Những chuyện xảy ra sau đó đều chỉ còn mơ mơ hồ hồ. Y và Thiệu Huy cùng nhau tắm, một buổi tắm máu huyết dâng trào. Rõ ràng lúc trước khi y bị thương cũng là do hắn chăm sóc cho, tắm rửa hay mặc quần áo đều chẳng có gì khiến y bận tâm. Vậy mà hôm nay lại làm y đỏ mặt tim đập, cả người run lên. "Tiểu Điềm..." Thiệu Huy ôm y vào trong ngực an ủi, "Đừng lo lắng, thả lỏng một chút." "Em không... Không căng thẳng." Điền Điềm nói, lại phát hiện âm thanh của mình đang run rẩy, nhưng rõ ràng lúc trước y không hề như vậy, mỗi lần y tự chuẩn bị đều rất thẳng thắn dứt khoát, sao ngày hôm nay lại không làm được. Điền Điềm càng nghĩ càng khổ sở, lúng túng cùng ngượng ngùng bao quanh y, đến cẳng chân cũng bắt đầu run run. "Không có chuyện gì, không sao cả." Thiệu Huy vùi Điền Điềm vào trong ngực mình, động viên xoa xoa gáy y, "Chúng ta cứ từ từ mà đến, từ từ rồi làm, được không?" "Nhưng... Nhưng em không làm được." Điền Điềm buồn bã nói, "Làm sao bây giờ... Anh Huy." Thiệu Huy hôn lên tai y một cái: "Cứ giao hết cho anh, có được không?" Điền Điềm nằm trong lồng ngực Thiệu Huy ngẩng đầu lên: "Hả?" "Cứ giao hết cho anh, sau này cũng đều giao hết cho anh, không cần lo lắng những chuyện nhỏ nhặt này, tiểu Điềm..." Thiệu Huy xoa xoa hai má Điền Điềm, tới gần y, nỉ non vào tai y, "Em có thể ỷ lại nhiều hơn vào anh mà." Bọn họ ôm chặt lấy nhau trong phòng tắm đang bốc hơi nóng, dùng một nụ hôn đổi lấy một con tim, mọi thứ đều thuận theo tự nhiên. Giống như hai viên chocolate khác nhau, chậm rãi hòa tan rồi lại được làm thành món tráng miệng ngon lành khác. Vật đổi sao dời, Điền Điềm lại một lần nữa nằm trong lòng người mình yêu, cẩn thận nhìn vào gương mặt Thiệu Huy. Y không nhịn được mà rơi lệ, so với nước trong vòi hoa sen còn nóng hơn, lại bị Thiệu Huy hôn lên từng chút một. Giống như hắn đang ngậm một viên kẹo sữa ngọt ngào, lột giấy gói kẹo ra, lại lấy ra thêm một lớp giấy mỏng bên ngoài, bên trong chỉ còn lại viên kẹo kia. Viên kẹo Điền Điềm bị Thiệu Huy ngậm vào trong miệng, liếm từng chút một, bị hòa tan đến rối tinh rối mù. Quá ngọt, ngọt đến trái tim y cũng muốn khóc. Tấm gương trong phòng tắm giống như một người ghi chép, yên lặng nhìn thấy tất cả. Tay Điền Điềm kề lên mặt kính lành lạnh, nhìn thấy chính mình quá mức xa lạ, lại nhìn người trước mặt y, cuối cùng chầm chậm ôm chặt hắn, đến gần mặt kính mờ hơi nước, hôn lên hình ảnh của đối phương, lưu lại một dấu ấn rõ ràng trên mặt gương. Nhìn thấy sự thành kính đó, trái tim Thiệu Huy như bị nhéo mạnh, đau đến hắn phải rơi nước mắt. "Tiểu Điềm... Anh đang ở đây này." Thiệu Huy vuốt ve sau gáy Điền Điềm động viên, một lần lại một lần ôn nhu hôn lên môi y. Không cần phải sợ hãi, không cần phải tự ti, bảo bối của anh đang đứng cùng một chân trời với anh, cùng anh ăn uống ngủ nghỉ tắm rửa, cùng nhau trả giá cho phần tình yêu sâu đậm này. —————— Điền Điềm vùi mình trong lồng ngực Thiệu Huy, thân mật cọ xát, lại bị Thiệu Huy thu thập ôm về phòng ngủ. "Mệt không?" Thiệu Huy đặt viên kẹo của mình lên trên chiếc giường mềm mại, cùng tấm chăn thơm ngát hương hoa, "Ngủ thôi?" Điền Điềm chớp chớp mắt đôi sưng đỏ, kéo vai Thiệu Huy xuống, hôn lên chóp mũi hắn. "Em không muốn ngủ..." Điền Điềm rũ mắt, đôi mi như cánh bướm màu mực, "Anh Huy... Anh nhéo em một cái có được không?" "Nghĩ cái gì thế?" Thiệu Huy cũng nằm xuống, ôm lấy viên kẹo vào lòng, cười nói, "Chắc là anh cần phải cố gắng nhiều hơn, để em khỏi có thời gian suy nghĩ bậy bạ nữa." Điền Điềm lại đột nhiên vươn người hôn hắn, lộ ra nụ cười xấu xa: "Được nha." Thiệu Huy hất tay lên, dùng chăn quấn chặt lấy bọn họ, cười cười nháo nháo, ai cũng không nhìn thấy bên trong đang xảy ra chuyện gì.