạnh hắn. Y vẫn luôn cầm chặt trái tim mình trong tay, cẩn thận từng li từng tí dưới cái bóng của Thiệu Huy không ngừng thở dốc, thấp kém đến cơ hồ cùng với chính mình trước kia là hai người hoàn toàn khác biệt. Y của quá khứ vẫn luôn hi vọng có thể cùng Thiệu Huy, về mặt tình cảm, bình đẳng ở chung. Lại không nghĩ đến sự săn sóc ôn nhu như vậy, lại xuất hiện sau khi bọn họ xác định sẽ ly hôn với nhau. Thật khiến người ta vừa cảm thấy đau lòng lại không tránh được mà vui vẻ.