"Anh Huy!" Điền Điềm đứng trong phòng tắm mở cửa chỉ ló đầu ra, "Lấy giùm em bộ đồ ngủ, em để nó trên giường á." "Chờ chút." Thiệu Huy cầm đồ ngủ đi đến, lại thấy Điền Điềm nhìn mình cười ngọt ngào, "Là... Là bộ này phải không?" "Đúng rồi." Điền Điềm nhận lấy liền đóng cửa lại, vừa mặc quần áo vừa nói, "Một lát anh mặc cái gì? Muốn lên lầu lấy một bộ xuống không, hay là em tìm một bộ cho anh mặc tạm." "Sao cũng được, tùy em." Thiệu Huy cười nói, "Không mặc gì càng tốt." "Vậy anh cút về phòng anh mà ngủ!" Điền Điềm mở cửa phòng tắm, trừng mắt liếc Thiệu Huy một cái, "Anh đừng có được voi đòi tiên!" "Anh đùa thôi mà." Thiệu Huy cười, vò vò mái tóc ướt nhẹp của Điền Điềm, "Nhanh đi sấy tóc, đừng để bị cảm lạnh." "Em biết rồi, vậy để em đi lấy quần áo cho anh, anh đi tắm đi." Điền Điềm mặc một bộ pijama hình con thỏ, đẩy Thiệu Huy vào phòng tắm, "Mau đi tắm mau đi tắm." "Ừm." Thiệu Huy thừa dịp sượt qua người Điền Điềm, cúi đầu hôn lên má Điền Điềm một cái, "Anh đi tắm đây." Điền Điềm sợ đến run lên, không nhịn được đánh Thiệu Huy mấy cái: "Nhanh đi!" "Được... Ha ha ha... Vậy anh đi tắm nha." Điền Điềm nhìn Thiệu Huy đóng cửa, đầu tiên là tức giận nhìn trừng trừng cửa phòng tắm, rồi lại không nhịn được bật cười ra tiếng. —————— Điền Điềm thật không nghĩ tới, bên gối mình sẽ xuất hiện một người khác nhanh như vậy, lại còn là cái người ban đầu kia nữa chứ. "Sao vậy..." Thiệu Huy nghiêng người sang nhìn Điền Điềm bên cạnh, cầm lấy bàn tay y vò vò, "Không ngủ được sao?" "Ừm." Điền Điềm cũng nghiêng người sang nhìn hắn, "À mà, lần cuối chúng ta nói chuyện với nhau như thế này là lúc nào nhỉ?" "Lúc nào sao..." Nghĩ lại thì, bọn họ thật sự đã rất lâu không ôn hòa nhã nhặn nằm trên cùng một chiếc giường nói chuyện như vậy rồi. "Đã rất lâu rồi đi." Thiệu Huy trả lời, lại kéo lấy Điền Điềm ôm vào ngực, Điền Điềm cũng tìm một vị trí thích hợp để làm ổ. "Anh Huy..." "Hửm?" Thiệu Huy nghiêng đầu hỏi, "Sao vậy?" Điền Điềm chậm rãi mở miệng: "Hôm nay Đường Thước tới tìm em, nhờ em nói chuyện với anh." "Đường Thước?" Thiệu Huy nhăn mày lại, "Cậu ta tới để làm gì?" "Anh ấy nhờ em xin anh tha cho công ty châu báu Đường Triều Truyền Kỳ của anh ấy một lần, bảo anh đừng có công tư bất phân." Điền Điềm xoay người nằm nhoài trên người Thiệu Huy, đâm đâm mấy con thỏ nhỏ trên áo Thiệu Huy, "Anh ấy nhờ em nói với anh, đối với anh, anh ấy một chút ý niệm cũng không có, bảo anh đừng tưởng bở... Nhưng mà, chuyện anh đã gặp lại anh ấy trước đó sao lại không nói với em?" "Không phải là người quan trọng gì, nói với em cũng đâu để làm gì đúng không." Thiệu Huy hôn lên trán Điền Điềm một cái, "Giận anh sao? Anh xin lỗi mà." "Sao anh lại nói xin lỗi." Điền Điềm cười, ngẩng đầu cà cà vào gò má Thiệu Huy, "Sau đó em lại gặp được một người bạn hồi đại học, hiện tại cậu ấy đang dạy trong trường đại học cũ của em... Anh còn nhớ lúc em nhận được giải thưởng của cuộc thi mô hình toán cao cấp không?" Thiệu Huy bị Điền Điềm cọ đến ngẩn ngơ: "Nhớ, em còn không phải vì chuyện đó mà vui vẻ một khoảng thời gian dài sao?" "Diễn! Anh diễn tiếp đi!" Điền Điềm nhéo mặt Thiệu Huy, "Nói! Hạng mục đó có phải do anh tài trợ không?" Thiệu Huy thở dài, chỉ có thể cười cười: "Tiểu Điềm..." Điền Điềm không chờ hắn giải thích, hỏi tiếp: "Vậy còn căn phòng này là thì sao?" Thiệu Huy cười cười không nói gì, chỉ hỏi: "Sao em tìm được bức thư đó vậy?" "Trả lời em!" "Muốn làm thì sẽ làm, sao có thể tìm lý do... Anh chỉ là mong em có thể sống vui vẻ một chút." Thiệu Huy ôm lấy y, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng y, "Nhưng hình như anh lại luôn chữa lợn lành thành lợn què, thật xin lỗi em." "Tại sao... Tại sao anh lại không nói với em sớm một chút? Nếu anh nói ra sớm hơn, không chừng chúng ta đã..." "Những chuyện đó cũng không quan trọng nữa rồi, em không cần phải cảm thấy tiếc nuối hay gì đâu." Thiệu Huy hôn lên khóe môi Điền Điềm, "Bây giờ em chỉ cần biết rằng, tất cả thời gian rãnh của anh, đều thuộc về em..." "Ngoài ra—— trái tim anh cũng vậy." Editor: hu hu hu, con tui biết NÓI ĐÙA rồi mọi người ơi ~~~~~